Thiên Hạ Kiêu Hùng
Chương 90: Biến cố ở cung Nhân Thọ (7)
Dương Quảng và Dương Nguyên Khánh chạy vội từ trong Bảo Điện đi ra, Dương Nguyên Khánh bảo vệ gắt gao Dương Quảng, mười hai thị vệ phía trước mở đường. Phù ấn di chỉ đều đã lấy được rồi, Dương Quảng lòng nóng như lửa đốt, ông ta phải lập tức xuống núi. Nhưng bọn họ vừa mới vọt tới cửa cung, chỉ nghe tiếng xé gió vang lên, một loạt tên bắn tới, hướng tên đến vô cùng bất ngờ. Mấy thị vệ phía trước không kịp phòng ngự, hai người bị tên bắn trúng, kêu thảm ngã xuống đất. Một mũi tên rít lên hướng về phía Dương Quảng, đâm thẳng vào cổ họng ông ta. Dương Nguyên Khánh rất nhanh tay kéo ngay Dương Quảng ra, mũi tên bay vọt qua phía cổ của Dương Quảng kêu “vù” một tiếng, đâm ngay vào cánh cổng lớn, đuôi mũi tên rung không ngừng. Dương Nguyên Khánh kinh ngạc. Đối phương có tài bắn cung hơn người, lại phiền toái đây. Lúc này hắn đã nhìn rõ tình hình bên ngoài, bên ngoài quảng trường và trên hành lang đều dày đặc tả thị vệ binh, đứng ở bên trụ giữ là một quan quân chừng ba mươi tuổi, dáng khôi ngô, động tác lanh lẹ, tay y cầm một cây cung. Mũi tên vừa nãy chính là do y bắn. Mũi tên vừa rồi khiến Dương Quảng sợ tới mức hoảng hồn. Lúc này ông ta cũng không nhìn rõ người này, không khỏi vừa sợ vừa giận kêu to: -Hạ Thiếu Khang, ngươi lại dám ám sát ta! Hạ Thiếu Khang cười khẩy một tiếng: - Thái Tử Điện hạ, ông hành thích phụ thân, thiên hạ ai nấy không ai có thể tha thứ cho ông! Dương Quảng bừng tỉnh ngộ ra. Hóa ra là người này. Ông ta liền nghiến răng nghiến lợi mắng y: -Ta phải giết hết chín họ nhà ngươi! Hạ Thiếu Khang híp mắt vào, trong mắt hiện lên sát khí: -Cho nên ông không thể không chết! Hạ Thiếu Khang vung tay lên, hô to với binh sĩ thủ hạ của mình: - Thái Tử ý đồ hành thích vua đoạt vị, Thánh Thượng có chỉ, ai giết được ông ta thì sẽ thưởng vạn lượng vàng, thăng quan lên Đại tướng quân! - Giết! Nói đến trọng thưởng, hơn ngàn tả thị vệ binh hò hét nhằm về hướng Đại Bảo điện. Dương Quảng giận dữ, ông ta đường đường là Thái Tử. Bọn binh lính này đều mù mắt cẩu rồi hay sao? - Điện hạ, có thể đi từ phía sau! Một gã thị vệ hô to, Dương Nguyên Khánh cũng biết bây giờ không phải là lúc để nói đạo lý. -Điện hạ, đi mau! Hắn lôi Dương Quảng về phía sau phóng đi. Một gã thị vệ đi trước dẫn đường. Đại Bảo điện có hai cửa ra vào, trừ cửa chính ra còn có một đường đi chuyên dùng cho tần phi, không cần đi vào tẩm cung, từ hành lang bên cạnh có thể vòng đi sang. Thị vệ sát bên Dương Kiên đều rất quen thuộc đường. Bọn họ người trước kẻ sau bảo vệ Dương Quảng chạy đi gấp, các thái giám cung nữ nấp ở hai bên sợ đến mức thét lên chạy toán loạn. Cuối hành lang là một loạt các tấm bình phong. Một gã thị vệ lấy chân đá vào một trong các tấm bình phong đó, sau tấm bình phong liền lộ ra một cánh cửa nhỏ, các cung nữ hoạn quan sau đó sợ đến kêu thét lên một tiếng. Các bóng đen trên tường, tiếng bước chân dồn dập thình thịch, đại đội binh sĩ đã đuổi theo đến rồi, tên bay như mưa. Hai gã thị vệ đi cuối cùng kêu thảm ngã xuống đấy. Dương Nguyên Khánh múa chiếc kích dài, múa đến mưa gió cũng không thể xuyên qua được, các loạt tên bắn đều nhanh chóng bị lui về phía sau. Lúc này hắn mới thoáng nhìn và phát hiện ra bên cạnh có một tấm bàn tròn gỗ thiết mộc, nặng chừng hơn năm cân. Hắn ôm chiếc bàn lên làm bia đỡ. Cơn mưa tên bay đến kêu lách cách bắn lên mặt chiếc bàn. Dương Nguyên Khánh hộ vệ Dương Quảng, vọt nhanh ra khỏi chiếc cửa nhỏ. Phía sau Đại Bảo điện là một hoa viên lớn, có giả sơn, ao cá, hoa thơm, chim hót líu lo, cây cối xanh um tươi tốt. Từng ngôi nhà nhỏ cho phi tần ở được xây tinh xảo thấp thoảng trong hoa lá cây xanh. Ánh mắt Dương Nguyên Khánh đảo qua, nhìn thấy nơi cao nhất ở trên đỉnh núi phía Đông có một tòa bảo tháp bạch ngọc, cao năm sáu trượng, ẩn chứa linh khí. Hắn giơ chiếc kích dài lên chỉ vào đó và vội hỏi thị vệ: -Đến bảo tháp kia thì có thể đi đường nào? - Có thể đi theo cửa nhỏ hậu hoa viên! Lúc này Dương Quảng bị tấm bình phong đụng vào mắt cá chân, chỉ cảm thấy đau đớn khó chịu, ông ta vội la lên: -Chân ta hỏng rồi! Dương Nguyên Khánh nhìn thấy mắt cá chân của Dương Quảng đã sưng đỏ lên thì liền mệnh lệnh ngay cho một gã thị vệ cõng Dương Quảng trên lưng. Hắn một tay cầm cây kích, một tay cầm chiếc bàn gỗ thiết mộc, chạy vội mở đường, đi qua một cây cầu thì liền nhìn thấy cửa nhỏ hậu hoa viên. - Để ta! Dương Nguyên Khánh quát thị vệ một tiếng rồi mạnh chân đá vào cánh cửa nhỏ. Hắn đã có kinh nghiệm. Hắn cho chiếc bàn thò ra. Qủa nhiên, hơn mười mũi tên gào thét bắn tới, cắm lên chiếc bàn. Ở đây cũng có binh lính mai phục, nhân số không nhiều, chỉ có hơn ba mươi người nấp ở phía sau hai bên bậc đá cách đó chừng mười bước. Tiếng kêu của truy binh phía sau đã vang đến, Dương Nguyên Khánh thấy tính huống khẩn cấp liền đưa cái bàn cho một gã thị vệ, lớn tiếng quát lên, khua cây kích, múa may như đầy trời tuyết bay để đẩy lại phi tên. Trong nháy mắt đã xông vào trong đám người, tay vừa rung lên, cây kích dài đâm vào ngực một tên khiến gã bị đánh bay, bên tai nghe thấy tiếng phong thanh, vừa quay người lại,rút đao ra chém “Rắc”, đầu một người bay lên. Dương Nguyên Khánh thế mạnh như hổ, kích khêu đao bổ, cứ như là quay lại chiến trường trận với thiên quân vạn mã, giết đến đầu của phục binh lăn lông lốc, khắp nơi đều là xác chết. Trong chốc lát, hơn ba mươi phục binh liền bị chết hai mươi mấy người, còn lại bảy tám người thì sợ tới thót tim, hét to, quay người chạy trốn vào rừng sâu, chạy mất tích. Dương Quảng ở phía sau nhìn mà lấy làm ngạc nhiên thán phục. Ban đầu cứ tưởng rằng Vũ Văn Thành Đô võ nghệ siêu nhiên tuyệt luân, không ngờ Dương Nguyên Khánh cũng không hề thua kém gì ông ta. Thậm chí còn máu tanh giết chóc hơn. Cái khí thế đại sát tám phương như thế, Vũ Văn Thành Đô cũng không sánh bằng. Ông ta không khỏi an ủi trong lòng “Ta lại có được mãnh tướng”. Dương Quảng ngẩng đầu lên nhìn bảo tháp bạch ngọc trên núi. Đó là linh tháp mà phụ hoàng thờ phụng cao tăng Trí Tiên A Đồ Lê. Ông ta biết đó là nơi phòng ngự tốt nhất. Ông ta cũng vội ra lệnh: -Nhanh chóng lên linh tháp! Mọi người đi theo các bậc đá lên núi. Dương Nguyên Khánh và ba gã thị vệ nhanh chóng thu hồi cung tiễn lại cũng vội chạy theo lên núi. Lúc này, từ trong cửa nhỏ, vô số binh lính chen chúc chạy ra, đuổi theo hướng đỉnh núi. Linh tháp này có tên là tháp A Đồ Lê, là Dương Kiên xây dựng lên để kỷ niệm người ni cô Trí Tiên đã nuôi ông ta lớn lên. Tổng cộng xây dựng cải tạo bảy tầng tháp, lựa chọn đá ngọc trắng Đông Hải làm nguyên liệu xây dựng, phòng cháy, phòng động đất, rất kiên cố. Bên trong tháp có tượng đồng của cao tăng A Đồ Lê, ngoài ra còn có một bức vẽ treo ở trong thư phòng của Dương Kiên. Để giữ yên tĩnh, bên trong tòa linh tháp này chỉ có hai lão ni trông coi, bốn phía tòa tháp có tường vây. Dương Nguyên Khánh cùng với tám gã thị vệ đi vào trong viện, hai ni cô già nhìn thấy Dương Quảng thì sợ hãi đến vội chắp tay thi lễ: -Không biết Thái tử điện hạ giá lâm, thật là có tội! Dương Quảng khoát tay: -Mau khóa cửa viện lại, và cũng khóa cả cửa của tòa tháp nữa! Một lát sau, cửa đồng của tòa tháp bạch ngọc đã được khóa lại, cửa đồng kiên cố, bên trong dùng then sắt, rất khó cậy ra. Bọn họ nhanh chóng đi lên tầng đỉnh tháp. Lúc này mới thở ra một hơi nhẹ nhõm. Sự trốn chạy chấn động lòng người khiến Dương Quảng đã kiệt sức nhưng ông ta vẫn giữ chặt lấy hộp ngọc tím, không chịu buông tay. Dương Quảng thở hổn hển mấy hơi, ổn định tâm trạng rồi nói với Dương Nguyên Khánh đang trị thương ở chân cho mình: -Nguyên Khánh, hôm nay may mà có ngươi, nếu không thì ta chết trong cung Nhân Thọ rồi. Công lao hộ giá của ngươi, ta sẽ ghi nhớ. Dương Nguyên Khánh dùng dầu đèn trên bàn thờ để ngâm viên thuốc, đặt lên mắt cá chân của Dương Quảng. Hăn chỉ vào mấy thị vệ bên cạnh rồi cười nói: -Đa ta Điện hạ, đây đều là việc trong bổn phận của ty chức phải làm. Thực ra bọn họ mới là công thần, mong Điện hạ thưởng hậu cho bọn họ. Tám gã thị vệ đều quay hướng về phía Dương Nguyên Khánh. Dương Quảng trong lòng hiểu được đây là Dương Nguyên Khánh muốn mình lôi kéo tám thị vệ này. Như thế thì bọn họ mới càng bỏ hết sức lực. Dương Quảng cười nói với bọn họ: -Hôm nay các ngươi có công lớn. Ta sẽ trọng thưởng các ngươi. Tám thị vệ cùng quỳ xuống: -Ty chức nguyện quên mình phục vụ Thái tử Điện hạ. Lúc này Dương Nguyên Khánh đi đến một đống cung v tên phía trước, thu gọn lại cung tên, tất cả có mười tám cây cung, hai mươi bình tên. Tất cả đều là bộ cung, chỉ có ba kỵ cung. Dương Nguyên Khánh từ sau khi võ nghệ đột phá, sức mạnh tăng lên, hắn đã có thể dùng cung mạnh ba thạch, đã vượt qua cả sư phụ Trương Tu Đà của hắn. Còn ba kỵ cung trước mặt này, mạnh nhất cũng chỉ có một thạch, không thuận tay lắm. Hắn chỉ có thể miễn cưỡng sử dụng thôi. Hắn lại nhặt lấy bốn bình tên của kỵ cung. - Các ngươi hãy đến chọn cung tên đi! Tám gã thị vệ nghe thấy Dương Quảng hứa thưởng thì trong lòng đều phấn chấn, đều tiến lên phía trước chọn cung. Một lát sau ai nấy đều đã trang bị xong. Dương Nguyên Khánh trầm tư giây lát rồi nói với Dương Quảng: -Điện hạn, vi thần bây giờ phải sắp xếp họ. Dương Quảng gật gật đầu: - Ta đã nói rồi. Sự an nguy của ta là giao cho ngươi. Tất cả sẽ do ngươi phụ trách. Dương Nguyên Khánh lập tức bắt đầu sắp xếp. Tòa tháp cao năm tầng. Tầng thứ nhất đã khóa trái rồi, không cần quan tâm nữa. Tầng thứ hai sắp xếp bốn người, tầng thứ ba hai người, tầng thứ tư cũng hai người, tầng thứ năm thì do hắn bảo vệ Dương Quảng. Mọi người vừa nghe mệnh lệnh liền cầm cung tên đi xuống các lầu. Dương Nguyên Khánh đi đến phía trước cửa sổ, nhìn chăm chú tình hình ngoài tháp. Ở đây tầm nhìn cực lớn, có thể nhìn rõ được tình hình biệt cung chân núi và tình hình cung Nhân Thọ. Hắn thấy xuất hiện trong rừng một nhóm lớn tả vệ binh đang nhanh chóng bao vây lấy Bạch ngọc linh tháp. Trong đó còn nhìn thấy rất rõ có một quan văn mặc áo màu tía. - Người đó chính là Liễu Thuật! Dương Quảng nghiến răng nghiến lợi nói. Quyển 3: Nhất Nhập Kinh Thành Thâm Tựa Hải
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương