Thiên La
Chương 52: Thăm Dò
Trong lúc hắn ngủ thẳng cẳng thì có một đám người đang vò đầu bứt tóc, trong số đó có một thiếu nữ liên tục bỉu môi.Khó khăn lắm nàng mới tìm được ấn ký tỷ tỷ để lại nhưng chỉ kéo dài đến bên cạnh hang của một đầu yêu cầm thì biến mất. Trong lúc tức giận nàng đã bắt con yêu cầm kia tra tấn liên hồi vẫn không có kết quả.- Chẳng lẽ tỷ tỷ thích trò này rồi sao ?Cách đó không xa, Lãnh Tuyên nhắm mắt dưỡng thần, nơi này có lưu lại khí tức nữ nhi của lão, hơn nữa còn xảy ra một trận chiến.- Chẳng lẽ Băng nhi thật sự xảy ra chuyện ?Đầu yêu cầm kia vẫn ở bên trong hang động chứng tỏ Lãnh Hàn Băng đã thất bại, với tu vi của nhi nữ cho dù trăm đầu yêu cầm huyền cấp cùng lúc xong lên cũng không phải đối thủ, trừ khi bị trọng thương.Đúng lúc này một đạo hồng quang từ trên trời giáng xuống, mấy trăm đệ tử thánh cung vừa nhìn thấy lập tức hành lễ.- Tham kiến thánh nữ.- Yêu nữ tới rồi.Lãnh Phi Dao vội cuối đầu, cả cuộc đời của nàng không sợ trời không sợ đất chỉ sợ đúng hai người, một là tỷ tỷ Lãnh Hàn Băng, người còn lại chính là yêu nữ trước mặt.Hồng y nữ tử mang khăn che mặt chỉ để lộ ánh mắt ra bên ngoài, giọng nói ẩn hiện sát khí.- Người đâu ?- Khởi bẩm thánh nữ, ký hiệu của Lãnh sư tỷ chỉ để lại đến đây.Hồng y nữ tử liếc nhìn hang động, nàng có thể cảm nhận được Lãnh Hàn Băng từng ở nơi này. Hồng quang kéo dài một đường từ trên không đến cửa hang, nàng bước từng bước vào bên trong, ánh mắt nhìn đầu yêu thú đang hoảng sợ nằm trong gốc động sao đó dừng trên người nữ tử bên cạnh.- Thời gian gần đây muội không đến tìm ta, có phải muội đang né tránh ta không?- Không có, thời gian này muội bận bế quan tu luyện, sao đó lại phải đi tìm tỷ tỷ nên không có thời gian đến chỗ của Mộng tỷ.Hồng y nữ tử mỉm cười, nàng đi đến trước mặt yêu cầm, ngọc thủ khẽ giơ lên, hỏa ảnh phủ xuống, yêu cầm lập tức bị đốt thành tro, chết không kịp hiểu.Lãnh Phi Dao nhìn mà run người, yêu nữ vẫn bá đạo như vậy, đừng nói là yêu thú cho dù trước mặt là tu sĩ thì yêu nữ vẫn xuống tay không chớp mắt.Hồng quang từ trong hang động bay ra, kéo theo một đường dài đến tận chân trời, có lẽ nàng muốn tự đi tìm hơn là trông chờ vào người khác.- Yêu nữ bay cao như vậy không biết có bị thiên thú nhìn thấy không, nếu có thể rơi từ trên trời xuống thì càng tốt.Lãnh Phi Dao thầm cầu nguyện nhưng nàng biết sẽ không linh nghiệm vì nàng đã dùng cách này hàng trăm lần mà yêu nữ kia vẫn còn tươi tốt.Thêm vài ngày trôi qua, bên trong hang động âm u, một giọng nói truyền đến.- Tiểu tử dậy mau, thời của ngươi tới rồi.- Lão đầu ta đã nói lão không được dùng câu này mà.- Mau nhìn sang trái.- Nhìn gì…Lâm Phong vừa tỉnh giấc nên còn mơ màng, chỉ thấy được có ai đó đang làm gì đó bên cạnh.- Bạch đạo hữu tỉnh rồi sao.Hắn đang muốn chào hỏi thì ngẫn người, trước mặt là hồ nước, bên trong hồ nước có một nữ nhân đang thanh tẩy cơ thể của nàng, đáng tiết là phần lớn mỹ cảnh đã bị thành hồ che khuất chỉ nhìn được từ vai trở lên.- Không được, phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn.Lâm Phong liên tục niệm chú, hắn cố hết sức nhắm hai mắt nhưng chỉ thành công một bên, bên còn lại thì chịu, chợt hắn nhớ ra một chuyện quan trọng.- Lão đầu có phải lão đã thấy hết rồi không ?- Thì sao ?- Được lắm, lão làm vậy không thấy có lỗi với toàn bộ khí linh trong thiên hạ sao ?Lão đầu trả lời bằng giọng khinh bỉ.- Nữ nhân lão phu nhìn thấy còn nhiều hơn yêu thú ngươi gặp, đừng nói nhảm nữa lo mà tập trung quan sát.- Lão nói thật sao ?- Lão phu nhất ngôn cửu đỉnh, ngươi tưởng chủ nhân của cổ nhẫn chỉ có nam nhân thôi ?- Hảo lão đầu.Lâm Phong suy nghĩ một lúc cảm thấy chẳng có gì bất ổn, lão nhìn thấy thì có sao, dù sao khí linh như lão cũng chẳng làm ăn được gì.Nghĩ đến đây hắn lại tiếp tục niệm chú, ánh mắt vẫn nhìn chiếc cổ thon dài của nàng chẳng khác gì một tác phẩm của tạo hóa.Lãnh Hàn Băng tựa lưng ngọc vào thành đá, cảm giác mát lạnh làm nàng thêm phần tỉnh táo, từng hạt nước trong suốt lướt qua làng da mền mịn không một tỳ vết tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp.Ánh mắt nàng nhìn mặt hồ long lanh, nhớ đến lúc hai người rơi xuống vực, cảm giác cận kề sinh tử đó nàng sẽ không bao giờ quên được, còn có cảm giác kỳ lạ lúc đó, lúc mà cả hai chạm vào nhau.- Sao ta lại làm ra một chuyện xấu hổ như vậy ?Chuyện cũ nghĩ lại mà thẹn, đôi gò má ửng hồng, có thể lúc đó nàng cũng như hắn không muốn kết thúc cuộc đời một cách đơn giản hoặc là muốn trả đại ân cứu mạng của hắn, nghĩ đến đây gương mặt lưu manh kia lại xuất hiện trong tâm trí của nàng.Lãnh Hàn Băng chợt cảm giác như có ai đó đang nhìn, nàng vội quay lại thì thấy tên kia vẫn đang nhắm mắt.- Là ta đa nghi sao ?Nàng nhìn nam tử nằm trên mặt đất cảm giác có gì đó không đúng, hình như lúc đó hắn nằm ngửa sao giờ lại nằm nghiêng rồi.- Lưu manh đáng chết.Lâm Phong vừa hé mắt thì thấy một mũi băng tiễn bay nhanh đến, hắn lập tức nhảy lên chạy thẳng ra bên ngoài.- Ta chưa thấy gì hết, ta thề.Nhìn thân ảnh tên kia biến mất chỉ còn giọng nói nham nhở vọng lại, hai má nàng ửng hồng, lưu manh ngủ như chết suốt ba ngày lại tỉnh đúng ngay lúc này, nhất định là hắn cố ý.Lâm Phong rời khỏi hang động, đầu tiên hắn đi tới chỗ mà hắn đã rơi xuống hôm trước, nhìn mười mấy thi thể yêu cầm nằm bất động, khí tức tiêu tán chắc là đã sớm phi thăng.- Từ trên cao như vậy rơi xuống chết là đúng rồi.Sao khi thu hết yêu cầm hắn lại lượn thêm vài vòng tìm hiểu địa hình để lão đầu nhìn rõ cấm trận xem có thể phá trận được không.- Trận pháp này đã tồn tại gần vạn năm, tổn thất không ít chỗ, muốn phá giải không khó nhưng giờ chưa phải lúc.- Đồng ý.Lâm Phong gật đầu, bình thường yêu thú sẽ không đến những nới u ám này chỉ có mấy đầu yêu cầm thỉnh thoảng ghé qua, có cấm không đại trận ở đây tên nào lao xuống thì tên đó xác định.Nghĩ đến đây hai mắt Lâm Phong sáng lên, hắn lấy ra âm dương tán bôi lên mắt, âm khí dày đặt lập tức xuất hiện.- Lão tử đoán chuyện như thần.Lâm Phong một tay cầm bạch tiễn một tay cầm âm thi phấn bắt đầu vào việc, từng bộ hài cốt từ dưới đất chui lên giữa không gian u ám tĩnh lặng làm cho hắn có chút lạnh người.Cấm không đại trận giống như một tấm lưới vô hình, chỉ cần phi cầm yêu thú bay qua sẽ lập tức rơi xuống, đại trận đã tồn tại gần vạn năm số lượng yêu thú chôn thay nơi này chắc chắn không ít.Lâm Phong vừa đi vừa lụi, cấp độ bạch tiễn không ngừng tăng lên đã sắp tiếp cận địa cấp pháp binh.Nữa giờ sao, bạch tiễn đột phá, sao khi đột phá địa cấp thì số thú cốt nơi này đã không còn tác dụng, Lâm Phong lấy ra một khối bạch cốt có hình đại đao khắc lên thực cốt pháp văn rồi tiếp tục quá trình lụi yêu thú.- Ầm…Đại địa chấn động, một bộ hài cốt to gấp mấy lần bình thường từ dưới đất bò lên, uy áp khủng bố ép Lâm Phong đến khó thở.- Cảm giác này chính là…Bên trong bộ hài cốt có một viên cầu tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, Lâm Phong vừa nhìn thấy liền ngửa mặt cười lớn.- Lão tử giải hạn thành công rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương