Thiên Thần, Ác Quỷ Và Tiểu Thư Tung Tăng Trên Phố
Chương 72
- Cái gì? Hôn ước á? – đồng thanh. - Ủa… Nó chưa nói ọi người nghe hả? Nó có hôn ước với bên tập đoàn Oen John gì đó lâu lắm rồi. Sắp tới nó và con trai trưởng bên đó sẽ kết hôn. – Phillip giải thích, mà lại khiến tâm trạng cả thảy thêm bối rối, nhất là Darkness. Đó là lí do Julia phải suy nghĩ về lời tỏ tình của anh? - Lắm chuyện! – Julia buồn buồn nhìn lướt qua lũ bạn rồi bỏ đi một nước ra sân sau. Darkness vội vàng chạy theo. Bỏ lại nó, hắn, Zoey, Josh vẫn còn ngây người ra vì sốc với câu nói của Phillip. Còn chàng Phil vẫn ngây thơ, không biết được mình vừa làm gì, cậu thản nhiên ôm Zoey tiếp. - Nó lấy chồng hả mày? – nó ngơ ngác quay qua hỏi Zoey. - Hơ? Vậy là sao trời? Không lẽ thiệt…? – Zoey cũng ngơ không kém. - Con trai trưởng Oen John là… Charlie? – Josh. - Charlie hả? Hắn ta chẳng phải đã 25 tuổi rồi sao? – hắn cau mày – Vậy hắn và Julia chệnh lệch nhau 8 tuổi? - OMG? Vậy mà pama nó chịu sao? – nó thở dài. Nó biết tính tình con bạn nó thế nào. Dễ gì cô chịu bị ràng buột như vậy, nhất là với người già như thế! Julia vốn rất cứng đầu, hẳn là cô sẽ đấu tranh. Nhưng cái tính cứng đầu đó cũng là do di truyền mà ra. Đầu cô đã cứng thì pama cô có trời mới lay được. - Thật ra là hôn ước giữa hai bên là hai đứa con đầu tiên cơ. Nhưng mà vì bên nhà đó toàn trai, bên nhà anh chỉ có Julia là con gái. – Phillip nói, giọng nhạt đi. Cậu thương Julia vô cùng. Thấy cô mệt mỏi vậy, cậu cũng đau, nhưng đành chịu. Ai bảo người nào trong nhà cũng đều cứng đầu, cậu có đập cho nứt ra cũng không nhét thêm được gì vào đấy. Sau câu nói đó, ai cũng trầm ngâm suy tư. … Sân sau,… Sân sau,… Julia vừa ra tới đây đã thả mình lên bãi cỏ xanh, dưới bóng râm của một cây đại thụ nào đó cô không biết tên và t/g càng không biết. Darkness ngồi xuống cạnh cô. Thật yên bình. Khung cảnh này có vẻ quen… - Tại sao không nói gì về nó? – Darkness nhìn mông lung trên trời, hỏi. - Hm… Không cần. Tôi nghĩ mình giải quyết được. – Julia nhắm hờ mắt. - Định giải quyết ra sao? - Kiên trì. – ý chỉ là tiếp tục phản đối khi pama nhắc đến hôn ước. - Tôi muốn giúp. - Không. - Tuần sau kiểm tra học kì, nếu kết quả mà tôi cao điểm hơn em, tôi sẽ can thiệp, mắc dù chưa biết sẽ làm gì! - Tại sao tôi phải nghe theo? - Vì em đang nợ tôi một câu trả lời. Đâu thể coi nhau như người dưng được. Julia khẽ nhíu mày, im lặng không đáp. Chậc! Cái tên cứng đầu! Cúp học ba bốn tiết gì đó, cả hai vào lại lớp. Thấy Julia không nói gì, nó và Zoey cũng im luôn. Muốn an ủi, giúp cô xả stress mà biết làm sao khi cô sống nội tâm, đến một tí buồn cũng không biểu lộ ra khuôn mặt. Thế là tâm trạng ai cũng não nề. Cúp học ba bốn tiết gì đó, cả hai vào lại lớp. Thấy Julia không nói gì, nó và Zoey cũng im luôn. Muốn an ủi, giúp cô xả stress mà biết làm sao khi cô sống nội tâm, đến một tí buồn cũng không biểu lộ ra khuôn mặt. Thế là tâm trạng ai cũng não nề. Cuối cùng cũng hết tiết cuối, cả sáu cùng về nhà nó. Buồn thì buồn chứ đứa nào đứa đấy vẫn ăn uống, đập phá như bình thường, báo hại nó phải đổi luôn bộ salon. … Đêm hôm đó, khi mọi người đang say giấc nồng, một hiện tượng thú vị đã xảy ra,… Hắn mơ màng thức dậy, cổ họng khô khốc, sau khi vừa trải qua một giấc mơ. Không rõ đó có phải là ác mộng hay không? Một chiều mưa xối xả, hắn đứng giữa một nơi vắng vẻ, chỉ mình hắn, cô đơn, lẻ loi, xung quanh, xác chồng chất, tanh nồng mùi máu, hôi thối, cảnh tượng thật hoang tàn. Trên tay hắn là… cái túi đi chợ… Hắn mơ thấy mình xách giỏ đi chợ. Đến chợ thì không thấy ai nhưng mà tôm cá (xác đây) bày biện khắp các cửa hàng, thịt bò đỏ tươi máu (máu đây). Cái chợ bình dân đâu được sang trọng như siêu thị nên mùi hương hòa nhau tùm lum, cửa hàng ngổn ngang không theo trật tự (hoang tàng là đây, đừng nói t/g chém nhá!). À mà túm lại là hắn đi chợ trong chiều mưa, rồi về nhà đưa nguyên liệu cho năm đứa kia nấu, trong khi mình đi tắm. Tắm xong đã có thức ăn thơm phức. Ăn thì ngon đấy, cơ mà ăn xong thì lăn ra sàn, phải đi cấp cứu hết do phá hiện có con cá sấu đang bơi sáu kiểu trong nồi canh. (Uầy! Đây là mơ nhá! T/g có chém tí chả sao à!). Và, giấc mơ tới đây là hết. Hắn lết xuống bếp, rót miếng nước uống, lại mò lên phòng… nó. Hắn tỉnh bơ mở cửa phòng bước vào, leo lên giường đắp chăn ngủ. Gần sáng còn tỉnh bơ ôm nó vì cảm thấy ấm. Trong khi nó ngây thơ trong sáng chẳng biết gì hết rúc vào lòng hắn cũng vì thấy ấm. Cái này không trách Hana nhà ta được. Cái hiện tượng này là phản xạ tự nhiên nha, giống gấu con rúc vào người gấu mẹ ý. P/s 1: đoán xem tại sao hắn lại chui vào phòng nó? ^^ P/s 2: đoán xem nó sẽ phản ứng thế nào khi sáng sớm mai thức dậy? ^^ Đọc tiếp Thiên thần, Ác quỷ và tiểu thư tung tăng trên phố – Chương 73
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương