Thiên Thần, Ác Quỷ Và Tiểu Thư Tung Tăng Trên Phố
Chương 83
Phòng Josh,… - Julia! Mày chờ đó! Chết với tao! – kéo được Zoey về phòng rồi, mà nhỏ cứ lầm bầm chửi rủa Julia, làm Josh khẽ rùng mình. Nhóc tằng hắng đẩy nhỏ ngồi lên giường. Sau đó nửa quỳ nửa đứng (t/g hỏng biết diễn tả sao hết, mà giống kiểu hoàng tử cầu hôn công chúa ế), lôi dưới gầm giường ra một cái hộp giấy khá to, trong đó là một đôi giày có màu sắc vô cùng bắt mắt, kiểu dáng độc đáo có một không hai do chính nhóc thiết kế. Nhẹ nhàng nâng chân Zoey lên, Josh mang vào cho nhỏ món quà của mình, sau đó chăm chú quan sát thật kĩ, hài lòng, nhóc ngẩng mặt lên hỏi nhỏ : - Thích chứ? Zoey không nói gì, khẽ gật đầu, cả người nóng ran, riêng cổ chân chỗ bị Josh chạm vào tê cứng. Sau đó thì cả căn phòng im phăng phắc, im đến nỗi, cả hai dường như nghe thấy được nhịp tim của nhau. Zoey thở hắt ra : - Qua phòng tôi chơi game đi! Tôi mới mua cái play station nè. - Okê! - Tôi… cũng có quà cho anh. - Hả? - Đừng có mà tưởng bở, thật ra, tôi mua quà cho tất cả mọi người a. – Zoey đỏ hết cả mặt. - Ừ. Biết rồi. Biết rồi. – Josh cười phì. Thế là hai người chạy qua phòng Zoey chơi game, chí chóe với nhau về việc đứa nào lập công. Sau đó, nhỏ vứt cho nhóc một cái ly thủy tinh, được chạm khắc khá là công phu, xem chừng cũng là hàng độc nhất vô nhị a. Mặt Josh xụ xuống, nhóc đặt cái ly xuống bàn thật cẩn thận, rồi tiến sát Zoey, mặt gian xảo huyệt kinh khủng : - Đó không phải món quà tôi thích. Mà… là cái này cơ… - Cá… Cái… gì? – biết mình đang nguy hiểm, Zoey hốt hoảng lắp ba lắp bắp, cứ càng ngày càng lùi ra sau, trong khi Josh càng ngày càng tiến tới. Cho đến khi lưng nhỏ áp vào bức tường lạnh ngắt, không thể lùi tiếp. Josh cúi xuống, hôn lên trán nhỏ một cái, cười nói : - Cái này. Mà nè, cô còn nợ tôi câu trả lời đấy nhé! Để tôi chờ lâu sốt ruột quá! Trả lời sớm nhé. - Tôi… - Hử? - Hử? - Không có gì! - Hừm. 12h khuya rồi, tôi về phòng nhé. – Josh xoa xoa nhẹ đầu Zoey, cầm cái ly bước ra ngoài. Zoey nhìn theo thở dài. Phòng Jackson,… Vừa đẩy Julia vào phòng là anh tung tăng chạy đi lấy quà : - Anh có quà tặng em nè! Là một sợi dây chuyền bằng bạch kim, mặt hình một con mèo mắt là đá đen huyền bí, bộ lông hồng ngọc, ở đuôi là một cái chuông bằng kim cương. À túm lại là cực kì đẹp và cực kì độc. Anh đứng sau cô, vòng tay qua đeo vào cổ cho cô sợi dây chuyền. Hơi thở của anh cứ đều đều bên tai làm cô ngượng mà đỏ mặt. Sợi dây chuyền thanh mảnh, rất phù hợp với làn da trắng nõn và cái cổ cao quý phái của cô. Ngắm cô một lát, anh rất là hài lòng với lựa chọn của mình. Cô cũng đưa anh món quà : - Quà. – gọn lỏn có vậy. Sau đó chạy luôn về phòng vì ngượng. Anh cười nhẹ, nhắn tin cho cô : “Anh tặng em con mèo là vì nó giống em đấy! Vừa tham ăn, ham ngủ, còn lười nữa. Nhưng mà thật sự rất đáng yêu và thông minh! Với cả,… cảm ơn em về món quà. Ngủ ngon nhé!” Đọc tin nhắn mà cả mặt cô cứ nóng bừng bừng. Hạnh phúc đấy, nhưng cô chỉ lạnh lùng đáp : “Ừ. Ngủ ngon.” Phòng hắn,… cũng như phòng nó,… Hắn bế bổng nó lên, đặt cho nó ngồi trên lang cang ngoài ban công, hai tay siết lấy eo nó. Hắn cười mỉm, nó nhìn hắn khó hiểu. Hắn định tặng quà cho nó, nhưng mà với cái khung cảnh này, thì… hắn muốn ngắm thêm tí nữa. Nó ngồi đó, sau lưng là ánh trăng lung linh, cả người nó như bừng sáng. Khuôn mặt nó hiền dịu, đôi mắt trong vắt long lanh cứ nhìn chằm chằm vào hắn, đôi môi mím chặt, gò má ửng hồng. Nó tựa như thiên thần giáng trần đêm Giáng Sinh. Hắn cười mỉm, nó nhìn hắn khó hiểu. Hắn định tặng quà cho nó, nhưng mà với cái khung cảnh này, thì… hắn muốn ngắm thêm tí nữa. Nó ngồi đó, sau lưng là ánh trăng lung linh, cả người nó như bừng sáng. Khuôn mặt nó hiền dịu, đôi mắt trong vắt long lanh cứ nhìn chằm chằm vào hắn, đôi môi mím chặt, gò má ửng hồng. Nó tựa như thiên thần giáng trần đêm Giáng Sinh. Hắn tiếc nuối rời mắt khỏi nó. Hắn nhấc khẽ bàn tay trái của nó, đeo vào ngón áp út một chiếc nhẫn, kiểu dáng tinh tế, trẻ trung, năng động, vô cùng phù hợp với nó. Cơ mà,… hình như là nhẫn đôi. Hắn tiếp tục lôi ra một chiếc nhẫn khác y hệt chiếc của nó, chỉ có khác là kích cỡ. - Đeo cho anh. Nó ngoan ngoãn đeo cho hắn. - Quà của anh trong kia, thả em xuống để em đi lấy. - Hôn cái đi rồi anh thả xuống. – hắn tinh nghịch ra điều kiện, tay siết chặt eo nó hơn. - Anh… Thả xuống đi. Hắn im lặng cười gian, không có dấu hiệu gì là sẽ thả nó xuống. - Kevin. Em không đùa đâu! - Anh cũng đâu có đùa đâu! Nó miễn cưỡng cúi xuống, vốn là định hôn vào má hắn, ai ngờ hắn quay qua, làm nó hôn phải môi hắn. Nó bối rối đạp bụng hắn một cái. Đau nhưng hắn không dám buông tay ra ôm bụng vì sợ nó ngã. Khi chân nó đã về với nền nhà thân yêu, nó chạy đi lấy quà cho hắn – một cuốn album có sẵn hai tấm hình. Một là tấm nó vừa chụp nó ban sáng, hai là tấm nó chụp lúc hắn đang ngủ, cái mặt ngớ ngẩn không đỡ nổi (ở chap 73 đó ạ). - Kỉ niệm, lưu hết vào đây! – nó cười, hắn cũng cười. Tối hôm đó, mỗi người nhận được năm món quà, từ những người bạn mình yêu quý nhất. Ai cũng đi ngủ với một nụ cười, và tâm trạng hạnh phúc nhất. Tuy nhiên, niềm hạnh phúc đó kéo dài không được bao lâu bởi đó là đêm cuối cùng của họ. Đêm đó, nhà nó bị thằng điên nào đó đánh bom. Không một ai sống sót. Đọc tiếp Thiên thần, Ác quỷ và tiểu thư tung tăng trên phố – Chương 84
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương