Thiên Hạ Kiêu Hùng
Chương 35: Buổi tối đến nhà họ Phong
Dương Tố mới vừa đi, Nữu Nữu liền chạy vào phòng. Cô bé cũng chẳng để ý đến việc mang cháo cho Nguyên Khánh nữa mà vội vàng hỏi hắn: - Nguyên Khánh ca ca phải xuất chinh sao? Nguyên Khánh gõ lên đầu cô bé một cái: - Đã ở ngoài nghe trộm, làm sao lại nghe không rõ chứ? - Muội nghe rõ rồi nhưng vẫn cảm thấy ca ca... - Đừng nghĩ bậy. Mau bưng cháo lên cho ca đi. Ca thấy đói rồi! Nữu Nữu bất đắc dĩ, đi ra ngoài bưng cháo lên. Nguyên Khánh lại chậm rãi nghiêng người nằm xuống. Hắn thở dài một tiếng. Sư phụ đã từng nói với hắn, Bách Chiến Công nếu muốn đột phá thì phải đi đánh thực chiến. Mà sức mạnh của hắn hai năm nay dường như đình trệ, không tiến thêm được chút nào. Điều này khiến cho hắn lòng như lửa đốt. Khó khăn lắm mới có được cơ hội xuất chinh Đột Quyết như hôm nay thế mà lại bị ông nội quả quyết từ chối. Điều này khiến hắn trong lòng buồn vô cùng. Lúc này đầu hắn gối lên một vật cứng. Sờ vào thì hóa ra là miếng ngọc bội Dương Kiên đưa cho. Hắn còn chưa kịp nhìn kỹ. Miếng ngọc bội đó là một miếng ngọc bích, trong suốt mượt mà, ánh sáng màu xanh biếc, không chút tì vết, là một miếng ngọc đẹp hàng cao cấp, được treo bởi một sợi dây kim tuyến dệt. Mặt trước của miếng ngọc bội được khắc rồng còn mặt sau khắc phượng. Nhìn rất sống động. Miếng ngọc bội này là ngọc bội long phượng. Phía dưới con rồng có khắc chữ “Ngự” thể hiện là vật Hoàng đế dùng. Nguyên Khánh nhanh chóng tính được trị giá bản thân miếng ngọc bội này phải đến mấy trăm đồng. Nhưng vấn đề là đây là vật của Hoàng đế thì cửa hàng nào dám mua cơ chứ? - Nguyên Khánh ca ca, cháo đến đây. Nóng quá! Nữu Nữu bưng một tô cháo, chậm rãi đi đến. Cô lấy quá nhiều, cháo nóng khiến cô bỏng sắp phát khóc. Nguyên Khánh vội vàng ngồi dậy cười nói: - Nữu Nữu ngốc à, sao không lấy ít thôi chứ? - Ca ca đừng lo. Mau đỡ giúp muội đi! Cuối cùng nóng quá khiến cô bé hét lên. .... Buổi chiều, Thẩm Thu Nương cuối cùng cũng về. Cô bước vào trong nhà, nhìn thấy một số đồ dùng trong bếp đã được dọn dẹp từ đống đổ nát. Nguyên Khánh đang đứng ở trên một cái mẹt lớn luyện kiếm. Đây là nơi luyện kiếm của Nữu Nữu. Đứng ở bên rìa cái mẹt luyện kiếm mà không bị rơi. Thật ra phần nhiều là luyện khinh công. Nữu Nữu đứng ở một bên chỉ điểm kiếm pháp cho Nguyên Khánh. Nguyên Khánh chưa từng luyện kiếm. Hắn thường dùng kiếm như dùng đao vậy. Nữu Nữu nhìn mà nhíu mày, dạy mãi không thay đổi được. - Nguyên Khánh, vết thương trên lưng con đã đỡ chưa? Thẩm Thu Nương lo lắng hỏi. - Thím, con không sao đâu ạ. Nguyên Khánh quay đầu lại cười nói. Hắn đứng không vững, ngã xuống từ cái mẹt. - Mẹ à, sao bây giờ mẹ mới về? Nữu Nữu hỏi. Thẩm Thu Nương tâm trạng kích động. Cô dang hai cánh tay ra: - Nào, hai con lại đây. Cô ôm Nữu Nữu và Nguyên Khánh vào lòng, không kìm nổi vui mừng đến phát khóc. - Từ giờ trở đi, chúng ta không còn là nô bộc nữa. Không có ai có thể điều khiển được vận mệnh của chúng ta nữa rồi. - Mẹ! Nữu Nữu tuôn dòng nước mắt. Cô như một con dê con ngẩng đầu lên nhìn mẹ. - Thím, chúng ta rời khỏi nơi này đi! Nguyên Khánh cũng ngẩng đầu, mắt đo đỏ. - Con không muốn ở nơi này nữa. Thẩm Thu Nương gật gật đầu, lau nước mắt cười nói: - Nào, chúng ta đi vào nhà nói chuyện. Cô kéo hai con vào phòng, ngồi bên cạnh chiếc bàn nhỏ. Nàng nói với Nguyên Khánh và Nữu Nữu: - Vừa rồi Dương Huyền Đĩnh nói cho mẹ biết là đang săp xếp chỗ ở cho chúng ta, chính là cái nhà trống trước cổng, có sáu gian. Mẹ nói là cần thương lượng với các con đã. Các con nói xem, chúng ta nên mua nhà mới hay là chuyển đến nhà mới đó? - Mua nhà mới đi ạ! Nguyên Khánh và Nữu Nữu đều đồng thanh. Chúng không muốn ở trong phủ nhà họ Dương. Cả Nguyên Khánh cũng thế. Hắn tuy là con cháu nhà họ Dương nhưng lại rất phản cảm với phủ nhà họ Dương. Hơn nữa mua nhà cho thím và Nữu Nữu là tâm nguyện của hắn. Nguyên Khánh nói với thái độ kiên quyết: - Thím à, con đã hỏi rồi. Nhà cũng không đắt đâu. Một ngôi nhà một mẫu xây dựng hoàn thành xong chỉ cần một nghìn xâu tiền, có bảy gian, còn có một cái sân rất lớn.Con thấy mua nhà lớn quá cũng chẳng có tác dụng gì. Một ngôi nhà một mẫu là đủ. Kỳ thật Thẩm Thu Nương cũng hiểu được rằng các con đã muốn rời xa phủ nhà họ Dương, thì cũng không thể ở lại nơi này được. Dương Huyền Đĩnh nói cho cô, Nguyên Khánh sắp đến Quốc Tử đi học, sẽ không còn sống ở trong phủ nữa. Như vậy thì mẹ con cô càng không thể ở trong phủ nhà họ Dương được. Cô bèn cười nói: - Các con đã nhất trí muốn mua nhà mới thì mẹ cũng không còn ý kiến gì nữa. Vừa nãy lúc đi về mẹ có gặp thím Lưu giúp chúng ta hỏi thăm thông tin một chút. Nhà bọn họ là trung tâm thông tin. Vừa mới dứt lời, trong sân liền truyền đến tiếng của thím Lưu: - Thu Nương có nhà không? Tôi có thông tin cho cô đây. Thẩm Thu Nương vội vàng đi ra ngoài: - Thím Lưu, có thông tin về nhà rồi sao? Thím Lưu là phụ trách trong bếp, là một bà thím rất ôn hòa, rất thích chơi với Nữu Nữu và Nguyên Khánh. Con gái của bà Lưu Phi Nhi thân nhất với Nữu Nữu. Bà vừa đi vào sân liền cười nói: - Tôi vừa mới về hỏi Lưu Nhị thúc. Cũng thật là khéo. Ông ấy có một đứa cháu trai muốn chuyển nhà đến Lạc Dương, chuẩn bị bán căn nhà đi. Ngôi nhà ấy cũng ở ngay phường của chúng ta đây, cách chỗ này hai con phố. Một căn nhà một mẫu tư, có sáu gian. Căn nhà đó năm ngoài có tu sửa rồi, nhà ngói. Đại khái là còn khá mới. Đằng trước và sau đều có sân. Đó là một căn nhà rất tốt đấy. - Vậy anh ta đòi bao nhiêu tiền? Thẩm Thu Nương ngẫm nghĩ một chút lại hỏi. - Với người ngoài thì cậu ta đòi một ngàn sáu trăm đồng. Nhưng đây là do Nhị thúc của anh ta giới thiệu thì có thể rẻ hơn một chút, khoảng một nghìn rưỡi đồng. Thẩm Thu Nương liền gật gật đầu. - Ngày mai tôi sẽ đi xem, nếu thích hợp thì sẽ mua luôn. Cô lại kéo thím Lưu ra sân rồi khẽ nói với bà: - Tôi muốn dùng tên của Nguyên Khánh để mua. Chị xem có được không? Thím Lưu lắc đầu. - Chỉ sợ không được. Bây giờ nó mới còn nhỏ tuổi. Ít nhất cũng phải mười tám tuổi thành đinh mới có thể mua nhà được. Chỉ có thể dùng tên cô để mua thôi. - Cái này… Thẩm Thu Nương hơi khó xử. Căn nhà này là mua cho Nguyên Khánh, cô không thể lấy được. Thím Lưu thăm dò nhìn Nguyên Khánh và Nữu Nữu đang nói chuyện với nhau trong sân, đưa hai ngón tay ra so, khẽ cười: - Cô cũng thật là. Hai đứa chúng nó thanh mai trúc mã lớn lên. Mai sau cô gả Nữu Nữu cho Nguyên Khánh thì cô còn là mẹ của chúng nó. Như thế chẳng phải là giải quyết xong rồi sao? Thẩm Thu Nương kỳ thật sớm có ý tưởng này. Chỉ có điều cô cảm thấy dòng dõi không xứng. Nhà họ Dương có thể không đồng ý. Cô thở dài đáp: - Thôi cái đó nói sau. Ngày mai cứ đi xem nhà đã, thích hợp thì sẽ mua. - Ôi, cô đừng có nghĩ nhiều như thế làm gì. Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng đến đó. Mai sau chúng có muốn ở bên nhau thì có ngăn cũng chẳng ngăn được. Thím Lưu lại cao giọng cười nói: - Vậy được rồi. Ngày mai tôi dẫn cô đi xem nhà. Sáng sớm mai tôi sẽ qua tìm cô. - Nguyên Khánh, Nữu Nữu, ta về đây. - Thím hai đi thong thả. Thẩm Thu Nương bước đi về phía sân. Cô nhìn Nguyên Khánh và Nữu Nữu một cái, trong lòng thở dài lên một tiếng. Nếu như hai đứa này lớn lên là một đôi thì tốt. .... Màn đêm mới buông xuống. Nguyên Khánh đến trước một ngôi nhà phường Thân Nhân. Căn nhà không lớn lắm. Chỉ chiếm có ba mẫu đất. Nguyên Khánh đi lên trước cửa nhìn tấm biển với hai chữ “Phong phủ”. Hắn cười. Chính là ở đây. Hắn gõ cửa, cửa liền mở ra. - Cậu tìm ai? Một nha hoàn liếc mắt hỏi dò Nguyên Khánh. Nguyên Khánh cười: - Tôi muốn tìm lão gia. Ông ấy có nhà không? - Hải Đường, ai đấy? Một người phụ nữ trẻ đi lên. Cô ta nhận ra Nguyên Khánh, ngẩn ra một chút: - Là cậu! - Cô Tám, là con. Con tìm Phong thúc. Người phụ nữ trẻ này tên là Dương Vân. Dương Vân là con gái của em trai Dương Thận của Dương Tố. Cô xếp hạng tám trong nhà họ Dương. Nguyên Khánh là hậu bối, luôn phải gọi là cô Tám. Hai năm trước cô bị Dương Tố làm chủ gả cho Phong Đức Di, và ở với chồng ở phường Thân Nhân. Cô quen Nguyên Khánh, không có cảm tình tốt gì với Nguyên Khánh, cũng không căm giận hắn. Chỉ là hơi xem thường hắn. Hơn nữa cô ta bây giờ là phu nhân của quan, ít nhiều cũng có chút khoe mẽ. - Cậu tìm Phong lang làm gì? Cô ta không vui lắm. Người nhà cô ta đang ăn cơm. Trong lúc ăn cơm mà bị quấy rầy thì thật là rất bất lịch sự. - Bát nương, là ai đấy? Phong Đức Di cũng đi đến sân. Bây giờ ông ta không còn là phụ tá của Dương Tố nữa. Năm ngoái ông ta được Dương Tố tiến cử lên làm quan. Hiện tại ông ta đang là xá nhân nội sử. Chức quan không cao, chỉ là lục phẩm. Nhưng ông ta có quyền nghĩ chỉ. Đó là một vị trí vô cùng trọng yếu. Mắt của ông ta không tốt, đi lên phía trước nhìn bỗng nhiên nhận ra Nguyên Khánh, vẻ mặt lập tức tươi cười. - Hóa ra là Nguyên Khánh. Mau vào đi. Vào đi. Ôi, sao cháu đến mà không nói gì cả. Ta chẳng chuẩn bị gì cả. Nguyên Khánh chắp tay cười nói: - Đã quấy rầy Phong thúc rồi. Cháu đến là muốn mượn Phong thúc một tấm bản đồ Đột Quyết. Phong thúc chắc là có chứ? - Cháu mượn bản đồ Đột Quyết làm gì? Ta đương nhiên là có, nhưng cháu phải vào cùng ăn cơm trước đã. - Phong thúc, cháu ăn cơm rồi mới đến mà. - Vậy được rồi. Thế vào thư phòng ngồi đợi ta. Ta sẽ đến ngay. Phong Đức Di vội vàng mời Nguyên Khánh vào thư phòng. Ông ta vội vàng quay lại ăn nốt mấy miếng cơm rồi bỏ bát đó đi luôn. Vợ ông ta nắm lấy tay áo ông ta, không vui nói: - Huynh đệ của ông đến cũng không thấy ông nhiệt tình như thế này. Nó chỉ là con của vợ kế của vãn bối. Ông quan tâm đến nó nhiều thế để làm gì? - Bà này thật ngốc! Phong Đức Di kéo vợ sang một bên, cắn răng thấp giọng nói: - Chỉ có tôi biết thôi. Đứa bé này mai sau sẽ là chủ của nhà họ Dương đấy. Bây giờ mà không biết đầu tư tốt thì sao được? Cô Tám bỗng dưng trừng mắt lên: - Cậu ta á? Làm sao có khả năng đó chứ? - Bà cứ nghe tôi đi, không sai đâu. Nhị thúc đã mất mấy vạn xâu tiền vì nó rồi đấy. Suy nghĩ của ông ta làm sao giấu được tôi. Phong Đức Di lại véo mông vợ một cái rồi cười ha hả. - Buổi tối tôi sẽ nói rõ hơn với bà. - Ông quỷ này!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương