Quần áo trên người mọi người cũng được thay hết, vứt hết ra sân đốt sạch.
"Bụp bụp bụp~" m thanh bọ chét bị vỡ nát liên tiếp vang lên, có thể thấy được trong quần áo của họ ẩn chứa biết bao nhiêu con.
Thế nhưng không lâu sau, mọi người lại phát hiện ra bọ chét ở những góc khác nhau trong nhà.
Bọ chét là loài ký sinh trùng có sức sống cực kỳ mạnh mẽ, chúng không cần mắt cũng có thể dựa vào râu để cảm nhận nhiệt độ cơ thể vật chủ, từ đó tìm được vị trí thích hợp nhất để hút máu.
Trứng bọ chét rất khó tiêu diệt, lại còn rơi rụng khắp nơi theo sự di chuyển của vật chủ, hơn nữa cho dù có cọ rửa thế nào, chỉ cần trong góc còn sót lại trứng bọ chét, khi nhiệt độ thích hợp, chúng sẽ lập tức nở ra ấu trùng.
Trong nhà vì muốn tiêu diệt vi khuẩn do chuột mang đến nên không dùng đá để hạ nhiệt, nhiệt độ trong phòng khoảng 45 độ, cũng khó trách dùng nhiều thuốc diệt côn trùng như vậy mà vẫn không có hiệu quả.
Khương Tư dùng đầu móng tay "bụp" một cái bóp chết một con bọ chét, chưa được bao lâu, lại nhìn thấy con thứ hai trên bộ đồ bảo hộ của mình.
Đại Hắc và Tiểu Hắc toàn thân đều là lông, mặc dù đã được bà nội may cho bộ đồ bảo hộ đặc biệt nhưng vẫn là mục tiêu tấn công chính của bọ chét, có thể nhìn thấy bằng mắt thường, số lượng bọ chét trên người Đại Hắc ngày càng nhiều, có lẽ là do chưa tắm rửa sạch sẽ, trứng bọ chét đã nở, chỉ có thể liên tục cắn xé bộ đồ bảo hộ để giảm bớt cơn ngứa ngáy.
Tiểu Hắc còn quá nhỏ, chỉ có thể không ngừng kêu gào, tiếng kêu bất lực nghe vô cùng đáng thương.
Khương Tư nhíu mày, không ngừng xịt thuốc diệt côn trùng.
Ông nội lấy ra dao cạo râu, lên tiếng: "Cạo lông cho chúng nó đi, nếu không rất khó xử lý, bọ chét trốn trong lông, muốn bôi thuốc cho chúng nó cũng khó, hơn nữa chó vốn rất dễ mắc bệnh ngoài da, bị bọ chét ký sinh càng nguy hiểm.
"
"Vâng ạ.
"
Đại Hắc ngoan ngoãn nằm sấp dưới chân ông nội, theo động tác dao lên dao xuống, dần dần để lộ ra làn da đỏ ửng, Tiểu Hắc cũng bị cha cạo sạch bộ lông tơ, bởi vì trước đó được bà nội che chở nên tình trạng da của nó tốt hơn một chút.
Khương Tư lại cảm thấy eo hơi ngứa, có chút lo sợ bọ chét hút phải máu mang mầm bệnh trên người chuột, sau đó lại truyền vi khuẩn dịch hạch sang người bọn họ.
Tuy xác suất rất nhỏ, nhưng cũng không phải là không có khả năng.
Khương Tư nhớ rõ mình đã mua đủ loại thuốc, trong đó có cả Streptomycin chuyên dùng để điều trị các loại dịch hạch, có thể khống chế virus một cách hiệu quả, cô vội vàng lấy ra từ đống thuốc trong không gian, để cả nhà khẩn cấp uống.
Thế nhưng bọ chét trong nhà không thể kiểm soát, chỉ uống thuốc thôi thì cũng không ăn thua.
Trong lúc Khương Tư đang nghĩ cách thì bà nội lấy ra một cục cao bạc hà to bôi lên người Tiểu Hắc đang không ngừng rên rỉ, vừa mới bôi lên, đám bọ chét đang bám chặt trên người Tiểu Hắc đã "soạt" một tiếng bay hết đi.
Thiên Tai: Toàn Dân Chạy Nạn, Ta Có Hàng Tỷ Vật Tư
Chương 47: Chương 47
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương