Thiên Ninh Kỳ Hậu
Chương 84: Hoạt sắc sinh hương
Dạo gần đây Đường Thiên Hàn đến Ngọc Thần điện thăm nàng thường xuyên hơn, có điều vẫn như lúc trước không hề ở lại qua đêm. Chính vì vậy việc học hỏi thêu thùa của nàng chỉ có thể gác lại đến sau khi hắn rời đi, khiến nàng thức đến quá nửa đêm mới chịu đi ngủ.
Tài nghệ nàng không cao, lại muốn nhanh chóng hoàn thiện y phục cho hắn, nàng chuyên tâm học thêu đến mức hai tay đều sưng tấy cả lên, có vài chỗ kim đâm vào tay nhỏ máu đau điếng cả.
Mỗi lần Đường Thiên Hàn đến thăm nàng, hắn muốn nắm tay nàng, nàng chỉ dám thu tay giấu trong áo, không dám để hắn phát hiện ra.
Chớp mắt đã qua một tháng, Cảnh Như Đình ở Đông Cung thức khuya dậy sớm, ban ngày quản lý sổ sách, đêm đến lại thêu thùa may vá. Thế nhưng dường như nàng chẳng hề cảm thấy buồn chán, ngược lại còn nhận ra bản thân càng lúc càng ra dáng Thái tử phi thực sự.
Thu đến tiết trời dịu bớt nhiều so với cái nắng chói chang của mùa hè. Trời trong xanh, ánh nắng nhàn nhạt chan hòa xuyên qua lá cây xanh mướt soi chiếu xuống mặt đất, Cảnh Như Đình đi men theo lối hành lang bằng gỗ đến chính điện. Cầm Nhi theo sau nàng, hai tay bưng y phục nam tử màu đen tuyền thêu họa tiết bằng chỉ vàng.
Đây là y phục mà nàng đã cất công bao ngày cho Đường Thiên Hàn. Hôm nay hắn trở về Đông Cung sớm hơn thường lệ, nàng biết thế nên tự mình mang đến cho hắn.
Đương lúc nàng đi đến chính điện đã trông thấy trong hoa viên có bóng dáng nữ tử chạy qua. Nàng ta mặc một bộ khúc cư đỏ lộng lẫy, làn da trắng như ngọc càng phát sáng thêm dưới ánh mặt trời, nụ cười rạng rỡ ngọt ngào, dung mạo hoạt sắc sinh hương khiến người ta khó lòng rời mắt.
Nữ tử xinh đẹp như vậy, Cảnh Như Đình chưa từng thấy qua bao giờ. Trước đây trong mắt nàng nhị tỷ Cảnh Lam Linh đã là mỹ nhân, vừa xinh đẹp vừa ôn hòa hiền thục, mà nữ tử trước mặt đây không chỉ tuyệt sắc lại rất hoạt náo, khác biệt hoàn toàn nhị tỷ.
Cảnh Như Đình còn đang ngỡ ngàng vì sự xuất hiện của nữ tử lạ mặt, nàng ta đã chạy đến ôm lấy Đường Thiên Hàn, giọng nói lảnh lót: “Muội đã trở về rồi, huynh có nhớ muội không?”
Đương Thiên Hàn dường như không thấy nàng, nhưng nàng đứng một góc cũng trông thấy được biểu cảm bất ngờ của hắn, hai tay hắn không ôm nữ tử kia, chơi vơi giữa không trung. Hắn chờ nàng ta nói xong mới khẽ đẩy nàng ta ra, mặt không cảm xúc hỏi:
“Ngân Chi, muội về từ bao giờ? Sao muội lại vào được Đông Cung?”
Nàng ta vui vẻ nói: “Muội vừa về đến kinh thành liền đi tìm huynh đó. Ban đầu muội còn tưởng huynh sẽ đi đón Diệp gia nhà muội hồi kinh, nào ngờ lại là Thần Vương điện hạ. Có điều dù sao giờ cũng gặp được huynh là muội vui rồi.”
Cảnh Như Đinh đứng từ xa trông thấy dáng vẻ thân mật của đôi bên chỉ biết lặng im.
Nàng không biết giữa bọn họ là quan hệ gì, nhưng nhìn vào đáy mắt nữ tử mà Đường Thiên Hàn gọi là Ngân Chi kia chứa đầy tình ý với hắn, cả cách gọi tên thân thiết của hắn cũng khiến nàng đoán được mối quan hệ đó không bình thường.
Trong một chốc nàng chợt cảm thấy bản thân thực dư thừa, hình như nàng không nên xuất hiện ở đây, hình như nàng cũng không nên là Thái tử phi của hắn.
Cầm Nhi ở phía sau nhỏ giọng gọi nàng: “Thái tử phi, chúng ta có mang y phục cho Thái tử điện hạ không?”
“Không cần đâu.” Cảnh Như Đình xoay người lại, “Mau trở về thôi.”
Cũng chính là ngày đó nàng mới biết, nữ tử kia là thiên kim Diệp gia, vì gia tộc có công lớn nên được phong vị quận chúa không lâu, cũng coi như là quý nữ của kinh thành. Nàng ta trước nay đã nổi danh là đệ nhất mỹ nhân, lại từng có quan hệ thân thiết với Đường Thiên Hàn, cho nên cảnh tượng ban ngày nàng thấy mới diễn ra.
Nàng còn nghe được Thiên Ninh hoàng hậu vô cùng ưng ý Diệp thị, luôn muốn nàng ta trở thành Thái tử phi của Đường Thiên Hàn, nhưng bởi vì hắn đích thân xin hoàng đế ban hôn với nàng nên nàng mới thành thê tử của hắn. Hơn nữa khi ấy nàng ta không có mặt ở kinh thành, nếu không có lẽ nàng lúc này không còn là chính phi Đông Cung hiên ngang đi qua đi lại được.
Nhớ đến dáng vẻ Diệp thị mà nàng trông thấy hôm nay, lại nhìn chính mình trước gương, dung mạo này của nàng tuy được coi là khả ái nhưng vẫn không sánh bằng một nửa nàng ta.
Đời này của Cảnh Như Đình, Diệp thị là nữ tử xinh đẹp nhất trong số những người nàng từng gặp qua, người mà ngay đến nhị tỷ nàng cũng phải thua kém, chẳng trách lại khiến Thiên Ninh hoàng hậu yêu quý như thế.
Nàng thực lòng cảm thấy tự ti, cũng cảm thấy bản thân giống như người ngoài, là kẻ đã cướp đi tình cảm và vị trí vốn có của Diệp thị.
Lại nhìn đến bộ y phục nàng chuẩn bị cho Đường Thiên Hàn. Bao công sức của nàng thức đêm để thêu nên, giờ đây lại chẳng thể đem tặng cho người nàng muốn tặng. Nghĩ đến đây, trong lòng nàng thấy có chút khó chịu, không đành lòng cất nó vào một góc tủ.
Đúng lúc này, Cầm Nhi đến báo với nàng: “Thái tử phi, Thái tử điện hạ đến dùng bữa tối với người.”
Cảnh Như Đình ngạc nhiên, nhưng nàng vẫn gật đầu: “Ta biết rồi. Ngươi mau đi chuẩn bị đi.”
Tài nghệ nàng không cao, lại muốn nhanh chóng hoàn thiện y phục cho hắn, nàng chuyên tâm học thêu đến mức hai tay đều sưng tấy cả lên, có vài chỗ kim đâm vào tay nhỏ máu đau điếng cả.
Mỗi lần Đường Thiên Hàn đến thăm nàng, hắn muốn nắm tay nàng, nàng chỉ dám thu tay giấu trong áo, không dám để hắn phát hiện ra.
Chớp mắt đã qua một tháng, Cảnh Như Đình ở Đông Cung thức khuya dậy sớm, ban ngày quản lý sổ sách, đêm đến lại thêu thùa may vá. Thế nhưng dường như nàng chẳng hề cảm thấy buồn chán, ngược lại còn nhận ra bản thân càng lúc càng ra dáng Thái tử phi thực sự.
Thu đến tiết trời dịu bớt nhiều so với cái nắng chói chang của mùa hè. Trời trong xanh, ánh nắng nhàn nhạt chan hòa xuyên qua lá cây xanh mướt soi chiếu xuống mặt đất, Cảnh Như Đình đi men theo lối hành lang bằng gỗ đến chính điện. Cầm Nhi theo sau nàng, hai tay bưng y phục nam tử màu đen tuyền thêu họa tiết bằng chỉ vàng.
Đây là y phục mà nàng đã cất công bao ngày cho Đường Thiên Hàn. Hôm nay hắn trở về Đông Cung sớm hơn thường lệ, nàng biết thế nên tự mình mang đến cho hắn.
Đương lúc nàng đi đến chính điện đã trông thấy trong hoa viên có bóng dáng nữ tử chạy qua. Nàng ta mặc một bộ khúc cư đỏ lộng lẫy, làn da trắng như ngọc càng phát sáng thêm dưới ánh mặt trời, nụ cười rạng rỡ ngọt ngào, dung mạo hoạt sắc sinh hương khiến người ta khó lòng rời mắt.
Nữ tử xinh đẹp như vậy, Cảnh Như Đình chưa từng thấy qua bao giờ. Trước đây trong mắt nàng nhị tỷ Cảnh Lam Linh đã là mỹ nhân, vừa xinh đẹp vừa ôn hòa hiền thục, mà nữ tử trước mặt đây không chỉ tuyệt sắc lại rất hoạt náo, khác biệt hoàn toàn nhị tỷ.
Cảnh Như Đình còn đang ngỡ ngàng vì sự xuất hiện của nữ tử lạ mặt, nàng ta đã chạy đến ôm lấy Đường Thiên Hàn, giọng nói lảnh lót: “Muội đã trở về rồi, huynh có nhớ muội không?”
Đương Thiên Hàn dường như không thấy nàng, nhưng nàng đứng một góc cũng trông thấy được biểu cảm bất ngờ của hắn, hai tay hắn không ôm nữ tử kia, chơi vơi giữa không trung. Hắn chờ nàng ta nói xong mới khẽ đẩy nàng ta ra, mặt không cảm xúc hỏi:
“Ngân Chi, muội về từ bao giờ? Sao muội lại vào được Đông Cung?”
Nàng ta vui vẻ nói: “Muội vừa về đến kinh thành liền đi tìm huynh đó. Ban đầu muội còn tưởng huynh sẽ đi đón Diệp gia nhà muội hồi kinh, nào ngờ lại là Thần Vương điện hạ. Có điều dù sao giờ cũng gặp được huynh là muội vui rồi.”
Cảnh Như Đinh đứng từ xa trông thấy dáng vẻ thân mật của đôi bên chỉ biết lặng im.
Nàng không biết giữa bọn họ là quan hệ gì, nhưng nhìn vào đáy mắt nữ tử mà Đường Thiên Hàn gọi là Ngân Chi kia chứa đầy tình ý với hắn, cả cách gọi tên thân thiết của hắn cũng khiến nàng đoán được mối quan hệ đó không bình thường.
Trong một chốc nàng chợt cảm thấy bản thân thực dư thừa, hình như nàng không nên xuất hiện ở đây, hình như nàng cũng không nên là Thái tử phi của hắn.
Cầm Nhi ở phía sau nhỏ giọng gọi nàng: “Thái tử phi, chúng ta có mang y phục cho Thái tử điện hạ không?”
“Không cần đâu.” Cảnh Như Đình xoay người lại, “Mau trở về thôi.”
Cũng chính là ngày đó nàng mới biết, nữ tử kia là thiên kim Diệp gia, vì gia tộc có công lớn nên được phong vị quận chúa không lâu, cũng coi như là quý nữ của kinh thành. Nàng ta trước nay đã nổi danh là đệ nhất mỹ nhân, lại từng có quan hệ thân thiết với Đường Thiên Hàn, cho nên cảnh tượng ban ngày nàng thấy mới diễn ra.
Nàng còn nghe được Thiên Ninh hoàng hậu vô cùng ưng ý Diệp thị, luôn muốn nàng ta trở thành Thái tử phi của Đường Thiên Hàn, nhưng bởi vì hắn đích thân xin hoàng đế ban hôn với nàng nên nàng mới thành thê tử của hắn. Hơn nữa khi ấy nàng ta không có mặt ở kinh thành, nếu không có lẽ nàng lúc này không còn là chính phi Đông Cung hiên ngang đi qua đi lại được.
Nhớ đến dáng vẻ Diệp thị mà nàng trông thấy hôm nay, lại nhìn chính mình trước gương, dung mạo này của nàng tuy được coi là khả ái nhưng vẫn không sánh bằng một nửa nàng ta.
Đời này của Cảnh Như Đình, Diệp thị là nữ tử xinh đẹp nhất trong số những người nàng từng gặp qua, người mà ngay đến nhị tỷ nàng cũng phải thua kém, chẳng trách lại khiến Thiên Ninh hoàng hậu yêu quý như thế.
Nàng thực lòng cảm thấy tự ti, cũng cảm thấy bản thân giống như người ngoài, là kẻ đã cướp đi tình cảm và vị trí vốn có của Diệp thị.
Lại nhìn đến bộ y phục nàng chuẩn bị cho Đường Thiên Hàn. Bao công sức của nàng thức đêm để thêu nên, giờ đây lại chẳng thể đem tặng cho người nàng muốn tặng. Nghĩ đến đây, trong lòng nàng thấy có chút khó chịu, không đành lòng cất nó vào một góc tủ.
Đúng lúc này, Cầm Nhi đến báo với nàng: “Thái tử phi, Thái tử điện hạ đến dùng bữa tối với người.”
Cảnh Như Đình ngạc nhiên, nhưng nàng vẫn gật đầu: “Ta biết rồi. Ngươi mau đi chuẩn bị đi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương