Thiên Kim Thật Chăn Trâu Ở Tinh Tế

Chương 43



Editor: Dạo này Wattpad lỗi, tui dùng VPN cũng lúc vào được lúc không. Tui vẫn update đều đều 3 ngày 1 chương trên wordpress đến hơn 60 chương rùi. Mọi người nếu gặp khó khăn khi đọc trên Watt thì zô đây nha https://rydieshouse.wordpress.com/category/thien-kim-that-chan-trau-o-tinh-te/

Công Lương Ủy vừa run rẩy chỉ vào chiếc gậy chống đen tuyền như que cời lửa trong tay Mục Xuyên, vừa nhìn chằm chằm vào anh, “Cậu...”

Mục Tinh Thần có chậm chạp mấy cũng phát hiện Công Lương Ủy không thích hợp. Cô không biết vì sao mà nhìn thấy Mục Xuyên, ông lão lại khiếp sợ đến vậy. Nhưng Mục Tinh Thần liếc mắt nhìn bác sĩ Diệp Khâu một cái, dù sao đây cũng không phải lúc phù hợp để nói cái này.

Mục Tinh Thần ngắt lời Công Lương Ủy, “Thầy.”

Công Lương Ủy khựng người, phản ứng lại mới nhìn về phía Mục Tinh Thần.

“Đồ uống này em tự mình làm, nếu thầy thích thì để em thường xuyên làm cho thầy là được.” Mục Tinh Thần lại cười nhìn về phía bác sĩ Diệp Khâu, nói: “Bác sĩ Diệp, đây là anh trai em, làm phiền bác sĩ.”

Lúc này Công Lương Ủy cũng phản ứng lại, có một người ngoài ở chỗ này. May mà vừa đã bị Mục Tinh Thần ngắt lời, nếu không tin tức quan trọng như vậy mà bị phát hiện, chỉ sợ tình huống sẽ không ổn, Công Lương Ủy ho nhẹ một tiếng, cứu vãn: “Cứ khám cho anh trai em trước đi đã.”

Sao mà bác sĩ Diệp Khâu không nhìn ra bầu không khí vi diệu lúc vừa rồi cơ chứ. Nhưng ông ta là người thông minh, chỉ giả bộ như không phát hiện, cười nói: “Vậy chúng ta tìm một nơi yên tĩnh chút rồi ngồi xuống đi.”

Mục Tinh Thần dẫn đường, bọn họ vào phòng Mục Xuyên.

Dùng dị năng trị liệu sợ nhất là bị bác sĩ dị năng chơi xấu, cho nên quy tắc chung của ngành sản xuất là cho phép người nhà làm bạn bên cạnh trong thời gian trị liệu. Lẽ ra chỉ mình Mục Tinh Thần theo vào là đủ rồi, nhưng Công Lương Ủy lấy cớ trẻ con thì biết cái gì, phải có người lớn trông chừng rồi đi theo vào.

Bác sĩ Diệp chưa nói gì, chỉ cười gật gật đầu.

Bác sĩ Diệp bảo Mục Xuyên nằm thẳng trên giường, đầu tiên là quan sát chân và mắt bị tổn thương của anh, nhẹ nhíu mày. Ông ta thả dị năng trên tay ra đặt lên đùi Mục Xuyên như cảm ứng cái gì.

Mục Tinh Thần khẩn trương đứng canh bên cạnh, chờ bác sĩ dị năng thu tay lại mới không nhịn được mà hỏi: “Bác sĩ, vết thương của anh trai tôi thế nào?”

Bác sĩ cau mày như đã gặp được câu hỏi khó khăn gì, lắc đầu với Mục Tinh Thần, hỏi Mục Xuyên, “Anh Mục này, tôi cần phải biết, vết thương trên người của anh từ đâu mà có vậy?”

Công Lương Ủy cũng vẫn luôn để ý lắng nghe cuộc hội thoại.

Lông mi Mục Xuyên giật giật, trầm ngâm một lát mới nói: “Rất nhiều năm trước tôi từng bị một con dị thú công kích, sau đó tỉnh lại đã là dáng vẻ này.”

Bác sĩ Diệp nói: “Xin lỗi, tuy có thể khiến cậu phải hồi tưởng lại một số ký ức không vui, nhưng vẫn mong cậu nhớ lại chút về dáng vẻ con dị thú đó, hoặc có thể biết thuộc tính của nó thì càng tốt.”

Mục Xuyên nhắm mắt, cố gắng nhớ lại, trên mặt dần dần hiện ra biểu cảm đau khổ.

Trái tim Mục Tinh Thần cũng theo đó mà căng thẳng. Hai bàn tay nắm chặt vào nhau, lo lắng không thôi.

Một lát sau, Mục Xuyên mồ hôi đầm đìa mở mắt ra, hơi thở nặng nề, sắc mặt tái nhợt, càng có vẻ ốm yếu.

Bác sĩ Diệp dùng dị năng giúp Mục Xuyên bình phục trạng thái, “Nhớ ra không?”

Mục Xuyên bị dị năng trấn an, sắc mặt thoáng chuyển biến tốt đẹp. Đáng tiếc, anh lắc đầu, “Không nhớ, nhiều đoạn ký ức cũng đã bị mất đi.”

m thanh của bác sĩ Diệp mềm nhẹ như gió xuân, “Hẳn là chướng ngại tâm lý sau khi bị thương.”

Mục Tinh Thần không đành lòng, “Bác sĩ Diệp, không trực tiếp trị liệu được sao?”

Bác sĩ Diệp trầm ngâm, “Thực ra cũng có thể, để tôi thử một lần.”

Bác sĩ Diệp bảo Mục Tinh Thần và Công Lương Ủy lui về phía sau. Bản thân thì đứng trước giường, thả dị năng ra. Vòng sáng màu trắng vây toàn bộ Mục Xuyên lại.

Ánh sáng màu trắng hơi chói mắt. Mục Tinh Thần nhìn chằm chằm vào đôi mắt đau đớn đến phiếm hồng của Mục Xuyên. Dường như cô lờ mờ nhìn thấy có màn sương mù màu tro đen bao phủ lấy Mục Xuyên, sương đen quá mỏng manh, gần như không thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Bởi vì nhìn chằm chằm vào nguồn sáng trong thời gian dài, nước mắt sinh lý tính trượt xuống từ khóe mắt. Có điều dường như bởi đã quen với hoàn cảnh chói mắt, sương đen có thể thấy càng rõ ràng hơn. Mục Tinh Thần nhìn thấy hình như sương đen đang đối kháng với ánh sáng màu trắng. Màu đen bên vòng ngoài tiếp xúc với ánh sáng màu trắng đang dần dần tiêu tán đi.

Mà trong nháy mắt sương đen tan đi nhanh nhất kia, dường như Mục Tinh Thần nhìn thấy bóng dáng Mục Xuyên đang bị sương đen bao phủ bên trong đột nhiên biến thành một người hoàn toàn xa lạ. Mục Tinh Thần chưa kịp nhìn rõ gương mặt ấy, sương đen đột nhiên bị kích thích mà bành trướng ầm ầm. Ánh sáng trắng cũng chợt chói mắt hơn, cô không thể không nhắm mắt lại.

Đến khi mở mắt trở lại, người nằm đó vẫn là Mục Xuyên, hình ảnh trong nháy mắt kia hình như chỉ là ảo giác.

Bác sĩ dị năng không biết đã ngã ngồi trên mặt đất từ khi nào, há mồm thở dốc, sắc mặt trắng bệch. Dáng vẻ ông ta vô cùng chật vật. Mục Xuyên còn đột nhiên nhổm nửa người dậy, nhổ ra một ngụm máu.

Mục Tinh Thần sợ hãi nhào qua, “Anh!”

Mục Xuyên nằm trên giường, sắc mặt trắng như giấy, khóe môi có vết máu tươi đỏ thắm. Từng giọt mồ hôi lớn nhỏ từ trên trán xuống, nhưng trên mặt anh lại không có cảm xúc gì, còn cười trấn an Mục Tinh Thần, “Không, anh không sao.”

Nếu không phải giờ phút này giọng Mục Xuyên khàn khàn suy yếu, nếu không phải bàn tay Mục Xuyên mà Mục Tinh Thần nắm chặt đang run rẩy, chắc cô không thể biết Mục Xuyên đang chịu đựng nỗi đau lớn đến thế nào.

Mục Tinh Thần đau lòng, không đành lòng nhìn Mục Xuyên, quay đầu nhìn về phía bác sĩ dị năng.

Công Lương Ủy nhìn cảnh tượng hỗn loạn này cũng thấy không phù hợp, ông ấy tiến lên nâng bác sĩ Diệp dậy, “Sao lại thế này?”

Sắc mặt của bác sĩ Diệp rất khó coi, lắc đầu, “Năng lực của tôi hữu hạn, không những không thể trị khỏi cho cậu Mục, còn suýt nữa bị phản phệ.”

Giọng điệu của Mục Tinh Thần không thể coi là tốt, “Bác sĩ Diệp có ý gì?”

Bác sĩ Diệp cười khổ, nói với Mục Tinh Thần: “Dị năng lượng tồn lưu trong thân thể cậu ấy vừa bị chọc giận, giờ này đang tán loạn trong cơ thể cậu ấy nên mới khiến cậu ấy thống khổ hộc máu. Giờ chỉ cần trấn an dị năng lượng đang bạo nộ trong thân thể anh là được rồi. Nhưng giờ tôi sợ là... Ốc còn không mang nổi mình ốc, không thể trấn an...”

Mục Tinh Thần chưa nói gì, thu hồi ánh mắt từ trên người bác sĩ Diệp lại, giọng điệu bình tĩnh, “Thầy, thầy chăm sóc bác sĩ Diệp giúp em một chút.”

Bác sĩ Diệp vốn là bác sĩ, cũng không bị thương nặng gì, thật ra không cần Công Lương Ủy chăm sóc. Công Lương Ủy chỉ đỡ bác sĩ Diệp đến sô pha bên cạnh nghỉ ngơi. Bác sĩ Diệp không yên tâm, “Công Lương tiên sinh, nếu ngài có thể thì tốt nhất là tìm thêm một bác sĩ dị năng giúp cậu Mục trấn an dị năng lực đang tổn thương trong cơ thể đi. Thứ đó có thể gây ra tổn thương cực lớn cho thân thể cậu Mục, thậm chí có khả năng sẽ nguy hiểm đến tính mạng!”

Công Lương Ủy biết người anh trai này quan trọng với Mục Tinh Thần đến mức nào. Mạng người là lớn nhất, còn liên quan đến hành tung của thống soái, Công Lương Ủy không khỏi căng thẳng hơn, “Để thầy đi liên hệ cho một bác sĩ dị năng khác xem sao.”

Mục Tinh Thần lắc đầu, “Không kịp nữa rồi.”

Công Lương Ủy và bác sĩ Diệp Khâu thấy Mục Tinh Thần kéo ra một mặt vòng đeo trên cổ Mục Xuyên. Công Lương Ủy và bác sĩ Diệp Khâu đều nhận ra mặt trang sức này.

Công Lương Ủy biết mặt trang sức này bởi vì đây là bài tập ông ấy giao cho Mục Tinh Thần. Lúc trước ông ấy còn mang Mục Tinh Thần đến hội đấu giá của Hiệp Hội Thợ Săn bán đi một cái. Không ngờ khi ấy Mục Tinh Thần lại làm hai cái.

Bác sĩ Diệp Khâu thì nhìn thấy trên mục tin tức của một tờ báo.

Là bài đăng do một người đồng nghiệp chuyển tiếp cho ông ta. Lúc ấy đồng nghiệp còn cười nói: “Một thiết bị chữa khỏi không biết có tác dụng hay không mà cũng có thể bán với giá trên trời 800 vạn. Một lần khám của chúng ta cũng mới có 5 vạn tinh tệ. Sao cái thứ đồ đểu này lại còn đáng giá hơn cả bác sĩ dị năng có thể chính thức trị bệnh cứu người được chứ?”

Bác sĩ Diệp lúc ấy cũng cảm thấy khá buồn cười, cũng cảm thán theo, “Người còn rẻ mạt hơn vật.”

Rõ ràng bác sĩ Diệp nhớ, tin tức lúc ấy nói thiết bị chữa khỏi bị một kẻ giàu có ở tinh cầu Thủ Đô mua được. Sao lúc này lại xuất hiện ở đây?

Mục Tinh Thần móc thiết bị chữa khỏi ra, rót dị năng lượng vào theo hướng của hoa văn dị năng, dẫn đường cho tốc độ tuần hoàn vốn có của nó dần tăng tốc lên. Hoa văn trên thiết bị chữa khỏi lần lượt sáng lên, cuối cùng bừng sáng lên, vòng năng lượng phóng ra bao phủ lấy Mục Xuyên.

Vòng năng lượng dao động theo một quy luật tuần hoàn. Sắc mặt của Mục Xuyên bị bao phủ trong vòng năng lượng dần dần trở nên dễ nhìn. Cuối cùng, đại khái sau không đến mười lăm phút, trán Mục Xuyên đã không còn đổ mồ hôi, sắc trắng bệch như tờ giấy rốt cuộc cũng dần dần khôi phục ánh hồng. Anh nằm trên giường, bình tĩnh ngủ.

Vòng dị năng năng lượng vẫn đang vận chuyển, chỉ là tốc độ đã chậm lại. Năng lượng trên vòng sáng chuyển động theo tiết tấu nhu hòa và thong thả, chậm rãi tẩm bổ và chữa trị thân hình bị tổn thương của Mục Xuyên.

Bác sĩ Diệp xem mà vô cùng chấn động, thiết bị chữa khỏi này thế mà lại có tác dụng thần kỳ như vậy?

Thật là không thể tưởng tượng.

Mục Tinh Thần thấy Mục Xuyên đã ngủ, lặng lẽ rời khỏi mép giường, mở cửa đi ra ngoài.

Bác sĩ Diệp và Công Lương Ủy cũng đi theo.

Trước khi Công Lương Ủy rời khỏi phòng còn quay đầu lại liếc mắt nhìn Mục Xuyên một cái, tầm mắt dừng trên gậy chống bên mép giường vài giây mới đi theo Mục Tinh Thần rời khỏi phòng.

“Cạch” một tiếng, cửa phòng đóng cửa.

Người trên giường vốn hẳn là đã ngủ lại mở mắt ra, nhìn về phía cửa, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

Một lát sau, Mục Xuyên nhắm mắt lại, căn phòng lại quay trở về lặng yên.

-

Ba người đi đến phòng khách, Mục Tinh Thần thấy sắc mặt của bác sĩ Diệp còn có chút trắng liền đưa một lọ nước qua, “Bác sĩ Diệp có khỏe không?”

Bác sĩ Diệp nhận nước, “Tôi không sao.”

Mục Tinh Thần: “Bác sĩ Diệp, vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra cái gì?”

“Trong cơ thể Mục tiên sinh có một lượng dị năng lượng rất mạnh mẽ. Tôi thử dùng dị năng để tiêu trừ nhưng lại bị phản phệ.” Bác sĩ Diệp nhớ tới chuyện vừa rồi, không khỏi nhăn mày lại, “Hơn nữa tôi phát hiện, tình hình của Mục tiên sinh chỉ sợ không phải tổn thương của dị năng bình thường, nhìn giống như là...”

“Là cái gì?”

Bác sĩ Diệp cũng không quá xác định, liếc mắt nhìn Công Lương Ủy và Mục Tinh Thần một cái mới lại do dự nói: “Như là dị năng hệ nguyền rủa.”

“Hệ nguyền rủa?” Đây là dị năng còn hiếm và ít được chú ý hơn so với hệ cắn nuốt. Mục Tinh Thần không hiểu lắm, cô nhìn về phía Công Lương Ủy.

Sắc mặt Công Lương Ủy nghiêm túc, “Hệ nguyền rủa cực hiếm thấy. Thầy cũng không biết nhiều lắm. Đế quốc đã từng có một gia tộc lớn mạnh và thần bí, gia tộc này chỉ có một người con nối dõi qua nhiều thế hệ, mà đời đời đều là dị năng giả hệ nguyền rủa cấp A. Có điều, sớm từ 50 năm trước, gia tộc này đã bị kẻ thù diệt khẩu. Từ đó về sau, thầy chưa từng nghe nói về dị năng giả hệ nguyền rủa. Mà theo tuổi của anh trai em, không thể nào có liên hệ gì với gia tộc này được.”

Mục Tinh Thần nói: “Dị thú hệ nguyền rủa thì sao ạ?”

Công Lương Ủy lắc đầu, “Thầy có biết vài loại, nhưng bị hạn chế bởi điều kiện bẩm sinh nên cấp bậc không thể cao hơn cấp B.”

Bác sĩ Diệp lắc đầu, “Không đúng, gây ra thương tổn cho Mục tiên sinh nhất định là dị thú đẳng cấp cao hoặc là dị năng giả, kỳ là thật...”

Bác sĩ Diệp: “Trước khi bị thương, Mục Xuyên tiên sinh cũng là một dị năng giả mạnh mẽ nhỉ?”

Mục Tinh Thần sửng sốt, “Vì sao lại nói vậy.”

Tinh thần Công Lương Ủy cũng chấn động, nhìn về phía bác sĩ Diệp.

“Không phải sao, tôi chỉ cảm thấy rất lạ. Đến tôi cũng không phải đối thủ của phần dị năng lượng bên trong cơ thể của Mục tiên sinh. Vậy mà cậu ấy có thể hành động như thường dưới sự hành hạ ngày qua ngày của nó.” nói Bác sĩ Diệp lắc đầu, “Cũng có lẽ là bởi vì trong tình huống không bị kích thích, dị năng lượng trong thân thể cậu ấy sẽ rơi vào trạng thái ngủ đông, dù sao tôi cũng không hiểu lắm về loại dị năng lượng này.”

Mục Tinh Thần không thể nào hình dung sự khó chịu trong lòng cô vào giờ phút này. Đến cùng là phần dị năng lượng tra tấn Mục Xuyên kia có ngủ đông hay không, Mục Tinh Thần biết rõ. Cô chính mắt chứng kiến Mục Xuyên trở nên càng ngày càng ốm yếu ra sao dưới sự tra tấn của phần dị năng lượng kia.

“Anh của tôi... Chỉ là một người bình thường,” Mục Tinh Thần cụp mắt, giấu cảm xúc trong mắt đi, “Bác sĩ Diệp, tình hình này của anh trai tôi nên làm gì bây giờ?”

Bác sĩ Diệp trầm ngâm một lát, nói: “Tình hình này, chỉ sợ là ngay cả bác sĩ trị liệu cấp S cũng bất lực thôi, hải ngẫm lại phương pháp khác. Nghe nói dị năng của dị năng giả cấp S trong thế gia hàng đầu tại tinh cầu Thủy Bình có hiệu quả giải trừ tất cả trạng thái xấu. Có lẽ có thể thử một lần. Nếu vẫn không được, chỉ có thể...”

Mục Tinh Thần: “Chỉ có thể cái gì?”

Đại khái là Công Lương Ủy biết bác sĩ Diệp muốn nói gì, “Dị năng của hoàng thất đế quốc là Khung Thiên Ngọc Thụ. Mỗi cây Khung Thiên Ngọc Thụ cả đời chỉ có thể kết một quả hoàng kim. Nghe nói, Khung Thiên Ngọc Thụ là dị năng lực gần với thần nhất, mà quả hoàng kim là loại quả từng được thần chúc phúc, người ăn vào có thể được thỏa mãn một nguyện vọng.”

Mục Tinh Thần: “Cho nên tôi cần mời được dị năng giả cấp S của thế gia hạng nhất trên tinh cầu Thủy Bình hoặc là xin được một quả hoàng kim từ chỗ hoàng thất à?”

Bác sĩ Diệp cảm thấy việc này thật sự quá khó với một đứa nhỏ 15 tuổi. Cho dù là nể mặt Công Lương Ủy chỉ sợ cũng rất khó mời được dị năng giả cấp S thuộc thế gia hàng đầu trên tinh cầu Thủy Bình, mà hoàng thất... vậy càng không cần phải nói, đó là quả hoàng kim mà cả đời chỉ kết một lần!

Bác sĩ Diệp thở dài một tiếng, gật gật đầu.

“Đã biết, cảm ơn bác sĩ.” Mục Tinh Thần gật đầu, đưa cho bác sĩ một cái hộp: “Hôm nay ngài đã vất vả rồi. Đây là một món đồ chơi nhỏ tôi làm, hy vọng ngài thích.”

Mục Tinh Thần mở hộp, lấy ra đồ vật bên trong ra giúp bác sĩ, “Là một thiết bị chữa khỏi bản giản dị, tôi nghĩ ngài là bác sĩ trị liệu, hẳn là sẽ có hứng thú với mấy thứ này.”

“Đây là cô làm?” Bác sĩ Diệp vui vẻ bất ngờ, lúc trước thấy Mục Tinh Thần dùng mặt trang sức kia cho Mục Xuyên trong phòng ông ta đã muốn hỏi, nhưng khi đó không phải lúc. Không ngờ cô lại tặng ông ta một cái!

Mục Tinh Thần gật đầu, “Cái anh tôi dùng cũng là tôi làm.”

Bác sĩ Diệp vui vẻ bất ngờ bước đến cầm thiết bị chữa khỏi này, “Vậy cái lúc trước trên hội đấu giá của Hiệp Hội Thợ Săn...”

Rốt cuộc bác sĩ Diệp cũng nghĩ tới, trên tin tức viết thiết bị chữa khỏi là tác phẩm của học trò đại sư Công Lương Ủy, mà Mục Tinh Thần chẳng phải chính là học trò của Công Lương Ủy sao!

Nhưng cái này bán đấu giá được 800 vạn đấy. Phí khám bệnh của ông ta cao tận trời cũng chỉ đến 50 vạn, lại còn chưa chữa được cho người bệnh. Tuy rằng bác sĩ Diệp thích, lại cảm thấy có chút bỏng tay, “Cái này quá đắt đỏ...”

Mục Tinh Thần nói: “Chỉ bản đơn giản thôi, cũng không đắt lắm. Hy vọng mọi việc hôm nay ngài đừng nói với ai...”

À hiểu rồi, tiền chặn họng. Bác sĩ Diệp hiểu, gật đầu, nhận món quà, “Đương nhiên, giúp người bệnh giữ kín tình hình bệnh là đạo đức nghề nghiệp cơ bản của bác sĩ.”

Mục Tinh Thần muốn tiễn bác sĩ Diệp đi, ông ta uyển chuyển từ chối, gọi một chiếc xe bay rời đi.

Công Lương Ủy không đi, Mục Tinh Thần còn có việc phải thương lượng với thầy, hai người lại quay về phòng khách.

Công Lương Ủy biết Mục Tinh Thần muốn hỏi gì, trực tiếp nói với cô, “Em muốn chữa khỏi cho anh trai rất khó.”

“Mỗi một thế hệ hoàng thất mỗi chỉ có một cây Khung Thiên Ngọc Thụ, mà người kế thừa dị năng này chính là hoàng đến đời sau của hoàng thất. Tục truyền, hoàng đế đã dùng hết quả hoàng kim, cho nên sợ là chỉ còn một quả hoàng kim cuối cùng trong tay hoàng tử.”

Mục Tinh Thần: “Trong số các hoàng tử, ai có Khung Thiên Ngọc Thụ?”

Công Lương Ủy: “Không biết, đế quốc chưa lập hoàng trữ.”

Hơn nữa, quả hoàng kim quý giá như vậy, sao có thể đưa cho người ngoài?

Cho nên, Công Lương Ủy nói: “Chắc là em chỉ có thể gửi hy vọng vào dị năng giả cấp S của thế gia hàng đầu tại tinh cầu Thủy Bình thôi.”

Mục Tinh Thần hỏi Công Lương Ủy, “Thầy ơi, thầy có biết gì về thế gia hàng đầu tại tinh cầu Thủy Bình không? Bọn họ có dị năng giả cấp S không?”

Công Lương Ủy nói: “Hẳn là có. Thầy không có quan hệ gì với bọn họ nên cũng không biết nhiều lắm. Tinh cầu Thủy Bình giàu có, nhà họ Ngự là thế gia số một lại càng phú quý hơn, tương đương với ông vua không ngai của tinh cầu Thủy Bình. Ô nhiễm nguyên của tổ tông bọn họ là Sò Thánh Mẫu, dị năng xếp hạng cao nhất là Trâu Châu Vua số 27, có thể phòng thủ cũng có thể tấn công, cực kỳ mạnh.”

Mục Tinh Thần chấn động, “Từ từ, thầy ơi, thầy bảo đệ nhất thế gia tại tinh cầu Thủy Bình họ gì?”

Công Lương Ủy: “Họ Ngự.”

Mục Tinh Thần: “Mẹ nó...”
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...