Thiên Hà Đơn Độc
Chương 6: Hoàn
30Máy bay tuần tra không người lái bao vây tôi khi tôi tiến vào rìa thành phố.Tôi phớt lờ mọi cảnh báo, vẫn duy trì tốc độ tối đa của phi hành khí, đánh lái quyết liệt vào tuyến đường hàng không có khoảng cách ngắn nhất.Đế đô vào ban đêm cũng sáng rực như ban ngày, vô số phi thuyền lướt qua trên đường bay.Tôi mở rộng Tinh thần thể đến mức tối đa, năng lực khống chế lên đến đỉnh điểm chỉ trong vòng mười phút, gây ảnh hưởng đến mọi người xung quanh trong bán kính 1km.Khoảnh khắc phi hành khí vụt qua, tất cả phi thuyền đều ngoan ngoãn tránh né.Tuyến đường an toàn chỉ còn lại vệt khói của chiếc phản lực.Hội trường nằm trên tầng cao nhất của Toà nhà Quốc hội, khi mới đến gần đã có người bật đèn nhắc tôi tấp vào lề.Tôi bình tĩnh hỏi: “Xác suất phát nổ của phi hành khí R5 thế hệ thứ bảy là bao nhiêu?”“0,1%!” Russell theo bản năng trả lời trong hoàn cảnh hỗn loạn rồi sợ hãi hỏi, “Cô định làm gì?!”“Chạy đua với thời gian.”Tôi nhanh chóng kích hoạt chương trình cưỡng ép hạ cánh bằng cách đâm vào lòng đất trong đầu, giao nó cho hệ thống thông minh điều khiển, sau đó đi mở cửa cabin.Phi hành khí lập tức báo động đỏ, rồi lao xuyên qua mái của Tòa nhà Quốc hội như chim săn mồi lao xuống nước.Khoảnh khắc ngay khi nó chạm đất, tôi lập tức nhảy ra khỏi khoang thuyền.Chiếc dù sau lưng bung ra đúng lúc, tôi nín thở, hoàn thành tốt đẹp toàn bộ quá trình hạ cánh.Russell vẫn đang hét to trong máy liên lạc: “CMN Bạch Hân cô cũng điên rồi!”Tôi không quan tâm, chạy như bay về phía Hội trường Quốc hội.Tất cả mọi người đang chen chúc xô đẩy ở hành lang.Tôi ngược chiều đám đông chen vào bọn họ, cố gắng mở một lối đi giữa dòng người.“Memphis!”Ngay khi đến được Hội trường, tôi quả thực không thể tin vào mắt mình.Máu tanh, khắp nơi đều đẫm máu.Hơn chục binh lính nằm rải rác trên mặt đất, nhưng vẫn có người không ngừng lao về phía thân ảnh điên cuồng trên đài cao.Các Nghị sĩ đều co ro ở góc trong cùng của đại sảnh như những con chuột, có người ngất xỉu, có người quỳ trên mặt đất không ngừng khẩn cầu với thần linh.Một con mãnh thú màu đen khổng lồ tru lên trong sảnh.Âm thanh kia thê lương đau khổ đến tận cùng, dường như muốn kéo mọi thứ xung quanh nó cùng ch*t.“Bạch Hân!” Russell mặt đầy máu đứng ở phía đối diện, ánh mắt lộ vẻ khiếp sợ, “Đừng đến gần ngài ấy…… Cô sẽ ch*t mất!”Tôi lao về phía anh không chút do dự.Mèo rừng nhảy ra từ phía sau ngay khi tôi hành động, phóng về phía Hắc Lang đang điên cuồng như một mũi tên sắc nhọn.Cổ họng mang theo mùi máu, tôi hô to: “Stand down! [Lui ra!]Tất cả binh lính đều ngừng di chuyển ngay lập tức.Tôi rốt cuộc thấy được người đàn ông đang bị bao vây ở giữa kia.Diện mạo của anh đã hoàn toàn thay đổi.Mái tóc vàng biến thành màu đen, đôi mắt xanh lam chảy ra máu tươi, răng nanh nhô ra, trên mặt nổi đầy gân xanh, trông như một con thú hoang hung dữ.Bộ quân phục trên người anh đã bị bắp thịt phình to xé toạc, vải vụn lủng lẳng trên vai và cánh tay anh, móng tay dài nhọn không ngừng rỉ máu trên mặt đất.“Punny……”Nước mắt của tôi trào ra trong tích tắc.“Em đến đây……”31Tình huống thay đổi này ngay lập tức thu hút sự chú ý của Lính gác.Anh quay đầu lại và nhìn chằm chằm vào tôi một cách cảnh giác, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ đe doạ.Tôi đứng im tại chỗ, chậm rãi mở rộng vòng tay mình và thì thầm: “COME. [Lại đây]”Memphis rống lên và lao về phía tôi.Khoảnh khắc hai thân thể chạm vào nhau, trời đất đột nhiên thay đổi.Tôi mở mắt từ trong không gian tối tăm, nhìn thấy bốn phía đều là tường vây được tạo nên từ vô số cánh tay.Kén tằm……Hiện tại tôi đang ở bên trong chiếc kén!Tôi cố gắng đẩy những cánh tay cản trở trước mặt mình ra và hô to: “Memphis! Anh đang ở đâu!”Đột nhiên, trong một góc tối lờ mờ có tiếng ai đó đang khóc.Tôi bơi qua biển thịt nhớp nháp, vượt qua tầng tầng lớp lớp trở ngại, cuối cùng nhìn thấy khuôn mặt của chàng thiếu niên.Anh vẫn còn non nớt, chỉ khoảng mười bốn lăm tuổi, mái tóc vàng óng, toàn bộ cơ thể bị các bàn tay chồng chất che phủ, chỉ lộ ra đôi mắt xanh biếc đẫm lệ.“Cứu tôi……”Anh bật khóc và khẩn cầu tôi.“Bạch Hân…… Cứu tôi……”Tôi chợt hoàn hồn, khuôn mặt dã thú phóng đại của Memphis đã gần trong gang tấc.Con sói đen cắn cổ mèo rừng và không ngừng kêu khóc.Ngực tôi cũng bị móng vuốt đầy máu của anh xuyên thủng.Trong cổ họng trào ra máu tươi sền sệt.Một nụ cười bi thương nở rộ trên mặt tôi, tôi ôm lấy khuôn mặt anh bằng đôi tay run rẩy của mình, đưa Chất dẫn đường đầy máu và nước mắt đến gần đôi môi không còn hơi ấm đó.“Em đến…… để cứu anh……”“Lính gác thân yêu của em……”“Cảm ơn anh đã bảo vệ em…… nhiều năm như vậy……”32Thế giới của tôi tối đen rất lâu.Chỉ nhớ rằng trong những phút cuối cùng của ý thức, có ai đó khóc đến tê tâm liệt phế ở bên tai tôi.Anh nói trong nước mắt:“Đừng bỏ rơi anh, anh không phải là một Lính gác Hắc ám…… Anh xin lỗi…… Anh đã nói dối…… Anh yêu em, anh sợ em sẽ bị cha gi*t ch*t……Xin lỗi vì đã đẩy em ra xa…… Xin lỗi vì đã nói không cần em nữa……”Trái tim nổi lên từng trận đau đớn, tôi rất muốn vươn tay ôm lấy anh nhưng lại không có sức, rất muốn nói với anh rằng “Không sao đâu, em sẽ ở lại đây và không đi đâu cả”, miệng mở ra, nhưng cổ họng như bị nghẹn lại không thể phát ra âm thanh.Cuối cùng tôi chỉ có thể khẽ nhấc ngón tay, cọ cọ lên làn da lạnh như băng của anh.Sau đó rơi vào hôn mê bất tận.Đến khi tỉnh lại một lần nữa, tôi chỉ nhìn được một mảnh lốm đốm.Sau khi nhìn rõ, tôi mới nhận ra đó là một bóng cây che phủ ngoài cửa sổ.Ánh nắng mặt trời xuyên qua kẽ lá chiếu lên mặt tôi, sáng đến chói mắt.Một cậu bé choai choai tóc đen lén lút đi ngang qua tôi để lấy đồ ăn vặt trên tủ đầu giường.Bộ dáng kia vừa xa lạ vừa quen thuộc, tôi chỉ cảm giác như đã gặp qua ở nơi nào.Trước khi bộ não còn chưa kịp phân biệt, tôi đã mở miệng theo bản năng: “Ngô…… Tiểu…… Nhóc lại…… ăn vụng……”Thanh âm khàn khàn đến mức không thể nhận ra.Cậu nhóc giật mình thiếu chút nữa ngã xuống từ trên giường, trừng mắt nhìn tôi hai giây như nhìn thấy quỷ, đột nhiên la hét như điên rồi chạy ra ngoài.“Dì khụ khụ —— dì nhỏ tỉnh rồi! Anh đô con!! Dì nhỏ tỉnh rồi!!!”Trên hành lang loảng xoảng loảng xoảng một trận.Sau đó một người đàn ông mặc quân phục đầu tóc rối bù tông cửa xông vào, “Bạch Hân!”Đôi mắt xanh lam của anh kinh hoảng trừng lớn, hai hàng nước mắt nhanh chóng tuôn ra, anh ôm mặt thất thanh khóc rống.Giống như tất cả những gì anh vất vả chống đỡ đều ầm ầm sụp đổ, rốt cuộc không chịu nổi nữa mà lộ ra trái tim bất lực yếu ớt.“Anh đô con, em đi gọi bác sĩ!” Cậu nhóc tóc đen vui vẻ như một đứa dở hơi.Tôi vô lực gọi anh: “Lại đây.”Người đàn ông mặt đầy nước mắt ngước đầu nhìn lên.“Punny,” tôi dịu dàng gọi anh, “Come. [Đến với em]"Em đã rời xa anh quá lâu rồi.Tình yêu của em.Mau để em ôm anh một cái đi.33Tôi đã hôn mê suốt hai năm.Hai năm qua, toàn bộ phòng thí nghiệm của gia tộc Reynolds đều bị phá huỷ, Quốc hội cũng đã loại bỏ Memphis khỏi vị trí ứng cử viên Phó tổng thống vì cuộc bạo loạn đó.Russell thăng chức Phó tướng vì công lao của mình, là vinh dự cao nhất mà người bình thường có thể đạt được trong quân đội.Trong sáu tháng Memphis chữa bệnh, cậu ta gánh vác mọi sự vụ lớn nhỏ bằng năng lực của bản thân.Cậu ta từng đến nhà tôi để xin lỗi, nói rằng do mình đã sơ suất và không nhận ra rằng có một kẻ phản bội trong đám cảnh vệ, mới khiến cho tôi bị Rand bắt cóc.Còn muốn quỳ xuống tạ tội nhưng tôi và Memphis từ chối.Dù sao đó cũng không phải lỗi của cậu ta.Rand trở nên điên loạn sau khi tôi rời đi, Khu vực tinh thần của hắn bị thương nghiêm trọng, sẽ bị giam giữ trong ngục giam vệ tinh chuyên môn cho đến hết thế kỷ, sau đó sẽ bị xử tử.Vấn đề nhân quyền của Lính gác cũng được đặt ra một lần nữa trong giới pháp luật.Hàng loạt quy định hạn chế hành vi của Dẫn đường bắt đầu được thảo luận và thực hiện.Việc kiểm tra và quản lý giữa Lính gác và Dẫn đường cũng ngày càng nghiêm khắc, một cơ chế hoàn chỉnh đã được thiết lập bên trong Tháp Trắng để ngăn chặn những sự cố như vậy tái diễn trong xã hội.Đây đều là những điều mà Memphis đã nói cho tôi biết.Tuy nhiên, bây giờ tôi không còn sức lực để nghĩ nhiều chuyện như vậy.“Các cơ quan nội tạng của cô đã được sửa chữa hoàn toàn bằng công nghệ tái sinh tế bào, điều duy nhất cần lo lắng là Khu vực tinh thần.”Bác sĩ mang vẻ mặt mọi người đều thiếu nợ ông.“Cho cô thể hiện, không bị ch*t não đã là may mắn trong bất hạnh! Nhìn xem Tinh thần thể của cô suy yếu đến mức nào!”Tôi nhìn cục thịt hồng tròn tròn trong lòng bàn tay mà khóc không ra nước mắt.Biến trở lại thành con non đến này cũng được sao!Đây chắc chỉ là mới sinh quá!Lông tơ thậm chí còn chưa mọc.Memphis bên cạnh tràn đầy hối hận.Tôi nắm lấy bàn tay run rẩy của anh, an ủi: “Không sao đâu, không phải là em đã ổn sao? Từ từ rồi sẽ lớn lên thôi.”“Hừ.” Bác sĩ châm chọc cười lạnh một tiếng, “Cô cho là Tinh thần thể nuôi dễ như vậy sao? Nếu chậm có thể lên đến mười năm, một trăm năm đấy!”Tôi thẹn quá thành giận ném cho ông ta một cái gối đầu.Bóng đèn rốt cuộc đi rồi.Tôi ôm Lính gác cùng nhau nằm xuống giường.Anh gầy đi một vòng, chỉ cần ôm thôi cũng có thể cảm nhận một chút gai góc, tôi đau lòng vuốt bờ vai anh: “Sao lại tự hành hạ mình như vậy? Vết thương trên người đã chăm sóc tốt chưa?”Memphis ôm chặt eo tôi, vùi đầu thật sâu vào cổ tôi nghẹn ngào.Anh thật sự yếu đuối hơn trước kia rất nhiều, thường xuyên khóc khi thấy tôi, tôi biết rằng đây là vết thương tâm lý sâu sắc mà mình đã để lại cho anh khi một mình chịu ch*t.“Punny, đừng khóc, em ở đây rồi, không đi đâu cả.”Tôi ôm lấy anh nhẹ nhàng dỗ dành, nhìn thấy bộ dạng mềm mại đáng yêu của anh mà ngứa ngáy khó nhịn.“Nếu không thì…… để em đánh dấu anh nhé?”Tai của Lính gác bỗng chốc đỏ bừng, nâng khuôn mặt với đôi mắt lấp lánh nước nhìn tôi.“Anh muốn không?” Tôi cắn môi anh, thấp giọng dụ dỗ, “Cứ như vậy, em vĩnh viễn không thể rời xa anh, anh là của em, mà em, cũng là của anh.”“Mãi mãi, đến ch*t cũng không xa rời.”Lời vừa dứt, tôi đã bị Lính gác kích động hôn lên môi.Hương vị Chất dẫn đường ngọt ngào trộn lẫn giữa hơi thở chúng tôi, trằn trọc nghiền nát, luân phiên giao hoà, cho đến khi thấm sâu vào tận xương tuỷ của nhau.“Yêu anh rất nhiều, Lính gác của em.”“Anh cũng rất yêu em…… Dẫn đường của anh.”Cho đến hết phần còn lại của cuộc đời.Vĩnh viễn cũng không rời xa.[Hoàn chính văn.]Ngoại truyện 1Tất cả những người trong gia tộc này đều là con rối.Chàng thiếu niên ngồi trong vườn hoa, một chú bướm màu trắng bay lượn trên những bông hồng đỏ tươi, sa vào mạng nhện có thể thấy rõ trên phiến lá.Nó thật ngu xuẩn.Anh nghĩ.Giống như những người nghe lời cha mình.Yếu đuối, ngu ngốc, không có tôn nghiêm.“Tôi không muốn trở thành bọn họ……”Anh lẩm bẩm một mình, vươn tay gỡ con bướm ra khỏi mạng nhện, nhẹ nhàng thả vào trong gió.Quản gia cung kính đi ra từ phòng khách: “Thiếu gia, ông chủ đang tiếp đón khách, dặn ngài tự dùng cơm trước.”“Đến ngay đây.” Thiếu niên đáp lời, suy tư một lát, lại xoay người chạy về phía sân trước, “Từ từ, để tôi đi xem cha đang làm gì!”Người quản gia vẫn đứng ở nơi đó không nhúc nhích, như thể bị điều khiển bởi một sợi chỉ vô hình trong mọi phút giây.Trang viên này rất lớn, nơi nơi đều cất giấu những bí mật không muốn ai phát hiện.Thiếu niên chạy rất lâu cũng không tìm thấy bóng dáng của cha mình, cô đơn quay trở lại con đường vừa đi, giữa lúc đó, anh lại bắt gặp một căn hầm không đóng cửa.Đó là nơi mà cha đã nghiêm cấm bước vào.Có ánh sáng lọt qua khe hở, và những thanh âm mơ hồ thỉnh thoảng truyền đến.Thiếu niên cuối cùng bị lòng hiếu kỳ đánh bại, rón ra rón rén bước vào.Căn hầm rất sâu, đi qua cầu thang trơn trượt, mọi thứ mở rộng dưới đáy.Rất nhiều buồng chứa như những chiếc lon trong suốt sừng sững xếp thành một hàng, nhiều người mặc áo khoác trắng đi tới đi lui, bận rộn quan sát và ghi chép gì đó.Ngoài ra còn có âm thanh ong ong của những máy móc khổng lồ, quá ồn ào so với tai anh.Thiếu niên trốn ở trong góc tìm kiếm cha mình, cuối cùng thấy ông đang đứng bên cạnh một chiếc máy đang hoạt động.Ông ấy vẫn có dáng vẻ nghiêm túc thận trọng đó, nhưng trên mặt ông có một thứ cảm xúc mà anh không hiểu được.Một loại tham lam và chờ mong mà anh không thể giải thích.Thiếu niên vươn cổ nhìn qua, thấy những người mặc áo khoác trắng đang khiêng một người giãy giụa không ngừng vào trong máy.Người đó còn rất trẻ, không lớn hơn anh bao nhiêu, thân hình thon dài đẹp đẽ dưới lớp áo sơ mi.Hai mắt hắn đỏ bừng hét to, phẫn nộ, hoảng sợ và tuyệt vọng, khiến cho thiếu niên không đành lòng.Vì sao bọn họ lại bắt nạt hắn?Trong khi anh còn đang nghĩ ngợi, cha đã rút ra một khẩu súng lục từ trong túi, nhắm về phía đầu của người nọ và bóp cò không chút do dự.“Bằng!”Tiếng súng vang dội trong màng nhĩ của mọi người.Chàng trai trẻ mềm nhũn đổ xuống, cái trán trắng nõn của hắn có một lỗ máu đen kịt.Thiếu niên gắt gao bịt chặt miệng, không dám tin nhìn người mặc áo khoác trắng ném thi thể của hắn vào máy móc như rác rưởi, sau đó con quái vật khổng lồ ong ong kêu lên.Mùi máu đặc quánh và hương hoa hồng thoang thoảng lan tỏa trong không gian.Các dây thần kinh của thiếu niên nhói lên đau đớn, đột nhiên cảm thấy một nỗi sợ hãi nguyên thuỷ đang run rẩy phát ra từ sâu trong cơ thể.Tay chân anh mềm oặt bỏ chạy ra ngoài, không nhìn thấy cha đang quay lại nhìn về phía anh bằng ánh mắt lạnh lùng và khát máu.Đêm hôm đó, chàng thiếu niên lên cơn sốt cao.Trong giấc mơ, một con mèo sữa kêu meo meo bị người ta nắm cổ nhấc lên.Đôi mắt của nó đẹp như ngọc lục bảo, bộ lông màu vàng nhạt, phát ra những tiếng cầu cứu đáng thương với anh.“Đừng.”Thiếu niên trơ mắt nhìn nó bị ném lên băng chuyền.Âm thanh máy móc bắt đầu khởi động, nó từng chút một đẩy chú mèo về phía lưỡi dao sắc bén không ngừng xoay tròn ở trung tâm.“Đừng mà!!!”Bùm một tiếng, máu thịt lẫn lộn.Thiếu niên chợt tỉnh khỏi giấc mơ.Nỗi đau xé nát linh hồn anh lấn át cả cảm giác trống rỗng của bản năng một người Lính gác trong lần thức tỉnh đầu tiên.“Không…… Tôi không thể là Lính gác……”Cả người ướt sũng bởi mồ hôi lạnh, anh ôm lấy thân thể run rẩy của mình và lẩm bẩm.“Tôi không thể là một Lính gác…… Nó sẽ ch*t mất…… Cha sẽ gi*t nó mất……”Anh quay lại nhìn vào chính mình trong gương.Mái tóc vàng bết dính trên khuôn mặt trắng bệch không còn chút máu, đôi mắt màu xanh lam tối tăm vô cùng.“Tôi không cần Dẫn đường.”Anh tự nói với bản thân.“Tôi là một Lính gác Hắc ám.”“Bất kỳ ai cũng không thể khống chế tôi.”“Linh hồn của tôi vĩnh viễn tự do.”Vô số bàn tay vươn ra từ trong bóng tối, che hai mắt anh, bịt kín hai tai và đầu anh, bao trùm tất cả.Đừng nhìn.Đừng nghe.Đừng nghĩ về nó.Đừng, khát vọng.Chiếc kén nặng nề bao lấy chàng thiếu niên từng lớp một.Tôi không cô đơn.Tôi là Lính gác Hắc ám hùng mạnh nhất.Ngoại truyện 2“Punny……”“Punny!”Người đàn ông mồ hôi đầy đầu chợt tỉnh, nỗi sợ trong mắt anh vẫn chưa rút đi.“Lại gặp ác mộng sao?” Tôi lau mồ hôi trên trán anh, cúi người dịu dàng hôn lên đôi mắt đó, “Đừng sợ, có em ở đây.”“Bạch Hân……” Người đàn ông thở hổn hển, hai tay run rẩy ôm lấy tôi, để lộ vết cắn dày đặc dưới mái tóc vàng ở cổ.Đây là năm thứ hai chúng tôi sống cùng nhau, sau lần Kết hợp nhiệt ban đầu, nó lại tái diễn vào cùng một thời điểm mỗi tháng.Lần này cũng vậy, nó kéo dài cả tuần.Máy liên lạc trong nhà đều bị Russell gọi đến nổ tung.Tôi vẫn cố tình không phản ứng.Rốt cuộc những chuyện vặt vãnh đó làm sao quan trọng bằng xoa dịu Lính gác?Tôi thoải mái lười biếng.“Có muốn ăn cơm sau đó đi dạo cùng nhau không?” Tôi vuốt v e vành tai mềm mại của anh, nhỏ giọng nói, “Tháng sau chúng ta kết hôn, mấy ngày nữa phải đi làm thủ tục liên quan.”Memphis nhẹ nhàng nói được.Sau khi tỉnh lại, hành động của Tướng quân vẫn rất nhanh chóng.Chẳng mấy chốc, tôi ra ngoài với vết mực trên tay và đến văn phòng công chứng để đăng ký thông tin trước hôn nhân.Hồ sơ của anh vốn nằm trong quân sự, sau một cuộc gọi đã xử lý nhanh chóng, còn của tôi thì tốn nhiều công sức hơn.Bởi vì thông tin trước đó trong Tháp Trắng không đầy đủ, nên phải điền một đống tờ đơn lộn xộn.“Cụ thể hoá tiềm thức?” Tôi không thể hiểu nổi, “Việc này mà các ông cũng muốn quản lý sao? Đây chính là riêng tư của cá nhân!”Người trong văn phòng cũng rất lễ phép: “Xin lỗi ngài, đã từng có tình huống dùng người nhân bản để thay thế nguyên chủ, sau này khi xác nhận thân phận chúng tôi đều hết sức đề cao cảnh giác. Ngài không cần lo lắng, tất cả thông tin và dữ liệu mà ngài đăng ký ở đây đều được đưa vào hệ thống hộ khẩu của Đế quốc, hoàn toàn không có nguy cơ lọt ra ngoài.”Tôi đau đầu không thôi: “Nhưng tôi không biết cảnh tượng cụ thể trong tiềm thức của mình……”Memphis nhìn đủ rồi, kéo lấy tay tôi và nói với đối phương: “Xin lỗi, chậm trễ vài phút.”Nói xong liền đưa tôi đến phòng nghỉ riêng được chuẩn bị cho anh.“Làm sao vậy?” Tôi còn đang mơ màng.“Không phải em muốn xem cảnh tượng trong tiềm thức của mình sao?” Anh cười ôm tôi vào lòng, “Cho anh xem ngay tại đây đi.”Hả?Khu vực tinh thần hoà quyện lẫn nhau sao?Ngay cả tôi cũng có chút xấu hổ.“Đến đây nào,” Lính gác nhẹ nhàng chạm vào trán tôi, “Không phải em cũng nhìn thấy của anh rồi sao?”Tôi ôm lấy cổ anh với khuôn mặt nóng bừng, “Vậy anh nhìn xong cũng không được cười em đấy……”Chất dẫn đường bốc lên trong không khí.Khoảnh khắc cả hai nhắm mắt lại, tôi đã đến một thế giới mà tôi chưa từng đặt chân đến trước đây.Không có sông băng, không có bão tuyết, chỉ có một vùng biển vô cùng rộng lớn, sáng sủa và trong lành.Những con sóng trắng như tuyết không ngừng xô vào bãi cát ánh vàng rực rỡ, xa xa là bầu trời mênh mông vô tận, thỉnh thoảng có vài đám mây lơ lửng trôi qua.Nước biển cực kỳ trong suốt, giống như một tấm kính thuỷ tinh khổng lồ, trên mặt nước lấp lánh ánh sáng, tạo thành một nét bút màu trắng nối liền với chân trời.Một cậu bé tóc vàng đang ngồi trên bờ cát.Mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ, ống quần xắn đến bắp chân, đôi bàn chân lấm tấm hạt cát nhỏ vụn.Tôi kinh ngạc đi qua, trong tim là một mảnh mềm mại.Bước đến ngồi ở bên cạnh anh.“Hì! Đoán xem em là ai!”Mặt mày thiếu niên cực kỳ xinh đẹp, đôi mắt xanh lam sáng hơn cả bầu trời và biển cả.Anh nhìn tôi cười ngoan ngoãn và vui vẻ.“Bạch Hân, anh vẫn luôn chờ em.”“Anh biết em sẽ đến.”Hốc mắt ươn ướt, tôi trân trọng ôm anh vào lòng, gật đầu.“Ừm, em đến rồi đây.”“Cảm ơn anh vì đã đợi em lâu đến vậy.”Gió biển nhẹ nhàng thổi qua người chúng tôi, ánh mặt trời rực rỡ, ấm áp như mùa xuân.Tôi nắm tay thiếu niên đi dạo trên bãi biển, dấu chân của chúng tôi bị sóng biển cuốn đi, nhưng vết tích vẫn còn lại.Một lúc lâu sau, tôi ngơ ngác mở mắt ra.Memphis trưởng thành khôi ngô trước mặt không nhịn được mà nở nụ cười.“......”Sự khác biệt này hơi lớn, tôi nhất thời chưa thể hoàn hồn.Mãi đến khi đăng ký xong, trên đường về, anh còn thỉnh thoảng liếc nhìn tôi, bờ vai rộng rung rung không ngừng.Tôi nhịn không nổi nữa nên hung ác yêu cầu anh nói thật.Anh gạt giọt nước trên khoé mi, bật máy ghi hình.“Em tự xem đi.”Đó là một khoảng trống giữa khu rừng rậm rạp, cỏ đuôi chó mọc um tùm.Một con mèo vàng thật lớn đang nằm ngửa bụng lên trời ngáy ngủ.Tôi của năm mười tám tuổi đang nằm lăn lộn trên cái bụng mềm mại của nó với mái tóc bù xù, lướt điện thoại.Tôi: “......”Lộ tẩy trước khi kết hôn.Cần giúp đỡ.Hôn này không kết được không?![Toàn văn hoàn.]
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương