Thiên Thần, Ác Quỷ Và Tiểu Thư Tung Tăng Trên Phố
Chương 101
Sáng hôm sau, mặt trời lên sớm, nắng rọi vào phòng Zoey, ánh sáng phủ lên hai người đang nằm trên giường. Ế! Xì tốp! Hai người? Ừ! Hai người! Zoey từ từ mở mắt, cảm thấy mình bị cái gì đó ấm áp ôm cứng ngắc… cái gì đó như… Josh. - Josh? Josh!!!!!! Anh làm cái gì trên giường em?? - Phí nghe live show. – Josh dụi dụi mắt lồm cồm ngồi dậy, tóc tai bù xù, quần áo bèo nhèo, như con nít – Với lại anh phải giữ lời hứa chứ! Đã nói sáng dậy, khi em vừa mở mắt đã thấy anh mà! - Cái…? Em tưởng anh nói vậy thôi?! Biến ngay! - Hở? Hôm qua nhớ anh phát khóc mà? Sao bây giờ lại xua đuổi thế kia? – Josh nhảy xuống giường làm vẻ mặt nghiêm trọng – Đêm hôm qua vừa về tới nhà, anh đã phóng ngay qua phòng em đấy! Làm người ta đau lòng quá đi! Anh về phòng đây! Zoey nhìn Josh ôm theo cái gối lết về phòng mà tức cười. Tên này có phải con nít không đây? Thiếu cái gối ôm quen thuộc thì không ngủ được! = =”. (Tương lai không xa Zoey sẽ thành cái gối ấy!) Hôm nay, pama nó lại đi chơi nên Kevin bé được đến trường cùng cả sáu. Vừa đỗ xe, bước ra khỏi nhà xe, như mọi ngày, tiếng xào xáo về cả sáu à không, cả bảy lại nổi lên. Tụi nó thản nhiên như không, xem trường học là chốn không người. Hắn cõng Kevin bé trên vai, mặt mày hớn hở vì tối qua. Vừa vào lớp, tin dữ đã ập đến. Ave và Phillip chạy ra, mặt mày nghiêm trọng vô cùng, cả hai đồng thanh : - Chuyện em / cậu đính ước với Kate là thế nào hả? Còn Hana thì sao? - Sao biết? – hắn thản nhiên cõng Kevin bé lướt qua, đi về chỗ ngồi. Hiện tại, mọi ánh mắt trong lớp, một là hướng về nó, một là hướng về hắn tò mò. Ấy thế mà hai nhân vật chính cứ bình thường như đó là chuyện tất nhiên. Phillip giằn mạnh tờ báo xuống bàn hắn, rồi bỏ đi. “Con trai tập đoàn Vasion và con gái tập đoàn Jeffy đính ước.” - Đăng báo à? Trang nhất luôn? Có lẽ cha già muốn gặp mình lắm. Dám làm mấy trò này chọc điên mình cơ đấy! – hắn lạnh nhạt liếc qua tờ báo, rồi ngồi lèm bèm. - Papa! Papa cưới người khác hả? Còn mama thì sao? – Kevin bé cau mày hỏi hắn. - Ai nói vậy? Vợ của papa suốt đời chỉ có mama Hana của con thôi! – môi hắn khẽ nhếch lên, hắn nói. Làm cả lớp ồ lên thích thú trong khi nó đứng lặng đỏ mặt tía tai. Cái tên này lúc nào cũng làm nó cứng họng! Không công bằng tí nào? Dám nói những câu khiến trái tim nó cuồng nộ lên như vầy… Nó lườm lườm hắn rồi về chỗ. Điện thoại Julia rung báo tin nhắn mới. Đọc xong, cả khuôn mặt cô tái đi, vội nói với hắn : - Kate báo Ken đang rất tức giận muốn tìm cậu hỏi cho ra lẽ. - Ồ. Thế à? Cũng tốt. Vừa lúc đó, Ken xông thẳng vào lớp, chạy lại đập tay xuống bàn hắn. Ken trừng mắt nhìn hắn : - Chắc anh cũng biết tôi đến đây vì lí do gì nhỉ? - Hừm. Hôn ước đó là bị ép buột và tôi yêu Hana. Cả lớp lần nữa ồ lên. Nó đang uống nước, kiềm chế lắm mới không phun ra. Kevin bé che miệng cười khúc khích : - Con làm chứng là papa không yêu mama. Tối hôm qua, papa không ama ngủ! Cả lớp lần