Thích Có Chút Ngọt Ngào
Chương 18: Em có thể ngủ cùng anh không?
Edit: Xiang
🌨🌨🌨
Hoắc Tư Hành đặt cốc xuống, mất tự nhiên ho nhẹ hai tiếng, ba chữ "Anh ta không dám" sắp bật ra khỏi môi lại nuốt xuống.
Từ lúc mới bắt đầu, Hoắc Tư Văn đã hiểu lầm cô là người phụ nữ của anh.
Bây giờ bọn họ cùng chung sống dưới một mái hiên, không có cách nào làm sáng tỏ hiểu lầm này, chỉ có thể sai càng thêm sai. Mà anh cũng có tâm tư muốn đặt cô dưới đôi cánh của mình, để cô không phải chịu bất gì tổn thương nào từ bên ngoài.
Có lẽ anh nên nhắc Hoắc Tư Văn chú ý làm việc đúng mực, đỡ cho cô phải sinh ra những phiền muộn không cần thiết.
Hai người đều mang tâm sự riêng, im lặng giống như ánh đèn dịu nhẹ, bao phủ họ một cách lặng lẽ.
"Cũng có thể," Mộc Hạc nghĩ một lát rồi nói: "Là do em quá nhạy cảm."
Ở trong một cái thùng nhuộm lớn, lại có dung mạo như này, cho dù cô có khiêm tốn, giữ mình trong sạch cỡ nào đi nữa cũng sẽ chọc vào một ít người có ý đồ không tốt. Bản thân Mộc Hạc đã trải qua quá nhiều sự quấy rối, nhưng cô càng giữ vững ranh giới cuối cùng từ chối thì lại càng khơi dậy lòng chinh phục của bọn họ.
Khó mà phòng bị.
Mộc Hạc vẫn luôn tin rằng: cho dù cái vòng này có tăm tối thế nào thì cũng có một góc sạch sẽ, không cần bán rẻ sắc đẹp vẫn có thể dựa vào thực lực để chiếm được một vị trí nho nhỏ.
Có lẽ lần này cô nhạy cảm quá mức, tự mình đa tình. Trên mặt Hoắc tổng cũng không biểu hiện ra ý tứ đó, nói không chừng do thấy cô là nữ nghệ sĩ duy nhất hiện tại công ty ký hợp đồng còn chưa bị rớt đài nên mới quan tâm quá mức mà thôi.
Tất nhiên, nếu anh ta thật sự sinh ra tâm tư xấu xa với cô thì cho dù có vứt bỏ công việc này cô cũng sẽ chống lại anh ta bằng mọi giá.
Giống như Trịnh tổng của xí nghiệp Đông Hưng lúc trước vậy.
Sau khi Mộc Hạc nghĩ thông, cô ngượng ngùng mím môi cười. Trước kia lúc cô gặp phải vấn đề tương tự sẽ thương lượng với Chung Minh Ngọc, cô ấy cũng không có nhiều kinh nghiệm nên trừ an ủi cô thì cũng chỉ ở bên cô, hai người thương lượng nửa ngày cũng không nghĩ ra biện pháp nào.
Sau khi Chung Minh Ngọc rời đi, cô ngay cả một người có thể thương lượng cũng không có. May mà Hi Hành xuất hiện, anh có thể không hiểu chuyện trong giới giải trí, nhưng cô tin anh sẽ hiểu được trái tim cô.
Cô muốn nói cho anh biết tất cả những tủi thân giấu kín dưới đáy lòng mình: "Anh có biết không? Lúc trước có một người đàn ông muốn quy tắc ngầm với em, bị em liên tục từ chối, sau đó ông ta đã bịa ra rất nhiều tin bôi đen em..."
Hoắc Tư Hành biết cô nói đến Trịnh tổng của xí nghiệp Đông Hưng. Tất nhiên, chính vì vậy nên xí nghiệp Đông Hưng mới không còn tồn tại, mà trong bệnh viện tâm thần ở ngoại ô cũng có thêm một bệnh nhân tên Trịnh Thắng Lợi.
Anh nghe thấy cô đổi sang giọng điệu thoải mái: "Mấy ngày trước nghe nói công ty ông ta phá sản, giống như đắc tội với người ta."
Chuyện trên thương trường Mộc Hạc cũng không hiểu lắm: "Em không đồng tình với ông ta một chút nào, thậm chí còn rất biết ơn người đã hủy hoại ông ta."
Mộc Hạc không biết người mà mình biết ơn ấy đang ở xa tận chân trời gần ngay trước mắt. Cô do dự hỏi: "Anh có thấy em nghĩ vậy có chút... vô tình không?"
Trên vai cô chợt có một bàn tay ấm áp. Cô vô thức nghiêng đầu, ánh mắt lập tức bị đôi mắt sâu thẳm kia hút vào, bên trong ẩn chứa vòng xoáy nguy hiểm, phẳng lặng như gương sáng, lặng lẽ phản chiếu bóng dáng cô.
Có lẽ là nước ấm đã thấm qua cổ họng, giọng nói trầm trầm của người đàn ông cũng trở nên dịu dàng hơn mấy phần: "Không đâu."
Từ nay về sau, anh sẽ thay em loại bỏ tất cả chướng ngại, giúp em ngăn cản hết mưa gió âm u. Còn em cứ việc trong sạch, vui vẻ tiến về phía trước, đi về nơi tận cùng của ánh sao sáng chói.
Mộc Hạc cảm thấy ngực bỗng dưng căng ra, đột nhiên sinh ra cảm giác mềm mại. Không chỉ là nhận thức mà còn có một loại cảm giác hoàn toàn xa lạ khi được bảo vệ, được... cưng chiều.
Thấy cô ngơ ngác nhìn mình chằm chằm, Hoắc Tư Hành vỗ nhẹ lên vai cô. Anh dùng lực không nhiều nhưng buổi chiều Mộc Hạc mới treo dây cáp, chỗ bị anh vỗ đau râm ran, cô không nhịn được kêu một tiếng.
"Bị thương sao?"
"Không." Mộc Hạc lắc đầu, "Do treo dây cáp nên hơi đau một tí."
Cô trở nên lười biếng, nhanh trí nảy ra một ý: "Hi Hành, tối nay anh nấu cơm nha."
Không đợi anh đồng ý, nghĩ đến những nguyên liệu còn sót lại trong tủ lạnh, cô đếm đầu ngón tay nói: "Ừm, không thể yêu cầu quá cao với anh được. Làm cà chua xào trứng, thịt bò xào, thêm một bát canh sườn ngó sen đi."
Không cho anh cơ hội phản bác, Mộc Hạc chọc nhẹ lên tay anh hai cái: "Đi mau, đi mau."
Hoắc Tư Hành lộ vẻ bất đắc dĩ nhưng vẫn đứng dậy đi vào bếp. Mộc Hạc làm động tác thắng lợi sau lưng anh. Sau đó, cô lười biếng nằm trên sofa nghịch điện thoại.
Lên Weibo, phát hiện fans hâm mộ đã lên đến tám trăm vạn. Trong số những fans hâm mộ được thêm gần đây có Du Du, ngay cả Tề Hạo và Viên Hân Nhi cũng follow cô, cộng thêm đạo diễn Tạ lần trước thì gần như trừ Chung Ly Phi ra, những người sáng tạo chính của đoàn phim "Tiên hiệp kỳ duyên" đã gom đủ.
Với bọn họ, chuyện theo dõi lẫn nhau này cũng giống như thêm Wechat của đồng nghiệp trong công ty vậy, công việc cần mà thôi.
Nhưng người nào follow trước cũng cần chú ý rất nhiều. Nếu người có địa vị thấp chủ động, rất có thể sẽ bị fans của đối phương xé xác và bị nghi ngờ ôm đùi.
Số bình luận trên Weibo mới nhất đã vượt quá 50.000, số lượng quá kinh người, cô muốn trả lời cũng không có sức, cũng không thể bên nặng bên nhẹ bèn dứt khoát xem kĩ từng cái một.
Lướt gần bốn mươi phút, cuối cùng Hi Hành cũng nấu xong bữa tối. Mộc Hạc đặt điện thoại xuống, vào phòng bếp rửa tay, nhân tiện bưng thức ăn ra.
Thật lòng mà nói, cô không có bao nhiêu hy vọng vào tài nấu nướng của anh. Nhưng khi nhìn thấy hai món trên bàn ăn, mi tâm cô vẫn nhảy dựng lên.
Không ngoài dự đoán, thịt bò chín quá, dai đến nỗi quai hàm ê ẩm. Còn món kia, nếu như không biết trước đấy là trứng xào cà chua thì cô tuyệt đối không nhận ra đó là món đấy. Mùi vị mới tinh khiến Mộc Hạc có ảo giác rằng quả cà chua lúc sinh ra đã dùng sức quá mức nên đã bị đột biến gen rồi. Còn trứng gà nữa, nếu để cho con gà mái kia đến, nó có dám nhận đây là trứng do nó đẻ ra không?
Anh... Rốt cuộc làm thế nào vậy?
Hoắc Tư Hành cầm đũa gẩy từng hạt cơm, nhàn nhạt liếc cô một cái, bình tĩnh hỏi: "Ăn ngon không?"
Hả? Mộc Hạc sờ mặt, cô biểu hiện rõ như vậy sao?
Sợ đả kích lòng tin của anh, cô cố gắng nở nụ cười: "Có lẽ... canh cũng không tệ lắm."
Sau khi cúi đầu uống một ngụm canh.
Cô uyển chuyển đưa ra đề nghị: "Hi Hành, em cảm thấy nếu như sau này tối không nấu cơm, chúng ta vẫn nên... gọi đồ ăn ngoài đi."
Hoắc Tư Hành: "..."
***
Mộc Hạc ở phim trường nửa tháng, giai đoạn đầu của cảnh quay về cơ bản đã kết thúc. Diệp Tịch đặc biệt sắp xếp một trang bìa tạp chí và phỏng vấn cho cô.
Mặc dù tạp chí này không nằm trong top 4 tạp chí thời trang lớn trong nước nhưng cũng có tiếng trong ngành và được toàn thể phái đẹp ưa chuộng.
Sau khi Mộc Hạc ký hợp đồng với Tinh Vũ, bộ phim đầu tiên của cô là bộ của đạo diễn Tạ, điểm xuất phát rất cao, cộng với nhiệt độ trên Weibo lúc trước, độ nổi tiếng tăng lên rất nhiều. Nếu như cô có thể thành công bước vào giới thời trang, đây sẽ là trợ lực lớn cho sự phát triển sau này của cô.
Hai giờ chiều, Mộc Hạc và Đàm Miên đúng giờ đến phòng chụp ảnh.
Sau khi trang điểm và làm tóc xong, Mộc Hạc vui vẻ mặc váy công chúa màu trắng đi ra. Đây là lần đầu tiên cô chụp bìa tạp chí, ngoài mặt trông có vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng ít nhiều cũng thấy căng thẳng.
Mới đầu cô còn có chút cứng ngắc, biểu tình mất tự nhiên, tay chân lúng túng. May mà cô cũng dần dần tiến vào trạng thái, giống như đang ở trên sân nhà, tạo ra nhiều pose khác nhau dưới sự chỉ huy của nhiếp ảnh gia.
Đàm Miên cũng vui vẻ cầm điện thoại ở bên cạnh chụp ảnh, dáng đẹp thì cho dù phong cách hay góc độ nào cũng hold được.
Bộ đồ thứ hai của Mộc Hạc là âu phục nhỏ màu đen, may đo vừa vặn, phô bày ra đường cong hoàn hảo của cơ thể cô, đặc biệt là vòng eo thon nhỏ không đủ một nắm tay; dưới chân là đôi giày cao gót màu vàng kim; móng tay sơn màu đỏ tươi, nổi bật dưới làn da trắng nõn, vô cùng xinh đẹp.
Đàm Miên nhìn đến không rời mắt. Đây đúng là kiểu thay một bộ quần áo thì trực tiếp thay đổi khí chất của người! Ương Ương mặc âu phục, khí chất mở rộng, nhìn cũng quá... công rồi. Không, không, không, phải là khí chất nữ vương bùng nổ!!
Trợ lý nhiếp ảnh đưa cho Mộc Hạc một bông hoa màu đỏ, ra hiệu cho cô cắn ngang miệng, sau đó làm động tác và biểu cảm vô cùng cám dỗ: "Rất đơn giản, cô cứ coi như người đàn ông mình thích đang đứng trước mặt, cô dùng hết khả năng 'rù quyến' anh ta..."
Mộc Hạc không có kinh nghiệm tương tự, chỉ có thể tưởng tượng ra cảm giác đó. Nhưng cô còn chưa chuẩn bị xong đã bị đẩy vào sân.
Nhiếp ảnh gia chụp vài bức ảnh, âu phục đen khí khái kết hợp với tâm trạng cô gái nhỏ mới biết yêu. Anh ta luôn cảm thấy có chỗ nào không ổn. Sau khi suy nghĩ vài giây, anh ta bèn nói với Mộc Hạc: "Cô thử không biểu lộ bất cứ cảm xúc gì xem sao."
Mộc Hạc thở phào, cái này thì dễ hơn. Cô khẽ cắn hoa, học biểu cảm vô cảm của Hi Hành, nghiêng mặt, ánh mắt lạnh lùng. Trong chớp mắt đã biến thành một mỹ nhân lạnh lùng.
"Rất tốt!" Nhiếp ảnh gia cuối cùng cũng tìm được cảm giác, không ngừng nhấn nút chụp ảnh: "Tiếp tục giữ như vậy."
Gần đến lúc mặt trời lặn, Mộc Hạc chụp tổng cộng sáu pô ảnh, nghỉ ngơi một lát rồi lại nhận phỏng vấn thêm nửa giờ. Sau khi kết thúc, cô vừa mệt vừa đói, đi bộ mà giống như đi trên bông vậy. Đàm Miên đưa một ly cacao đến, cô uống hơn nửa mới cảm thấy khôi phục sức lực.
Lúc hai người đứng đợi thang máy, Đàm Miên tinh mắt nhìn thấy một người đàn ông đang kéo một cô gái trẻ tuổi vào cầu thang. Ánh mắt em ấy sáng lên, khẽ kéo áo Mộc Hạc hai cái, nhỏ giọng nói: "Ương Ương, người đó hình như là bạn trai của Chung Ly Phi - Chu Cánh."
Chu Cánh cũng là diễn viên, dáng vẻ cao ráo đẹp trai, năm ngoái hot lên nhờ một bộ phim thanh xuân vườn trường. Nhưng bởi vì trước kia anh ta diễn vai quần chúng hai năm cho nên sau khi yêu Chung Ly Phi đã bị không ít fans của cô ấy diss là đồ ăn bám, phượng hoàng nam.
Thậm chí còn có fan có ID "Hôm nay Chung Ly Phi và Chu Cánh đã chia tay chưa?" mỗi ngày đều lên super topic của bọn họ điểm danh, cọ cảm giác tồn tại.
Tóm lại, đoạn tình yêu này của bọn họ không được mọi người coi trọng, giống như chia tay chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Chỉ là không ngờ, Chu Cánh sẽ phách lối đến mức đi vụng trộm còn bị bọn họ bắt gặp.
Đàm Miên thở dài: "Anh ta có cái miệng ngon ngọt thật đấy."
Nếu như bị truyền ra, đầu đề chắc chắn sẽ bùng nổ.
Haiz, mình hình như không ghét Chung Ly Phi như vậy nữa. Phụ nữ tội gì phải làm khó phụ nữ chứ?
Mãi cho đến khi cửa thang máy mở ra, Mộc Hạc mới hoàn hồn trở lại. Cô cụp mắt lại: "Đi thôi."
Lúc đi ra bên ngoài, ngay cả một chút gió cũng không có, không khí ngột ngạt, bầu trời phủ một màu nắng chiều màu đỏ tím hiếm thấy, tựa như một bức tranh sơn dầu vĩ đại.
Đàm Miên lấy điện thoại ra chụp ảnh, đăng lên vòng bạn bè: "Tối hôm qua em xem dự báo thời tiết, nghe nói có bão mạnh đổ bộ. Ương Ương, tối chị ngủ một mình có sợ không?"
Mộc Hạc cười lắc đầu: "Không sợ." Cô cũng không phải một đứa trẻ.
"Vâng, vậy thì tốt."
Quả nhiên, mười một giờ tối, lúc Mộc Hạc nằm trên giường chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì ngoài cửa sổ bắt đầu sấm chớp ầm ầm, gió rít dữ dội. Cô bịt tai lại, cả người rúc vào trong chăn.
Không sợ, không sợ.
Đã gần nửa đêm nhưng cô vẫn chưa chìm vào giấc ngủ.
Gió càng lúc càng lớn, gào thét giống như tiếng nhạc trong phim kinh dị. Mộc Hạc nghiêng người, hai tay ôm lấy mình, nhìn ra ngoài từ khe hở trong góc. Vài tia chớp xuyên qua mây đen đồng loạt nhảy ra, chiếu sáng đêm đen. Tiếng sấm ầm ầm, vang vọng bên tai khiến lỗ tai cô phát đau, tim như thắt lại.
Cô nhớ khi còn nhỏ đã nghe bà lão nhà bên nói đêm sấm chớp thường là đêm mà người âm dưới lòng đất đi lên bắt những vong hồn trốn thoát. Thoát được khỏi nơi đó đều là ác ma, không chuyện ác nào không làm, vô cùng hung ác... Bọn chúng sẽ bám lên những người sống có bát tự thích hợp, sau đó đi dưới ánh mặt trời lần nữa.
Trước kia lúc đóng vai phụ, cô đã từng diễn vai Bạch Vô Thường, còn đặc biệt đi tìm hiểu không ít...
Không thể nghĩ lại nữa.
Mộc Hạc trở mình, cô luôn cảm thấy trên trần nhà có bóng đen lướt qua, trong góc hình như có một người đang đứng. Lúc cô lấy hết can đảm nhìn lại thì không thấy gì cả. Ngay cả Oản Oản cũng không biết đã sợ đến mức trốn đi đâu rồi.
Trong phòng ngủ trống rỗng chỉ có mình cô.
Hơn một giờ đêm, Hoắc Tư Hành xử lý xong mấy email, lúc đang xoa mi tâm thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng động rất nhỏ. Anh tưởng là tiếng sấm làm rung chuyển nên không để ý đến. Khi anh định tắt đèn, tiếng động lại vang lên.
Chăm chú lắng nghe, là tiếng gõ cửa.
Anh đi ra mở cửa thì thấy Mộc Hạc đang ôm chăn đứng cạnh cửa, tóc dài toán loạn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn mang theo vẻ đáng thương ——
"Hi Hành, tối nay em có thể ngủ cùng anh không?"
************
Tác giả có lời muốn nói:
Đề có hai câu hỏi:
1, Đêm nay bọn họ có thể ngủ cùng nhau không??? (60 điểm)
2, Đối mặt với hành động chủ động mời ngủ của bà xã, Hành thiếu phản ứng ra sao? (40 điểm)
Câu hỏi kèm theo: Tính diện tích bóng ma tâm lý của Hoắc Tư Văn sau khi nhận được điểm của chú Tứ. (100 điểm)
🌨🌨🌨
Hoắc Tư Hành đặt cốc xuống, mất tự nhiên ho nhẹ hai tiếng, ba chữ "Anh ta không dám" sắp bật ra khỏi môi lại nuốt xuống.
Từ lúc mới bắt đầu, Hoắc Tư Văn đã hiểu lầm cô là người phụ nữ của anh.
Bây giờ bọn họ cùng chung sống dưới một mái hiên, không có cách nào làm sáng tỏ hiểu lầm này, chỉ có thể sai càng thêm sai. Mà anh cũng có tâm tư muốn đặt cô dưới đôi cánh của mình, để cô không phải chịu bất gì tổn thương nào từ bên ngoài.
Có lẽ anh nên nhắc Hoắc Tư Văn chú ý làm việc đúng mực, đỡ cho cô phải sinh ra những phiền muộn không cần thiết.
Hai người đều mang tâm sự riêng, im lặng giống như ánh đèn dịu nhẹ, bao phủ họ một cách lặng lẽ.
"Cũng có thể," Mộc Hạc nghĩ một lát rồi nói: "Là do em quá nhạy cảm."
Ở trong một cái thùng nhuộm lớn, lại có dung mạo như này, cho dù cô có khiêm tốn, giữ mình trong sạch cỡ nào đi nữa cũng sẽ chọc vào một ít người có ý đồ không tốt. Bản thân Mộc Hạc đã trải qua quá nhiều sự quấy rối, nhưng cô càng giữ vững ranh giới cuối cùng từ chối thì lại càng khơi dậy lòng chinh phục của bọn họ.
Khó mà phòng bị.
Mộc Hạc vẫn luôn tin rằng: cho dù cái vòng này có tăm tối thế nào thì cũng có một góc sạch sẽ, không cần bán rẻ sắc đẹp vẫn có thể dựa vào thực lực để chiếm được một vị trí nho nhỏ.
Có lẽ lần này cô nhạy cảm quá mức, tự mình đa tình. Trên mặt Hoắc tổng cũng không biểu hiện ra ý tứ đó, nói không chừng do thấy cô là nữ nghệ sĩ duy nhất hiện tại công ty ký hợp đồng còn chưa bị rớt đài nên mới quan tâm quá mức mà thôi.
Tất nhiên, nếu anh ta thật sự sinh ra tâm tư xấu xa với cô thì cho dù có vứt bỏ công việc này cô cũng sẽ chống lại anh ta bằng mọi giá.
Giống như Trịnh tổng của xí nghiệp Đông Hưng lúc trước vậy.
Sau khi Mộc Hạc nghĩ thông, cô ngượng ngùng mím môi cười. Trước kia lúc cô gặp phải vấn đề tương tự sẽ thương lượng với Chung Minh Ngọc, cô ấy cũng không có nhiều kinh nghiệm nên trừ an ủi cô thì cũng chỉ ở bên cô, hai người thương lượng nửa ngày cũng không nghĩ ra biện pháp nào.
Sau khi Chung Minh Ngọc rời đi, cô ngay cả một người có thể thương lượng cũng không có. May mà Hi Hành xuất hiện, anh có thể không hiểu chuyện trong giới giải trí, nhưng cô tin anh sẽ hiểu được trái tim cô.
Cô muốn nói cho anh biết tất cả những tủi thân giấu kín dưới đáy lòng mình: "Anh có biết không? Lúc trước có một người đàn ông muốn quy tắc ngầm với em, bị em liên tục từ chối, sau đó ông ta đã bịa ra rất nhiều tin bôi đen em..."
Hoắc Tư Hành biết cô nói đến Trịnh tổng của xí nghiệp Đông Hưng. Tất nhiên, chính vì vậy nên xí nghiệp Đông Hưng mới không còn tồn tại, mà trong bệnh viện tâm thần ở ngoại ô cũng có thêm một bệnh nhân tên Trịnh Thắng Lợi.
Anh nghe thấy cô đổi sang giọng điệu thoải mái: "Mấy ngày trước nghe nói công ty ông ta phá sản, giống như đắc tội với người ta."
Chuyện trên thương trường Mộc Hạc cũng không hiểu lắm: "Em không đồng tình với ông ta một chút nào, thậm chí còn rất biết ơn người đã hủy hoại ông ta."
Mộc Hạc không biết người mà mình biết ơn ấy đang ở xa tận chân trời gần ngay trước mắt. Cô do dự hỏi: "Anh có thấy em nghĩ vậy có chút... vô tình không?"
Trên vai cô chợt có một bàn tay ấm áp. Cô vô thức nghiêng đầu, ánh mắt lập tức bị đôi mắt sâu thẳm kia hút vào, bên trong ẩn chứa vòng xoáy nguy hiểm, phẳng lặng như gương sáng, lặng lẽ phản chiếu bóng dáng cô.
Có lẽ là nước ấm đã thấm qua cổ họng, giọng nói trầm trầm của người đàn ông cũng trở nên dịu dàng hơn mấy phần: "Không đâu."
Từ nay về sau, anh sẽ thay em loại bỏ tất cả chướng ngại, giúp em ngăn cản hết mưa gió âm u. Còn em cứ việc trong sạch, vui vẻ tiến về phía trước, đi về nơi tận cùng của ánh sao sáng chói.
Mộc Hạc cảm thấy ngực bỗng dưng căng ra, đột nhiên sinh ra cảm giác mềm mại. Không chỉ là nhận thức mà còn có một loại cảm giác hoàn toàn xa lạ khi được bảo vệ, được... cưng chiều.
Thấy cô ngơ ngác nhìn mình chằm chằm, Hoắc Tư Hành vỗ nhẹ lên vai cô. Anh dùng lực không nhiều nhưng buổi chiều Mộc Hạc mới treo dây cáp, chỗ bị anh vỗ đau râm ran, cô không nhịn được kêu một tiếng.
"Bị thương sao?"
"Không." Mộc Hạc lắc đầu, "Do treo dây cáp nên hơi đau một tí."
Cô trở nên lười biếng, nhanh trí nảy ra một ý: "Hi Hành, tối nay anh nấu cơm nha."
Không đợi anh đồng ý, nghĩ đến những nguyên liệu còn sót lại trong tủ lạnh, cô đếm đầu ngón tay nói: "Ừm, không thể yêu cầu quá cao với anh được. Làm cà chua xào trứng, thịt bò xào, thêm một bát canh sườn ngó sen đi."
Không cho anh cơ hội phản bác, Mộc Hạc chọc nhẹ lên tay anh hai cái: "Đi mau, đi mau."
Hoắc Tư Hành lộ vẻ bất đắc dĩ nhưng vẫn đứng dậy đi vào bếp. Mộc Hạc làm động tác thắng lợi sau lưng anh. Sau đó, cô lười biếng nằm trên sofa nghịch điện thoại.
Lên Weibo, phát hiện fans hâm mộ đã lên đến tám trăm vạn. Trong số những fans hâm mộ được thêm gần đây có Du Du, ngay cả Tề Hạo và Viên Hân Nhi cũng follow cô, cộng thêm đạo diễn Tạ lần trước thì gần như trừ Chung Ly Phi ra, những người sáng tạo chính của đoàn phim "Tiên hiệp kỳ duyên" đã gom đủ.
Với bọn họ, chuyện theo dõi lẫn nhau này cũng giống như thêm Wechat của đồng nghiệp trong công ty vậy, công việc cần mà thôi.
Nhưng người nào follow trước cũng cần chú ý rất nhiều. Nếu người có địa vị thấp chủ động, rất có thể sẽ bị fans của đối phương xé xác và bị nghi ngờ ôm đùi.
Số bình luận trên Weibo mới nhất đã vượt quá 50.000, số lượng quá kinh người, cô muốn trả lời cũng không có sức, cũng không thể bên nặng bên nhẹ bèn dứt khoát xem kĩ từng cái một.
Lướt gần bốn mươi phút, cuối cùng Hi Hành cũng nấu xong bữa tối. Mộc Hạc đặt điện thoại xuống, vào phòng bếp rửa tay, nhân tiện bưng thức ăn ra.
Thật lòng mà nói, cô không có bao nhiêu hy vọng vào tài nấu nướng của anh. Nhưng khi nhìn thấy hai món trên bàn ăn, mi tâm cô vẫn nhảy dựng lên.
Không ngoài dự đoán, thịt bò chín quá, dai đến nỗi quai hàm ê ẩm. Còn món kia, nếu như không biết trước đấy là trứng xào cà chua thì cô tuyệt đối không nhận ra đó là món đấy. Mùi vị mới tinh khiến Mộc Hạc có ảo giác rằng quả cà chua lúc sinh ra đã dùng sức quá mức nên đã bị đột biến gen rồi. Còn trứng gà nữa, nếu để cho con gà mái kia đến, nó có dám nhận đây là trứng do nó đẻ ra không?
Anh... Rốt cuộc làm thế nào vậy?
Hoắc Tư Hành cầm đũa gẩy từng hạt cơm, nhàn nhạt liếc cô một cái, bình tĩnh hỏi: "Ăn ngon không?"
Hả? Mộc Hạc sờ mặt, cô biểu hiện rõ như vậy sao?
Sợ đả kích lòng tin của anh, cô cố gắng nở nụ cười: "Có lẽ... canh cũng không tệ lắm."
Sau khi cúi đầu uống một ngụm canh.
Cô uyển chuyển đưa ra đề nghị: "Hi Hành, em cảm thấy nếu như sau này tối không nấu cơm, chúng ta vẫn nên... gọi đồ ăn ngoài đi."
Hoắc Tư Hành: "..."
***
Mộc Hạc ở phim trường nửa tháng, giai đoạn đầu của cảnh quay về cơ bản đã kết thúc. Diệp Tịch đặc biệt sắp xếp một trang bìa tạp chí và phỏng vấn cho cô.
Mặc dù tạp chí này không nằm trong top 4 tạp chí thời trang lớn trong nước nhưng cũng có tiếng trong ngành và được toàn thể phái đẹp ưa chuộng.
Sau khi Mộc Hạc ký hợp đồng với Tinh Vũ, bộ phim đầu tiên của cô là bộ của đạo diễn Tạ, điểm xuất phát rất cao, cộng với nhiệt độ trên Weibo lúc trước, độ nổi tiếng tăng lên rất nhiều. Nếu như cô có thể thành công bước vào giới thời trang, đây sẽ là trợ lực lớn cho sự phát triển sau này của cô.
Hai giờ chiều, Mộc Hạc và Đàm Miên đúng giờ đến phòng chụp ảnh.
Sau khi trang điểm và làm tóc xong, Mộc Hạc vui vẻ mặc váy công chúa màu trắng đi ra. Đây là lần đầu tiên cô chụp bìa tạp chí, ngoài mặt trông có vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng ít nhiều cũng thấy căng thẳng.
Mới đầu cô còn có chút cứng ngắc, biểu tình mất tự nhiên, tay chân lúng túng. May mà cô cũng dần dần tiến vào trạng thái, giống như đang ở trên sân nhà, tạo ra nhiều pose khác nhau dưới sự chỉ huy của nhiếp ảnh gia.
Đàm Miên cũng vui vẻ cầm điện thoại ở bên cạnh chụp ảnh, dáng đẹp thì cho dù phong cách hay góc độ nào cũng hold được.
Bộ đồ thứ hai của Mộc Hạc là âu phục nhỏ màu đen, may đo vừa vặn, phô bày ra đường cong hoàn hảo của cơ thể cô, đặc biệt là vòng eo thon nhỏ không đủ một nắm tay; dưới chân là đôi giày cao gót màu vàng kim; móng tay sơn màu đỏ tươi, nổi bật dưới làn da trắng nõn, vô cùng xinh đẹp.
Đàm Miên nhìn đến không rời mắt. Đây đúng là kiểu thay một bộ quần áo thì trực tiếp thay đổi khí chất của người! Ương Ương mặc âu phục, khí chất mở rộng, nhìn cũng quá... công rồi. Không, không, không, phải là khí chất nữ vương bùng nổ!!
Trợ lý nhiếp ảnh đưa cho Mộc Hạc một bông hoa màu đỏ, ra hiệu cho cô cắn ngang miệng, sau đó làm động tác và biểu cảm vô cùng cám dỗ: "Rất đơn giản, cô cứ coi như người đàn ông mình thích đang đứng trước mặt, cô dùng hết khả năng 'rù quyến' anh ta..."
Mộc Hạc không có kinh nghiệm tương tự, chỉ có thể tưởng tượng ra cảm giác đó. Nhưng cô còn chưa chuẩn bị xong đã bị đẩy vào sân.
Nhiếp ảnh gia chụp vài bức ảnh, âu phục đen khí khái kết hợp với tâm trạng cô gái nhỏ mới biết yêu. Anh ta luôn cảm thấy có chỗ nào không ổn. Sau khi suy nghĩ vài giây, anh ta bèn nói với Mộc Hạc: "Cô thử không biểu lộ bất cứ cảm xúc gì xem sao."
Mộc Hạc thở phào, cái này thì dễ hơn. Cô khẽ cắn hoa, học biểu cảm vô cảm của Hi Hành, nghiêng mặt, ánh mắt lạnh lùng. Trong chớp mắt đã biến thành một mỹ nhân lạnh lùng.
"Rất tốt!" Nhiếp ảnh gia cuối cùng cũng tìm được cảm giác, không ngừng nhấn nút chụp ảnh: "Tiếp tục giữ như vậy."
Gần đến lúc mặt trời lặn, Mộc Hạc chụp tổng cộng sáu pô ảnh, nghỉ ngơi một lát rồi lại nhận phỏng vấn thêm nửa giờ. Sau khi kết thúc, cô vừa mệt vừa đói, đi bộ mà giống như đi trên bông vậy. Đàm Miên đưa một ly cacao đến, cô uống hơn nửa mới cảm thấy khôi phục sức lực.
Lúc hai người đứng đợi thang máy, Đàm Miên tinh mắt nhìn thấy một người đàn ông đang kéo một cô gái trẻ tuổi vào cầu thang. Ánh mắt em ấy sáng lên, khẽ kéo áo Mộc Hạc hai cái, nhỏ giọng nói: "Ương Ương, người đó hình như là bạn trai của Chung Ly Phi - Chu Cánh."
Chu Cánh cũng là diễn viên, dáng vẻ cao ráo đẹp trai, năm ngoái hot lên nhờ một bộ phim thanh xuân vườn trường. Nhưng bởi vì trước kia anh ta diễn vai quần chúng hai năm cho nên sau khi yêu Chung Ly Phi đã bị không ít fans của cô ấy diss là đồ ăn bám, phượng hoàng nam.
Thậm chí còn có fan có ID "Hôm nay Chung Ly Phi và Chu Cánh đã chia tay chưa?" mỗi ngày đều lên super topic của bọn họ điểm danh, cọ cảm giác tồn tại.
Tóm lại, đoạn tình yêu này của bọn họ không được mọi người coi trọng, giống như chia tay chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Chỉ là không ngờ, Chu Cánh sẽ phách lối đến mức đi vụng trộm còn bị bọn họ bắt gặp.
Đàm Miên thở dài: "Anh ta có cái miệng ngon ngọt thật đấy."
Nếu như bị truyền ra, đầu đề chắc chắn sẽ bùng nổ.
Haiz, mình hình như không ghét Chung Ly Phi như vậy nữa. Phụ nữ tội gì phải làm khó phụ nữ chứ?
Mãi cho đến khi cửa thang máy mở ra, Mộc Hạc mới hoàn hồn trở lại. Cô cụp mắt lại: "Đi thôi."
Lúc đi ra bên ngoài, ngay cả một chút gió cũng không có, không khí ngột ngạt, bầu trời phủ một màu nắng chiều màu đỏ tím hiếm thấy, tựa như một bức tranh sơn dầu vĩ đại.
Đàm Miên lấy điện thoại ra chụp ảnh, đăng lên vòng bạn bè: "Tối hôm qua em xem dự báo thời tiết, nghe nói có bão mạnh đổ bộ. Ương Ương, tối chị ngủ một mình có sợ không?"
Mộc Hạc cười lắc đầu: "Không sợ." Cô cũng không phải một đứa trẻ.
"Vâng, vậy thì tốt."
Quả nhiên, mười một giờ tối, lúc Mộc Hạc nằm trên giường chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì ngoài cửa sổ bắt đầu sấm chớp ầm ầm, gió rít dữ dội. Cô bịt tai lại, cả người rúc vào trong chăn.
Không sợ, không sợ.
Đã gần nửa đêm nhưng cô vẫn chưa chìm vào giấc ngủ.
Gió càng lúc càng lớn, gào thét giống như tiếng nhạc trong phim kinh dị. Mộc Hạc nghiêng người, hai tay ôm lấy mình, nhìn ra ngoài từ khe hở trong góc. Vài tia chớp xuyên qua mây đen đồng loạt nhảy ra, chiếu sáng đêm đen. Tiếng sấm ầm ầm, vang vọng bên tai khiến lỗ tai cô phát đau, tim như thắt lại.
Cô nhớ khi còn nhỏ đã nghe bà lão nhà bên nói đêm sấm chớp thường là đêm mà người âm dưới lòng đất đi lên bắt những vong hồn trốn thoát. Thoát được khỏi nơi đó đều là ác ma, không chuyện ác nào không làm, vô cùng hung ác... Bọn chúng sẽ bám lên những người sống có bát tự thích hợp, sau đó đi dưới ánh mặt trời lần nữa.
Trước kia lúc đóng vai phụ, cô đã từng diễn vai Bạch Vô Thường, còn đặc biệt đi tìm hiểu không ít...
Không thể nghĩ lại nữa.
Mộc Hạc trở mình, cô luôn cảm thấy trên trần nhà có bóng đen lướt qua, trong góc hình như có một người đang đứng. Lúc cô lấy hết can đảm nhìn lại thì không thấy gì cả. Ngay cả Oản Oản cũng không biết đã sợ đến mức trốn đi đâu rồi.
Trong phòng ngủ trống rỗng chỉ có mình cô.
Hơn một giờ đêm, Hoắc Tư Hành xử lý xong mấy email, lúc đang xoa mi tâm thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng động rất nhỏ. Anh tưởng là tiếng sấm làm rung chuyển nên không để ý đến. Khi anh định tắt đèn, tiếng động lại vang lên.
Chăm chú lắng nghe, là tiếng gõ cửa.
Anh đi ra mở cửa thì thấy Mộc Hạc đang ôm chăn đứng cạnh cửa, tóc dài toán loạn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn mang theo vẻ đáng thương ——
"Hi Hành, tối nay em có thể ngủ cùng anh không?"
************
Tác giả có lời muốn nói:
Đề có hai câu hỏi:
1, Đêm nay bọn họ có thể ngủ cùng nhau không??? (60 điểm)
2, Đối mặt với hành động chủ động mời ngủ của bà xã, Hành thiếu phản ứng ra sao? (40 điểm)
Câu hỏi kèm theo: Tính diện tích bóng ma tâm lý của Hoắc Tư Văn sau khi nhận được điểm của chú Tứ. (100 điểm)
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương