Thiên Thần Tan Vỡ
Chương 5
Mới chỉ có vài thực khách đến nên Linda-Gaillàm cả công việc phục vụ ở quầy. Cô mang racho Lo một đĩa bánh và ly cà phê “Mấy tuần nayanh đến đây khá nhiều đấy.”“Cà phê ngon, bánh cũng ngon, phong cảnh lạiđẹp” Lo ngọam một miếng lớn, cười nhăn nhởvới Linda-Gail.Linda-Gail ngoái nhìn ra sau chỗ Reece đang làmviệc. “Chứ không phải là anh đến đây vì cô ấychứ.”“Vẫn còn sớm quá.” Anh vẫn tiếp tục với mónbánh. “Hình như ở thị trấn này không ai nướngbánh bằng mẹ anh. “Có thông tin gì mới về côta không?”“Chuyện gì? Có liên quan đến em đâu”“Nào, sao lại phải giấu anh thế Linda-Gail”Cô cố tỏ ra xa cách nhưng đâu có được. Cô vàLo đã thích nói chuyện với nhau từ nhỏ. Và thựcsự cô cũng chẳng thích nói chuyện với ai khácngoài Lo“Vẫn vậy thôi, chị ta chả chuyện trò gì cả, khôngné tránh bất kỳ việc gì, ngày nào cũng đến đúnggiờ, làm cho đến khi hết ca hoặc khi Joanie lôiđi.” Linda-Gail nhún vai đứng tựa vào quầy vànói tiếp “Theo em được biết thì cũng chả có aithư từ gì cho chị ta. Nhưng chị ta có điện thoạiở trên tầng và…”Lo ghé sát vào mặt Linda-Gail có vẻ thì thầm“Kể tiếp đi em” “Brenda nói với em là lúc ở khách sạn chị ta kéobàn trang điểm chặn cửa với phòng bên cạnh.Có thể chị ta sợ điều gì đó hoặc ai đó. Chị tacũng chẳng sử dụng thẻ tín dụng, điện thoại ởkhách sạn cũng không, ngoại trừ mỗi ngày mộtlần sử dụng đường dây để kết nối internet.Trong phòng có đường dây kết nối tốc độ caonhưng phải trả mười đô la một ngày nên có lẽchị ta sử dụng đường dây điện thoại cho rẻhơn.”“Hình như cô ta biết cách sử dụng vật tự làmthỏa mãn mình.”“Đừng lăng mạ người khác như thế” Linda-Gailnói với vẻ khó chịu ra mặt. Cô đứng tránh ra vàtự trách mình đã không từ bỏ được thói quencũ. “Em sẽ nói cho anh biết thứ mà chị ấykhông cần. Chị ấy không thích những gã đànông dâm dê lúc nào cũng bám sau gót. Thứ màchị ấy có thể sử dụng là một người bạn.”“Anh có thể là bạn của cô ấy. Em và anh, chúngta đều là bạn mà.”“Anh cho rằng chúng ta là bạn hay sao?”Lo có vẻ bất ngờ trước câu nói của Linda-Gail.Anh nhoài người nắm tay cô. “Kìa Linda-Gail…”Nhưng cô chả thèm đáp lại mà quay ra với nụcười vốn có trong công việc của mình “Chàocảnh sát trưởng.”“Chào Linda-Gail, chào Lo” Cảnh sát trưởngRichard Mardson (tên đầy đủ của Rick) đi vào vàngồi lên ghế trước quầy. Anh ta cao lớn và luôntỏ phong thái điềm đạm thân thiện khi có thểnhưng cũng rất cứng rắn, lạnh lùng khi cầnthiết.Rick thích uống cà phê ngọt và lõang. Linda-Gailchưa kịp rót xong thì anh đã với ta lấy lọ đường.“Hai người lại đang cãi nhau hay sao?”“Không, bọn em chỉ đang nói chyện về cô đầubếp mới của mẹ em.”“Cô ấy nấu món rất ngon đấy. Linda-Gail, cô gọicho tôi món bít tết gà nướng được không?” Cảnhsát trưởng uống liền hai ngụm hết ly cà phê.Cặp mắt xanh của anh rất sáng, mái tóc hoe lúcnào cũng cắt gọn gàng. Bộ râu đã nuôi cả mùađông cũng đã bị vợ bắt cạo sạch.“Cậu lại thích cô bé đó phải không Lo?”“Em cũng đang muốn thử thăm dò xem thếnào”Cảnh sát trưởng Rick lắc đầu “Cậu nên tìm mộtcô và ổn định cuộc sống đi.”“Vâng, em cũng đang tìm đây. Cô bé đầu bếpmới này có vẻ rất bí hiểm. Hình như cô ta đangchạy trốn đến đây.”“Nếu có thì cũng không phải là chạy trốn phápluật. Tôi làm công việc của mình tôi biết.” Ricknói trong khi Lo trợn mắt vì ngạc nhiên. “Cô ấykhông phạm tội, cũng không dính líu đếnchuyện gì cả. Chưa thấy ai nấu món bít tết ngonnhư cô ấy bao giờ.”“Chắc anh biết cô ấy đang sống ở căn hộ tầngtrên rồi phải không? Linda-Gail vừa nói cho embiết khi ở khách sạn lúc nào cô ta cũng kéo mànbàn trang điểm chặn chỗ cửa phòng bên cạnh.Có vẻ cô ấy đang lo sợ điều gì đó.”“Có thể cô ấy có lý riêng.” Rick điềm tĩnh nhìnvề phía gian bếp và nói tiếp “Rất có thể cô ấymuốn trốn tránh người chồng hoặc cậu bạn trailuôn quấy rầy mình.”“Em thì không bao giờ làm chuyện đó. Đánh đậpphụ nữ không đáng mặt đàn ông.”“Có rất nhiều loại đàn ông trên thế giới này Loạ.”Hết ca làm, Reece lên phòng và mở nhật ký. Côđiều chỉnh nhiệt độ lò sưởi ở mức tiết kiệm, mặcáo len và đi đến hai đôi tất. Cô đã tính toán kỹ,để nhiệt độ như vậy sẽ tiết kiệm hơn là đốt đèncả ngày lẫn đêm.Cô đang mệt nhưng rất thoải mái. Căn hộ thậtlý tưởng với cô. Ở đây Reece thấy an toàn và dễchịu. Mặc dù vậy cô vẫn lấy hai chiếc ghế caoJoanie cho mình chặn dười cửa mỗi khi ở trongphòng.Ngày hôm nay lại vắng khách. Hầu như chỉ toànngười địa phương đến ăn. Không thể trượt tuyếtđược nữa rồi mặc dù mình nghe nói phải mấytuần nữa những con đường đi vào núi mới đượcmở. Thật lạ khi cho rằng vẫn còn tuyết ở trên đótrong khi ở dưới này tòan bùn đất và cỏ tía.Ngừơi dân ở đây rất kỳ lạ. Hình như họ khôngbiết mình nhận ra điều đó khi họ nói chuyện vớimình, hoặc cũng có thể họ cho rằng chuyện đólà bình thường. Mình cũng nghĩ đó là chuyệnbình thường ở thị trấn nhỏ này. Mình đứng bênlò nướng nhưng vẫn cảm nhận được áp lực củanhững lời nói đó đối với mình.Họ rất tò mò nhưng lại không dám đến gặpthẳng mình để hỏi. Chắc họ biết làm như thế sẽkhông lịch sự nên chỉ quanh quẩn đồn đại.Ngày mai mình sẽ được nghỉ cả ngày. Mình sẽphải quét dọn và sắp đặt nhà cửa bây giờ thìmình chỉ biết có vậy. Mình đã thực sự hốt hỏangkhi nhìn vào thời gian biểu. Mình sẽ làm gì? Làmsao mình có thể sống qua được cả ngày màkhông có việc gì để làm đây?Thế rồi mình cũng quyết định sẽ đi bơi thuyềnnhư đã từng nghĩ đến việc đó khi lần đầu tiênđến đây. Mình sẽ đi, đi thật xa và ngắm nhìndòng sông. Có thể vẫn còn tiếng đá kêu như lờiLo nghĩ. Mình muốn ngắm dòng nước trong,những khe núi, bãi cỏ và đầm lầy. Có thể sẽ cóai đó đi thuyền trên sông. Mình sẽ mang theochút đồ đạc để ăn trưa và tiêu khiển.Đoạn đường đến chỗ con sông rất xa.Gian bếp bật đèn sáng trưng và Reece ngân ngahát theo ca sỹ Sheryl Crow trong khi cô lau chùibếp nấu. Cuối cùng thì nhà bếp này cũng phảiđóng cửa.Đây là đêm cuối cùng cô làm việc ở nhà bếpManeo này vì vậy cô muốn sau khi cô ra đi mọithứ ở đây đều phải sáng bong.Cô đã nghỉ làm việc trọn một tuần và rồi cũngtìm được công việc như mơ ước là đầu bếptrưởng cho nhà hàng Oasis, một trong nhữngnhà hàng nổi tiếng và đông khách nhất thànhphố Boston. Cô sẽ phải giám sát và điều hànhmười lăm nhân viên dưới quyền, sẽ phải ký vàothực đơn các món ăn, cô sẽ phải làm việc hếtmình.Không khí làm việc sẽ rất khẩn trương, áp lựccao.Cô không thể chờ đợi thêm được nữa.Cô sẽ giúp đỡ cho Marco với Tony Maneo sẽ làmviệc tốt. Cô biết Tony và vợ của anh ấy, chị Lisarất vui khi có được cô. Thực ra, cô đã biết trước– vì người đầu bếp tiền nhiệm của cô, Donna đãnói ra – họ sẽ tổ chức một bữa tiệc để chúcmừng vị trí mới của cô và cũng để tạm biệt côluôn.Cô vẫn còn nhớ như in cảnh Tony vẫy tay từchối khách hàng ngoại trừ những vị kháchthường xuyên được mời vào để dự bữa tiệc chiatay.Cô sẽ rất nhớ nơi này, nhớ những con ngườinày, nhưng dù sao thì cũng đã đến lúc cô có sựthay đổi. Cô đã làm việc vì điều đó, học hành,lên rất nhiều kế họach cũng chỉ vì nó và bây giờđiều đó sắp đến với cô.Reece lùi lại một bước ngắm nhìn căn bếp có vẻhài lòng và mang mấy thứ đồ vệ sinh bỏ vàothùng rác.Có tiếng va chạm bên ngòai và cô ngước mắtnhìn lên. Tiếng la hét làm cô hỏang sợ quaycuồng. Tiếng súng vang lên và người cô cứng lại.Cô vừa thọc tay vào túi định lấy điện thoại gọithì cánh cửa quay phía trước bật mở. Cô lờ mờnhìn thấy bóng người di chuyển và cảnh tượnghãi hung. Súng, cô chỉ nhìn thấy duy nhất khẩusúng rất to và đen. Và rồi cô bị đẩy vào thùngrác ngực đau nhói.Cô không thể kiềm chế nổi tiếng kêu. Cô kêu rấtnhiều mỗi khi cựa mình trên giường khiến côphải ôm ngực đau đớn. Cô có thể cảm nhậnđược chỗ đau đó, chính là chỗ viên đạn đãxuyên vào. Sức nóng và chấn động của nó vẫncòn đấy. Nhưng khi nhìn vào bàn tay thì lạikhông hề thấy vết máu và khi chà tay lên da côchỉ thấy hình như có vết sẹo.Không sao, không sao cả. Chỉ là một giấc mơ thếthôi. Nhưng cả người cô vẫn run bần bật khi côngồi dậy nắm chặt chiếc đèn pin trong tay kiểmtra lại cửa ra vào và các cửa sổ.Không hề có ai, không hề có một bóng ngườinào ở con đường bên dưới, trên mặt hồ. Cáctúp lều và căn hộ bên dứơi đều tối đen. Khôngcó ai đến đây để làm nốt phần việc mà họ bắtđầu hai năm trước. Họ không quan tâm đến việccô còn sống hay không, cũng không thể biết côđang ở đâu cho dù họ muốn.Cô vẫn còn sống – chỉ là một tai nạn của sốphận, cô vẫn còn may mắn. Reece thầm nghĩnhư vậy trong khi đưa tay lên xoa vết sẹo màviên đan để để lại trên ngực.Cô vẫn sống và bây giờ một ngày mới lại sắp bắtđầu. Và kia, lại có một con hươu đang đi xuốngmé hồ uống nước.Cô nói lớn “ Bây giờ những điều mà mình khôngthể nhìn thấy hàng ngày. Không phải là ở Bostonnữa rồi. Không phải là Boston cho dù mình vẫncó những lúc giật mình hỏang loạn. Ở Bostonmình sẽ không nhìn thấy ánh sang bình minh vàcon hươu đang quỳ gối uống nước ở mé hồ thếkia.Sương mù vẫn bao phủ dày đặc trên mặt đấtkhiến mặt hồ trông giống như tấm kính. Phía xacó ánh đèn phát ra từ ngôi nhà nhỏ của Brody.Hình như anh ta cũng không ngủ được. Hoặccũng có thể anh ta dậy sớm để viết còn buổichiều sẽ thảnh thơi nằm trên võng đọc lại.Nhìn thấy ánh đèn và thấy có người cũng thứcnhư mình cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.Cô đã nằm mơ nhưng dù sao thì người cô cũngkhông bị tan ra thành từng mảnh. Như thế cũngđã là một bước tiến rồi. Lại có ai đó phía bên kiahồ bật đèn. Có thể người đó cũng đang đứngbên cửa sổ nhìn ra ngòai như cô lúc này và nhìnthấy ánh sáng phát từ cửa sổ nhà cô. Họ sẽcũng chia sẻ cảnh bình minh.Cô đứng đó ngắm nhìn ánh sáng ló lên từ đằngđông thành những vệt màu hồng in trên nềntrời, *** xuống hồ cho đến khi mặt nước rực lênnhư ngọn lửa.Khi cô nhét hết những thứ đồ cần thiết chochuyến đi của mình thì chiếc ba lô của cô nhưnặng đến năm mươi kilôgram. Đoạn đường chỉcó khỏang tám dặm cả đi và về nhưng cô nghĩvẫn nên cẩn thận và chuẩn bị đồ dùng đủ chocả chuyến đi hơn mừơi dặm.Biết đâu cô lại muốn đi xa hơn hoặc rẽ quanhvào đâu đó, rất nhiều khả năng. Cô đã bỏ hếtđồ vào và sẽ không tháo ra nữa. Cô tự nhủ sẽdừng lại bất cứ chỗ nào cô muốn, sẽ bỏ ba lôxuống để nghỉ ngơi. Hôm nay là một ngày trờiđẹp, quanh đãng và cô lại được nghỉ, cô sẽ tậndụng hết những lợi ích mà nó mang lại.Vừa bước được vài bước thì có tiếng ngừơi chào.“Khám phá khung cảnh buổi sáng hay sao? Maclên tiếng. Anh vẫn mặc chiếc áo sơ mi tay bằngvải len yêu thích bó gọn gàng trong quần jean,đầu đội mũ lưỡi trai. “Tôi muốn đi khám phá thịtrấn một chút.”Mac nhướng mày ngạc nhiên “Cô đi một mìnhsao?”“Đừơng cũng không đến nỗi khó đi lắm. Hômnay lại là một ngày đẹp trời, tôi muốn ngắmcảnh dòng sông. Tôi có bản đồ, la bàn, nướcuống và mọi thứ cần thiết đây rồi” Cô mỉm cườinói tiếp “Thậm chí còn nhiều hơn mức cầnthiết.”“Đường vẫn lầy lội lắm và tôi nghĩ sách hướngdẫn du lịch sẽ khuyên cô đi hai người thậm chílà đi theo nhóm”Đúng thế, nhưng cô không thích đi đông người.Đi một mình cô luôn cảm thấy thoải mái “ Tôi sẽkhông đi xa đâu. Hơn nữa, tôi cũng đã đi dạomột chút trong rừng và khu đồi Black Hills rồi.Cám ơn anh đã lo lắng cho tôi.”“Hôm nay tôi cũng muốn nghỉ một chút. Leonphụ trách ở quầy và chỗ cửa hàng rau quả cũngcó người phụ trách rồi. Tôi có thể đi với côkhỏang một giờ”“Không sao đâu. Anh còn nhiều việc cần làmtrong ngày nghỉ của mình. Thực sự, anh khôngcần phải lo lắng cho tôi đâu. Tôi sẽ không đi xa”“Sáu giờ chiều mà cô chưa về là tôi sẽ cử ngừơiđi tìm”“Sáu giờ không những tôi đã về mà còn đangnghỉ ngơi rồi. Chắc chắn là như vậy.” Cô xốc balô lên đi một vòng quanh bờ hồ rồi rẽ vào rừnghướng đến chỗ mấy hẻm núi.Cô bước đều, chậm rãi, ngắm nhìn những đốmsáng xuyên xuống dưới tán cây. Không khí buổisang trong lành, mùi nhựa thông và mùi đấtsớm làm cô quên đi cơn ác mộng vừa qua.Cô sẽ thực hiện những chuyến đi như thế nàynhiều hơn, sẽ đi theo một hướng khác khi côđược nghỉ - ít nhất cũng phải là những ngày côđược nghỉ cả ngày. Thỉnh thỏang cô cũng sẽ láixe vào công viên và làm công việc tuơng tựtrước khi hàng lọat khách du lịch kéo đến nghỉmùa hè làm chật kín hết chỗ. Rất tốt, một việclàm lành mạnh giúp cô bình phục và cô sẽ phảilàm thường xuyên.Tinh thần thư giãn, cô sẽ thưởng ngoạn nhữngbông hoa dại mọc kín trong rừng và hai bênđường đi, những vạt ngải đắng (1) và bãi cỏ núicủa mùa hè, sẽ rất tuyệt vời khi ngắm cảnh hoanở như vậy.Đến chỗ rẽ, cô xốc lại ba lô và theo biển chỉ dẫnrẽ vào lối đến khe núi Angel. Lối đi không dốclắm nhưng không khí rất ẩm ướt, trên đầu lànhững dãy hoa leo hình nón, thi thỏang còn cómấy tổ chim chót vót trên ngọn cây. Từng phiếnđá lớn nằm rải rác quanh những vũng nước vàbùn do tuyết tan tạo thành. Theo sách hứơngdẫn du lịch thì chỉ vài tuần nữa những nơi nàysẽ mọc đầy hoa dại.Chẳng biết lúc đó sẽ thế nào nhưng bây giờ thìnơi đây như một thế giới hoàn toàn khác, tất cảchỉ tòan màu sáng nhạt, màu nâu và sự imlặng.Con đường bây giờ bắt đầu dốc lên, một bên lànhững rặng thông mé bên kia nhìn xuống khenúi sâu thẳm.Những ngọn núi đã xuất hiện phía trước, tuyếtbao phủ đỉnh núi lấp lánh dưới ánh trăng,đừơng đi bây giờ cũng khúc khủyu, dốc hơn. Côbước đi từng bước nhỏ và luôn giữ thăng bằng.Không nên vội vàng, hấp tấp.Được một dặm đầu tiên cô dừng lại nghỉ, uốngnước và cảm nhận.Cô vẫn nhìn thấy ánh sáng phản chiếu từ hồnước Angel ở phía đông nam, Không còn chútsương mù nào vì mặt trời đã lên cao. Giờ nàychắc đang có rất đông khách đến ăn sáng và nóichuyện rôm rả, gian bếp của cô sẽ đầy mùi thịtnướng và cà phê. Nhưng ở đây thì rất tĩnh lặng,không khí đầy mùi nhựa thông.Cô đang ở đây một mình, không hề có âmthanh gì mà chỉ có gió nhẹ thổi qua những hàngcây, tạo thành vệt trên những bãi cỏ ở một đầmlầy nơi những con vịt đang lặng lẽ kiếm ăn. Cótiếng chim gõ kiến đang săn mồi phát ra ở phíahàng cây. Cô tiếp tục leo cho đến khi các cơ mỏinhừ. Trước kia, khi chưa bị thương, những condốc như thế này cô có thể chạy băng băng lênđược.Cô đã từng đi bộ nhưng việc tập luyện ở câu lạcbộ có gì khác với việc leo con dốc tới năm dặmthế.“Khác, rất khác… Nhưng cô sẽ làm được…”Reece lẩm bẩmCon đường cắt qua những bãi cỏ, gấp khúc ởcuối mỗi đoạn dốc. Dọc con đường bây giờ đãđầy ánh nắng, nơi thỉnh thỏang ngồi nghỉ, cô cóthể nhìn thấy những hồ nước nhỏ, thỉnh thỏanglại có một chú diệc bay lên mỏ cặp chặt một concá.Mặc dù rất thích chụp cảnh đó nhưng không lầnnào cô lấy kịp máy ảnh ra. Cô bực tức bước đitrên con đường gấp khúc, cho đến khi nghe thấytiếng ầm ầm của dòng sông. Đến ngã rẽ của conđường đầy bùn đất, cô mừng rỡ reo lên khi nhìnthấy tấm biển nhỏ chỉ đường. Con đường sẽ dẫnlên đến đỉnh núi và để làm được điều đó đòi hỏiphải có sự kiên nhẫn và kỹ năng leo núi.Nhưng cô thì lại không có cả hai và phải thừanhận khớp chân của cô đang đau nhói, bànchân cô cũng bắt đầu đau rát. Cô dừng lại uốngnước, phân vân không biết nên ngồi đây ngắmnhìn khung cảnh đầm lầy và những bãi cỏ kiahay đi tiếp. Cô sẽ chọn một tảng đá nào đó ngồidưới ánh nắng và biết đâu lại chẳng may mắnnhìn thấy con thú hoang. Nhưng tiếng ồn ào củadòng sông lại lôi cuốn cô. Cô đi thế này là đểkhám phá thị trấn Angel Fist và bộ hành luôn làniềm yêu thích của cô. Vai cô cũng đau. Có thểcô đã mang quá nhiều đồ. Nhưng đã đi đượcnửa đường và cho dù với tốc độ thế này cô vẫncó thể đạt được mục đích của mình trong buổisáng.Cô đi qua bãi cỏ, tiếp tục leo một con dốc đầybùn đất. Khi đến chỗ gấp khúc tiếp theo cô bắtđầu nhìn thấy dải trắng dài sáng lóa của consông.Con sông chảy qua khe núi với tiếng rì rầm đầysức mạnh. Đây đó những tảng đá lớn nằm thưathớt hai bên bờ như bị sức mạnh của nó đánhbật ra. Ở đây không gian cũng rất tĩnh lặng, mơmàng, dòng sông uốn khúc chảy xuôi về hướngtây.Cô lấy máy ảnh ra nhưng cô biết chỉ chụp từngkiểu ảnh sẽ không thể hiện hết được quangcảnh của dòng sông. Cô sẽ không ghi lại đượcâm thanh, cảm giác cũng như nét hoang sơ củanhững tảng đá.Bất chợt cô thấy có hai chiếc thuyền kayak màuxanh sáng và mừng rỡ thu hình vào ống kínhmáy quay. Cô lặng lẽ quan sát người đi thuyềnkhua mái chèo và văng vẳng nghe thấy tiếng họgào thét nói chuyện với nhau.Chắc hẳn một người trong số họ đang học cáchbơi thuyền. Cô lấy ống nhòm ra nhìn cho rõhơn. Một người đàn ông và một cậu bé chắc chỉhơn mười tuổi. Khuôn mặt cậu bé nhìn rất chămchú và phấn khích. Cô nhìn rõ cậu ta cười nói,gật đầu, miệng cậu ta mấp máy mỗi khi gọingười đàn ông. Chắc anh ta là người dạy cậu bébơi thuyền.Họ song đôi với nhau chèo thuyền bơi xuôi dòngsông về hướng tây.Reece đeo ống nhòm vào cổ và đi theo họ trêncon đường bên bờ sông.Khung cảnh nhìn từ trên cao thật tuyệt vời. Mỗibước đi cô đều cảm nhận thấy sự đau mỏi ởkhớp chân nhưng cảm giác lo lắng, hồi hộp thìhoàn toàn biến mất. Những gì cô cảm nhận thấylúc này là hoàn toàn bình thường, rất nhỏ bé,mong manh nhưng cũng đầy nỗi ưu tư. Cô chỉviệc ngẩng đầu lên và cả bầu trời phía trên sẽthụộc về cô. Tất cả thuộc về cô, cả những ngọnnúi đang ánh lên màu xanh dưới ánh nắng mặttrời kia nữa.Mặt cô đã nóng bừng, mồ hôi ngấm ướt hếtlưng. Đến chỗ nghỉ tiếp theo cô sẽ cởi áo khoácngoài và uống nước.Cô tiếp tục chậm rãi bước đi.Cô giật mình khựng lại khi thấy Brody ngồichênh vênh trên một mỏm đá.Anh liếc nhìn cô có vẻ rất thản nhiên, “Anh biếtngay đó là em mà. Em bước đi mà chả khác gìtiếng thác đổ vậy.” Cô mệt mỏi nhìn Brody vàanh lắc đầu nói tiếp “Có thể không đến mức ấynhưng dù sao thì gây tiếng ồn như thế cũng sẽđuổi được bọn thú ăn thịt người. Bọn thú bốnchân ấy.”Cô đã không nghĩ tới khả năng sẽ gặp gấu vàcàng không nghĩ rằng mình lại gặp con người ởđây.“Anh đang làm gì ở đây.”“Anh làm công việc của anh” Brody tợp mộtngụm nước trong chiếc ly anh cầm trên tay.“Còn em? Không phải em đến đây để lẩm nhẩmhọc bài hát đấy chứ?”“Không, tôi đâu có hát.” Trời đất, cô có hát đâu.“Được rồi, không phải em hát mà là em đangthở dồn lời của nó.”“Tôi đi bộ theo con đường này. Hôm nay là ngàynghỉ của tôi”“Hi hi” Brody có vẻ thích thú và cầm cuốn sáchđang đặt trong lòng lên.Dù sao thì cô cũng đã dừng lại và muốn nghỉmột lát để lấy hơi trước khi leo tiếp. Cô sẽ dànhra một vài phút nói chuyện với anh trong lúcnghỉ chân. “Anh lên mãi trên này để viết haysao?”“Để nghiên cứu. Anh đang tính sẽ cho một nhânvật chết ở trên này. Chỉ là tưởng tượng thôi”Anh nói tiếp khi khuôn mặt cô đã bớt đỏ sauchặng đường dài đi bộ. “Đây là nơi rất lý tưởngcho việc đó. Nhất là vào thời gian này của năm.Không có ai đến đây sớm thế này cả - ít nhất thìcũng phải nói là hầu như không có ai – Anh tarủ cô bé lên đây và đẩy cô ta xuống”Brody hơi ngả người ra sau và nhìn xuống. Anhđã cởi áo khoác ra, việc mà cô cũng dự định sẽlàm. “Quả là cú ngã rất dài. Một tai nạn khủngkhiếp, một thảm kịch”Cô bắt đầu thấy tò mò “Tại sao anh ta lại làmnhư vậy”Anh chỉ nhún vai, bờ vai rất rộng trong chiếc áosơ mi “Có lẽ vì anh ta có thể làm như vậy”“Có mấy người bơi thuyền ở dưới sông. Họ sẽnhìn thấy”“Thế mới gọi là chuyện tưởng tượng.” Anh lẩmbẩm, tẩy xoá gì đó trên cuốn sổ :Có thể sẽ tốthơn nếu họ có mặt ở đó. Họ sẽ nhìn thấy gì?Thân người rơi xuống, tiếng hét vang lên, tiếngnước kêu”“Vâng, tuỳ anh”Anh ta chả nói gì thêm, chỉ ngồi cằn nhằn vớichính mình, còn cô tiếp tục hành trình. Cô cảmthấy hơi bực mình. Anh ta chọn được chỗ ngồirất đẹp, nếu không phải là anh ta đã chiếm chỗđó trước thì cô cũng sẽ chọn. Nhưng cô sẽ tìmđược chỗ khác, chỉ cao hơn một chút thôi.Cô tránh xa mé bờ sông trong khi đi và cố xuađi hình ảnh một ngừơi đang rơi từ trên xuốngnhững tảng đá và dòng nước bên dưới.Đến lúc phải nghỉ rồi. Cô dừng lại, hai tay chốngvào đùi đứng thở. Chưa kịp quyết định có chọnchỗ này để nghỉ hay không thì có tiếng hú dàidữ dội của một con diều hâu đang bay về hướngtay.Cô muốn đi theo con diều hâu đó, có thể đó làtín hiệu nên đi tiếp. Thêm một đoạn nữa, côquyết định, chỉ một đoạn nữa thôi rồi sẽ tìm chỗnghỉ, sẽ thoải mái một mình, ăn trưa và ngồingắm dòng sông.Màu trắng của dòng nước như tiếp thêm sứcmạnh cho cô đi tiếp.Dòng nước chảy qua nhữngtảng đá lớn rồi lại đổ xuống những thác nướcnhỏ. Tiếng nước chảy vọng vào khe núi như hoàquyện với tiếng cười sảng khoái của cô.Cuối cùng thì cô cũng chọn được chỗ ngồi nghỉcho mình.Rất thoải mái, cô đặt ba lô và ngồi trên một tảngđá nhọn lấy thức ăn ra nhai ngấu nghiền.Cô cảm thấy như đang ở trên đỉnh thế giới,yêntĩnh và vô cùng hạnh phúc. Miếng táo cô ănnhư giòn thêm trong khi con diều hâu ban nãylại kêu lên và bay lượn trên đầu cô.Tuyệt vời, thật tuyệt vời.Cô nhấc ống nhòm nhìn theo con diều hâu vàdòng nước cuộn chảy dưới sông, ngắm nhìntừng tảng đá, từng khóm liễu và rặng thông vớihy vọng sẽ phát hiện ra một con thú hoang nàođó. Có thể là một con gấu đi săn cá hoặc có thểlà một con hươu ra sông uống nước.Cô muốn ngắm nhìn những con hải ly và rái cábơi lội. Muốn cảm nhận đầy đủ những gì đang ởquanh cô với những tảng đá nhọn nhô lên vàmặt trời đang phản chiếu dòng nước bên dưới.Nếu không khám phá dải đất ven sông này thìcô đã không nhìn thấy họ.Họ đang đứng giữa những bụi cây và mấy tảngđá. Người đàn ông đứng quay lưng về phía côtrong khi người phụ nữ hai tay chống trên hôngquay mặt về phía dòng sông.Mặc dù có ống nhòm nhưng từ độ cao vàkhoảng cách khá xa cô không thể nhìn rõ họ. Côchỉ nhìn thấy mái tóc đen hiện lên trên chiếc áojacket và chiếc mũ lưỡi trai đỏ.Họ đang làm gì thế nhỉ? Chắc đang tìm một chỗdựng trại hoặc tìm lối xuống bờ sông. Nhưng côtìm dọc xung quanh mà không hề thấy bóngchiếc ca nô hay chiếc thuyền kayak nào cả. Cũngkhông có dụng cụ gì để dựng trại.Cô tặc lưỡi và hướng ống kính trở lại quan sát.Có vẻ hơi căng thẳng. Chắc họ không thể nhìnthấy cô được vì cô đang ngồi ở vị trí rất cao ởmé bên kia con sông. “Hình như họ đang cãinhau” Cô lẩm bẩm “Rất có thể là như thế”Thái độ của ngừơi phụ nữ có vẻ giận dữ. Và khicô ấy chỉ tay vào mặt người đàn ông thì Reececó thể khẳng định chắc chắn suy đoán của cô làđúng.“Ồ, chắc cô nàng thất vọng rồi. Chắc hẳn cô tamuốn tìm một căn phòng tiện nghi ở khách sạnnhưng anh chàng lại kéo cô đến đây”Người đàn ông làm động tác như nhắc nhở cảnhcáo và người phụ nữ tát vào mặt anh ta “Ối!” Côthốt lên và chìa ống kính tiếp tục quan sát.Quan sát lén người khác thế này không phải làhành động đẹp nhưng cô không thể cưỡng lại sựtò mò.Người phụ nữ dùng cả hai tay túm cổ áo ngườiđàn ông và tiếp tục tát anh ta. Reece hạ ốngkính hơn nữa vì cảnh bạo lực giữa hai ngườilàm cô hơi choáng váng.Cô như chết cứng người, nghẹt thở khi thấyngười đàn ông phản ứng lại. Không rõ đó là cúđấm, cú tát hay vả chỉ biết là người phụ nữ ngãbật ra sau.“Không, không. Đừng làm như vậy. Cả hai ngườinên dừng lại đi”Nhưng người phụ nữ vẫn giận dữ nhỏm dậy. Côta chưa kịp đứng lên thì lại bị đạp ngã dúixuống nền đất đầy bùn và đá.Người đàn ông bước lại đứng sát người phụ nữtrong khi tim Reece đập thình thịch trong lồngngực. Anh ta cúi xuống như muốn nâng ngườiphụ nữ dậy trong khi cô ta dùng cả hai tay chetrước ngực. Miệng cô ta chảy máu, có thể làmáu rỉ ra từ mũi nhưng cô không hề ngớt lời.Đừng hét nữa, đừng la hét chửi mắng anh tanữa, mọi việc sẽ chỉ tồi tệ thêm thôi.Đúng là mọi việc xấu đi khi người đàn ông giạngchân đè lên cô ta tay túm tóc đập đầu cô taxuống đất. Không biết Reece đã nhảy xuốngđứng ở dưới đất từ lúc nào và nhìn chằm chằmvào ống kính trong khi người đàn ông dùng cảhai tay bóp cổ người phụ nữ.Anh ta dùng chân đè liên tục lên người phụ nữtrong khi người cô ta oằn lên theo phản xạ tựnhiên.Đến khi người phụ nữ nằm im bất động thì chỉcòn tiếng gầm rú của dòng sông và tiếng nấcnghẹn ngào phát ra từ lồng ngực Reece.Cô quay lại lảo đảo trơn trượt và ngã khuỵuxuống sông ngay lập tức đứng dậy và chạy.Đôi giày của cô như muốn bung ra khi cô laonhư bay xuống con dốc Cô ngã dúi dụi khixuống đến chỗ gấp khúc. Khuôn mặt người phụnữ mặc áo đỏ bây giờ đã trở thành khuôn mặthoàn toàn khác, hai mắt mở to trợn trừng nhưmắt búp bê.Ginny, không phải là Ginny. Đây không phải làBoston và cô không hề nằm mơ.Nhưng những ý nghĩ đó cứ lẫn lộn rối tung trongđầu cô cho đên khi cô nghe thấy tiếng hét, tiếngcười, tiêng súng nổ. Cho đến khi ngực cô đaunhói và mọi thứ quay cuồng trước mắt cô.Cô lao thẳng vào người Brody và cấu xé.“Đừng làm thế đi nào,em bị điên à? Hay muốntự tử?” Giọng anh có vẻ gấp gáp khi đỡ cô ngảngười xuống tảng đá và giữ cô lại khi cô khôngcòn đủ sức trên đôi chân của mình “Bình tĩnhnào, quá khích không giải quyết được việc gìđâu. Chuyện gì vậy? Em gặp gấu à?”“Hắn giết cô ấy, giết cô ấy rồi. Em nhìn thấy,thấy rất rõ” Cô vùng lên ôm chặt anh và dụi đầuvào vai anh. “Em nhìn thấy, đó không phải làGinny. Em không hề nằm mơ. Hắn giết cô ấy ởmé bên kia bờ sông”“Bình tĩnh nào” Anh nắm hai vai và nhìn thẳngvào mắt cô cho đến khi cô ngước lên nhìn anh“Được rồi, bình tĩnh lại đi.. Nói lại anh nghe xemnào”“Được, được, em không sao mà” Cô thở gấp “Xinanh giúp em, giúp em đi. Họ ở mé bên kia consông. Em nhìn thấy họ bằng cái này” Cô nângchiếc ống nhòm lên trong khi tay vẫn run lẩybẩy “Hắn giết cô ấy và em nhìn thấy”“Được rồi, bây giờ em chỉ cho anh chỗ đó”Cô nhắm chặt mắt trấn tĩnh. Lần này thì mìnhkhông cô đơn nữa rồi. Mình đã gặp được ngườivà anh ấy có thể giúp đỡ “Ở mé bên trên, emkhông biết bao xa nhưng đúng là ở phía trêncon đường này.”Cô không muốn quay lại không muốn nhìn thấycảnh tượng đó nữa nhưng anh nắm tay cô và lôiđi.“Em dừng lại để ăn trưa” Giọng cô đã bình tĩnhhơn một chút. “Để uống nước và ngắm nhìn chỗnước đổ dưới sông. Có một con diều hâu”“Được rồi, anh cũng nhìn thấy rồi”“Khung cảnh rất đẹp. Em có ống nhòm và emhy vọng sẽ nhìn thấy một con gấu hay con hươunào đó. Sáng nay em đã nhìn thấy một conhươu ở chỗ hồ nước và em nghĩ…” Cô biết mìnhđã nói dông dài quá nhiều và không muốn nóitiếp “Em đang xem cây cối, và những tảng đá thìnhìn thấy hai người”“Nhìn họ thế nào?”“Em.. em nhìn không rõ lắm” Hai tay Reece ômngực. Cô đã cởi chiếc áo khoác và trải lên trêntảng đá cô vừa ngồi ăn trưa.Bây giờ thì cô bắt đầu thấy lạnh, lạnh thấuxương“Tóc cô ấy dài và đen, mặc áo len và đội mũlưỡi trai đỏ, đeo kính râm. Người đàn ông thìquay lưng lại phía em.“Hắn mặc áo gì?”“Ừm. Áo khoác đen và mũ lưỡi trai màu cam.Trông giống như người đi săn. Hắn… em nghĩhắn cũng đeo kính râm nên em không nhìn rõmặt. Còn chiếc ba lô của em đấy. Em bỏ lại khichạy đi. Đằng kia, ở chỗ kia” Cô giơ tay chỉkhuôn mặt hơi đanh lại. “Bọn họ ở đằng kia,phía trước cái cây. Họ đi rồi, nhưng đúng là họ ởđấy. Em nhìn thấy họ. Em phải ngồi xuống đây.”Cô ngồi xuống tảng đá và anh lấy ống nhòm củacô quan sát. Nhưng anh không hề thấy ai cả.“Chính xác là em nhìn thấy cái gì?”“Họ cãi nhau. Nhìn cách cô ấy đứng có vẻ giậndữ” Reece phải nuốt nước miếng liên tục để tậptrung vì bụng cô đang nôn nao. Cô lấy áo khoácmặc lên người. “Cô ấy tát hắn, đẩy hắn ra sauvà lại tát hắn. Hắn đánh lại cô ấy, đẩy cô ấyngã nhưng cô ấy lại chồm dậy và đuổi theo hắn.Hắn lại đánh, em nhìn thấy máu trên mặt côấy. Ôi, lạy chúa”Brody liếc mắt nhìn theo hướng tay Reece chỉ“Em không nên xúc động quá mà phải bình tĩnhnói cho anh biết em đã nhìn thấy nhìn thấynhững gì?”“Hắn cúi xuống túm tóc cô ấy và đập đầu cô ấyxuống đất. Em nghĩ. Hình như hắn ngồi đè lêncô ấy.” Reece đưa tay lên ôm miệng và thầmcầu Chúa để cô đừng bị ngất đi “Hắn đè lên côấy và chân cô ấy giãy giụa trên mặt đất, rồi mọiviệc kết thúc. Em chạy và la hét, em nghĩ thếnhưng tiếng nước chảy to quᔓKhoảng cách rất xa ngay cả khi em nhìn bằngống nhòm. Em có chắc điều đó không?”Cô ngẩng mặt lên, mắt cô đã sưng vù và mỏimệt “Anh đã bao giờ nhìn thấy ai bị giết chưa?”“Chưa”Cô đứng dậy và với tay lấy chiếc ba lô “Em thìđã nhìn thấy. Hắn đã mang xác cô ấy đi đâu đórồi. Em không biết, nhưng chắc chắn là hắn giếtcô ấy và bỏ trốn. Chúng ta cần có sự giúp đỡ.”“Đưa ba lô của em cho anh”“Em tự mang được”Anh giằng chiếc ba lô và nhìn cô với ánh mắtthông cảm “Mang ba lô của anh đi, nó nhẹ hơnđấy” Anh bỏ ba lô xuống và đưa cho cô “Nếuchúng ta cứ đứng đây mà cãi nhau thế này thìsẽ chỉ mất thời gian thôi”Cô khoác ba lô của anh lên vai, đúng là nó nhẹhơn rất nhiều. Cô đã mang quá nhiều đồ nhưngdù sao cô cũng muốn cẩn thận.“Điện thoại di động của em. Trời, ngớ ngẩnquá!”“Có thể đấy nhưng nó cũng chẳng giúp gì choem được đâu. Ở đây không có chút sóng nào”Cô bước đi trong khi tay vẫn bấm máy. “Biết đâulại có một điểm nào đó có sóng. Đường về cònrất dài, có lẽ anh đi trước một mình đi chonhanh hơn”“Không”“Nhưng…”“Em đã nhìn thấy ai bị giết trước đây?”“Em không thể nói ra chuyện đó. Đi về từ đâysẽ mất bao lâu?”“Cho đến khi chúng ta về đến nơi. Và đừng cólải nhải chúng ta đi về đến nơi chưa?”Cô suýt bật cười. Anh rất hài hước và thẳngthắn khiến cô cảm thấy bớt sợ hãi hơn. Anh nóiđúng, họ sẽ về đến nơi khi thấy mình đã về đếnnơi. Và họ sẽ làm những việc cần làm khi họnghĩ phải làm”Nhìn cách anh đi thì để về đến nơi chắc họ sẽchỉ mất khoảng một nửa thời gian so với khoảngthời gian cô lên đến đây. Tất nhiên là cô phảitheo kịp anh.“Anh nói chuyện gì đi. Chuyện gì cũng được, vềbản thân anh, về cuốn sách của anh”“Không. Anh không nói về tác phẩm của mìnhkhi nó chưa hoàn thành”“Đúng khí chất của văn nghệ sỹ”“Không, nó chẳng có gì thú vị cả”“Nhưng em không cảm thấy chán”Anh liếc sang nhìn cô “Với anh phải không?”“Ồ” cô muốn nói chuyện, anh nói cũng được, cônói cũng được, chuyện gì cũng được “Vậy tại saoanh lại đến Angel’s Fist?”“Có lẽ lý do của anh cũng giống của em. Anhmuốn thay đổi không kh픓Vì anh bị đuổi việc ở Chicago”“Anh không bị đuổi việc”“Không phải anh đã cự lại ông chủ và bị đuổiviệc khỏi tờ Tribune hay sao? Em nghe nói thếmà”“Anh cự lại cái mà người ta gọi là nhúng mũivào công việc của người khác, và do chủ bút làngười họ hàng của thằng thân lừa đó nên anhbỏ việc”“Để viết sách. Anh thấy thích thú công việc đóđúng không?”“Anh nghĩ thế”“Em nghĩ trong tác phẩm của mình anh đã giếtanh chàng tọc mạch kia”Anh liếc nhìn cô với ánh mắt có vẻ thích thú“Em nói đúng. Đập hắn chết bằng tác phẩm củamình. Anh rất hài lòng”“Trước đây em cũng rất thích truyện giật gân vàly kỳ. Thậm chí có những lúc em không thể…”Cô cố quên đi cảm giác đau đớn dưới chân khihọ đi xuống.Cô bước xuống dưới với dáng vẻ khác hoàn toànlúc lên. Trọng lượng cơ thể hầu như dồn hết vềmũi bàn chân thay vì bàn chân khi cô bước đibình thường. Và Brody cũng vậy.“Giá mà em được làm nhân vật trong tác phẩmcủa anh”Anh lại nhún vai có vẻ thờ ơ. “Em sẽ làm mọiviệc tồi đi đấy”(1) Một loại cây có hương vị như cây xô thơm
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương