Thiên Kim Thật Và Thiên Kim Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 38: Hoàng Lập



Lôi Sơ Mạn:【??? Không phải chị ấy không nhìn thấy quỷ à? 】

Thiết Như Lan:【 Các bạn cùng phòng khác cũng chẳng để ý mấy, trong lúc chúng tôi vẽ tranh sẽ thường xuyên nói chuyện với bức tượng, lẩm bẩm một mình cũng chẳng phải chuyện gì to tát cả, nhưng tôi rất sợ hãi! Tôi ngủ không ngon, cũng không dám vào nhà vệ sinh thay quần áo, chân không dám thò ra, đến lỗ tai cũng không được nghỉ ngơi, cuộc sống này quá khó khăn …】

Một vài đoạn sau là Lôi Sơ Mạn đang an ủi Thiết Như Lan, thậm chí còn đề nghị Thiết Như Lan mua một lá bùa bình an để đeo bên người, bởi vì từ khi cô có được tấm bùa kia, buổi tối ngủ rất ngon.

Xem đến đoạn này, Lôi Sơ Mạn hơi ngượng ngùng: “Vân Thiều, tớ không cố ý gây thêm phiền phức cho cậu đâu?”

Tô Vân Thiều: “Bán thêm một cái cũng không có việc gì đâu.”

Đây là lần đầu tiên bốn người nghe được cách nói chuyện này, bọn họ nhất trí mở to đôi mắt nhỏ bày tỏ lòng hiếu học.

Tần Giản hơi nhíu mày: “Anh họ tớ mang về một xấp bùa bình an, chia đều cho mỗi người một tấm, còn lại thì để trong xe, cậu bán không có giới hạn như vậy… Cao nhất có thể bán được bao nhiêu tiền?”

Người cuối cùng hỏi Tô Vân Thiều hạn mức nhiều nhất là bao nhiêu chính là ba Tô và mẹ Tô, sau khi hai người biết được kết quả, mỗi lần chuyển tiền đều dẫm lên điểm mấu chốt, Tô Vân Thiều rất sợ bọn họ lại đưa ra lựa chọn tương tự.

“Người trong Huyền môn kiếm tiền bằng bản lĩnh của mình, bọn họ cũng quyên góp một nửa số tiền kiếm được cho các tổ chức từ thiện, một là trả lại cho xã hội, hai là tích đức làm việc thiện.”

“Cho nên bán một lúc một ngàn tấm bùa bình an cậu chỉ kiếm được năm ngàn tệ.” Tần Giản bấm tay đếm từng chút một, “Trừ chi phí mua chu sa, thời gian vẽ bùa và phí thuê nhân công, số tiền cậu kiếm được cũng không còn bao nhiêu.”

Lôi Sơ Mạn và Triệu Tình Họa chưa bao giờ phải lo lắng về vấn đề tiền bạc, cũng không hiểu giá bùa và chu sa trên thị trường, nghe Tần Giản nói như vậy, đã đơn giản rút ra giá chiết khấu.

Bán một lá bùa chỉ kiếm hai ngàn rưỡi? Đúng là chẳng kiếm được bao nhiêu tiền!

Ngược lại, kẻ theo thuyết vô thần như Bách Tinh Thần lại đi tìm kiếm các tài liệu về việc vẽ bùa, cũng hiểu ra được một chút.

Tô Vân Thiều: “Trong mệnh cách của tớ thiếu lộc, không thể có tiền, cho nên số tiền mà tớ bán bùa cũng chỉ giữ lại được một nửa, cũng không được phép bán quá nhiều, chỉ bán một ít đủ xài là được rồi.”

Nếu không, mỗi lần bán bùa lại phải suy nghĩ cách tiêu xài, thật rắc rối.

“Tại sao?” Triệu Tình Họa không hiểu, “Thiếu tiền không phải nên kiếm tiền à? Vì sao cậu không thể có tiền?”

Lôi Sơ Mạn: “Đem tiền mặt chuyển thành tài sản cố định thì sao?”

Tần Giản: “Tớ sẽ tiết lộ cho cậu vài mã chứng khoán mà ba tớ hay mua, cậu mua cổ phiếu đi.”

Bách Tinh Thần: “Bất động sản thì không có tương lai, nhưng vàng rất được giá, cậu mua chút vàng đi.”

Tô Vân Thiều, người đột nhiên bị quản lý tài sản, tỏ ra bối rối: “…”

Triệu Tình Họa, người ngốc nghếch đáng yêu duy nhất trong nhóm: “…”

Lúc này, người phục vụ đã gõ cửa bưng đồ ăn lên, chủ đề tự nhiên phải dừng lại.

Không bao lâu, Thiết Như Lan và Cái Khiết cũng tới.

Tô Vân Thiều nhìn nam quỷ đi sát bên người Cái Khiết, thân hình của anh ta đã hiện rõ hơn nhiều so với lần gặp trước, mà nơi giữa chân mày của Cái Khiết vẫn không có một chút tử khí nào.

Kết âm hôn thành như vậy đã vượt ra ngoài tầm hiểu biết của cô, đúng là hiếm gặp.

Thức ăn đã sẵn sàng, cả nhóm cũng không nói gì thêm, ăn cơm trước đã.

Sau khi ăn xong, lại uống nước hoa quả, chậm rãi thưởng thức trái cây, lúc này mới nói đến việc chính.

Lần này gặp mặt, Cái Khiết đã không còn lo lắng và sợ hãi muốn lập tức giải quyết nam quỷ đi theo mình nữa, thậm chí còn chủ động dò hỏi Tô Vân Thiều: “Đại sư, tôi có thể gặp anh ấy một lần nữa không?”

Dường như nam quỷ cũng hy vọng mình có thể nói chuyện cùng Cái Khiết, anh ta nhìn Tô Vân Thiều với vẻ mặt chờ mong.

Dưới sự mong đợi của mọi người, Tô Vân Thiều dùng tay điểm lên trán của Cái Khiết, mở ra mắt âm dương, rồi thò tay vào túi, lấy ra một người giấy nho nhỏ.

Người giấy nhỏ chỉ có kích thước bằng lòng bàn tay, được cắt ra với cái đầu to và thân hình nhỏ xíu, y hệt như biểu tượng ở trước cửa toilet nam.

Tô Vân Thiều một tay bấm quyết, dường như miệng của người giấy nhỏ đã hé ra một chút.

“Anh nhập vào nó đi.”

Nam quỷ nghe lời cô nhập vào người giấy.

Ngay sau đó, người giấy nhỏ trèo lên mặt bàn.

Giống như đứa trẻ vừa mới học đi, tay chân của anh ta không phối hợp với nhau, nếu không chú ý anh ta còn có thể bị té ngã.

Mọi người kiên nhẫn nhìn người giấy nhỏ duỗi tay duỗi chân ở trên bàn, nhảy qua nhảy lại, cho đến khi anh ta hoàn toàn thích nghi được với cơ thể mới.

“Chào mọi người.” Người giấy nhỏ mở miệng, đó là một giọng nam trong trẻo, “Tôi là Hoàng Lập.”

“Ôi trời!” Tần Giản cả kinh nhảy dựng lên, khi ngồi xuống cậu ta quên mất cái mông đau của mình, thế là phải nhe răng trợn mắt mất một lúc lâu.

Lúc này, Bách Tinh Thần cũng không rảnh lo cho người anh em thiện lành của mình.

Trước giờ cậu ta mới chỉ nghe về người giấy qua các bộ phim hoạt hình và trò chơi mà thôi, không ngờ rằng bản thân lại có cơ hội tận mắt nhìn thấy người giấy mở miệng nói chuyện, đúng là sống lâu thấy nhiều!

Lôi Sơ Mạn và Triệu Tình Họa bị bộ dạng đáng yêu của người giấy tí hon chinh phục, thậm chí còn chẳng buồn để tâm đấy việc nam quỷ đã từng dọa Thiết Như Lan sợ chết khiếp.

“Chào anh.” Cái Khiết lên tiếng, cô ấy vươn ngón trỏ ra, Hoàng Lập cũng vươn cánh tay nhỏ ra để nắm lấy tay cô ấy.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...