Trần Khiêm bước ra khỏi phòng riêng.
Anh em nhóm ký túc xá trưởng Dương Huy và Mã Hân Nhiên chạy theo.
“Cậu làm sao thế? Tớ đâu chê bai món quà của cậu đâu!” Mã Hân Nhiên sốt ruột nói. Dương Huy cũng nói: “Trần Khiêm, đừng đi mà. Ở lại chơi
chút rồi đi, nếu cậu đi thì chúng tớ ở đây cũng chẳng còn gì vuil"
Mọi người ở lại đây chơi đi, anh Huy, Hân Nhiên, tớ có việc thật mà, nhưng mọi người tin tớ đi, tớ sẽ không giở trò bịp bợm đâu!”
Trần Khiêm cũng không biết các cậu ấy có tin mình hay không.
Nói ra cũng là vì chiếc thẻ mua sắm mà mức tiêu phí tối thiểu phải ba trăm nghìn của chị gái, đúng là bẫy anh một vố mà.
Mặc dù Dương Huy và Mã Hân Nhiên đều khuyên nhưng cuối cùng Trần Khiêm vẫn đi.
“Thăng nghèo đó đi rồi à?”
Chờ sau khi Mã Hân Nhiên và Dương Huy về lại phòng riêng, Hứa Nam cười hỏi.
Dương Huy: “Hứa Nam, cậu có thể thôi ức hiếp người khác hay không? Cậu thấy Trần Khiêm dễ ăn hiếp đúng không, các cậu chơi cậu ấy chưa đủ hả?”
Dương Huy nhịn không nổi nữa.
“Ha ha, là tự cậu ta làm mất mặt mình thôi, ai bảo cậu ta mang chiếc túi giả đến lừa Hân Nhiên, còn là phiên bản Hermes Collector nữa chứ, thằng nghèo đó cũng biết chọn nhỉ!"
Triệu Nhất Phàm nghe vậy chỉ cười khổ lắc đầu.
Lại nói đến Trần Khiêm, sau khi rời khỏi nơi đó, anh mơ. màng đi trên đường.
Khi Trần Khiêm không có tiền sẽ mơ mình giàu lên, bây giờ, anh có tiền rồi nhưng lại không có cảm giác gì đặc biệt. Hơn nữa bây giờ phải tính lại, mình tiêu hơn ba trăm
nghìn mà chưa uống được ngụm nước nào, còn bị khinh
thường một phen.
Lúc Trần Khiêm đang nghĩ mình có nên đến nơi nào đó uống ngụm nước hay không.
Điện thoại vang lên.
Là chị Trần Hiểu gọi điện đến.
Trần Khiêm: “Chị!”
“Tiểu Khiêm, em có bận gì không?”
“Không bận..”
Trần Khiêm: “2??”
“Là thế này, hẳn em cũng biết phố thương mại Kim Lăng đúng không? Đó là nơi chị đã đầu tư khai phá khi chị về nước
bốn năm trước. Bây giờ, bởi vì có nơi cần kí thêm một bản hợp đồng gia hạn với địa phương mà chị lại không về được!”
“Cũng may khi đó chị đã đầu tư dưới danh nghĩa hai chị em mình nên em ký cũng thế, em đi ký hợp đồng bổ sung đi.”
“Alo alo alo... Tiểu Khiêm, em có nghe chị nói gì không?” Tất nhiên Trần Khiêm nghe thấy.
Chỉ là bây giờ anh đang ngơ ngác mà thôi.
Phố thương mại Kim Lăng?
Một trong những nét đặc sắc lớn của thành phố Kim Lăng.
Các cửa hàng trên phố thương mại đều kinh doanh rất phát triển.
Không nói cái khác, nói đến nơi đẳng cấp nhất trong phố thương mại, có một nơi tên là câu lạc bộ giải trí núi suối nước. nóng, được xây dựng trên núi, là nơi mà các gia đình giàu ở thành phố Kim Lăng thường hay đến.
Theo như ý chị nói, toàn bộ phố thương mại, là của nhà mình?
“Chị, chị nói thật không? Phố thương mại là của nhà mình mở à chị?”
“Mẹ ơi! Chị nói ròng rã suốt nửa ngày mà em nghĩ chị nói đùa hả, là tự chị mở thôi. Bởi vì lúc đó chị không thể mở quá nhiều ngành công nghiệp cùng một lúc nên mới dùng chứng minh thư của em, em có một nửa đó!”
“Lát nữa em đến sơn trang suối nước nóng thì tìm Tổng
giám đốc tên Lý Chấn Quốc. Chị đã nói với ông ấy rồi, để ông chủ thứ hai là em ký tên cũng như nhaul”
“Em...” “Rồi rồi cứ vậy nha, chị còn việc phải làm, cúp trước đây!” Tút tút tút...
Trần Khiêm cầm điện thoại, ngẩn người rất lâu.
Sơn trang suối nước nóng là nơi thế nào, anh không dám. nghĩ đến.
Nhưng mà bây giờ, Trần Khiêm hít một hơi thật sâu, bắt xe đến phố thương mại Kim Lăng.
Sơn trang suối nước nóng là một nơi tích hợp giữa ăn uống giải trí và dừng chân nghỉ ngơi.
Là trang viên tựa vào núi, phía dưới là một con phố thương mại được xây dựa trên núi.
Trần Khiêm phấn chấn lại tinh thần rồi bước vào...
“Vị khách này, xin dừng bước!”
Không ngờ mới vừa bước vào, Trần Khiêm đã bị vài cô nhân viên phục vụ xinh đẹp ngăn lại.
“Chào anh, xin hỏi anh đã đặt chỗ trong sơn trang chưa ạ?
Một cô nhân viên phục vụ nhìn về phía Trần Khiêm rồi hỏi.
Bon họ chịu trách nhiệm cho công việc tiếp tân ở sảnh trước, bình thường đã quen việc gặp gỡ các nhân vật cấp cao.
Bây giờ nhìn thấy một người áo quần bình thường như Trần Khiêm.
Mặc dù các nữ nhân viên tiếp tân này ăn nói lịch sự nhưng mùi vị khinh thường trong ánh mắt đã rất đậm rồi.
“Tôi không đặt chỗ, tôi đến tìm người”
Trần Khiêm nói.
Đồng thời cũng nhìn thoáng qua mấy cô phục vụ, thầm kinh hãi, thảo nào câu lạc bộ giải trí núi suối nước nóng Kim Lăng lại được mệnh danh là tiên cảnh chốn trần gian của thành phố Kim Lăng.
Năm cô tiếp tân này, nhìn có vẻ như là sinh viên mới vừa tốt nghiệp, rất có khí chất.
Hệt như người mẫu, muốn ngoại hình có ngoại hình, muốn vóc dáng có vóc dáng.
“Tìm người? Anh tìm ai?”
Chẳng qua nghe Trần Khiêm nói xong, mấy cô gái xinh đẹp cùng nhíu mày.
Giờ phút này, giọng nói đã hơi lạnh lùng. “Tôi tìm Lý Chấn Quốc, là Tổng giám đốc ở đây!”
Thật ra Trần Khiêm đã nhìn thấy ánh mắt khinh thường của bọn họ nhưng vẫn ăn ngay nói thật.
Các người đẹp nhìn nhau.
Tìm Tổng giám đốc Lý?
Sợ rằng thăng nhóc nghèo này vẫn chưa biết Tổng giám đốc Lý có thân phận thế nào nhỉ?
Là người muốn gặp thì gặp à?
Hơn nữa bây giờ bọn họ gần như có thể kết luận rằng thăng nhóc nghèo này muốn vào đây để mở mang tầm mắt.
Dù sao câu lạc bộ giải trí núi suối nước nóng thật sự quá nổi tiếng, rất nhiều người chẳng trả nổi tiền nên cả đời cũng không vào được.
Bình thường cũng có rất nhiều người giống anh, tìm cớ muốn được vào tham quan.
Chỉ là, chắc chắn không thể vào được rồi.
Bọn họ là sinh viên tốt nghiệp trường đại học, giờ phút này, mặc dù hành vi của Trần Khiêm rất trơ trấn nhưng vẫn cố gắng hết sức duy trì thái độ nhã nhặn.
“Vị khách này, muốn gặp Tổng giám đốc Lý của chúng tôi, anh phải hẹn trước, nếu anh không hẹn trước thì mời anh đi chol"
Xem như Trần Khiêm đã nhận ra, những người phục vụ này nghĩ anh muốn đến đây tham quan!
Đang suy nghĩ xem có nên gọi điện thoại cho chị gái, thông báo với Lý Chấn Quốc một tiếng hay không.
“Chị Trịnh Duyệt, các chị đang làm gì đó? Bây giờ em mới phát hiện, thì ra sơn trang suối nước nóng là nơi ai muốn vào cũng được đói”
Người nói chuyện là một thanh niên trẻ tuổi, tóc vuốt keo, quần áo lộng lẫy đang nắm tay một người phụ nữ trang điểm đậm, bước vào.
Anh ta khinh bỉ nhìn Trần Khiêm rồi mỉm cười với nhân viên tiếp tân.
“Thượng Thiên, chẳng phải anh nói nơi này là nơi xa hoa nhất Kim Lăng hả, sao lại có người thế này ở đây thế?”
Cô gái trang điểm đậm kia hỏi.
Có vài người như vậy đấy, không mỉa mai người khác, giống như sẽ không thể hiện dược năng lực của họ.
Cô trưởng quầy lễ tân, Trịnh Duyệt xin lỗi cậu ấm này và nói: “Thật sự rất xin lỗi cậu Lý, chúng tôi sẽ xử lý nhanh thôi!”
Lý Thượng Thiên cười mỉa: “Vậy là tốt rồi, chốc nữa tôi còn mời bạn bè khác đến đây, sơn trang của chúng ta là bộ mặt của cả Kim Lăng, chị đừng làm giảm giá trị của nó. Em nói vài câu chị Trịnh Duyệt đừng giận nhé, ba em quen biết với Tổng giám đốc Lý của mọi người đấy, đã từng dùng bữa với nhau!”
Nói đến Tổng giám đốc Lý, mặt Lý Thượng Thiên tôn trọng và lễ phép hơn.
Mà cô gái trong lòng anh ta, vừa nghe Lý Thượng Thiên nói thế là hiểu ngay, anh ta còn quen người cấp cao trong Kim Lăng như Tổng giám đốc Lý nữa! Cực kỳ sùng bái ngưỡng mộ.
Ngay cả nhân viên phục vụ bên cạnh Trịnh Duyệt cũng âm thầm đá mắt đong đưa với Lý Thượng Thiên, mong có thể làm cho Lý Thượng Thiên chú ý.
Trịnh Duyệt vội gật đầu: “Vâng, cậu Lý.”
Nói xong sắc mặt nghiêm túc nhìn về Trần Khiêm.
“Mời anh đi cho, anh đừng trì hoãn công việc của chúng tôi, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ!”
“Được thôi! Tôi ra ngoài gọi điện thoại!” Trần Khiêm hít một hơi thật sâu, vừa đi vừa lấy di động ra. “Mẹt! Còn giả vờ nữa! Cũng ra dáng lắm đấy!”
Lý Thượng Thiên lạnh giọng nói một câu.
“Anh Lý đừng thấy phiền lòng, thỉnh thoảng suối nước nóng của chúng tôi cũng xảy ra chuyện thế này!”
Trịnh Duyệt cười nịnh.
Lý Thượng Thiên gật đầu: “Được, lát nữa bạn bè em đến, chị Trịnh Duyệt sang đó uống vài ly nhé?”
“Đợi đến lúc đó xem đãi Cậu Lý!” ngùng.
Trịnh Duyệt cười ngại
Lý Thượng Thiên nheo mắt nhìn Trịnh Duyệt rồi gật đầu, sau đó cầm vì tiền đi về phòng.
Mà những nhân viên phục vụ còn lại thì nhìn về phía Trịnh Duyệt, kính nể: “Chị Duyệt, chị quen cả cậu Lý này à?”
Trịnh Duyệt đắc ý chỉnh lại mái tóc: “Đương nhiên rồi, nếu không chúng ta tốt nghiệp đại học, không ra ngoài tìm việc, ở lại đây làm nhân viên phục vụ làm gì, tất nhiên là làm quen với những người có tiền như cậu Lý rồi!"
“Các cô xem cô gái xinh đẹp quyến rũ trong lòng anh ta đi, là người ngôi sao hạng hai đấy... Nhà cậu Lý làm bất động sản địa ốc, giá trị tài sản hơn hai tỉ đấy!”
“Wow! Thảo nào ba anh ấy có thể làm bạn với Tổng giám đốc Lý - Lý Chấn Quốc của phố thương mại Kim Lăng chúng ta, thì ra là nhân vật cấp cao!”
Nhóm nhân viên phục vụ nhìn bóng dáng của Lý Thượng "Thiên, mê say.
“À, nói đến Tổng giám đốc Lý mới nhớ, thăng nghèo ngu ngốc ban nãy dám tìm cả ông ấy. Bây giờ ông ấy đang họp bàn luận chuyện kinh doanh với lãnh đạo thành phố và chủ tịch hội thương mại Kim Lăng, thứ như thế mà cũng dám chạy đến đây...” Trịnh Duyệt cười khinh thường nói.
Cô ta vừa cười, vừa chuẩn bị qua nói với Lý Thượng Thiên vài câu, kết quả vừa ngẩng đầu.
Đã thấy thằng nghèo ngu ngốc kia quay lại.
“Sao anh lại quay lại?”.
Trình Duyệt ngẩn ra, hỏi.
Nhóm nhân viên phục vụ cũng khinh thường nhìn về phía Trần Khiêm...
Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu
Chương 5: Tôi tìm Lý Chấn Quốc
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương