Thiên Đạo Hệ Thống

Chương 717: Tiếu Ngạo Giang Hồ-Ta Không Muốn Đi



Chương 717: Tiếu Ngạo Giang Hồ-Ta Không Muốn Đi

Cạch… cạch tiếng động từ cửa vang lên, vô cùng nhanh chóng Đông Phương Bạch lập tức mở cửa từ bên ngoài muốn xông vào. Cửu Tử ngay lập tức đeo lên mình mặt nạ tránh để bị nàng phát hiện. Một bên Diệp Thần ánh mắt quái dị nhìn Đông Phương Bạch.

“Xin lỗi, làm phiền hai người các ngươi. Bên ngoài có mấy cái nữ nhân làm phiền ta. Ra ngoài đó ta thật nghĩ mình bị các nàng hôn chết.” Đông Phương Bạch cảm nhận được ánh mắt quái dị nhìn mình liền khẽ cười xấu hổ nói.

“Tiểu Bạch… Ngươi vừa rồi dám bỏ ta lại trong phòng với tên biến thái chết tiệt này. Mẹ nó, ta không đi tìm ngươi, ngươi liền vác xác tới cửa?” Diệp Thần túm lấy Đông Phương Bạch cổ áo nhấc lên tức giận nói. Uổng công ta thương ngươi như vậy, ngươi lại dám bán đứng ta.

“Ngươi cũng bán ta cho đám nữ nhân đó ăn tươi nuốt sống. Ta chỉ là học ngươi, theo kịp thời đại thôi. Với lại,... ngươi cũng đâu có làm sao?” Đông Phương Bạch hoàn toàn không chút nào tội lỗi đẩy ra Diệp Thần tay nói.

“Ngươi còn dám nói? Nếu không phải ta gặp người là hắn… ta đã sớm bị cái kia. Hừ,...” Diệp Thần bực tức nói.

“Tiếc thật, ngươi vậy mà không bị cái kia.” Đông Phương Bạch khẽ xì một cái thất vọng vô cùng nói.

“Ừ… đợi đã… Đông Phương Bạch ngươi là không thấy quan tài không đổ lệ?” Diệp Thần cảm giác có cái gì đó sai sai. Cô nàng này thế nào lại cảm thấy tiếc? Đây không phải trù hắn sao.

“”Ngươi yên tâm, cho dù có nhìn thấy quan tài của ngươi ta cũng tuyệt đối không khóc. Ngươi phải dặn ta đừng cười mới phải.” Đông Phương Bạch nhếch miệng khinh bỉ.

“Cười hở mười cái răng.” Diệp Thần lè lưỡi trêu chọc.

“Hì hì, ta thích thế. Ngươi cấm ta rồi?” Đông Phương Bạch nhe răng cười nhí nhố nói.

“Hai người các ngươi cứ ở đó mà cười xã giao, coi như ta không tồn tại cũng được.” Cửu Tử ý vị mười phần ghen tuông giấm chua nói.

“Ách, vị này huynh đài. Hắn đều là của ngươi. Ta cái gì đều không cướp. Ngươi tùy tiện chơi thế nào thì chơi.” Đông Phương Bạch còn không chút nào chú ý Diệp Thần cảm xúc nói.

“Đông Phương Bạch, ngươi cho ta là cái gì hả?” Diệp Thần gắt lên lớn tiếng nói.

“Ngươi gắt cái gì hả?” Đông Phương Bạch tức giận quát lại. Nàng cũng không tin tên nam tử này thật sẽ đem Diệp Thần cho mang đi đâu.

Diệp Thần cảm thấy khá là tức giận kết quả vẫn nuốt trôi cái này cục giận vào bụng im lặng trầm mặc không nói gì. Dù sao hảo nam không cùng nữ đấu.

“Ngươi nói là đem hắn giao cho ta? Là nói thật sao?” Cửu Tử ánh mắt khẽ lóe sáng hỏi.

“Ta đương nhiên nói thật…” Đông Phương Bạch vẫn không cảm thấy có gì quái lạ nói.

“Nếu vậy ta...” Cửu Tử liền muốn nói cái gì đó.

“Lão biến thái, đủ rồi. Ngươi ra ngoài trước đi. Ta sẽ cùng nàng nói.” Diệp Thần lập tức ngắt lời Cửu Tử nói.

“Được, hai các ngươi nói chuyện, nhưng ta nhắc trước. Thụ của ca… thời gian chuẩn bị của ngươi… không còn nhiều lắm. Nếu không chuẩn bị đầy đủ… tính mạng của ngươi sẽ gặp nguy hiểm. Có thể chết đấy.” Cửu Tử lướt ngang qua Diệp Thần khẽ nhắc nhở hắn một câu nói.

“Ta tự biết mình cần làm gì.” Diệp Thần liền mở miệng khẽ nói.

“Nếu ngươi không nỡ đi. Ta sẽ tự tay bắt ngươi đi. Dù có phải động thủ. Còn chiếc nhẫn đó, ta tự sẽ thay ngươi lấy lại.” Cửu Tử khẽ đáp liền quay đầu rời đi để lại Diệp Thần trầm mặc.

“Hắn đi rồi, ngươi bầy cái vẻ mặt đó cho ai coi chứ? Ngồi xuống uống rượu đi.” Đông Phương Bạch ngồi lên ghế đưa tay cầm lấy bình rượu đổ vào chén uống nói.

“Ngươi cái đồ ngốc này, xuất ngày chỉ biết ăn đồ heo.” Diệp Thần nhìn Đông Phương Bạch trêu chọc.

“Ngốc cái gì, heo cái gì? Ta là Đông Phương Bất Bại. Hôm nay không nói chuyện này, chỉ uống rượu thôi.” Đông Phương Bạch khẽ lắc đầu nói.

“Không phải trước đây ngươi nói với ta. Uống rượu vô bổ tốn thời gian sao? Còn cái gì không bằng luyện công. Nhìn ngươi như vậy, chắc là chuyện không tốt rồi.” Diệp Thần liền ngồi xuống cầm một cái chén đổ rượu ra nói.

“Nói thật lòng, ta cảm thấy. Ta bây giờ hoàn toàn không giống ta của trước đây. Ta cảm giác mình thay đổi rất lạ.” Đông Phương Bạch liền mở miệng nói.

“Đương nhiên là khác rồi. Từ sau khi quen ta, ngươi cười càng lúc càng nhiều. Chẳng giống trước đây nữ ma đầu. Hiện tại chính là mỹ nhân nhi, càng sống càng ra hình người. Trước kia xuất ngày chỉ nghĩ trả thù, luyện công mạnh lên, ngu ngốc nữ nhân.” Diệp Thần khẽ cười mở miệng nói.

“Làm ma nhiều rồi, bây giờ làm ngươi cũng có chút hay.” Đông Phương Bạch cũng khẽ gật đầu ý vị nói.

“Tất nhiên là làm ngươi hay rồi, biết cười biết khóc. Nè, vì ngươi làm ngươi. Cạn.” Diệp Thần đưa chén đến cạn ly uống nói.

“Mà ngươi đã làm người rồi. Thì phải biết yêu đúng không? Hay là ngươi bỏ quách tên sư phụ chết toi đó của ngươi yêu ta đi.” Diệp Thần khẽ cười nhìn Đông Phương bạch nói.

“Yêu ngươi? Sư phụ là ta duy nhất yêu nam nhân. Nếu ngươi thật sự yêu ta thì buông tay đi.” Đông Phương Bạch lắc đầu mở miệng nói.

“Oa, ngươi còn biết nói đạo lý hơn ta nữa. Ngươi bộ thật vừa làm người đã muốn làm thánh nhân hả? Vậy ngươi còn làm ma đầu làm gì? Dứt khoát đi tu, lên thiếu lâm làm trụ trìluôn đi. Sư phụ ngươi bỏ mặc ngươi vậy, chỉ có ta ở bên cạnh ngươi, ngươi một chút cũng không rung động gì sao?” Diệp Thần khẽ mở miệng nói.

“Hừ, ta cũng không có điên đến vậy. Ta chỉ cần biết sư phụ… hắn đối với ta là chân tâm là được rồi. Tình yêu đâu có phân biệt xa gần đâu. Sự quan tâm tuy quan trọng nhưng đến từ người mình không thương thì cũng vô nghĩa.” Đông Phương Bạch một bộ dạng triết lý nói.

“Cái gì nữa? Nè, ngươi muốn học làm người. Thì tìm một tấm gương tốt mà theo học được không vậy?” Ngươi học theo ta cũng được này. Ta nói cho ngươi nghe. Con người sống trên đời tất cả đều là giả hết. Cái dáng vẻ tuyệt vời đó, siêu nhiên đó, ngươi bày ra cho ai coi. Cuối cùng không phải vẫn ôm chiếc gối hay sao? Hầy, theo ta thấy, ngày đông lạnh giá. Có người cho ngươi ôm ấp. Cho ngươi làm ấm giường mới là tốt nhất. Thực thế nhất. Nè, bỏ cái bộ dạng đấy đi. Xà vào lòng ta đi.” Diệp Thần liền dụ dỗ nói.

“Tục không thể tả.” Đông Phương Bạch coi Diệp Thần câu nói như gió thoảng bên tai cầm rượu uống nói.

“Đúng vậy, ta tục vậy đó. Ta ghét nhất là việc chia cắt với người ta thích đấy. Nếu khẳng định là nàng, có chết cũng không muốn buông tay.” Diệp Thần liền vỗ ngực đảm bảo. Nhìn một bên Đông Phương Bạch không biết từ lúc nào đã say rượu ngủ say.

“Chết tiệt, có nghe ta nói không vậy? Không uống được còn đòi uống, ngu ngốc nữ nhân.” Diệp Thần đều một bộ dáng tức giận nói.

“Này, đây chính là người ngươi có chết cũng không buông tay đó hả?” Cửu Tử từ lúc nào không biết đã đứng sau lưng Diệp Thần nói.

“Khụ khụ, thành thật xin lỗi nha. Dạy dỗ không được tốt lắm.” Diệp Thần khẽ ho khan ra vẻ đạo mạo nói.

“Vậy sao? Ta tưởng ngươi giỏi nhất là điều giáo nữ nhân.” Cửu Tử khẽ mở miệng khinh bỉ nói.

“Ngươi nghe lén ta nói chuyện đó hả? Lão biến thái?” Diệp Thần bất bình đánh trống lảng nói.

“Ta là đường đường chính chính nghe, không phải nghe lén. Bên ngoài đổ tuyết rơi. Ta cũng không tính bên ngoài chịu khổ lạnh giá.” Cửu Tử nhún vai bộ dạng thản nhiên nói.

“Tuyết rơi rồi?” Diệp Thần khẽ mở cửa sổ nhìn tuyết rơi đầy nói.

“Được rồi, ngươi ta đã không cần ngươi. Ngươi vẫn là theo ta rời đi đi.” Cửu Tử liền khẽ mở miệng nói.

“Rời đi cái đầu ngươi ấy.” Diệp Thần liền thô bỉ nói.

“Xem ra, ta nghĩ động thủ.” Cửu Tử liền muốn ra tay nói.

“Này này, đợi đã. Ta biết ta đánh không lại ngươi… cho ta thêm một chút thời gian đi.” Diệp Thần liền thương lượng nói.

“Ta có thể cho ngươi thêm thời gian. Ngươi muốn giải quyết nhanh gọn.” Cửu Tử nhìn Đông Phương Bạch say rượu liền khẽ gật đầu nói. Dù sao thời gian tuy gấp nhưng cũng không quá vội vàng.

“Ta biết.” Diệp Thần gật đầu nói nhìn Cửu Tử biến mất khỏi căn phòng cũng đưa kim châm tại trên cơ thể Đông Phương Bạch đâm lên giúp nàng giải rượu.

“Ưm,... lạnh quá… tuyết… rơi rồi?” Đông Phương Bạch khẽ cảm thấy lành lạnh bông tuyết từ cửa sổ thổi vào bay chạm đến nàng mặt khẽ kêu rên rỉ.

“Ngươi ngồi đó làm gì? Mau ra xem tuyết rơi đi. Thật đẹp. Thật lâu rồi không nhìn thấy tuyết rơi.” Đông Phương Bạch thấy Diệp Thần ngồi trên ghế uống trà liền nói.

“Ừm...” Diệp Thần bước tới gần Đông Phương Bạch khẽ gật đầu nói.

“Nè đồ ngốc, ngươi biểu cảm đó là sao hả? Cười lên đi. Làm như sinh ly tử biệt không bằng.” Đông Phương Bạch thấy Diệp Thần không như mọi khi khác thường liền nói.

“Nếu như ta gặp ngươi trước sư phụ ngươi, chắc hẳn sẽ không có nhiều cái giá như vậy đâu.” Diệp Thần nhìn Đông Phương Bạch khẽ thở dài nói.

“Nếu vậy ta cũng không thèm quen con mèo thối ngươi đâu.” Đông Phương Bạch khẽ cười nói.

“Nếu như không có ta bên cạnh… ngươi có còn sống vui vẻ như giờ không?” Diệp Thần nghi hoặc hỏi.

“Hứ, ngươi chỉ biết làm ta tức giạn đâu. Không có ngươi, ta còn sống vui vẻ hơn nhiều. Ngươi nghĩ ngươi là ai chứ? Đừng có mơ, không biết ngượng. Đồ ngốc.” Đông Phương Bạch ẩn Diệp Thần cười cợt vô cùng tự nhiên.

“Như vậy sao? Thật tốt. Thật rất đẹp.” Diệp Thần khẽ cười đáp trả nhìn Đông Phương Bạch nói.

“Đúng vậy, thật sự rất đẹp. Đáng tiếc, tuyết rơi xuống mặt đất liền sẽ tan ra. Giống như vậy, lạnh như tuyết chỉ biết làm người khác tức chết.” Đông Phương Bạch khẽ cười đùa cợt nói.

Diệp Thần nhìn Đông Phương Bạch không có trả lời.

“Ngươi… ngươi nhìn ta chằm chằm như vậy làm cái gì hả?” Đông Phương Bạch khẽ xấu hổ hỏi.

“Ta nói đẹp là đang nói ngươi đó.” Diệp Thần chỉ vào mũi Đông Phương Bạch nói.

“Ngươi da mặt dày quá đi.” Đông Phương Bạch khẽ cười che miệng trêu trọc.

“Ta vốn dĩ da mặt dày vậy mà.” Diệp Thần kéo Đông Phương Bạch ôm vào lòng nói.

“Đáng ghét.” Đông Phương Bạch không cảm thấy bài xích vẫn để Diệp Thần ôm trong lòng.

“Ta vốn dĩ đáng ghét vậy mà.” Diệp Thần khẽ cười mở miệng ôm chặt hơn nói.

“Ngươi tránh ra đi.” Đông Phương Bạch khẽ trêu trọc nói.

“Ta không tránh.” Diệp Thần lắc đầu.

“Tránh ra đi mà.” Đông Phương Bạch lắc lắc người nói.

“Ta không thèm tránh. Ta mà tránh ta đi luôn đó.” Diệp Thần lắc đầu ôm nàng nói.

“Ta nói ngươi đi đi mà.” Đông Phương Bạch cười cợt nói.

“Ta không muốn đi.” Diệp Thần ngước lên trên trời hét lên.

“Ta thật sự không muốn đi.” Diệp Thần lớn tiếng nói.

Ngồi tại trên mái nhà Cửu Tử khẽ im lặng nhìn trời tuyết rơi khẽ thở dài.

“Ngươi ngốc quá, không ai bắt ngươi phải đi.” Đông Phương Bạch ôm trầm lấy hắn nói.

“Nè, Con mèo chết tiệt. Ta cảm thấy có chút thích ngươi đấy. Ta cho ngươi cơ hội bởi vì… ta biết ngươi là ai, nhưng ta sẽ không nói ra đâu. Ta đợi ngươi nói với ta… ngươi là ai. Sư phụ ta vẫn là con mèo đáng chết. Ta đợi ngươi. Ngươi tạm thời chỉ là quên đi ta mà thôi phải không.” Đông Phương Bạch khẽ nói nhỏ.

“Ngươi… ngươi nói gì cơ?” Diệp Thần tưởng mình nghe sai nói. Nàng… đoán ra được rồi sao?

“Đáng ghét, ngươi không nghe thấy liền thôi đi.” Đông Phương Bạch quay người đánh vào hắn ngực sau đó quay người đi vào bên trong nói.

“Tiểu Bạch…” Diệp Thần khẽ gọi tên nàng nói.

“Có chuyện gì sao?” Đông Phương Bạch nghi ngờ hỏi.

“Xin lỗi.” Diệp Thần khẽ nói.

“Xin lỗi cái gì chứ?” Đông Phương Bạch nghi hoặc hỏi.

“Không có gì. Tiểu Bạch… lần đó bánh nướng… ngươi có thể làm cho ta ăn lần nữa sao? Chúng ta trở về căn nhà lần đầu gặp được chứ?” Diệp Thần nghi hoặc hỏi.

“Ngươi để khi khác đi, chúng ta hiện tại còn bận đi tìm Doanh Doanh đâu. Sau này ta sẽ làm cho ngươi ăn.” Đông Phương Bạch lắc đầu nói.

“Sau này ư? Đối với ta thì chuyện này đã trở nên quá xa vời.” Diệp Thần khẽ nói.

“Ngươi kiên nhẫn chút đi, chúng ta vẫn còn nhiều thời gian mà.” Đông Phương Bạch khẽ cười nói.

“Đó là đối với ngươi thôi, đồ ngốc. Còn ta thì không.” Diệp Thần nhìn Đông Phương Bạch nghĩ nhưng vẫn mỉm cười nói: “Nè, chúng ta trước tiên đi làm bánh cùng ăn rồi đi tìm cũng không muộn mà phải không? Đợi một lát rồi đi tìm cũng được mà.”

“Vậy chúng ta tìm được Doanh Doannh trở về Hắc Mộc Nhai, chúng ta liền đi đến đó, ăn lúc nào trả được. Dù sao nhiệm vụ cũng quan trọng mà. Thôi nào, đừng như vậy mà…” Đông Phương Bạch khẽ cười nói.

“Tiểu Bạch… ta sắp phải đi rồi.” Diệp Thần thấy Đông Phương Bạch quay người đi liền nói.

Đông Phương Bạch khẽ đứng hình lại sau đó liền cười không tin: “Thôi nào, ngươi còn muốn đi đâu chứ? Ngươi cũng biết đường về mà. Ngươi nói vậy để ta cảm thấy có lỗi mà chiều theo ý ngươi hả? Ngươi dạo nào ích kỷ lắm biết không? Chúng ta phải nhanh chóng tìm Doanh Doanh nếu không Tuyết Tâm tỷ tỷ sẽ hóa điên mất.”

“Tiểu Bạch, cùng ta trở về căn nhà đó đi.”Diệp Thần lớn tiếng nói. Hắn thật sự rất gấp.

“Vẫn là thôi đi, ta mệt lắm. Ta muốn ngủ một giấc còn đi tìm Doanh Doanh nữa. Nhiều lúc ngươi cũng nên lo cho ta chứ? Đừng vậy, đến gần đây chúng ta nói chuyện không được sao?” Đông Phương Bạch nằm lên gần đó giường ngáp một cái nói.

“Ừ.” Diệp Thần đi đến gần Đông Phương Bạch ngồi xuống để nàng ngủ nói.

“Nè, nếu như sau này không có ta. Ngươi nhớ kỹ phải cẩn thận. Dù sao thế giới này ta đã có chút phá. Ngươi muốn giữ mình an toàn. Nè… gọi tên của ta được chứ? Tên thật ý.” Diệp Thần khẽ nhắc nhở nhưng khi quay sang Đông Phương Bạch không biết lúc nào đã ngủ mất.

“Đồ ngốc. Cả tên của ta cũng không chịu gọi.” Diệp Thần nhìn Đông Phương Bạch khẽ thở dài.

“Chúng ta đi thôi.” Cửu Tử xuất hiện mở miệng nói.

“Ừ.” Diệp Thần gật đầu liền khẽ hôn lên chán nàng một cái liền đứng dạy thở dài. Hiện tại đó là tất cả những gì hắn có thể làm được.

Hai người cứ như vậy hóa thành bông tuyết liền biến mất hệt như chưa từng tồn tại.

“Con mèo chết tiệt? Ngươi vừa nói gì. Oáp… hử? Con mèo chết tiệt? Ta hỏi ngươi vừa nói gì mà? Mèo… chết tiệt?” Đông Phương Bạch cảm thấy luồng gió tuyết thổi vào mặt khẽ lạnh tỉnh giấc nói.

Nhìn xung quanh vắng tanh người không có ai đáp trả nàng, Đông Phương Bạch trong lòng liền dâng lên một cái không tốt dự cảm: “Con mèo chết tiệt… này? Sao ngươi cứ trốn như vậy chứ? Ngươi rõ ràng nói cái gì cơ mà. Nói đi chứ? Hừ, ngươi không nói ta đi ngủ đây.”

Đông Phương Bạch đắp lên chăn nhắm mắt lại nhưng nàng không thể nào ngủ được lần nữa hất ra chăn: “Con mèo chết tiệt…? Này, xuất hiện đi chứ.”

Nhưng đáp trả lại nàng vẫn là không gian yên tĩnh chẳng người quan tâm.
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Tele: @erictran21
Loading...