Thiên Tài Tiên Đạo
Chương 48: Khảo hạch Minh Văn sư
- Minh ca, Minh ca, mở cửa nhanh lên!
Lâm Minh nghe tiếng này liền mỉm cười, là Lâm Tiểu Đông.
- Oa nha! Minh ca, ngươi là thần tượng trong đời ta! Cừ thật, hạng nhất! Ngươi quá dữ dội!
Lâm Tiểu Đông từ đợt thi thứ hai đã không thể vào theo, cho nên cũng không biết một loạt tình huống sau đó của Lâm Minh, chỉ là vừa mới thu được tin tức.
- Ừ, hôm qua ta phát huy không tệ, cộng thêm mấy ngày nay tiến bộ khá lớn, cho nên cầm được hạng nhất.
- Đi đi nào, huynh đệ chúng ta đi uống rượu.
- Ừ, được rồi! Nhưng mà, bây giờ còn chưa đến giờ cơm, chúng ta đi mua chút đồ đã.
Lâm Minh nói rồi, lấy ra tờ giấy, bắt đầu ghi lại tài liệu cần dùng cho Minh Dược phù, trong trí nhớ vị đại năng kia có rất nhiều loại Minh Dược phù, Lâm Minh lựa chọn một loại đơn giản nhất, tên là Linh Dược phù cấp thấp. Loại Linh Dược phù này chỉ có thể sử dụng vào đan dược cấp thấp, đương nhiên, Hồng Kim Long Tủy đan cùng Kim Xà Xích Đảm Hoàn có giá không hàng ở Thiên Vận quốc ở trong mắt vị đại năng kia chỉ có thể coi là “đan dược cấp thấp”.
Bằng năng lực của Lâm Minh hiện giờ, vẽ ra Linh Dược phù cấp thấp đã là cực hạn, hơn nữa rất nhiều tài liệu Linh Dược phù cấp cao, Lâm Minh căn bản chưa nghe qua.
Tuy nhiên, dù là Linh Dược phù cấp thấp, không ít tài liệu trong đó cũng cực kỳ hiếm có.
Lâm Tiểu Đông thấy Lâm Minh viết ra cả một trang giấy, tuy rằng hắn không hiểu Minh Văn thuật, nhưng chỉ nhìn chữ cũng nhận ra mấy loại tài liệu, ví dụ như “máu hung thú cấp bốn”.
- Minh ca, ngươi muốn mua máu hung thú cấp bốn? Không phải chứ!
Nên biết rằng, Hồng Kim Long cũng chỉ là hung thú cấp bốn mà thôi, hung thú cấp bốn tương đương với cao thủ Hậu Thiên, máu của loại hung thú này dù không nói là hoàn toàn không mua được ở Thiên Vận quốc, nhưng tuyệt đối là giá trên trời. Bình thường thứ này đều là từ nước ngoài chuyển đến, một lạng đáng giá ngàn vàng.
Lâm Minh tiếp tục viết xuống, rất nhiều tài liệu làm cho Lâm Tiểu Đông hết hồn, hắn không nhịn được hỏi:
- Minh ca, ngươi có nhiều tiền như vậy không?
Lâm Minh gật đầu:
- Mấy ngày trước Mộc Dịch tiên sinh để kim phiếu mười lăm ngàn lượng vàng ở chỗ ta, nói là về sau có Cường Lực phù, trực tiếp phái người đưa cho ngài ấy là được.
- Mười... Mười lăm ngàn lượng... Trời ạ!
Lâm Tiểu Đông nuốt nước miếng, lần trước là chín ngàn lượng, lần này là mười lăm ngàn lượng, hắn đột nhiên cảm thấy chết lặng, giống như vàng hoàn toàn trở thành những con số.
Muốn nói nơi bán ra đầy đủ tài liệu Minh Văn ở Thiên Vận thành, vậy không phải là Bách Bảo đường, cũng không phải phòng đấu giá, mà là Minh Văn sư công hội ở Thiên Vận thành.
Ở nơi đó, có bán ra những loại tài liệu quý hiếm mà không mua được ở chỗ khác, hơn nữa giá bán còn rẻ hơn nhiều.
- Cái gì? Còn có chuyện tốt như vậy?
Lâm Tiểu Đông nghe được tin này từ Lâm Minh liền cảm thấy khó tin:
- Điều này không thể nào, trừ khi người phụ trách Minh Văn thuật công hội ngu ngốc. Nếu ta là người phụ trách, không lên giá đã không tệ rồi.
Lâm Minh nhún rai, nói:
- Ta cũng chỉ nghe nói thôi.
Vừa rồi bọn họ tốn chút thời gian đi dạo mấy cửa hàng xa hoa và phòng đấu giá nhà nước, quả thật không tìm thấy rất nhiều tài liệu quý hiếm.
- Vậy chúng ta mau đi Minh Văn sư công hội.
- Ừm... Chỉ có thể như vậy.
Lâm Minh hoài nghi mua đồ ở Minh Văn sư công hội phải cần thân phận Minh Văn sư. Thực lực cùng trình độ Minh Văn thuật của hắn ở tình huống không ngang cấp, Lâm Minh không muốn bại lộ thân phận Minh Văn sư, như vậy sẽ dẫn tới rất nhiều rắc rối và nguy hiểm, dù có Mộc Dịch bảo hộ, nhưng Lâm Minh cũng không muốn làm phiền Mộc Dịch quá nhiều.
- Chẳng những cần chứng nhận Minh Văn sư, hơn nữa cần điểm cống hiến mới được mua?
Lâm Minh đi tới Minh Văn sư công hội, nói ra muốn mua những tài liệu quý hiếm này, liền nghe tiểu thư phụ trách tiếp đón trả lời như vậy.
- Ta nói mà, nào có chuyện tốt như vậy!
Lâm Tiểu Đông xòe tay, đây mới là bình thường.
- Cái gì là điểm cống hiến?
Lâm Minh hỏi.
- Hả... Xem ra sư phụ của ngươi không phải Minh Văn sư Thiên Vận quốc này.
Tiểu thư tiếp đón đương nhiên cho rằng Lâm Minh tới mua tài liệu cho sư phụ.
- Điểm cống hiến chính là ghi chép cống hiến của Minh Văn sư đối với Minh Văn sư công hội. Ví dụ như, hoàn thành một số nhiệm vụ mà Minh Văn sư công hội phát ra sẽ nhận được điểm cống hiến, đảm nhiệm một chức vụ nào đó ở Minh Văn sư công hội trong thời gian dài cũng sẽ được điểm cống hiến. Đương nhiên, điểm cống hiến cũng có thể chuyển tặng và giao dịch, có thể lấy được từ tay những Minh Văn sư khác. Còn có không ít phương pháp thu được điểm cống hiến, ngươi có thể đi xem điều lệ của Minh Văn sư công hội, nếu sư phụ của ngươi có ý muốn gia nhập Minh Văn sư công hội, vậy hết sức hoan nghênh.
Minh Văn sư công hội là một tổ chức rời rạc, cộng thêm rất nhiều Minh Văn sư đều là lão già vùihọc vấn, không bước khỏi cửa, nếu không thiết lập một ít chế độ điểm cống hiến gì đó, cảm giác tồn tại của Minh Văn sư công hội sẽ rất yếu ớt, xem chừng căn bản không có mấy Minh Văn sư gia nhập, cho dù là gia nhập, cũng sẽ rất ít tới công hội.
Lâm Minh nhìn sang điều lệ của Minh Văn sư công hội, chỉ cần gia nhập Minh Văn sư công hội, sẽ lập tức có được một trăm điểm cống hiến, ngoài ra còn có các phương pháp thu được điểm cống hiến, bao gồm bán ra tài liệu quý hiếm cho Minh Văn sư công hội cũng sẽ được điểm cống hiến.
- Xì, có tài liệu quý hiếm đương nhiên là để mình dùng, còn cần bán cho Minh Văn sư công hội.
Lâm Tiểu Đông cười nhạt.
Lâm Minh nói:
- Có những tài liệu mà bản thân mình không dùng tới, giữ cũng vô dụng, không bằng bán đi đổi lại một ít thứ mà mình cần dùng. Những phương pháp thu điểm cống hiến này đều không thích hợp với ta, chỉ còn con đường hoàn thành nhiệm vụ có thể thử một chút.
Lâm Minh nói rồi quay sang vị tiểu thư tiếp đón, hỏi:
- Tiểu thư, hoàn thành nhiệm vụ ở nơi nào?
- Hoàn thành nhiệm vụ phải đi đại sảnh nhiệm vụ, tuy nhiên, không có chứng nhận tư cách Minh Văn sư sẽ không thể vào đại sảnh nhiệm vụ. Nếu lão sư ngươi có hứng thú, có thể tự mình đi xem, nếu gia nhập Minh Văn sư công hội, sẽ có rất nhiều phúc lợi.
Tiểu thư tiếp đón nhiệt tình giới thiệu.
Lâm Minh ngẫm nghĩ, nói:
- Minh Văn sư công hội các người có thể giữ bí mật thân phận hội viên hay không?
- Đương nhiên là có, nếu lão sư của ngươi cần chuyện này, chúng ta cam đoan giữ bí mật tất cả tư liệu.
- Ừm, vậy thì tốt, các người khảo hạch thế nào, bây giờ có thể dẫn ta đi tham gia.
- Hả?
Tiểu thư tiếp đón tròn mắt.
Lâm Minh nhún vai, nói:
- Ta chính là Minh Văn sư.
- Ngươi...
Tiểu thư tiếp đón nhìn Lâm Minh từ trên xuống dưới, hỏi:
- Xin hỏi, tuổi của ngươi là...
- Mười lăm.
- Mười lăm tuổi? Hở...
Tiểu thư tiếp đón nghe tuổi này liền hết chỗ nói, nàng đoán thiếu niên trước mặt có thể là có được sư phụ Minh Văn sư lợi hại, hơn nữa cũng có thiên phú nhất định, lấy được không ít thành tích. Nhưng mười lăm tuổi mà muốn trở thành Minh Văn sư thì thật là quá khoa trương, tám mươi năm qua Thiên Vận quốc cũng chỉ ghi lại là mười tám tuổi mà thôi.
Hiện giờ có hy vọng đột phá kỷ lục này, cũng chỉ có phủ nguyên soái Tần Hạnh Hiên cùng Minh Văn sư công hội Uông Vũ Hàm.
- Tiểu huynh đệ, tham gia khảo hạch Minh Văn sư phải tự mình chuẩn bị bảo khí và tài liệu.
Tiểu thư tiếp đón có lòng tốt nhắc nhở, sau khi làm ra Minh Văn phù, chỉ có sử dụng rồi mới có thể nhìn ra được hiệu quả. Bình thường mà nói, Minh Văn sư sơ cấp làm ra Minh Văn phù chỉ có hiệu quả kém cỏi, Minh Văn lên bảo khí là lãng phí cơ hội Minh Văn. Cho dù Minh Văn sư công hội giàu có cũng không chịu nổi tiêu hao như vậy, cho nên người khảo hạch phải tự mang bảo khí và tài liệu, điều này cũng ngăn chặn những Minh Văn sư học đồ gà mờ tới đây khảo hạch lung tung đùa giỡn Minh Văn sư, dù sao một phần tài liệu Minh Văn cũng có giá xa xỉ.
- Ừm, ta biết, ta nghĩ các người có chuẩn bị sẵn bảo khí thực nghiệm phải không, ta có thể bỏ tiền mua.
Lâm Minh nói rồi rút túi lấy ra mấy kim phiếu, toàn là một ngàn lượng.
Thấy Lâm Minh tiện tay rút ra nhiều kim phiếu như thế, tiểu thư tiếp đón có chút kinh ngạc, đây không phải là con số nhỏ, rất nhiều con cháu quý tộc cũng không có bảo khí.
Thấy Lâm Minh không giống đang đùa, tiểu thư tiếp đón nói:
- Ngươi đã cố ý, vậy đi theo ta.
Lâm Minh theo tiểu thư tiếp đón vào trong Minh Văn sư công hội, Lâm Tiểu Đông cũng đi theo, nhìn thấy trên vách tường bên đường có đủ loại phù văn phức tạp, Lâm Tiểu Đông rất là hưng phấn.
Minh Văn sư công hội trang hoàng không xa hoa, nhưng rất là rộng lớn khí thế, vách tượng không có vật trang trí hay tranh vẽ linh tinh, toàn bộ đều là các loại phù văn phức tạp. Mỗi một phù văn đều khắc lên kim loại, tràn đầy cảm xúc, khiến người ta có cảm giác thần bí xa xưa.
- Chính là chỗ này.
Tiểu thư tiếp đón đẩy cửa ra, mời vào.
Nơi này là phòng Minh Văn trong Minh Văn sư công hội, có thể sử dụng để khảo hạch.
- Ừm, cảm ơn.
Lâm Minh đi vào trong, phòng Minh Văn rộng khoảng mười trượng vuông, giữa phòng đặt một bàn đá Minh Văn màu xanh, trên bàn đá đặt đầy tài liệu. Lúc này trên bàn đá có một cô gái mười lăm, mười sáu tuổi đang nhanh chóng vẽ ra phù văn xinh đẹp.
Mười ngón tay thon thả linh hoạt như Tinh Linh, đôi mắt trong veo như nước nhìn mỗi phù văn không chớp mắt, cô gái hoàn toàn tập trung vào trong vẽ, căn bản không chú ý tới Lâm Minh và Lâm Tiểu Đông đã đến, thủ pháp vẽ Minh Văn phù của nàng cực kỳ thuần thục, như nàng đã trở thành nhạc sĩ tài nghệ cao siêu, còn những Minh Văn phù nhảy nhót giữa không trung chính là những âm phù linh động toát ra từ tay nàng.
Ở bên cạnh cô gái còn có một lão nhân, ngồi yên trên ghế thái sư, nhìn như nhắm mắt dưỡng thần, kỳ thật Lâm Minh biết, kỳ thật linh hồn lực của lão nhân này luôn luôn đặt trên người cô gái, mỗi một nét vẽ của cô gái đều nằm trong khống chế của lão nhân.
Lâm Minh nghe tiếng này liền mỉm cười, là Lâm Tiểu Đông.
- Oa nha! Minh ca, ngươi là thần tượng trong đời ta! Cừ thật, hạng nhất! Ngươi quá dữ dội!
Lâm Tiểu Đông từ đợt thi thứ hai đã không thể vào theo, cho nên cũng không biết một loạt tình huống sau đó của Lâm Minh, chỉ là vừa mới thu được tin tức.
- Ừ, hôm qua ta phát huy không tệ, cộng thêm mấy ngày nay tiến bộ khá lớn, cho nên cầm được hạng nhất.
- Đi đi nào, huynh đệ chúng ta đi uống rượu.
- Ừ, được rồi! Nhưng mà, bây giờ còn chưa đến giờ cơm, chúng ta đi mua chút đồ đã.
Lâm Minh nói rồi, lấy ra tờ giấy, bắt đầu ghi lại tài liệu cần dùng cho Minh Dược phù, trong trí nhớ vị đại năng kia có rất nhiều loại Minh Dược phù, Lâm Minh lựa chọn một loại đơn giản nhất, tên là Linh Dược phù cấp thấp. Loại Linh Dược phù này chỉ có thể sử dụng vào đan dược cấp thấp, đương nhiên, Hồng Kim Long Tủy đan cùng Kim Xà Xích Đảm Hoàn có giá không hàng ở Thiên Vận quốc ở trong mắt vị đại năng kia chỉ có thể coi là “đan dược cấp thấp”.
Bằng năng lực của Lâm Minh hiện giờ, vẽ ra Linh Dược phù cấp thấp đã là cực hạn, hơn nữa rất nhiều tài liệu Linh Dược phù cấp cao, Lâm Minh căn bản chưa nghe qua.
Tuy nhiên, dù là Linh Dược phù cấp thấp, không ít tài liệu trong đó cũng cực kỳ hiếm có.
Lâm Tiểu Đông thấy Lâm Minh viết ra cả một trang giấy, tuy rằng hắn không hiểu Minh Văn thuật, nhưng chỉ nhìn chữ cũng nhận ra mấy loại tài liệu, ví dụ như “máu hung thú cấp bốn”.
- Minh ca, ngươi muốn mua máu hung thú cấp bốn? Không phải chứ!
Nên biết rằng, Hồng Kim Long cũng chỉ là hung thú cấp bốn mà thôi, hung thú cấp bốn tương đương với cao thủ Hậu Thiên, máu của loại hung thú này dù không nói là hoàn toàn không mua được ở Thiên Vận quốc, nhưng tuyệt đối là giá trên trời. Bình thường thứ này đều là từ nước ngoài chuyển đến, một lạng đáng giá ngàn vàng.
Lâm Minh tiếp tục viết xuống, rất nhiều tài liệu làm cho Lâm Tiểu Đông hết hồn, hắn không nhịn được hỏi:
- Minh ca, ngươi có nhiều tiền như vậy không?
Lâm Minh gật đầu:
- Mấy ngày trước Mộc Dịch tiên sinh để kim phiếu mười lăm ngàn lượng vàng ở chỗ ta, nói là về sau có Cường Lực phù, trực tiếp phái người đưa cho ngài ấy là được.
- Mười... Mười lăm ngàn lượng... Trời ạ!
Lâm Tiểu Đông nuốt nước miếng, lần trước là chín ngàn lượng, lần này là mười lăm ngàn lượng, hắn đột nhiên cảm thấy chết lặng, giống như vàng hoàn toàn trở thành những con số.
Muốn nói nơi bán ra đầy đủ tài liệu Minh Văn ở Thiên Vận thành, vậy không phải là Bách Bảo đường, cũng không phải phòng đấu giá, mà là Minh Văn sư công hội ở Thiên Vận thành.
Ở nơi đó, có bán ra những loại tài liệu quý hiếm mà không mua được ở chỗ khác, hơn nữa giá bán còn rẻ hơn nhiều.
- Cái gì? Còn có chuyện tốt như vậy?
Lâm Tiểu Đông nghe được tin này từ Lâm Minh liền cảm thấy khó tin:
- Điều này không thể nào, trừ khi người phụ trách Minh Văn thuật công hội ngu ngốc. Nếu ta là người phụ trách, không lên giá đã không tệ rồi.
Lâm Minh nhún rai, nói:
- Ta cũng chỉ nghe nói thôi.
Vừa rồi bọn họ tốn chút thời gian đi dạo mấy cửa hàng xa hoa và phòng đấu giá nhà nước, quả thật không tìm thấy rất nhiều tài liệu quý hiếm.
- Vậy chúng ta mau đi Minh Văn sư công hội.
- Ừm... Chỉ có thể như vậy.
Lâm Minh hoài nghi mua đồ ở Minh Văn sư công hội phải cần thân phận Minh Văn sư. Thực lực cùng trình độ Minh Văn thuật của hắn ở tình huống không ngang cấp, Lâm Minh không muốn bại lộ thân phận Minh Văn sư, như vậy sẽ dẫn tới rất nhiều rắc rối và nguy hiểm, dù có Mộc Dịch bảo hộ, nhưng Lâm Minh cũng không muốn làm phiền Mộc Dịch quá nhiều.
- Chẳng những cần chứng nhận Minh Văn sư, hơn nữa cần điểm cống hiến mới được mua?
Lâm Minh đi tới Minh Văn sư công hội, nói ra muốn mua những tài liệu quý hiếm này, liền nghe tiểu thư phụ trách tiếp đón trả lời như vậy.
- Ta nói mà, nào có chuyện tốt như vậy!
Lâm Tiểu Đông xòe tay, đây mới là bình thường.
- Cái gì là điểm cống hiến?
Lâm Minh hỏi.
- Hả... Xem ra sư phụ của ngươi không phải Minh Văn sư Thiên Vận quốc này.
Tiểu thư tiếp đón đương nhiên cho rằng Lâm Minh tới mua tài liệu cho sư phụ.
- Điểm cống hiến chính là ghi chép cống hiến của Minh Văn sư đối với Minh Văn sư công hội. Ví dụ như, hoàn thành một số nhiệm vụ mà Minh Văn sư công hội phát ra sẽ nhận được điểm cống hiến, đảm nhiệm một chức vụ nào đó ở Minh Văn sư công hội trong thời gian dài cũng sẽ được điểm cống hiến. Đương nhiên, điểm cống hiến cũng có thể chuyển tặng và giao dịch, có thể lấy được từ tay những Minh Văn sư khác. Còn có không ít phương pháp thu được điểm cống hiến, ngươi có thể đi xem điều lệ của Minh Văn sư công hội, nếu sư phụ của ngươi có ý muốn gia nhập Minh Văn sư công hội, vậy hết sức hoan nghênh.
Minh Văn sư công hội là một tổ chức rời rạc, cộng thêm rất nhiều Minh Văn sư đều là lão già vùihọc vấn, không bước khỏi cửa, nếu không thiết lập một ít chế độ điểm cống hiến gì đó, cảm giác tồn tại của Minh Văn sư công hội sẽ rất yếu ớt, xem chừng căn bản không có mấy Minh Văn sư gia nhập, cho dù là gia nhập, cũng sẽ rất ít tới công hội.
Lâm Minh nhìn sang điều lệ của Minh Văn sư công hội, chỉ cần gia nhập Minh Văn sư công hội, sẽ lập tức có được một trăm điểm cống hiến, ngoài ra còn có các phương pháp thu được điểm cống hiến, bao gồm bán ra tài liệu quý hiếm cho Minh Văn sư công hội cũng sẽ được điểm cống hiến.
- Xì, có tài liệu quý hiếm đương nhiên là để mình dùng, còn cần bán cho Minh Văn sư công hội.
Lâm Tiểu Đông cười nhạt.
Lâm Minh nói:
- Có những tài liệu mà bản thân mình không dùng tới, giữ cũng vô dụng, không bằng bán đi đổi lại một ít thứ mà mình cần dùng. Những phương pháp thu điểm cống hiến này đều không thích hợp với ta, chỉ còn con đường hoàn thành nhiệm vụ có thể thử một chút.
Lâm Minh nói rồi quay sang vị tiểu thư tiếp đón, hỏi:
- Tiểu thư, hoàn thành nhiệm vụ ở nơi nào?
- Hoàn thành nhiệm vụ phải đi đại sảnh nhiệm vụ, tuy nhiên, không có chứng nhận tư cách Minh Văn sư sẽ không thể vào đại sảnh nhiệm vụ. Nếu lão sư ngươi có hứng thú, có thể tự mình đi xem, nếu gia nhập Minh Văn sư công hội, sẽ có rất nhiều phúc lợi.
Tiểu thư tiếp đón nhiệt tình giới thiệu.
Lâm Minh ngẫm nghĩ, nói:
- Minh Văn sư công hội các người có thể giữ bí mật thân phận hội viên hay không?
- Đương nhiên là có, nếu lão sư của ngươi cần chuyện này, chúng ta cam đoan giữ bí mật tất cả tư liệu.
- Ừm, vậy thì tốt, các người khảo hạch thế nào, bây giờ có thể dẫn ta đi tham gia.
- Hả?
Tiểu thư tiếp đón tròn mắt.
Lâm Minh nhún vai, nói:
- Ta chính là Minh Văn sư.
- Ngươi...
Tiểu thư tiếp đón nhìn Lâm Minh từ trên xuống dưới, hỏi:
- Xin hỏi, tuổi của ngươi là...
- Mười lăm.
- Mười lăm tuổi? Hở...
Tiểu thư tiếp đón nghe tuổi này liền hết chỗ nói, nàng đoán thiếu niên trước mặt có thể là có được sư phụ Minh Văn sư lợi hại, hơn nữa cũng có thiên phú nhất định, lấy được không ít thành tích. Nhưng mười lăm tuổi mà muốn trở thành Minh Văn sư thì thật là quá khoa trương, tám mươi năm qua Thiên Vận quốc cũng chỉ ghi lại là mười tám tuổi mà thôi.
Hiện giờ có hy vọng đột phá kỷ lục này, cũng chỉ có phủ nguyên soái Tần Hạnh Hiên cùng Minh Văn sư công hội Uông Vũ Hàm.
- Tiểu huynh đệ, tham gia khảo hạch Minh Văn sư phải tự mình chuẩn bị bảo khí và tài liệu.
Tiểu thư tiếp đón có lòng tốt nhắc nhở, sau khi làm ra Minh Văn phù, chỉ có sử dụng rồi mới có thể nhìn ra được hiệu quả. Bình thường mà nói, Minh Văn sư sơ cấp làm ra Minh Văn phù chỉ có hiệu quả kém cỏi, Minh Văn lên bảo khí là lãng phí cơ hội Minh Văn. Cho dù Minh Văn sư công hội giàu có cũng không chịu nổi tiêu hao như vậy, cho nên người khảo hạch phải tự mang bảo khí và tài liệu, điều này cũng ngăn chặn những Minh Văn sư học đồ gà mờ tới đây khảo hạch lung tung đùa giỡn Minh Văn sư, dù sao một phần tài liệu Minh Văn cũng có giá xa xỉ.
- Ừm, ta biết, ta nghĩ các người có chuẩn bị sẵn bảo khí thực nghiệm phải không, ta có thể bỏ tiền mua.
Lâm Minh nói rồi rút túi lấy ra mấy kim phiếu, toàn là một ngàn lượng.
Thấy Lâm Minh tiện tay rút ra nhiều kim phiếu như thế, tiểu thư tiếp đón có chút kinh ngạc, đây không phải là con số nhỏ, rất nhiều con cháu quý tộc cũng không có bảo khí.
Thấy Lâm Minh không giống đang đùa, tiểu thư tiếp đón nói:
- Ngươi đã cố ý, vậy đi theo ta.
Lâm Minh theo tiểu thư tiếp đón vào trong Minh Văn sư công hội, Lâm Tiểu Đông cũng đi theo, nhìn thấy trên vách tường bên đường có đủ loại phù văn phức tạp, Lâm Tiểu Đông rất là hưng phấn.
Minh Văn sư công hội trang hoàng không xa hoa, nhưng rất là rộng lớn khí thế, vách tượng không có vật trang trí hay tranh vẽ linh tinh, toàn bộ đều là các loại phù văn phức tạp. Mỗi một phù văn đều khắc lên kim loại, tràn đầy cảm xúc, khiến người ta có cảm giác thần bí xa xưa.
- Chính là chỗ này.
Tiểu thư tiếp đón đẩy cửa ra, mời vào.
Nơi này là phòng Minh Văn trong Minh Văn sư công hội, có thể sử dụng để khảo hạch.
- Ừm, cảm ơn.
Lâm Minh đi vào trong, phòng Minh Văn rộng khoảng mười trượng vuông, giữa phòng đặt một bàn đá Minh Văn màu xanh, trên bàn đá đặt đầy tài liệu. Lúc này trên bàn đá có một cô gái mười lăm, mười sáu tuổi đang nhanh chóng vẽ ra phù văn xinh đẹp.
Mười ngón tay thon thả linh hoạt như Tinh Linh, đôi mắt trong veo như nước nhìn mỗi phù văn không chớp mắt, cô gái hoàn toàn tập trung vào trong vẽ, căn bản không chú ý tới Lâm Minh và Lâm Tiểu Đông đã đến, thủ pháp vẽ Minh Văn phù của nàng cực kỳ thuần thục, như nàng đã trở thành nhạc sĩ tài nghệ cao siêu, còn những Minh Văn phù nhảy nhót giữa không trung chính là những âm phù linh động toát ra từ tay nàng.
Ở bên cạnh cô gái còn có một lão nhân, ngồi yên trên ghế thái sư, nhìn như nhắm mắt dưỡng thần, kỳ thật Lâm Minh biết, kỳ thật linh hồn lực của lão nhân này luôn luôn đặt trên người cô gái, mỗi một nét vẽ của cô gái đều nằm trong khống chế của lão nhân.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương