Thiên Dạ Mộc: Bảo Bối Nhỏ Của Bách Thiếu
Chương 25
Đông Trà búi gọn tóc lên, cô cố định bằng chiếc trâm hoa trà đỏ. Tay cô đang múa những nét bút mềm mại lên trang giấy trắng. Chợt tiếng chuông cửa vang lên, đoán là Tần Nhạc Yên đã đến, cô gác bút lên nghiên mực, đứng dậy khỏi bàn làm việc mà đi ra ngoài.
Bắt gặp tên Bách Thuân đang ngồi xem tivi ở phòng khách, vậy mà nghe thấy chuông cửa cũng không ra mở cửa, cô đưa chân đá vào chân anh ta rồi cằn nhằn “ Anh rảnh quá rồi sao? Không có chuyện gì làm thì vào chép văn tự hộ tôi đi”
Không thèm đợi Bách Thuân đáp lại, cô đi ra mở cửa cho người bên ngoài.
Sau cánh cửa là một nụ cười tươi của Tần Nhạc Yên dành cho Đông Trà. Cô còn dơ hộp đồ nghề của mình lên lắc lắc “ Bảo bối, chị tới rồi đây”
“ Chị Nhạc Yên, lâu rồi không gặp” Cô cũng đáp lại người kia bằng nụ cười tươi rồi kéo cô ấy vào bên trong.
Không thấy Bách Thuân còn ở phòng khách nữa, Đông Trà nghĩ rằng anh ta đã về phòng mình rồi. Như vậy cũng tốt, đỡ phải nhìn thấy gương mặt đáng ghét đó.
Tần Nhạc Yên xách theo hộp đồ nghề vào trong, cô đặt nó lên bàn. Cẩn thận nhìn xung quanh đánh giá một lượt, ngồi xuống bên cạnh Đông Trà, cô huých nhẹ vào vai cô ấy “ Này, sao hai người lại chạy tới ở đây rồi. Không lẽ nào…”
Cô ta bỏ lửng câu nói, hai ngón tay trỏ còn chạm chạm vào nhau như miêu tả hành động gì đó mờ ám. Cô không tin Bách Thuân lại không chạm vào Đông Trà được.
Nhìn thấy động tác mờ ám kia, dù giữa cô và Bách Thuân không xảy ra chuyện gì nhưng hai má đã đỏ bừng rồi. Cô liền xua tay “ Ây da, không có chuyện đó đâu”
Đúng là trêu cô nhóc này vẫn thật thú vị, Tần Nhạc Yên bật cười nhìn dáng vẻ thiếu nữ ngại ngùng kia “ Được rồi, được rồi. Không nói nữa. Nào, phòng thay đồ ở đâu? Chúng ta bắt tay vào việc thôi”
Đông Trà dẫn Tần Nhạc Yên qua phòng thay đồ, cô còn không ngừng than vãn “ Cô cũng biết tôi không thích đi dự tiệc, vậy mà lại bị cái tên đáng ghét kia gài”
“ Mới không gặp hai người một thời gian thôi mà mối quan hệ của hai người đã phóng nhanh như vậy rồi” Lại phải xách hộp đồ nghề đi, vào trong căn phòng thay đồ kia. Cô tìm một chỗ để đặt nó lên, cô mở hộp ra lấy chiếc thước dây ra cùng với một chiếc sổ nhỏ, mở sẵn ra một trang trống “ Nào thẳng vai lên một chút”
Theo lời Tần Nhạc Yên, Đông Trà đứng thẳng người để cô ấy dễ lấy số đo. Nghe hỏi như vậy là cô biết chuyện của cô và Bách Thuân đã lan truyền khắp giới nhà giàu rồi, mà không chỉ nguyên giới nhà giàu đâu mà khéo cả cái Giang Thành này đều biết hết rồi và chắc chắn không tránh khỏi việc tam sao thất bản rồi.
“ Em còn không biết sao nó lại thành ra như vậy” Chỉ biết thở dài khi nhắc đến chuyện của cô và Bách Thuân, khoảng cách tuổi tác cũng làm cô thấy e ngại. Ai đời vị hôn phu của mình kém mẹ mình 5 tuổi. Ôi trời, ba cô mà còn sống chắc ông sốc lắm.
Lấy được hết số đo của Đông Trà, cô cẩn thận ghi lại vào trong quyển sổ của mình. Thử đối chiếu lại với sô đo cũ trước đó, Tần Nhạc Yên chép miệng một cái “ Em gầy đi rồi, anh ta không chăm sóc em kĩ à?”
Tự nhìn mình trong gương, cô ngắm nghía một hồi “ Em thấy đâu có khác biệt gì đâu nhỉ?”
“ Em tự nhìn bản thân thì không thấy khác biệt là đúng rồi” Để cô lật xem yêu cầu lần này của Bách Thuân là gì nào. Lần trước tự nhiên lấy bộ sườn xám từ chỗ cô đi, cô còn chưa tính đâu. Giờ phải cộng dồn tính một thể mới được.
Lật qua lật lại mấy trang giấy, hình như lần này không có yêu cầu thì phải. Vậy cô phải hỏi người mặc thôi “ Đông Trà, em muốn mặc theo phong cách nào. Sườn xám? Tây Âu? Cổ phong?”
Nếu là đi dự tiệc cùng người đàn ông kia, chắc là tới mấy bữa tiệc giao lưu nhằm tạo mối quan hệ thuận lợi cho làm ăn. Vậy thì cổ phong sẽ không phù hợp, chỉ còn lại sườn xám và Tây Âu. Nhưng cô vừa mặc sườn xám cách đây không lâu rồi, nên lần này chọn Tây Âu đi “ Chọn Tây Âu đi chị”
Tần Nhạc Yên xem xét một hồi, cô nghĩ đi mấy bữa tiệc giao lưu xã giao này thì mặc sườn xám cũng hợp đó chứ “ Sao lại không phải sườn xám, chị thấy cũng hợp đó chứ”
Đông Trà lắc lắc đâu “ Lần trước em vừa mặc sườn xám rồi”
Lần trước mặc rồi? Cô mang theo nghi hoặc hỏi lại “ Hả? Có phải chiếc sườn xám màu màu xanh dương nhạt, có đường thêu tay nổi dọc theo tà?”
“ Đúng vậy, sao chị biết? Chiếc sườn xám đó cũng lấy từ chỗ chị?” Phản ứng như vậy chắc là Bách Thuân lấy đồ nhà người ta rồi chưa trả tiền đây mà.
“ Đúng rồi, chiếc sườn xám ấy là từ chỗ chị. Em nhớ bảo dưỡng kĩ chiếc sườn xám ấy nhé. Tấm vải làm nên chiếc sườn xám ấy là độc nhất vô nhị đó”Chiếc sườn xám ấy ở chỗ cô gái này là cô yên tâm rồi. Cất lại cuộn thước dây và quyển sổ nhỏ vào trong hộp, Tần Nhạc Yên khẽ mỉm cười “ Thôi muộn rồi, chị về đây. Muộn nhất là chiều mai sẽ có đồ cho em”
“ Dạ vâng, để em tiễn chị” Đông Trà nhanh nhẹn giúp Tần Nhạc Yên xách hộp đồ nghề. Cô tiễn chân Tần Nhạc Yên ra tới cửa, còn định giữ cô ấy lại chơi thêm một lúc nữa, nhưng Tần Nhạc Yên nói còn giữ thêm nữa là không thể may kịp đồ nữa thì cô mới chịu để cho cô ấy về.
Đóng lại cánh cửa căn hộ, giờ cô phải đi tìm xem Bách Thuân đang ở đâu. Mở cửa phòng của anh ta ra, không thấy có ai trong đó, vậy chắc anh ta đang ở phòng cô rồi.
Mở cửa phòng cô ra nhìn vào bên trong, cũng không có. Đông Trà cảm thấy khó hiểu, vậy anh ta ở đâu chứ? Chỉ còn một căn phòng thôi, là phòng làm việc của cô.
Nhẹ nhàng mở cửa phòng làm việc của mình ra, Đông Trà thấy Bách Thuân đang ngồi ở bàn làm việc của mình. Hình như anh ta đang viết chữ thì phải? Không lẽ anh ta viết tiếp văn tự cô đang viết dở thật đấy chứ.
Cô đi lại gần chỗ anh ta, đúng là anh ta đang viết tiếp văn tự mà cô đang viết dở. Khác với nét chữ dịu dàng, mềm mại của cô. Nét chữ của Bách Thuân mạnh mẽ và rứt khoát hơn. Hai nét chữ dù đối lập nhưng vẫn rất hài hoà trên cùng một trang giấy.
Từng động tác gẩy nét của Bách Thuân khiến Đông Trà phát thốt lên khen ngợi “ Anh viết chữ đẹp thật đấy, hạ nét mạnh mẽ, rứt khoát nhưng không hề bị cứng nhắc. Bách Thuân rốt cuộc anh còn biết những gì nữa vậy?”
Bách Thuân gẩy nốt nét chữ cuối cùng, đặt bút gác lại lên nghiên. Anh ta im lặng đặt gọn những trang giấy mình vừa mới viết xong qua một bên để cho khô mực. Bất ngờ xoay người lại, ôm lấy cái eo nhỏ của Đông Trà. Anh ta đem cô đè xuống dưới mặt bàn, giờ anh như muốn ăn sống cô vậy “ Đông Trà, đo quần áo thôi có cần lâu vậy không? Em biết tôi viết được bao nhiêu trong lúc đợi em rồi không?”
Bắt gặp tên Bách Thuân đang ngồi xem tivi ở phòng khách, vậy mà nghe thấy chuông cửa cũng không ra mở cửa, cô đưa chân đá vào chân anh ta rồi cằn nhằn “ Anh rảnh quá rồi sao? Không có chuyện gì làm thì vào chép văn tự hộ tôi đi”
Không thèm đợi Bách Thuân đáp lại, cô đi ra mở cửa cho người bên ngoài.
Sau cánh cửa là một nụ cười tươi của Tần Nhạc Yên dành cho Đông Trà. Cô còn dơ hộp đồ nghề của mình lên lắc lắc “ Bảo bối, chị tới rồi đây”
“ Chị Nhạc Yên, lâu rồi không gặp” Cô cũng đáp lại người kia bằng nụ cười tươi rồi kéo cô ấy vào bên trong.
Không thấy Bách Thuân còn ở phòng khách nữa, Đông Trà nghĩ rằng anh ta đã về phòng mình rồi. Như vậy cũng tốt, đỡ phải nhìn thấy gương mặt đáng ghét đó.
Tần Nhạc Yên xách theo hộp đồ nghề vào trong, cô đặt nó lên bàn. Cẩn thận nhìn xung quanh đánh giá một lượt, ngồi xuống bên cạnh Đông Trà, cô huých nhẹ vào vai cô ấy “ Này, sao hai người lại chạy tới ở đây rồi. Không lẽ nào…”
Cô ta bỏ lửng câu nói, hai ngón tay trỏ còn chạm chạm vào nhau như miêu tả hành động gì đó mờ ám. Cô không tin Bách Thuân lại không chạm vào Đông Trà được.
Nhìn thấy động tác mờ ám kia, dù giữa cô và Bách Thuân không xảy ra chuyện gì nhưng hai má đã đỏ bừng rồi. Cô liền xua tay “ Ây da, không có chuyện đó đâu”
Đúng là trêu cô nhóc này vẫn thật thú vị, Tần Nhạc Yên bật cười nhìn dáng vẻ thiếu nữ ngại ngùng kia “ Được rồi, được rồi. Không nói nữa. Nào, phòng thay đồ ở đâu? Chúng ta bắt tay vào việc thôi”
Đông Trà dẫn Tần Nhạc Yên qua phòng thay đồ, cô còn không ngừng than vãn “ Cô cũng biết tôi không thích đi dự tiệc, vậy mà lại bị cái tên đáng ghét kia gài”
“ Mới không gặp hai người một thời gian thôi mà mối quan hệ của hai người đã phóng nhanh như vậy rồi” Lại phải xách hộp đồ nghề đi, vào trong căn phòng thay đồ kia. Cô tìm một chỗ để đặt nó lên, cô mở hộp ra lấy chiếc thước dây ra cùng với một chiếc sổ nhỏ, mở sẵn ra một trang trống “ Nào thẳng vai lên một chút”
Theo lời Tần Nhạc Yên, Đông Trà đứng thẳng người để cô ấy dễ lấy số đo. Nghe hỏi như vậy là cô biết chuyện của cô và Bách Thuân đã lan truyền khắp giới nhà giàu rồi, mà không chỉ nguyên giới nhà giàu đâu mà khéo cả cái Giang Thành này đều biết hết rồi và chắc chắn không tránh khỏi việc tam sao thất bản rồi.
“ Em còn không biết sao nó lại thành ra như vậy” Chỉ biết thở dài khi nhắc đến chuyện của cô và Bách Thuân, khoảng cách tuổi tác cũng làm cô thấy e ngại. Ai đời vị hôn phu của mình kém mẹ mình 5 tuổi. Ôi trời, ba cô mà còn sống chắc ông sốc lắm.
Lấy được hết số đo của Đông Trà, cô cẩn thận ghi lại vào trong quyển sổ của mình. Thử đối chiếu lại với sô đo cũ trước đó, Tần Nhạc Yên chép miệng một cái “ Em gầy đi rồi, anh ta không chăm sóc em kĩ à?”
Tự nhìn mình trong gương, cô ngắm nghía một hồi “ Em thấy đâu có khác biệt gì đâu nhỉ?”
“ Em tự nhìn bản thân thì không thấy khác biệt là đúng rồi” Để cô lật xem yêu cầu lần này của Bách Thuân là gì nào. Lần trước tự nhiên lấy bộ sườn xám từ chỗ cô đi, cô còn chưa tính đâu. Giờ phải cộng dồn tính một thể mới được.
Lật qua lật lại mấy trang giấy, hình như lần này không có yêu cầu thì phải. Vậy cô phải hỏi người mặc thôi “ Đông Trà, em muốn mặc theo phong cách nào. Sườn xám? Tây Âu? Cổ phong?”
Nếu là đi dự tiệc cùng người đàn ông kia, chắc là tới mấy bữa tiệc giao lưu nhằm tạo mối quan hệ thuận lợi cho làm ăn. Vậy thì cổ phong sẽ không phù hợp, chỉ còn lại sườn xám và Tây Âu. Nhưng cô vừa mặc sườn xám cách đây không lâu rồi, nên lần này chọn Tây Âu đi “ Chọn Tây Âu đi chị”
Tần Nhạc Yên xem xét một hồi, cô nghĩ đi mấy bữa tiệc giao lưu xã giao này thì mặc sườn xám cũng hợp đó chứ “ Sao lại không phải sườn xám, chị thấy cũng hợp đó chứ”
Đông Trà lắc lắc đâu “ Lần trước em vừa mặc sườn xám rồi”
Lần trước mặc rồi? Cô mang theo nghi hoặc hỏi lại “ Hả? Có phải chiếc sườn xám màu màu xanh dương nhạt, có đường thêu tay nổi dọc theo tà?”
“ Đúng vậy, sao chị biết? Chiếc sườn xám đó cũng lấy từ chỗ chị?” Phản ứng như vậy chắc là Bách Thuân lấy đồ nhà người ta rồi chưa trả tiền đây mà.
“ Đúng rồi, chiếc sườn xám ấy là từ chỗ chị. Em nhớ bảo dưỡng kĩ chiếc sườn xám ấy nhé. Tấm vải làm nên chiếc sườn xám ấy là độc nhất vô nhị đó”Chiếc sườn xám ấy ở chỗ cô gái này là cô yên tâm rồi. Cất lại cuộn thước dây và quyển sổ nhỏ vào trong hộp, Tần Nhạc Yên khẽ mỉm cười “ Thôi muộn rồi, chị về đây. Muộn nhất là chiều mai sẽ có đồ cho em”
“ Dạ vâng, để em tiễn chị” Đông Trà nhanh nhẹn giúp Tần Nhạc Yên xách hộp đồ nghề. Cô tiễn chân Tần Nhạc Yên ra tới cửa, còn định giữ cô ấy lại chơi thêm một lúc nữa, nhưng Tần Nhạc Yên nói còn giữ thêm nữa là không thể may kịp đồ nữa thì cô mới chịu để cho cô ấy về.
Đóng lại cánh cửa căn hộ, giờ cô phải đi tìm xem Bách Thuân đang ở đâu. Mở cửa phòng của anh ta ra, không thấy có ai trong đó, vậy chắc anh ta đang ở phòng cô rồi.
Mở cửa phòng cô ra nhìn vào bên trong, cũng không có. Đông Trà cảm thấy khó hiểu, vậy anh ta ở đâu chứ? Chỉ còn một căn phòng thôi, là phòng làm việc của cô.
Nhẹ nhàng mở cửa phòng làm việc của mình ra, Đông Trà thấy Bách Thuân đang ngồi ở bàn làm việc của mình. Hình như anh ta đang viết chữ thì phải? Không lẽ anh ta viết tiếp văn tự cô đang viết dở thật đấy chứ.
Cô đi lại gần chỗ anh ta, đúng là anh ta đang viết tiếp văn tự mà cô đang viết dở. Khác với nét chữ dịu dàng, mềm mại của cô. Nét chữ của Bách Thuân mạnh mẽ và rứt khoát hơn. Hai nét chữ dù đối lập nhưng vẫn rất hài hoà trên cùng một trang giấy.
Từng động tác gẩy nét của Bách Thuân khiến Đông Trà phát thốt lên khen ngợi “ Anh viết chữ đẹp thật đấy, hạ nét mạnh mẽ, rứt khoát nhưng không hề bị cứng nhắc. Bách Thuân rốt cuộc anh còn biết những gì nữa vậy?”
Bách Thuân gẩy nốt nét chữ cuối cùng, đặt bút gác lại lên nghiên. Anh ta im lặng đặt gọn những trang giấy mình vừa mới viết xong qua một bên để cho khô mực. Bất ngờ xoay người lại, ôm lấy cái eo nhỏ của Đông Trà. Anh ta đem cô đè xuống dưới mặt bàn, giờ anh như muốn ăn sống cô vậy “ Đông Trà, đo quần áo thôi có cần lâu vậy không? Em biết tôi viết được bao nhiêu trong lúc đợi em rồi không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương