Thiên Hạ Kiêu Hùng
Chương 37: Vào cung vua hiến kế (Hạ)
Giọng của Hạ Nhược Bật rất lớn, vang lên ong ong khắp trong cung điện, Nguyên Khánh nhìn y một cái, có pha chút hứng thú, đây là một người đang tiến vào Phá Công Kỳ. Dương Kiên cũng bất mãn liếc Hạ Nhược Bật một cái, vừa rồi chính mình hỏi thì không chịu hé răng, bây giờ lại ra oai với một cậu thiếu niên. - Hạ ái khanh, thiếu niên này nói rất đúng, bảo gia vệ quốc, thất phu hữu trách (bảo vệ quốc gia, người dân thường cũng phải có trách nhiệm), một thiếu niên như hắn biết hiến kế sách bình định Đột Quyết lên trẫm, Hạ ái khanh, hắn mạnh mẽ có thể sánh bằng ngươi đấy! Mặt Hạ Nhược Bật căng lên đỏ bừng, y nghe ra Thánh Thượng bất mãn với chính mình, vội vàng nói lắp bắp: - Thánh Thượng, ty chức đồng ý với kế sách của Thái Tử. - Đợi lát nữa hãy nói sau! Dương Kiên lạnh lùng đáp lại y một câu, lại cười nói với Nguyên Khánh: - Trẫm rất muốn nghe xem, kế sách bình định Đột Quyết của khanh. Nguyên Khánh biết, nếu muốn khiến cho Hoàng đế nghe chính mình nói, đầu tiên phải có chuẩn bị trước, nếu muốn nói đến việc người khác không thể tưởng được. Tối hôm qua hắn đi tìm Phong Đức Di, biết triều đình lần này chỉ bị tiến công phía Đông Đột Quyết, hắn đã nghĩ sẽ đột phá từ nơi này. - Bệ hạ, tiểu dân nghĩ, lần này quân Tùy bắc phạt phía Đông Đột Quyết, Tây Đột Quyết tất nhiên sẽ xuất binh! Một câu của hắn khiến cả đại điện khiếp sợ, khiến tất cả mọi người đều nhảy lên, ngay cả Thái Tử Dương Dũng luôn luôn điềm tĩnh cũng không kìm nổi hỏi hắn, - Ngươi nói Tây Đột Quyết sẽ xảy ra binh biến, có căn cứ gì? Nguyên Khánh khẽ mỉm cười, - Xin Thái Tử điện hạ nghe tiểu dân nói tỉ mỉ Dương Dũng ngẩn ra, - Ngươi đã từng gặp ta sao? Nguyên Khánh lắc đầu, - Tiểu dân chưa bao giờ gặp Thái Tử điện hạ, nhưng điện hạ ngồi ở vị trí đầu tiên bên tay trái, theo nước Đại Tùy chúng ta tôn trọng bên trái, thử nghĩ, trong triều, dưới một người, trên vạn người, trừ Đông cung còn có thể là người nào? Dương Kiên nhẹ nhàng vuốt râu mỉm cười, thiếu niên này rất thông minh, cố ý nói trong triều, như vậy liền loại trừ Hoàng hậu ở bên ngoài, - Khanh nói không sai, Nguyên Khánh, trẫm cũng rất muốn nghe xem lý do của khanh, Tây Đột Quyết vì sao sẽ xuất binh? Câu nói này, khiến tất cả mọi người biết rõ, Thánh Thượng biết thiếu niên này. Nguyên Khánh khom người thể hiện lễ độ, - Xin thứ lỗi cho tiểu dân cả gan hiến kế! Nguyên Khánh bước đi đến phía trước bản đồ ở giữa sảnh, nhặt cây gỗ lên chỉ hướng nơi đóng quân của Đô Lam Khả Hãn, cất cao giọng nói: - Đô Lam Khả Hãn sở dĩ muốn tiến công Đại Tùy ta, chính là bởi vì chuyện hai năm trước Đột Lợi Khả Hãn cưới công chúa An Nghĩa. Y thân là Đại Khả Hãn, đây đúng là sỉ nhục lớn, liền ghi hận trong lòng, hai năm nay nhiều lần xâm nhập phía nam, đều chịu khổ mà thất bại. Nguyên nhân chính là Đột Lợi Khả Hãn âm thầm tương trợ triều Tùy, nếu như chỉ có một lần, có lẽ Đô Lam Khả Hãn không biết, nhưng hai năm đều thất bại nhiều lần, Đô Lam Khả Hãn làm sao có thể không biết là Đột Lợi đang âm thầm quấy phá? Hắn lại chỉ cây gỗ thẳng đến nơi đóng quân của Đột Lợi Khả Hãn, tiếp tục nói: - Ở phía nam của Đột Lợi Khả Hãn là trấn Sơn Cựu, trở thành lá chắn của triều Tùy, rất rõ ràng đã thành hiểm họa từ bên trong của người Đột Quyết. Tiểu dân nghe nói lần này Đô Lam tạo dựng khí thế thành công, chuẩn bị xâm nhập phía nam một cách có quy mô. Thử nghĩ, không diệt trừ Đột Lợi tai họa bên trong này, y dám an tâm xâm nhập phía nam sao, cho nên tiểu dân cả gan có kết luận, Đô Lam nếu như muốn xâm nhập phía nam, tất nhiên phải tiêu diệt Đột Lợi trước, diệt trừ hậu hoạn. Nhưng chỉ dựa vào một mình lực lượng của Đô Lam, muốn tiêu diệt Đột Lợi toàn bộ cũng không dễ dàng, chúng ta lại nhìn lại một chút về vị trí của bộ tộc Đột Lợi. Nguyên Khánh chỉ cây gỗ đến rặng núi, cũng chính là núi Hàng Ái của Mông Cổ ngày nay, lại nói với mọi người: - Vị trí của bộ tộc Đột Lợi ở phía bắc thành Ngũ Nguyên, cho tới rặng núi phía nam, vừa đúng là nơi giáp ranh giữa Đông và Tây Đột Quyết. Đột Lợi không chỉ là mối họa của Đô Lam, đồng thời cũng là hiểm họa từ bên trong của Tây Đột Quyết Đạt Đầu, cho nên tiểu dân dám suy luận, Đô Lam Khả Hãn nhất định sẽ liên hợp với Đạt Đầu Khả Hãn, xuất binh diệt trừ mối họa lớn của cả hai bên là Đột Lợi này. Một khi đã như vậy, quân Tùy ta đánh về phía bắc, không chỉ gặp phải Đô Lam, chắc hẳn là còn có Tây Đột Quyết Đạt Đầu. Nguyên Khánh phân tích có lý có cớ, rõ ràng thấu triệt, làm cho người ta tin phục, Dương Kiên không kìm nổi nhẹ nhàng thở dài một tiếng với Dương Tố, - Có được đứa cháu này, chính là phúc của Dương phủ! Mọi người giờ mới hiểu, hoá ra thiếu niên có kiến thức không tầm thường này không ngờ là cháu nội của Dương Tố. Hạ Nhược Bật lập tức há hốc mồm, y biết bản thân vừa rồi đã đắc tội Dương Tố. Dương Tố vội vàng đứng dậy, sợ hãi giải thích nói: - Hồi bẩm bệ hạ, Nguyên Khánh tuy là cháu của lão thần, nhưng lão thần cũng là lần đầu tiên nghe nó nói đến Đột Quyết, lão thần tuyệt đối không dám để cho nó lúc này xông vào điện Lưỡng Nghi. - Chuyện này trẫm biết, trẫm không trách ngươi, ngọc bội là do trẫm ban thưởng cho hắn, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể vào cung, dù sao hắn mới mười tuổi, còn không hiểu quy tắc trong cung. Những lời này của Dương Kiên khiến các đại thần trong điện đều tỏ vẻ sợ hãi, mọi người ngơ ngác nhìn nhau, quả thực không thể tin nổi, không ngờ thiếu niên này mới mười tuổi sao? Ngay cả Vũ Văn Thuật cũng không kìm nổi ghen tức trong lòng, y đứng dậy nói: - Bệ hạ, thiếu niên nói như vậy mặc dù có lý, nhưng dù sao cũng chỉ là phỏng đoán, không có chứng cứ rõ ràng, chúng ta nhất thiết không thể nghe một đứa trẻ nói như vậy mà quyết định kế sách quân tình của quốc gia, nếu không sẽ thành chuyện cười của thiên hạ. Y vừa dứt lời, liền nghe bên ngoài có tiếng thị vệ hô to: - Bệ hạ, tin khẩn Đột Quyết từ tám trăm dặm! Một gã thị vệ cầm báo cáo quân tình khẩn cấp chạy lên điện, quỳ xuống giơ báo cáo của tướng quân lên cao, - Bệ hạ, tin khẩn từ tướng quân Trưởng Tôn cách đây tám trăm dặm! Thị vệ đại nội chuyển bản báo cáo quân tình của Trưởng Tôn Thịnh lên Dương Kiên, trong đại điện yên lặng như tờ. Dương Kiên xem xong báo cáo quân tình, thở thật dài dài một tiếng, - Đô Lam và Đạt Đầu liên hợp tiến công Đột Lợi, toàn quân của Đột Lợi đã bị diệt, còn sót lại năm người cưỡi ngựa chạy thoát. Trong đại điện lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người nhìn về hướng Nguyên Khánh, trong ánh mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ, tất cả mọi người đều cùng có một ý tưởng giống nhau. Có phải thiếu niên này trước đó đã biết hay không, nhưng lại không có khả năng, chỉ có thể nói rõ ràng, hắn phỏng đoán hoàn toàn chính xác. Ngay bản thân Nguyên Khánh cũng không kìm nổi cười khổ, hắn cũng không biết giai đoạn lịch sử này, tối hôm qua hắn nghiên cứu bản đồ rất lâu, mới cho ra kết luận này, không nghĩ tới hắn thực sự đoán đúng rồi. Hắn khom người thể hiện lễ độ với Dương Kiên, - Bệ hạ, không may tiểu dân đã đoán đúng! Dương Kiên gật gật đầu, nói với chúng thần: - Nếu Đột Lợi đã mất, vậy kế sách một cánh quân kia liền không thể dùng nữa, trẫm quyết định là ba cánh quân xuất binh, Hán Vương chỉ là Thống soái trên danh nghĩa, không tham dự chỉ huy cụ thể, Cao tướng quốc nghe chỉ! Cao Quýnh đứng dậy thể hiện lễ độ, - Có Thần! - Trẫm lệnh cho khanh làm chủ tướng cánh quân giữa, dẫn năm mươi nghìn đại quân đi đường Mã Ấp, thu hút đại quân của Đô Lam. Ánh mắt ông ta lại nhìn vào Vũ Văn Thuật, Vũ Văn Thuật mừng rỡ, vừa định đứng dậy nghe chỉ, ánh mắt Dương Kiên lại từ trên người gã dời đi, chuyển tới trên người Thượng Trụ Quốc Yến Vinh, - Yến ái khanh nghe chỉ! Yến Vinh vội vàng đứng dậy, - Có vi thần! - Trẫm lệnh khanh làm chủ tướng cánh quân phía đông, dẫn năm mươi nghìn quân đi đường U Châu, phối hợp với đại quân của Cao tướng quốc, cần phải tiêu diệt toàn bộ bộ tộc Đột Quyết Đô Lam. - Vi thần tuân chỉ! Lúc này, Dương Kiên cuối cùng nhìn thoáng qua Dương Tố, - Dương tướng quốc nghe chỉ! Dương Tố cuống quít đứng dậy, - Có lão thần! - Dương tướng quốc, nhiệm vụ của khanh nặng nhất, trẫm lệnh cho khanh làm chủ tướng đội quân phía tây, dẫn một trăm nghìn đại quân đi đường Linh Vũ, nghênh chiến bộ tộc Tây Đột Quyết Đạt Đầu. Nếu như khanh có thể tiêu diệt bộ tộc Đạt Đầu, thì cuộc chiến Đột Quyết lần này trẫm tính công đầu thuộc về khanh. - Lão thần sẽ không khiến bệ hạ thất vọng! Dương Kiên bố trí xong hết thảy, ông ta lại nhìn nhìn Nguyên Khánh đang đứng ở giữa đại điện mà hơi không biết làm sao, khẽ cười nói: - Hôm nay khanh đã khiến trẫm hạ quyết tâm, còn có hôm trước khanh xả thân cứu trẫm, hai công kết hợp thành một, khanh nói muốn được ban cho cái gì? Dương Tố khẩn trương, vội vàng nháy mắt với Nguyên Khánh, bảo hắn cái gì cũng không cần, Nguyên Khánh lại cúi sâu thể hiện lễ độ, khẩn cầu nói: - Khẩn cầu bệ hạ chuẩn tấu cho ta nhập ngũ đi bắc phạt, nguyện trở thành một tiểu binh của Đại Tùy! Dương Tố ngây ngẩn cả người, ông ta hơi dở khóc dở cười, giờ ông ta mới hiểu ra, tiểu tử này là bởi vì vì ngày hôm qua chính ông ta không cho hắn nhập ngũ, hắn liền xin lên Thánh Thượng, lá gan thực không nhỏ à! Dương Kiên liếc mắt nhìn Dương Tố một cái, ý là hỏi ý kiến ông ta như thế nào? Dương Tố cười khổ một tiếng, - Bệ hạ, ngày hôm qua thần không cho phép nó nhập ngũ, nó liền xông vào cấm cung, nếu hôm nay thần lại cự tuyệt nó, thật không hiểu nó còn đem đến tai họa gì cho thần nữa, thần không có ý kiến. - Tốt! Dương Kiên khẳng khái đồng ý, đúng như Nguyên Khánh nói: - Đúng như lời nói của khanh, bảo gia vệ quốc, thất phu hữu trách, trẫm đặc biệt chuẩn tấu cho khanh nhập ngũ, phong khanh làm cửu phẩm Đội trưởng Nhân Dũng, ban thưởng cho khanh kiếm Kim Lân, theo đội quân phía tây đi đường Linh Vũ bắc phạt Đột Quyết. Nguyên Khánh mừng rỡ, rốt cục hắn được như ý nguyện, hắn quỳ xuống dập đầu thật mạnh, - Tiểu dân, không! Vi thần nguyện vì bệ hạ quên mình phục vụ. Lúc này, Vũ Văn Thuật ghen tức đến mức lên cơn giận dữ, gã tự xưng là đứng thứ ba trong mười vị Đại tướng quân, mà không ngờ ba cánh quân lớn đều không có phần của gã, ngay cả đưa cháu nội mười tuổi của Dương Tố cũng có thể theo đội quân bắc phạt, chẳng lẽ gã cũng chỉ là khán giả? Cho dù gã không thể ra quân, gã cũng muốn tranh thủ cơ hội cho con trai mình, Vũ Văn Thuật nhân cơ hội cao giọng nói: - Bệ hạ, xin chuẩn tấu con trai thần là Hóa Cập cũng nhập ngũ đi bắc phạt, cống hiến vì bệ hạ! Con trai của Vũ Văn Thuật là Vũ Văn Hóa Cập hiện đang làm thị vệ trong cung đình, thanh danh không tốt lắm, bị người trong kinh thành coi là công tử cợt nhả. Dương Kiên cũng có nghe qua, nếu Vũ Văn Thuật muốn cho đứa con đi bắc phạt tôi luyện, đó là chuyện tốt, tốt nhất mài cho mất tính cách lỗ mãng của y, Dương Kiên liền cũng đồng ý, - Trẫm chuẩn tấu!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương