Thiên Hạ Kiêu Hùng
Chương 25: Người đàn ông bi tình
Từ khi Nguyên Khánh tìm được cách để kiếm tiền nuôi cả nhà thì chim thú ở gần vùng gần kinh thành ngập đầu trong tai ương. Mỗi ngày hắn đi săn đều có thu hoạch hoặc là vịt hoang trĩ rừng, hoặc là lợn rừng, chồn rừng. Có khi hắn còn có thể lẻn vào Tây Nội Uyển, săn trộm thú quý bên trong đó. Hắn đã săn giết được năm con báo gấm và mười mấy con báo hoa. Còn có cả hồ ly, cừu sừng xoắn ốc, linh dương. Các động vật khác thì là vô số. Bởi vì sự tồn tại của hắn mà sáu con báo gấm bên trong vườn thì đều bị tuyệt chủng cả. Thời gian thoáng cái hai năm đã trôi qua. Nguyên Khánh đã trưởng thành thành một chàng trai nhỏ mười tuổi. Trong khoảng thời gian này Trương Tu Đà có trở về một lần, chỉ cho hắn võ công ở những điểm mấu chốt rồi lại để cho hắn tiếp tục tự học. Trương Tu Đà bởi vì là phải đi bình định người phản loạn cho nên có công, được thưởng, được thăng chức Nghi Đồng, nhưng một năm sau thì di dân Côn Châu lại tạo phản, Thục vương Dương Tú buộc tội Sử Vạn Tuế nhận hối lỬ bao che cho thủ lĩnh di nhân. Sử Vạn Tuế bị tước chức trở thành dân thường, và lại chuyển sang Đại tướng tả vệ Quân Văn Mân dẫn quân bình định.Trương Tu Đà lại cùng quân xuất chinh, tạm thời ở lại Nam Cương. Mà Dương Tố cũng luôn luôn quan tâm đến sự trưởng thành của Nguyên Khánh nhưng ông ta không can thiệp, hoàn toàn để Nguyên Khánh trưởng thành theo đúng quỹ đạo của mình. Điều duy nhất mà ông ta làm là mượn danh của Trương Tu Đà, lệnh cho hiệu thuốc lớn nhất trong thành định kỳ đưa thuốc cho Nguyên Khánh, đảm bảo nó có đủ thuốc dùng. Thuốc cho Nguyên Khánh bên trong có mấy vị thuốc quá đắt. Dù là hắn có săn được mấy con báo hoa thì cũng không mua nổi. Năm Khai Hoàng thứ mười chín mới vừa mới qua. Thêm năm ngày nữa là tết Nguyên Tiêu. Bởi vì chiến sự Triều Tiên đã kết thúc vào mùa thu năm trước, giá cả ở kinh thành cũng dần dần hạ xuống. Một đấu gạo từ sáu mươi đồng hạ xuống còn hai mươi đồng khiến cho người người ở kinh thành ai nấy vui mừng. Năm mới này thật náo nhiệt vô cùng. Hoàng đế Dương Kiên cũng hào hứng vô cùng, hạ chỉ tết Nguyên Tiêu xem đèn ba ngày chung vui với nhân dân. Ý chỉ vừa hạ xuống, giá cả đồ trang sức của kinh thành tăng lên cao. Một cái lông chim trĩ rừng giá từ mười đồng tăng lên năm mươi đồng. Nguyên Khánh không thể ngồi yên được. Giữa trưa,trong thung lũng phía tây Long Thủ Nguyên, Nguyên Khánh tay cầm cung đi tìm kiếm động tĩnh của sơn trĩ vùng xung quanh. Hắn vẫn là giống như hai năm trước. Trước tiên là luyện đao ở ao Khúc Giang rồi lại đường dài chạy đến Long Thủ Nguyên săn thú. Không phải là hắn không muốn đến Bá Thủy luyện đao mà là hắn canh ba thức dậy, lúc đó cửa thành còn chưa mở, hắn căn bản không thể ra khỏi thành được. Vì thế nên chỉ có thể luyện công ở ao Khúc Giang. Tuy rằng là trung tuần của tháng một nhưng mùa đông năm nay cũng không lạnh, chỉ có cuối tháng mười hai năm ngoái thì có tuyết rơi. Về cơ bản thì tuyết đã tan hết rồi. Bên trong rừng ở hai bên thung lũng lá vàng và lá xanh hỗn tạp, hiện ra một quang cảnh hiu quạnh một màu bụi tro. - Cục cục! Hắn đi dọc theo phía đông thung lũng, dúm miệng học theo tiếng kêu của sơn trĩ, hấp dẫn những con đực vừa mới động dục, không biết sống chết gì cứ chạy đến hiến lông cho bọn mái. Lúc này Nguyên Khánh đã cao khoảng mét bảy mét tám. Hiệu quả của Trúc Cơ đá bắt đầu thể hiện trên cơ thể của hắn. Tuy là hai năm trước thì hắn đã đi vào Trệ Cố Kỳ (thời kỳ cố định lại). Nhưng hai năm luyện tặp khắc khổ không khiến cho hắn giống như người khác dừng lại không tiến lên được mà vẫn tiếp tục phát triển tăng cao. Điều này làm cho Trương Tu Đà vô cùng kinh ngạc. Ông ta không ngờ tới Nguyên Khánh tiến bộ sẽ nhanh như vậy. Nghĩ đến nguyên nhân thì chắc là do Nguyên Khánh săn thú. Nhưng nguyên nhân này thì chính bản thân ông ta cũng không tin. Cuối cùng chỉ có thể có đoán là do Nguyên Khánh có cơ thể bẩm sinh lạ thường như vậy. Chỉ có điều tướng mạo hơi có vẻ còn trẻ con ra thì hình dáng của Nguyên Khánh chẳng khác gì người trưởng thành cả. Càng quan trọng hơn là tuổi của tâm lý của hắn đã là một thanh niên trưởng thành hai mươi mấy tuổi. Ngôn ngữ hành động của hắn đều rất trưởng thành. Có rất nhiều lúc mọi người đều sẽ tự nhiên coi hắn như là một chàng thanh niên mười bảy mười tám tuổi mang khuôn mặt trẻ con. Nguyên Khánh vẫn như cũ mặc chiếc áo vải mỏng tang màu xanh lam. Đây là thói quen của hắn, không vì cuộc sống có biến chuyển tốt đẹp mà chuyển sang mặc áo lụa. Hắn đầu đội khăn, chân đi một đôi giày da cũ mèm, con dao nhỏ thắt ở thắt lưng, sau lưng là bình đựng cung tên, tau cầm cung sừng đen. Hai năm trôi qua, hắn lại chuyển sang một cây nhất thạch cung. Sức kéo cung của hắn đã đạt đến một trăm hai mươi cân, có thể bắn chính xác mục tiêu cách xa hơn một trăm bước chân. Điều này chính là điều khiến cho phạm vi săn bắn của hắn mở rộng ra. Thung lũng này là lần đầu tiên hắn đi săn bắn. Cũng là thung lũng săn bắn sơn trĩ đó nhưng phải hướng về phương bắc, cách Tây Nội Uyển khoảng hai mươi mấy dặm. Vùng này bề rộng chừng hai dặm kéo dài hơn, cỏ cây um tùm, lùm cây rậm rạp, lại thêm ánh sáng mặt trời nhiều. Bên trong các lùm cây bụi có có rất nhiều sơn trĩ thỏ hoang. Thật là một nơi săn bắn tốt. Năm trước hắn dường như đã săn hết trĩ rừng của vùng Khúc Giang rồi. Sau đó cho chúng một thời gian nghỉ ngơi một năm. Năm nay lại chuyển sang bên này. Hắn vừa kêu vài tiếng, liền thấy một bóng đen nhỏ cách chừng hai trăm bước chân xẹt qua ở phía ngoài rừng rậm. Trong lòng hắn mừng rỡ, chạy gấp về phía sườn dốc thung lũng hướng về cánh rừng rậm. Hắn chạy nhanh như gió vậy, miệng thì càng không ngừng “cục cục”. Nhưng trĩ rừng đực hiển nhiên đã ý thức được bị mắc mưu. Nó vừa mới nhấc cánh muốn bay vào rừng sâu. Một mũi tên gào thét tới. “Vù” một tiếng, mấy cái lông chim bay tán loạn trên không trung. Con trĩ rừng rơi xuống. Nguyên Khánh chạy như bay về phía trước. Đây là một con trĩ rừng vô cùng lớn, nó nặng khoảng cân rưỡi đến hai cân. Cái đuôi dài rất đẹp với rất nhiều lông tập trung. Hắn đếm lông dài có hai mươi cái. Thế là có mười xâu tiền rồi. Hắn cười đắc ý, lại ngẩng đầu tuần tra bốn phía. Lúc này trời trong xanh, khiến tầm mắt của hắn có thể hướng ra rất xa. Hắn lại nhìn thấy một bóng đen bay qua từ phía tây thung lũng và rơi xuống một cái cây tùng lớn đối diện với thung lũng. Nguyên Khánh lại một lần nữa chạy gấp về phía Tây. Khi cách thung lũng còn khoảng hai mươi bước, hắn bỗng nhiên dừng bước chân. Hắn đồng thời nghe thấy hai âm thanh. Một là tiếng “rầm” ở trong lùm cây, một là âm thanh tiếng ngựa chạy. Không ngờ có người đến đây, Nguyên Khánh vô cùng kinh ngạc. Bên này căn bản không có đường. Hắn ở trong phạm vi săn bắn vùng này gần hai năm thì đây vẫn là lần đầu tiên gặp người. Phản ứng đầu tiên của hắn chính là nghĩ rằng vệ binh võ sĩ đến. Bởi vì ở đây trực tiếp thông sang Tây Nội Uyển. Tây Nội Uyển là nơi võ sĩ dừng chân. Chỉ có là vệ binh, võ sĩ thì mới đến. Hơn nữa không ngờ lại chỉ có một người. Nhưng Nguyên Khánh càng chú ý đến âm thanh phát ra từ trong lùm cây. Hắn nằm sấp phía trên tảng đá, ánh mắt nhìn chăm chăm vào lùm cây bên cạnh thung lũng. Với kinh nghiệm của mình thì đó hắn là âm thanh của lợn rừng hoặc là chồn chó thậm chí có thể là gấu. Gấu bình thường là ở núi Chung Nam. Nhưng mùa thu thì chúng cũng sẽ tiến vào bình nguyên Quan Trung kiếm ăn ngủ đông. Núi này hướng mặt trời, vô cùng ấm áp. Tuy thời kỳ ngủ đông chắc là chưa kết thúc nhưng mùa đông năm nay ấm áp, có khả năng có một số ít động vật ngủ đông đã đi ra rồi. Hắn nhìn chăm chú hồi lâu cũng không phát hiện thấy động tĩnh này mà lúc này có một người cưỡi ngựa chạy đến. Chỉ thấy người này ước chừng khoảng năm mươi tuổi. Bên trong mặc áo màu trắng, bên ngoài khoác một lớp áp màu tím, thắt lưng buộc đai ngọc, đầu đội mũ lụa đen, đi giày da màu đen.Ông ta có hàm râu dài, mũi thẳng rộng rãi, hai hàng lông mi rất dài, cứ như là hai tấm mành che trước mắt vậy. Xem ra giống một quan viên. Cách ăn mặc như của người này, Nguyên Khánh khi ở bên Dương Tố đã từng nhìn thấy rồi, đó là thường phục của quan. Lúc này ông ta nổi giận đùng đùng, không ngừng tức giận mắng: Đố phụ, giết người không dễ. Muốn chết thì cả nhà cũng chết! Khi thì lại là âm thanh thở dài. Ông ta đột nhiên ngẩng mặt lên trời thở dài: Ông trời ơi, hãy thương Liên nhi của con! Đúng lúc này, lùm cây phía trước hai mươi mấy bước đó giật giật. Nguyên Khánh cách người đàn ông đó chừng hai mươi bước, cũng nhìn thấy, bên trong lùm cây lộ ra một vật thể đen nhánh, lông nhọn dựng đứng lên… Là lợn rừng! Nguyên Khánh bỗng nhiên phản ứng. Hắn lập tức trương cung cài tên. Mà lúc này, ngựa của người đàn ông trung niên cũng cảm giác được nguy hiểm. Hai vó của nó dựng thẳng lên, hí một tiếng dài. Người đàn ông trung niên kinh ngạc nhưng phản ứng cực nhanh, tháo cung ra nhắm ngay lùm cây đó mà bắn. Nguyên Khánh biết chuyện không hay rồi. Lợn rừng bình thường không tấn công người nhưng nếu người tấn công nó trước thì nó sẽ trả thù phát cuồng. Chỉ nghe một tiếng thê lương kêu lên. Một con lợn rừng lớn như một con nghé con nổi điên lên chạy về phía con ngựa. Nó có răng nanh thật dài. Nó vừa chạy chưa đến mười bước thì Nguyên Khánh liền giơ cung tên lên bắn. Con lợn rừng bị trúng tên ở phía sau lưng. “Bằng” một âm thanh vang lên. Độ mạnh của cung tên không thể xuyên qua da của con lợn rừng mà cung tên bị văng ra ngoài. Người đàn ông trên ngựa lập tức kinh ngạc, lại kéo cung bắn tên. Không ngờ dùng sức quá mạnh, dây cung bị kéo đứt. Con lợn rừng đầu húc vào chân trước của ngựa. Cái răng nanh dài của nó khiến cho chân ngựa đứt ra. Con ngựa đau thảm, ngã thật mạnh xuống. Lập tức người đàn ông cũng bị văng ra xa hai trượng, rơi ở trên sườn núi. Lợn rừng lại điên cuồng một lần nữa, dũng mãnh chạy đến phía người đàn ông trung niên, Người đàn ông trung niên sợ hãi đến mức nhắm mắt lại, hô lên một tiếng: Thế là xong đời ta rồi! - Súc sinh! Chớ có đả thương người. Một bóng áo màu lam từ trên thung lũng nhảy xuống, cưỡi lên lưng con lợn rừng. Hai tay cầm con dao đâm về phía mõm con lợn. Chỉ nghe thấy con lợn kêu lên long trời lở đất. Cái mũi của nó bị chém thành hai nửa, răng nanh cũng bị gãy mất một chiếc. Người đàn ông trung niên mới nhìn rõ. Hóa ra là một thiếu niên mặc áo màu lam. Ông ta sợ đến mức hét lên rất to: Cẩn thận! Người thiếu niên đó đương nhiên là Nguyên Khánh. Hắn thấy tình thế nguy cấp liền nhanh chóng thả người từ trên sườn dốc xuống cứu người, cứu được mạng của người đàn ông trung niên. Con lợn rừng nổi điên. Nó liền xoay người muốn quật Nguyên Khánh xuống. Nguyên Khánh luyện võ bắn cung hai năm, cưỡi ngựa bắn cung đã vô cùng thành thạo. Quan trọng hơn là hắn đã luyện đao năm năm ở dưới đáy hồ, hai chân của hắn đều bị kẹp bởi một hòn đá lớn dưới đáy hồ khiến cho sức mạnh của hắn lớn vô cùng. Giờ phút này hắn tựa như chân cũng bị kẹp bởi đá dưới đáy hồ vậy, giữ chặt người mình trên lưng con lợn. Con lợn rừng không quăng hắn xuống được. Nhưng hắn muốn giết nó cũng không dễ. Nguyên Khánh từng giết không ít con lợn rừng. Thông thường hắn chỉ dùng tên bắn thẳng vào mõm con lợn là xong. Nhưng hôm nay thì lại không có cơ hội giao chiến chính diện với con lợn này. Nhưng hắn biết vẫn còn một cơ hội nữa. Lúc này, lợn rừng lại bị một đao chém vào đau đớn. Nó lại há mõm ra kêu lên. Cơ hội trong nháy mắt Nguyên Khánh đã bắt được. Hai tay hắn nắm chuôi đao đâm mạnh vào, con dao đâm thẳng vào mõm của con lợn. Con dao đâm xuyên qua gáy. Con lợn rừng cuối cùng rú lên một tiếng long trời lở đất, ngã rầm xuống đất.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương