Thiên Thần Hoa Hồng
Chương 24
Cuộc đời Dương Hải Trình chấm dứt ở đây sao? Phải chết trong tay lũ mạt hạng này sao? Không! Không cam tâm , bằng mọi giá phải sống ! Mùa đông. Nước lạnh ngắt, nó thấu vào từng thớ thịt, nhưng may sao nước làm cậu tỉnh táo hơn và bắt đầu suy nghĩ tìm lối thoát. Vết thương ở vai không sâu lắm nhưng máu bắt đầu loang ra. Tay cậu bị vướng vào một sợi lau nhưng nó đã bung ra vì sức nặng của cậu. Theo lực đẩy của dòng nước, cậu bị ép vào chân cầu. Nghiến chặt răng, cố chịu đựng rút con dao ra. Con dao đã được rút và máu cũng chảy nhiều hơn. Cậu biết, cứ để mũi dao đó thì tỉ lệ mất nhiều máu sẽ giảm đi nhưng trong tình trạng ngâm nước thế này không chết vì mất máu cũng chết vì lạnh Pặc! Cậu dùng hết sức và chiều cao vốn có, nhảy lên từ một mép sứt nhỏ ở chân cầu, ngoắc lưỡi dao vào thanh sắt của thành cầu. chiếc khăn đã ướt sũng vì vậy không thể quăng lên và cũng không thể vứt vì vậy chỉ còn lưỡi dai này thôi. Vết thương ở vai chảy máu nhiều hơn. Phải nhanh lên nếu không chỉ 30 phút ngâm nước nữa thôi thì cậu sẽ không thể trụ được. Một tay bị thương sẵn, một tay đang chảy máu, đành nghiến răng mà chịu đau thôi, cậu đang nhìn thấy thần chết rồi. cậu để chân lên mảng xi măng, một tay cầm chặt lưỡi dao, một tay cầm chặt cán dao. Lưỡi dao đâm vào da thịt hằn lên một đường chỉ tay mới Sau 15 phút vật lộn cũng tương đương việc cậu bị mất máu nhiều hơn. Vậy cậu đã thoát? Người cậu ướt sũng nước, trên người loang lổ những vệt màu hồng, tay và vai cậu vẫn đang rỉ máu, mặt cậu trắng bệch do mất máu và cũng do vì lạnh Xung quanh đây không có ai đi qua cả, phải tới đầu cầu thì may ra mới có nhà dân nhưng nhấc tay lên còn không nổi huống chi đi một bước Gió ngoài trời bỗng nổi lên, nước sông Thiên Hà vẫn cuồn cuộn chảy, gào thét từng hồi như than khó điều gì chăng? Trời mưa rào, từng hạt từng hạt quất vào da, vào mặt, rát lạnh. Cậu đã chẳng còn biết gì ngoài bóng tối vây lấy cậu. Nằm sõng soài trên đất như một xác chết vô hồn _ Đại ca, tiền cũng khá nhỉ Tên cầm đầu đập một sấp tiền lên đầu tên đàn em vừa hỏi _ Con mồi béo bở như thế_ Hắn cười quái đản_ Ngày mai sớm tìm thấy xác hắn thôi, vụ này giàu to rồi, hahahaha… Sáng hôm sau, trời vẫn mưa tầm tã, cầu Cô Xa không còn vết tích nào của một vụ ẩu đả đẫm máu, sông Thiên Hà dâng nước lên xóa hết đi những vết màu còn sót lại. Trời âm u hòa theo dòng người vẫn hối hả chạy theo từng nhịp đập của thời gian Tiếng ồn ào của lũ trẻ làm cô nhi viện bừng sáng Chủ nhật, dậy muộn hơn bình thường. Hứa Anh với đồng hồ và hất tung chăn lên 10h30 trưa Quá đủ để ột con mèo lười ươm cả màu đông trong giấc mơ. Hứa Anh uể oải ngồi dậy nhưng lại đổ rầm xuống, đầu cô choáng váng Quá đủ để ột con mèo lười ươm cả màu đông trong giấc mơ. Hứa Anh uể oải ngồi dậy nhưng lại đổ rầm xuống, đầu cô choáng váng Cả đêm qua cô không thể chợp mắt vì lo cho ai đó, khó khăn lắm mới ngủ được, cô hốt hoảng khoác áo chạy ra ngoài 23h45 đêm qua khi cô đang ngủ ngon lành thì mẹ Sa gõ cửa phòng cô. Thật bất ngờ khi biết có một thanh niên được cứu trong tình trạng mất máu nhiều và thật bàng hoàng khi biết người đó là Dương Hải Trình. Trong phòng bệnh của cô nhi viện, một cuộc phầu thuật khâu vết thương được diễn ra, bà Lương y tá lấy máu của Hứa Anh và qua một loạt các thao tác bắt buộc trong y khoa về lấy máu thì mới được chuyền cho Hải TRình vì cô có nhóm máu O, có thể cho tất cả các nhóm máu “ _ mẹ ơi, liệu cậu ấy có sao không? Bé chuối ở bên cạnh cũng lo lắng không kém_ đúng đó… Mẹ Sa gật đầu, ổn cả thôi” Cạch! Phòng của Chuối mở, Hứa Anh đi vào, nhẹ nhàng, tránh gây tiếng động. Chuối đang nghịch đồ chơi còn Dương Hải TRình vẫn chưa tỉnh, mà không biết cạu ta có tỉnh lại được không nữa Hứa Anh lại gần giường hơn, cô nhìn cậu ta, trông ngỗ nghịch đấy chứ, nhưng một nét dịu dàng vẫn ẩn hiện đâu đó trong cái con người kia, khó có thể nhận ra _ Anh ấy liệu có tỉnh lại không chị Suỵt – có lẽ là nhanh thôi! Bé Chuối chạy ra ngoài, lúc này trong căn phòng chỉ có mình Hứa Anh . Cô tiến lại gần, khẽ đưa bàn tay lên nhưng rồi lại dụt xuống như sợ chạm vào mái tóc đó thì cậu ta sẽ nắm lấy bàn tay cô và cô sẽ biến thành “ kẻ trộm”. Khuôn mặt Trình đã hồng hào hơn. Rốt cuộc cậu ta làm cái quái gì mà lại ra thế này, mất máu cũng không hề ít làm cô choáng váng cho tới tận bây giờ. Nhưng cô bất chợt cảm thấy lo lắng, có cần lâu tỉnh như vậy không? Cô ngồi xuống bên cạnh, không thôi nhìn vào gương mặt đó, , cô đưa tay lên, vuốt nhẹ mái tóc của Hải Trình Đột nhiên cái đầu của cậu ta cử động, cô giật mình lùi lại phía sau hai bước, thành “ kẻ trộm” thật rồi, cô chạy vội ra ngoài _ Mẹ ơi, Cậu ta tỉnh rồi!!!!_ Rồi cô lại chạy vào trong, cô vui mừng khôn xiết, nụ cười toe toét trên môi, cô cũng không hiểu sao cô lại có thái độ như vậy. Chỉ biết rằng cô đang rất vui, vì chắc chắn rằng Dương Hải Trình đã sống Mẹ Sa đi vào phòng của Chuối mang theo một hộp cứu thương. Mẹ mỉm cười vì Hải TRình đã tỉnh và đang nói chuyện với bé Chuối, còn cười cái gì đó mặc dù chỉ có mình bé Chuối là huyên thuyên một mình _ Cậu đã ổn rồi _ Cậu đã ổn rồi Trình quay lại hơi thắc mắc nhưng cũng gật _ Đến giờ thay băng, cậu chịu khó nhé _ Vâng! Lấy kéo cắt mảnh vải cố định, mẹ Sa từ từ bỏ lớp băng ra, từng vòng, từng vòng _ Xin lỗi, cô đã cứu cháu/ _ Quan tâm chuyện đó làm gì, miến là cậu không sao, nào, cẩn thận này _ A… _ Cậu bị thương khá nặng đấy, cậu là bạn của Hứa Anh đúng không, con bé phải chuyền cho cậu 400cc máu đấy Hải Trình nhíu mày _ Hứa Anh, là Vũ Hứa Anh sao? Cạch! Cửa mở, cả mẹ Sa và Hải TRình đều quay lại, không thể sai, người đó chính là Demon
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương