"Nhưng em cảm thấy má phải chị to hơn má trái 0.5 milimet..." Giọng Bạch Linh đầy vẻ lo lắng nghe thật nực cười: "Ngày mai còn có buổi tiệc từ thiện kia, cái con nhỏ Ninh Sơ Hạ đáng ghét đó cũng sẽ đến, chị nhất định phải xuất hiện thật hoàn hảo!"
Tôi khẽ đảo mắt, tiện tay nhấp vào chức năng ghi âm. Đây chính là tư liệu quý giá, sau này trong đám cưới của cô ta, tôi sẽ cho phát đi phát lại không ngừng.
"Chị, bên Mạc thiếu nói thế nào rồi ạ?" Đám tay sai khẽ hỏi.
"Hừ, cái thứ vô tích sự!" Giọng Bạch Linh đột nhiên trở nên đanh đá: "Đến một con đàn bà cũng không trị được, còn dám nói kế hoạch chu toàn. Nếu không phải nể nhà hắn có tiền..."
Tôi nhướng mày. Xem ra tình cảm của đôi cẩu nam nữ này cũng chẳng bền vững như vẻ bề ngoài.
Đúng lúc tôi đang thích thú nghe Bạch Linh thao thao bất tuyệt kể tội mười điều xấu của Mạc Trầm, điện thoại tôi reo lên. Là Trình Mặc, gã thám tử tư.
"Cô Ninh, tài liệu cô yêu cầu đã chuẩn bị xong." Giọng anh ta vẫn lạnh lùng và chuyên nghiệp như mọi khi.
"Gặp ở chỗ cũ." Tôi trả lời ngắn gọn, tiện tay tắt luôn phần mềm nghe lén.
"Chỗ cũ" mà Trình Mặc nhắc đến là một quán cà phê nhỏ, không mấy nổi bật ở trung tâm thành phố. Kiếp trước, tôi từng vô tình giúp anh ta một lần, và sau này, khi tôi gặp phải những khó khăn tột cùng, anh ta đã trả ơn tôi. Kiếp này, tôi trực tiếp tìm đến anh ta, hiển nhiên anh ta không còn nhớ những chuyện "tương lai", nhưng vì tiền bạc, anh ta đã chấp nhận lời yêu cầu của tôi.
Tôi thay một bộ đồ thường màu đen kín đáo, đội thêm chiếc mũ lưỡi trai sẫm màu và đeo khẩu trang che gần hết khuôn mặt, trông chẳng khác nào một kẻ nghiệp dư đang cố gắng hóa trang thành thám tử tư. Trước khi ra khỏi nhà, tôi tiện tay nhét vào túi vài món "đồ chơi nhỏ" – có lẽ sẽ cần dùng đến trong buổi dạ tiệc tối nay.
Ngồi ở góc khuất nhất của quán cà phê, Trình Mặc đã đợi sẵn. Anh ta khoảng hơn ba mươi tuổi, có một khuôn mặt bình thường đến mức nếu lẫn vào đám đông sẽ lập tức trở nên vô hình, quả là một ngoại hình lý tưởng cho công việc này.
"Mạc Trầm gần đây thường xuyên tiếp xúc với những người này." Anh ta đẩy về phía tôi một tập tài liệu, giọng nói cố tình hạ thấp: "Điều đáng chú ý là, anh ta đã gặp nhị thiếu gia của tập đoàn Lâm thị ba lần, và tất cả đều diễn ra ở những địa điểm rất kín đáo."
Tôi mở chiếc cặp tài liệu ra, bên trong là vài tấm ảnh hơi mờ và một bản báo cáo chi tiết. Mạc Trầm đang trò chuyện với một người đàn ông trẻ tuổi, vẻ mặt người này đầy vẻ âm hiểm, chỉ cần nhìn thôi cũng biết không phải là hạng người tốt lành gì.
"Lâm thị?" Tôi khẽ nhíu mày: "Chẳng phải đó là đối thủ cạnh tranh trực tiếp của gia đình chúng ta sao?"
Trình Mặc gật đầu: "Điều kỳ lạ hơn nữa là, sau mỗi lần gặp gỡ, giá cổ phiếu của Lâm thị đều có những biến động bất thường."
Tôi đang định hỏi thêm thì chuông cửa quán cà phê đột nhiên vang lên. Một dáng người cao lớn bước vào, sống lưng tôi lập tức căng thẳng – Kỳ Hành? Sao anh ta lại xuất hiện ở đây?
Kỳ Hành, tổng giám đốc tập đoàn Kỳ thị, một nhân vật huyền thoại trong giới kinh doanh. Kiếp trước, tôi chỉ có duy nhất một lần gặp gỡ thoáng qua với anh ta, vào cái thời điểm tôi rơi vào cảnh khốn khó nhất, anh ta đã từng động viên tôi một câu. Không ngờ kiếp này lại có thể gặp lại anh ta sớm đến như vậy.
Điều càng khiến tôi bất ngờ hơn là, anh ta lại đi thẳng về phía chiếc bàn của chúng tôi.
"Trình Mặc, cậu đến muộn rồi." Giọng Kỳ Hành trầm thấp nhưng đầy uy lực vang lên, sau đó anh ta dường như mới để ý đến sự hiện diện của tôi, khẽ hỏi: "Vị này là?"
Biểu cảm trên gương mặt Trình Mặc trở nên vô cùng đặc sắc, giống như vừa nuốt trọn mười quả chanh cùng một lúc. Tôi nheo mắt lại, ánh mắt dò xét qua lại giữa hai người họ.
"Hai người quen nhau sao?" Tôi hỏi, giọng lạnh lẽo như băng tuyết ở Bắc Cực.
Kỳ Hành khẽ nhướn mày, bất ngờ ngồi xuống ngay đối diện tôi, thản nhiên nói: "Trình Mặc là em họ của tôi."
Trình Mặc ôm mặt, khẽ r3n rỉ một tiếng đầy bất lực: "Anh họ... chúng ta đã thỏa thuận rồi mà..."
“Thỏa thuận gì?" Tôi khoanh tay trước ngực, lạnh lùng hỏi: "Thỏa thuận rằng thám tử tôi thuê thực chất là người của anh? Thỏa thuận rằng mọi hành động của tôi đều nằm dưới sự giám sát của anh?"
Kỳ Hành vậy mà lại bật cười, cái khuôn mặt lạnh như băng kia cũng biết cười sao?
"Cô Ninh hiểu lầm rồi. Trình Mặc quả thật là một thám tử hoạt động độc lập, chỉ là thỉnh thoảng cậu ấy nhận một vài vụ việc liên quan đến Kỳ thị mà thôi."
"Thỉnh thoảng?" Tôi cười nhạt: "Vậy tại sao mọi tài liệu tôi đưa cho cậu ta đều xuất hiện trên bàn làm việc của anh?"
Lần này đến lượt Kỳ Hành tỏ ra ngạc nhiên: "Sao cô biết?"
"Đoán thôi." Tôi nhún vai, thản nhiên đáp: "Nhưng giờ thì tôi đã biết rồi."
Trình Mặc trông như muốn độn thổ xuống dưới gầm bàn. Kỳ Hành thì nhìn tôi bằng một ánh mắt hoàn toàn khác, như thể đây là lần đầu tiên anh ta thực sự nhìn thấy con người tôi.
"Cô Ninh thông minh hơn nhiều so với những lời đồn đại." Cuối cùng anh ta lên tiếng.
"Lời đồn đại nói tôi là một con ngốc nghếch được nuông chiều quá mức?" Tôi khẽ cười khẩy: "Vậy thì bây giờ nên cập nhật lại những lời đồn đó rồi."
Tôi đứng dậy chuẩn bị rời đi, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, liền quay lại nói với Kỳ Hành: "À đúng rồi, nhắn với nhị thiếu gia nhà họ Lâm rằng, những phi vụ mờ ám của cái ngân hàng ngầm mà anh ta đang điều hành, tôi đã có bằng chứng trong tay rồi."
Đôi mắt Kỳ Hành khẽ mở lớn: "Sao cô biết được..."
"Đoán thôi." Tôi một lần nữa nở một nụ cười bí ẩn, thực ra trong lòng đã vui mừng khôn xiết – vừa nãy trong nền bức ảnh có một tấm biển hiệu khá mờ, và tôi đã nhận ra đó chính là ngân hàng ngầm bí mật mà nhị thiếu gia nhà họ Lâm đang điều hành.
Bước ra khỏi quán cà phê, tôi lập tức gửi một tin nhắn cho bố: "Bố à, bố cho người kiểm tra những hạng mục kinh doanh trùng lặp giữa tập đoàn Lâm thị và công ty chúng ta, đặc biệt là trong vòng ba tháng gần đây."
Sau khi gửi tin nhắn, tôi liếc nhìn đồng hồ – còn đúng ba tiếng nữa là đến buổi dạ tiệc từ thiện, đủ thời gian để tôi chuẩn bị một "món quà đặc biệt" cho Mạc Trầm và Bạch Linh.