nữa ồ lên. Nó kiềm chế không nổi và bị sặc! Ác độc! Cả lớp lần nữa ồ lên. Nó kiềm chế không nổi và bị sặc! Ác độc! - Ồ. – Ken cười gian nhìn một lượt nó, hắn và Kevin bé, sau đó mỉm cười, đút hai tay vào túi quần, thủng thẳng bước ra khỏi lớp. Để lại lớp nó vẫn bị ảnh hưởng bởi câu nói sốc não của Kevin bé. Sau khi Ken ra ngoài, hắn trầm ngâm suy tư. Hôm nay lớp nó có giờ thể dục học môn tự chọn _ bơi. Tiết này chỉ mới được bổ sung vào thời khóa biểu học kì hai. Lớp nó vô cùng phấn khởi với tiết này dù là lười học. Bởi vì nói học bơi cho sang chứ giáo viên toàn cho học sinh khởi động rồi nhảy ùm xuống nước tự do. Thành phần không biết bơi như nó, Kevin bé và Zoey cũng không sợ buồn vì đã có phao. Thế là ai cũng tìm được niềm vui riêng ở hồ bơi. Ba đứa tụi nó và Kevin bé đang ngồi trên bờ, thả chân xuống nước quẫy. Ba đứa tụi hắn không biết lặn từ đâu ra mà trồi lên làm ba nàng giật mình hét toáng, cứ tưởng Hà Bá phái người lên mặt nước rủ ba nàng xuống dưới chơi! Jackson kéo Julia xuống nước luôn làm cô nàng cười lớn dìm lại anh xuống nước. Josh cười : - Bốn đứa mình thi bơi đi! - Ok luôn! - 1, 2, 3! Bắt đầu! Nó, Kevin bé và Zoey ngồi cỗ vũ kịch liệt. Bơi được tới giữa hồ, Julia đột nhiên dừng lại, trong khi tụi hắn đã nhí nhố bơi vượt lên trước. Cô bấp bênh, không tiến, không lùi, có vẻ đang chìm. Nó khều Zoey : - Ê mày ơi! Hình như Julia nó bị gì á!! - Ờ! Nó chìm kìa! Không ổn rồi! Tao phải cứu nó! Zoey nói rồi nhảy xuống luôn, bơi một cách điệu nghệ tiến tới giữa hồ, gần chạm được Julia thì nghe tiếng nó hét lên hỏi : - Ủa mày biết bơi hả Zoey? - Ý chết! Tao đâu có biết bơi! – Zoey khi nhận thức được tầm quan trọng của vấn đề, nhỏ đã bắt đầu chìm, trong đầu tự mắng mình ngu! Nhỏ vận dụng một cách triệt để chút hơi còn sót lại để hét – Ô mai gót!!! Hép mi!! Bớ người ta! Hép mi!!! Người ta rút được kinh nghiệm như sau. Khi lâm vào tình thế nguy hiểm, ngôn ngữ của con người sẽ tự động chuyển lại thành tiếng mẹ đẻ. Còn con này ba hồi Việt, ba hồi Anh?! Rốt cuộc nhỏ là cái giống gì? Nó đứng trên bờ hò hét chứ không ngu như cái con mới nhảy xuống kia : - Ai vớt giúp hai con kia đê! Bớ 11A1!! Thế là sau một hồi náo nhiệt vật vã khó khăn, Jackson và Josh đã kéo được Julia và Zoey lên bờ với tình trạng bất tỉnh nhân sự. Josh nhớ đến thường trong phim, những cảnh này, nam chính sẽ hô hấp nhân tạo cho nữ chính. Thế là nhóc ham hố cúi xuống, chưa kịp chạm môi đã bị nhỏ phun đầy nước vào mặt. Zoey ho khù khụ rồi ngồi dậy, trước khuôn mặt đau khổ của Josh. Trái với Josh, Jackson đã từng đọc sách về hô hấp nhân tạo, nhưng thực hành thì chưa. Anh không tự tin chút nào về tài năng của mình. Nhưng anh nhất định không để thằng nào ở đây động vào cô bạn gái của mình, thế là theo những chỉ dẫn trong sách, anh tiến hành. Cả lớp được dịp xem phim Hàn tại gia… ý nhầm, tại trường, bu một cục xung quanh Julia và Jackson. Cứ mỗi lần, Jackson cúi xuống thổi hơi vào miệng Julia, đám bát nháo này lại đồng thanh ồ lên một cái! Đúng là lũ siêu quậy! Nhấn nhấn, thổi thổi cuối cùng Julia cũng phun hết nước ra rồi tỉnh lại. Jackson dịu dàng hỏi : - Em bị chuột rút hả? Đợi Julia gật đầu một cái, Jackson đã nhấc bổng cô lên đưa vào trong lau lại người, bắt cô ngồi yên, không cho bơi nữa, trong khi anh ngồi kế bên. Josh nghiêm mặt nhìn Zoey, búng tay phát vào giữa trán nhỏ : - Này thì nhố nhé! Không biết bơi lại nhảy xuống? Em bị ngốc chắc. - Phản xạ anh ạ. – Zoey nói mà mắt nheo lại nhìn xa xăm, thở dài như thể nhà triết học trình bày phát hiện mới. - Phản xạ anh ạ. – Zoey nói mà mắt nheo lại nhìn xa xăm, thở dài như thể nhà triết học trình bày phát hiện mới. - Lần sau cấm tiệt nghe chưa! - Hehe! Có ngu cũng đâu đến hai lần hả anh! - Tốt! – Josh vỗ đầu Zoey, bị Kevin bé cản lại : - Anh không được bắt nạt chị Zoey nhé! - Hahaha! Nó há hốc mồm nhìn Zoey. Chơi với nhỏ bao lâu, lần đầu tiên nó thấy được khía cạnh này của Zoey! Đúng là chỉ có bên Josh, biểu hiện đáng yêu này mới xuất hiện. Nó vô thức mỉm cười, rồi giật mình khi thấy ai đó đang ôm mình từ phía sau, mà còn ai ngoài hắn?!! - Muốn anh hô hấp nhân tạo cho không hả? - Oái! Thả em xuống!! – nó phát hoảng khi hắn đột nhiên nhấc bổng nó lên. - Ok! – hắn nhảy ùm xuống hồ bơi, tất nhiên vác theo nó – Giờ muốn anh thả không? - Thả mau! - Anh thả thì em sẽ chìm đấy! - Oái! Đừng thả! - Nhưng giờ anh lại thích thả em ra thì biết sao giờ? – hắn thì thầm vào tai nó, hai tay buông thõng eo nó. Nó hoảng hốt quay lại ôm chầm lấy hắn. - Anh là đồ lợi dụng! - Haha! Phải lợi dụng anh mới có lợi chứ! - Mau đưa em vào bờ! - Cho anh hôn phát rồi anh đưa em vào. Nó nhắm tịt mắt, miệng mím chặt chờ đợi. Hắn thấy mặt nó đỏ lên, lại muốn tiếp tục trêu nó, nhưng thôi vậy, kẻo lại bị Kevin bé trả thù thì nguy to! Thế là hắn ngoan ngoãn kéo nó vào bờ rồi hôn phát lên má nó. Nó ‘thụi’ cho hắn một cái vào bụng rồi bỏ đi. Hắn chỉ cười khẩy lẽo đẽo theo sau nó. Hôm nay, tập thể 11A1 lại được xem phim miễn phí… mà nhân vật chính là ba cặp đôi này. Ngày nào cũng vậy, thiệt vừa bổ mắt vừa ghen tị! Sau giờ học, hắn nhờ Julia và Zoey đưa nó và Kevin bé về giúp, còn mình thì tiến thẳng đến biệt thự nhà Vasion. Pama hắn có vẻ khá tự tin vào kế hoạch chọc điên, dụ hắn về nhà. Đăng lên báo những tin tức như vậy đối với họ là chuyện bình thường. Hai người họ ngồi sẵn trong phòng khách chờ hắn. Hắn phóng xe vào sân vứt đại luôn ở đó. Hắn hai tay đút túi quần bình thản tiến vào trong, nơi pama hắn đang chờ. Hắn thả người xuống ghế nhìn pama hắn chờ đợi. Mama hắn bỏ lên phòng. Papa hắn nghênh mặt nói, vẻ đắc thắng : - Con trông có vẻ bình tĩnh hơn ba nghĩ. - Ừ. Rồi sao? Gọi tôi đến đây vì hôn ước thì tôi về đây. - Ừ. Rồi sao? Gọi tôi đến đây vì hôn ước thì tôi về đây. - Con cũng phải nghe lời cha thôi! Con nghĩ con sẽ yên ổn với con bé Hana đó nếu có sự can thiệp của ba à? Ba sẽ làm cho con và nó… - Vì sao ông bảo tôi kết hôn? – hắn hỏi câu không liên quan. - Hả? - Vì công ty của ông sắp phá sản. Ông muốn bán tôi đi. Ông nghĩ trong tay mình còn bao nhiêu quyền lực mà co ́ thể can thiệp vào chuyện của tôi? Nực cười! Nhưng so với chủ tịch của một công ty sắp dẹp tiệm thì ông có vẻ nhàn rỗi nhỉ? - Chuyện đó sao mày biết. - Tôi biết, còn nhiều thứ mà ông chưa biết kìa. - Mày im đi! Tao nói một là một, hai là hai, cha mẹ đặt đâu con phải theo đó mà ngồi! Tao nói cưới là mày phải cưới. - Ông nghĩ cô ta đồng ý à? - Con bé không đồng ý cũng phải cưới! Ba mẹ nó đã quyết định rồi. - Thời gian đàm phán đã hết! Tóm lại, ông cần tôi cưới Kate để lấy tiền cho công ty thôi đúng chứ? Vậy nếu tôi phá sập tập đoàn nhà cô ta thì thế nào? – hắn lạnh nhạt. - Chắc chắn mày không dám, và mày cũng không thể! – papa hắn đập mạnh tay xuống bàn. - Ông đừng xem thường tôi bố già ạ! Là ai đã tạo ra tôi, là ai giáo dục tôi trở thành người như thế này? Ông phải hiểu rõ chứ? – hắn khẽ nhíu mày. - Tao chỉ muốn giữ vững cơ nghiệp của ông nội mày thôi. Tao đâu có sai?? Sao mày nói cứ như trách móc tao? Cứ như tất cả lỗi lầm đều do tao gây ra hả? - Tôi biết ông có ý tốt đó, nên mới chưa làm gì. Nhưng… cách làm của ông đã sai rồi. Đừng biến con trai mình thành cổ máy làm ra tiền. Ông bị mờ mắt rồi. Tôi sẽ giúp đỡ ông, cũng coi như chấm dứt, coi như tôi trả công ông nuôi dạy tôi. Sau đó, tôi đi đường tôi, ông đi đường ông. Tôi cấm ông đụng tới gia đình và bạn bè của tôi. Giờ tôi về đây. Ngày mai công ty của ông sẽ nhận được khoảng tiền đầu tư bên tôi. Tạm biệt. – hắn nói nguyên tràng mặt không cảm xúc rồi bỏ về. Papa hắn ngồi im không nhúc nhích, khuôn mặt ông như cứng lại. Mama hắn từ trên chạy xuống níu tay hắn lại, vừa khóc vừa nói : - Con ơi! Đừng đi nữa! Ở lại đi con! Ba mẹ hối hận rồi! Không muốn mất con đâu. Đừng đi mà con! - Mẹ à… Con sẽ liên lạc với mẹ. – dù hắn rất hận, nhưng nhìn mẹ hắn khóc, khổ sở, hắn xót xa, cũng chỉ biết nói vậy. Đã quyết định sẽ dũng cảm, kiên định đối mặt, hắn sẽ không mềm lòng nữa. Sau đó, nhà Kate hủy hôn ước vì Kate bảo không muốn cộng thêm buổi ra mắt của Ken làm pama Kate rất hài lòng. Papa hắn cũng chấp nhận. Công ty của papa hắn lại ngày càng phát triển nhờ số tiền khổng lồ từ hắn. Cái công ty mà hắn thành lập để kiếm tiền trả ơn papa hắn cũng ngày càng thịnh vượng. Pama hắn ngày đêm tìm cách tiếp cận, lấy lòng nó, nhờ nó năn nỉ hắn giúp. Hắn cũng chẳng còn thấy hận pama mình nữa, nhưng cũng không phải là chưa hết giận. Ông chú Thomas của hắn lại thêm tức vì một lần nữa mọi chuyện lại tốt đẹp, nhưng sóng gió từ ổng vẫn chưa chấm dứt. Cả đám bảy đứa vẫn ngày ngày ăn chơi, đến trường mà chả học hành gì. Rồi cũng đến Tết âm lịch. … Vào một ngày nào đó trước kì nghỉ Tết… Như thường lệ, buổi sáng tụi nó đi học, buổi tối đáng lí đi bar, nhưng hôm nay ngoan hiền đột xuất, mua bia về nhà quẩy. Đọc tiếp Thiên thần, Ác quỷ và tiểu thư tung tăng trên phố – Chương 102
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương