Thiên Thần, Ác Quỷ Và Tiểu Thư Tung Tăng Trên Phố

Chương 54



- À! Sốc đến vậy sao? Tôi xin lỗi. Tôi về phòng một lát. -  anh cười đứng dậy bỏ ra ngoài.

Cô thở ra. Tự nhiên ai đời lại nói vậy! Cô nhìn ra cửa, theo hướng anh rời đi, cau mày, tim lại phát bệnh mà đập nhanh. Đột nhiên, cánh cửa phòng bật mở, anh thò đầu vào :

- Tí tôi đến nữa, chưa ăn xong thì chết với tôi!

Cô vô thức gật đầu, đáp lại đó là nụ cười dịu dàng của anh. Cô lặng lẽ nhìn đống đồ ăn anh mang đến, toàn những món cô thích! (“Xí! Xí! T/g hỏi cái! Có món nào mà Julia không thích hông?” – “Thịt người.” – t/g xanh mặt rồi dzọt!!!!)

Cô không biết sao mình lại ngoan ngoãn nghe lời anh ăn hết đám đó nữa! (“Tại đói chớ giề!” – *cầm dao* – t/g tẩu!).

Ăn xong cô lon ton đi tắm lại nghe tiếng của anh, mặc kệ, cô ngâm mình trong bồn nước không biết bao nhiêu lâu.

“Ban nãy, Darkness nói vậy là thật hay chỉ là đùa giỡn thôi? Anh ta như vậy, chắc chắn là đùa rồi. Loại con trai ban phát nụ cười miễn phí cho con gái như anh ta có bao giờ nghiêm túc được với ai! Chắc chắn là vậy rồi! Tốt nhất không nên để tâm! Kẻo người chịu tổn thương lại là bản thân mình! Tim ơi, tốt nhất đập chậm lại đi! Tao không muốn đau khổ, con đường phía trước của tao còn dài lắm! Tao không muốn việc này ảnh hưởng đến tương lai của mình đâu! Mày biết mày rất yếu ớt mà, chỉ một đòn giáng xuống mày sẽ tan nát mất! Cả đời tao cũng bị ảnh hưởng đấy! Biết không…?”

Cô thở hắt ra, trốn trong nhà tắm mãi cũng không được, đành mò ra ngoài. Mắt cô láo liên tìm anh, để anh ta mà làm gì còn kịp chống cự phòng thân. Cái tên lầm lầm lì lì mà gian xảo. Quả nhiên, có một bàn tay kéo tay cô đi, rồi lại kéo cô ngồi lên giường, tay kia với lấy máy sấy chỉa vào đầu cô.

Cô thở hắt ra, trốn trong nhà tắm mãi cũng không được, đành mò ra ngoài. Mắt cô láo liên tìm anh, để anh ta mà làm gì còn kịp chống cự phòng thân. Cái tên lầm lầm lì lì mà gian xảo. Quả nhiên, có một bàn tay kéo tay cô đi, rồi lại kéo cô ngồi lên giường, tay kia với lấy máy sấy chỉa vào đầu cô.

“Rè rè.” “Vù vù.” – cả căn phòng im lặng, chỉ còn tiếng máy sấy tóc.

Tay anh lặng lẽ luồn qua tóc cô, bới tung lên au khô. Cô ngồi im hưởng thụ tay nghề của tên hầu từ trên trời rơi xuống. Anh mỉm cười. Lớn già cằn cỗi rồi mà tắm xong vẫn để tóc ướt ngang nhiên đi lòng vòng. Hết nói. Sấy xong tóc cho cô, anh lại lôi tuột cô ra ban công.

Sau bữa ăn, nhà trường cho phép học sinh sinh hoạt tự do. Nên mỗi nhóm chia ra một hướng mà vui vẻ.

Ngoài biển, nó và hắn “tình thương mến thương” đi dạo. Nó lơ đễnh nhìn ánh đèn xa xa. Hắn chỉ bước đi mà lòng trào lên một… sự gọi là hạnh phúc.

- Này. – hắn lên tiếng phá tan bầu không khí.

- Gì? – nó đáp nhẹ.

- Lần trước, tôi tỏ tình với cô cũng ở trên biển, hôm nay, tôi…

- Lần trước, tôi tỏ tình với cô cũng ở trên biển, hôm nay, tôi…

Nó lặng im, trái tim nhảy loi choi trong lòng ngực. Lời của hắn, sức công phá quả là quá lớn. Từng lời của hắn cứ dần dần, dần dần đánh động vào trái tim nhỏ bé của nó. Trời ơi! Ma mãnh quá, sao hắn toàn lựa đúng thời điểm nó không phòng bị gì không thôi!

Hắn đột nhiên dịu dàng nắm hai tay nó, lại dùng ánh mắt dịu dàng nhìn ngắm nó. Nó bối rối nhưng không tránh ánh nhìn yêu thương của hắn. Hắn lại mở lời, dưới khung cảnh lãng mạn như tranh, trăng sáng và tròn, không mây, gió lồng lộng mát mẻ dễ chịu, trời tối và rộng khiến con người ta trở nên nhỏ bé, bãi biển còn vắng tanh, à mà túm lại là hơi bị lãng mạn luôn, lời nói của hắn càng thể hiện được sâu sắc tình cảm của mình :

- Anh yêu em. Làm bạn gái anh… nha…a. – hắn nói xong, mặt đỏ ửng. Lúc nó bị thương, tuy sau khi đã được đưa vào bệnh viện và chuẩn đoán là không sao, hắn vẫn không khỏi suy nghĩ tùm lum. Nhỡ nó bị nhiễm trùng thì sao? Nhỡ ban nãy bác sĩ để quên cái kéo trong bụng nó thì sao? (= =”, thôi đi ông tướng, Hana có bị gì phải phẫu thuật ở bụng đâu!) Rồi nhỡ nhiều trường hợp khác, hắn tưởng tưởng đến cảnh nó không thể trả lời hắn nữa, chắc hắn điên mất! Hắn sợ! Hắn tuy nói sẽ bảo vệ nó, rồi nó vẫn bị thương! Cuộc sống đâu lường trước được điều gì. Hắn sợ nó không làm bạn gái hắn. Hắn vốn định để nó có thời gian suy nghĩ, nhưng xem ra nỗi sợ hãi đã rút ngắn sự kiên nhẫn của hắn. Chịu! Con người là vậy, thấy mất hay sắp mất mới thấy tiếc thương.

Nó bối rối nhìn hắn. Hắn không gỡ rối đi đã đành, còn cười dịu dàng. Đã rối còn rối hơn!

Đọc tiếp Thiên thần, Ác quỷ và tiểu thư tung tăng trên phố – Chương 55
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...