Thiên Thần, Ác Quỷ Và Tiểu Thư Tung Tăng Trên Phố

Chương 56



Cả bọn đi ăn rồi thay đồ tắm. Vẫn như hôm trước, tụi nó không quá lòe loẹt, khoe khoang mà lại rất quyến rũ.

Biết trước thể nào tụi nó cũng là tâm điểm chú ý, cũng như là người mẫu miễn phí ấy tên hám gái chết bầm, chết dập trong lớp cũng như trên cả bãi biển, bọn hắn chu đáo chuẩn bị ba cái khăn to. Tụi nó vừa bước ra khỏi khách sạn, tụi hắn đã khoác lên tụi nó mỗi người một chiếc khăn mà mặt mày bặm trợn và căng thẳng. Zoey cau mày :

- Anh làm cái quái gì thế?

- Cô bớt vô tư đi cho tôi nhờ! – Josh cũng cau mày cãi lại.

- Gì chứ?

- Thấy tụi kia nhòm cô như… – Josh nói mà nhận thấy mình hơi… hố nên dừng ngay mà ngó sang chỗ khác.

- Hì hì. Ghen hả? – Zoey cười gian nghía mặt nhóc – cái mặt đang ngày càng đỏ hơn.

- Im đi! Đừng hoang tưởng! – Josh thẹn thùng đến hoảng loạn, hét lên rồi chạy đi mất.

- Haha! Tên ngố!!!

Như kế hoạch của trường, tắm xong, cả bọn đi ăn trưa, đi tắm, rồi lại đi ăn chiều.

Tối đến, cuộc thi thử gan bắt đầu…

Một nhóm 2 người, 1 nam 1 nữ. Trường này cũng biết tạo điều kiện cho học sinh ghê. Tụi nó với tụi hắn chia sau thì ai cũng biết rồi. Mỗi nhóm sẽ được phát một cây đèn pin và một… đôi dép. Đôi dép thì không bắt buột, ai lấy thì lấy, ý nói có ai sợ quá chạy mất dép có đôi đó lấy ra thay.

Nhóm nó và hắn.

Đi được một đoạn trong im lặng, hắn đột nhiên tia ánh đèn vào một cái mộ gần đấy, giả run, hắn đưa tay qua nó :

Đi được một đoạn trong im lặng, hắn đột nhiên tia ánh đèn vào một cái mộ gần đấy, giả run, hắn đưa tay qua nó :

- Nắm tay.

- Tại sao? – nó trợn mắt nhìn hắn, cái tên đầu óc vần đề này sáng sớm đã gây chuyện, khi không nắm tay nó trước bàng dân thiên hạ, làm nó phải khốn khổ tường thuật lại sự viễc khi hai con bạn thân hỏi cung.

- Anh sợ. – hắn làm vẻ mặt cún con, mắt long lanh, môi mím lại.

- Gì? Haha!! Haha!! Ôi ôi… Haha!! – nó thấy cái mặt hắn ‘cún’ quá mức thì dừng hẳn lại cười, đến nỗi gập người ngồi chồm hổm luôn. Cười và cười, không dừng được. Hắn thấy nó vậy chỉ hừ giọng, thu lại khuôn mặt cún đáng yêu ấy. Nó thật không ngờ có lúc hắn lại đáng yêu, trẻ con đến vậy. Bình thường lúc lạnh lùng, lúc nóng nảy, lúc quyết đoán. Hình như vẻ mặt đó của hắn lại làm nó… thích hắn hơn một tẹo rồi. Không ổn. Không biết vì cười nhiều quá hay do ngượng ngùng bởi cái suy nghĩ ấy mà cả mặt nó nóng ran.

Nó bối rối đứng lên đi tiếp. Hắn hờn dỗi te te đi trước, nó đành xuống nước khều nhẹ tay hắn. Hắn cười toe toét nắm tay nó bước đi. Ôi! Cái tên này thật như con nít.

Nhóm Zoey và Josh.

Nhỏ giành cầm đèn pin xong đi xa thiệt là xa nhóc mà cứ run rẩy không thôi. Nhóc thấy vậy, nhận ra là nhỏ sợ… ma, nở một nụ cười gian, quay sang nhỏ :

- Cô sợ ma hả?

- Đ…Đâu… Đâu ra? – nhỏ giật thót tim, không lẽ nhỏ thể hiện nỗi sợ hãi rõ ra như vậy, nhưng không thể để tên đáng ghét đó biết được, phải nhất quyết phủ định.

- Đừng giấu! Sợ cứ nói, tôi sẽ bảo vệ cô… Hehe. Đến đây. – mặt Josh gian hết cỡ.

- Dẹp! – nhỏ thét lên rồi đi nhanh hơn.

Nhóc núp vào một lùm cây gần đó. Nhỏ đi một lát, không thấy nhóc, bắt đầu quay mòng tìm hình ảnh cậu con trai mang lại cảm giác an toàn ình, nhỏ hoảng loạn, cuống quýt quay lại tìm Josh.

- Josh… Josh ơi… Josh… A…anh… anh ra… đây… đ…đi mà… Josh… Đừng… đừng bỏ tôi… một mình…

- Josh… Josh ơi… Josh… A…anh… anh ra… đây… đ…đi mà… Josh… Đừng… đừng bỏ tôi… một mình…

Nghe thấy giọng nói run rẩy của nhỏ tiến đến gần mình, nhóc cười khẩy nhảy ra hù nhỏ :

- Hù! Ta là ma đây! Hãy sợ ta đi!

- Á!!! – nhỏ hét với âm lượng… súp pờ to. Tối hôm ấy, vào lúc đó, người dân khu này hoảng hồn vì tiếng hét, tiếp tục sợ khi chim chóc hoảng loạn bay khắp nơi, tê giác chạy loạn,… Những học sinh khác đang đi nghe tiếng hét cũng chạy mất dép, thầm than trong lòng “Biết vậy ban nãy mình lấy đôi dép nhà tổ chức phát! Hối hận quá!”. Túm chung, chất giọng oanh vàng của Zoey đã làm cả một khu vực hỗn loạn, trong khi đó, kẻ gây rối thét lên rồi gục xuống khóc ngon lành.

- Oaa!! Josh chết tiệt! Oa!! Vậy mà nói… sẽ bảo vệ tôi! Tên ngốc!!! Oaa!! Hức hức… Oaaaa!!!

- Á! Đừng khóc! Tôi đùa thôi! Đừng khóc! – nhóc ngồi chồm hổm cạnh nhỏ, loay hoay không biết dỗ làm sao để cô nàng chịu nín khóc, bất quá… ôm chầm lấy nhỏ. Bờ vai Zoey vẫn không ngừng run lên, miệng vẫn không ngừng phát ra tiếng khóc :

- Đừng bắt tôi! Oaa!!! Bắt tên khốn nạn kia ấy!

Mặt nhóc đơ ra, méo xẹo.

- Cô… cô…

Nhỏ bình tĩnh hơn ngước lên, thấy nhóc thì… chủ động ôm lấy người ta, còn luôn miệng mắng :

- Ngốc! Sao anh bỏ tôi mà đi đâu thế? Hức.

Mặc dù có hơi giận vì Zoey bảo con ma bắt cậu đi, nhưng suy cho cùng cũng là do cậu phá nhỏ. Thì… có hơi động lòng tí. Mà từ trước đến giờ, lần đầu tiên nhóc được ‘chiêm ngưỡng’ một Zoey yếu đuối như vậy, nhớ lại mới sáng hôm qua còn mạnh miệng cãi lại Cee bênh vực nó, sáng hôm nay còn mạnh mồm cãi lại nhóc, không chịu tiếp nhận sự quan tâm của nhóc ình. Vậy mà giờ lại run rẩy bám vào Josh… Con gái sớm nắng chiều mưa. Còn Zoey lại là đặc biệt của con gái. Tâm tư cô nàng thật khó đoán!

Đọc tiếp Thiên thần, Ác quỷ và tiểu thư tung tăng trên phố – Chương 57
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...