Thiên Thần

Chương 107: Đùa bỡn (Thượng)



Một đường hướng đông, mãi đến tận vị trí cửa thành thành Đông. Diệp Vô Thần vẫn không quay về, mà trực tiếp ra khỏi thành. Bước ra cửa thành chưa được bao xa, Diệp Vô Thần nhếch mép, Vô Thần lực toàn bộ thúc động, thân thể nhất thời vút ra thành một luồng bạch ảnh, dùng tốc độ kinh người lao vùn vụt điên cuồng về phía trước, khiến người đi đường ở xung quanh sợ đến trợn mắt há mồm.

Tốc độ lúc này của Diệp Vô Thần đủ để xưng là kinh thế hãi tục. Nhưng Đào Bạch Bạch thân là đệ nhất sát thủ, không thiếu hụt nhất chính là tốc độ, y sau phút kinh ngạc trong nháy mắt, thân thể tương tự cũng mang theo một dải bạch ảnh vút về phía trước, tốc độ hoàn toàn không dưới Diệp Vô Thần. Mặt đất khô hanh bị bám theo một trận cát bụi mịt mùng.

Đằng sau, bốn sứ Phong Hoa Tuyết Nguyệt theo đuôi ở xa xa toàn bộ chấn kinh liếc mắt nhìn nhau, giọng kinh ngạc nói:

- Nhanh quá!

Các nàng không có thời gian chần chừ, dụng hết khả năng tăng tốc độ của mình lên lớn nhất, đuổi theo hướng bọn họ đi. Chỉ là khoảnh cách với họ lại chỉ có thể càng kéo càng xa.

Đào Bạch Bạch biết mình thực ra đã bại lộ, vậy thì hiện tại duy nhất cần làm chính là đuổi theo hắn, rồi giết chết hắn.

Diệp Vô Thần quay đầu nhìn, trong lòng hơi run sợ:

- Nhanh quá!

Hai bạch ảnh một trước một sau, đuổi theo ngang sức ngang tài. Diệp Vô Thần tự biết mình bởi nguyên nhân có Vô Thần Quyết mà có tốc độ không thua Đào Bạch Bạch, nhưng nếu đối kháng chính diện, gần như là chịu không nổi một đòn. Hơn nữa một mực tăng tốc độ lên lớn nhất, Vô Thần lực mau chóng tiêu hao, kẻ đầu tiên kiên trì không nổi cũng đương nhiên là hắn.

Diệp Vô Thần như một cơn gió nhẹ, Đào Bạch Bạch thì như một làn khói mỏng. Diệp Vô Thần kinh ngạc với tốc độ của Đào Bạch Bạch, Đào Bạch Bạch tuy vẫn khuôn mặt người chết đó, nhưng trong lòng không thể nghi ngờ càng kinh ngạc gấp trăm lần Diệp Vô Thần.

Y vẫn luôn cho rằng Thiên Long Quốc ngoại trừ Kiếm Thần đã mai danh ẩn tích kia, đã không còn có ai có thể đối chọi tốc độ với y. Nhưng hôm nay không chút phòng bị lại gặp được, hơn nữa đối phương còn là một thanh niên chưa đầy hai mươi. Y đã phát huy tốc độ đến cực hạn nhưng vẫn không thể kéo gần khoảng cách giữa hai người.

Đào Bạch Bạch thực ra không phải tên là Đào Bạch Bạch, y không phải họ Đào (cây đào), bởi vì Thiên Thần đại lục không hề có họ này, mà là họ Đào. Phụ thân của y đương nhiên cũng họ Đào, tên gọi Đào(cây đào) Thái Lang…À, hẳn là Đào Thái Lang.

Có điều do sở thích mắc ói của một người tốt tên Hỏa Tinh Dẫn Lực (tác giả - DG), nên y vẫn tên là Đào Bạch Bạch.

Tốc độ của hai người nhanh xiết chừng nào, không quá bao lâu đã chạy xa hơn hười dặm. Nơi đây vô cùng hoang vắng, xung quanh không có bất kỳ dấu vết người đi đường nào cả. Mà phía trước Diệp Vô Thần toàn là màu xám, rõ ràng là khu Hắc Thụ Lâm khiến ai nấy đều chùn bước kia. Dùng tốc độ nhanh nhất chạy được khoảnh cách xa như thế, hắn rốt cuộc bắt đầu có chút cảm giác mỏi mệt.

Bước chân Diệp Vô Thần trong khoảnh khắc bước vào Hắc Thụ Lâm chợt khựng lại, sau đó xoay người nhìn về phía Đào Bạch Bạch vẫn luôn đuổi theo đằng sau hắn hít bụi. Như hắn dự liệu, Đào Bạch Bạch không lao thẳng về phía hắn, mà là dừng lại ở trước hắn mười thước, lạnh mắt nhìn nhau.

Sát thủ chân chính tuyệt không nên bộc lộ thân hình của mình, mà hẳn nên ẩn trong chỗ tối, một chiêu tất sát, nếu một chiêu không trúng thì lủi xa ngàn dặm, tuyệt không chần chừ.

- Ngươi không phải là một sát thủ hợp cách. –Diệp Vô Thần mỉm cười nói, vẻ mặt hờ hững, không có bất kỳ vẻ nóng ruột hay sợ hãi nào:

- Thứ nhất, chưa tra rõ hoàn toàn chi tiết mục tiêu đã tùy tiện ám sát, có đôi khi sẽ không phải là ám sát, mà là tiễn mạng. Thứ hai, ngươi lúc nãy nên thừa dịp lúc ta dừng lại không chút do dự đột kích, nhưng ngươi lại dừng lại, hiển nhiên, tâm ngươi đã loạn, lòng tin đã mất. Sát thủ coi trọng chính là sạch sẽ lưu loát, mà ngươi hiện giờ đã có chút ngập ngừng không chắc chắn.

Đối mặt với một kẻ có tốc độ sánh ngang với mình, lúc này Đào Bạch bạch làm sao có thể yên lòng được. Bởi vì có thể có tốc độ như thế, thực lực của hắn thật sự chỉ có như mình được biết ư?

Hoặc là, năng lực của hắn chỉ biểu hiện trên tốc độ?

- Thứ ba, đáng thương cho ngươi được xưng là đệ nhất sát thủ, có lẽ ngay cả bị người ta coi làm vật hy sinh cũng không biết. Nếu như ngươi biết sư phụ của ta là Kiếm Thần, ngươi còn có thể chạy tới ám sát ta ư?

- Cheng~~~ -Đào Bạch Bạch từ từ rút thanh kiếm đeo bên hông mình. Thân kiếm hiện lên hầu như là màu bạc chói mắt, rất ngắn, rất gọn. Trong tích tắc ra khỏi vỏ, Diệp Vô Thần loáng thoáng ngửi thấy một mùi máu tanh cay mũi. Đây là vũ khí giết chóc dính quá nhiều máu tươi mới có thể tạo ra.

- Đào Bạch Bạch ta, chưa từng sợ bất kỳ ai, nếu ngươi đã trở thành mục tiêu của ta, ngươi… ắt phải chết! –Bờ môi khô quắt mấp máy, bật ra thanh âm không lưu loát khủng bố dị thường. Đây là một người rất hiếm khi nói chuyện, ngậm miệng không nói trong thời gian quá dài khiến cơ trên mặt y đều trở nên cương cứng rõ ràng.

- Thứ tư, ngươi không nên mở miệng nói chuyện. Diệp Vô Thần rất ngán ngẩm lắc đầu:

- Cũng không biết cái danh đệ nhất sát thủ của ngươi làm thế nào làm ra. Ngươi tuy có thực lực tung hoành Thiên Long Quốc, nhưng cũng không thể do đó mà tự cao tự đại, ngay cả sự bình tĩnh cẩn thận cơ bản nhất của sát thủ ngươi đều không cần, ngươi như vậy sớm muộn có một ngày sẽ thiệt thòi lớn…

Đường đường đệ nhất sát thủ không ngờ lại bị mục tiêu ám sát giảng giải luyên thuyên không ngừng ở ngay trước mặt, cơ nhục trên mặt Đào Bạch Bạch hơi giật giật một cái, y vừa muốn động thủ lại phát hiện Diệp Vô Thần chậm chạp móc từ trong ngực ra vài quả cầu nhỏ màu đen, sau đó vênh váo nói:

- Biết vì sao ta chẳng sợ ngươi không? Bởi vì ta có Lôi Chấn Tử của Hoa gia, đệ nhất sát thủ như ngươi có mạnh hơn đi chăng nữa, trúng một Lôi Chấn Tử của ta cũng sẽ bị nổ chết không toàn thây, hắc hắc…

Sắc mặt Đào Bạch Bạch vẫn như thường, ánh mắt nhìn về phía Diệp Vô Thần hệt như đang nhìn một thằng ngốc.

Diệp Vô Thần đắc ý mà gian trá bật cười:

- Sao rồi, bây giờ biết sợ rồi à? Nhưng đã muộn, dám tới ám sát bổn thiếu gia, ngươi cho rằng ngươi hôm nay còn có thể sống sót trở về Thiên Sát Các của ngươi ư!

Trong khi nói chuyện, Diệp Vô Thần bỗng xuất thủ, tay phải quẳng một quả Lôi Chấn Tử "vèo" một tiếng bay về phía Đào Bạch Bạch "không hề phòng bị". Đào Bạch Bạch hơi nghiêng đầu, quả Lôi Chấn Tử kia gần như bay sượt qua tai y. Tiếp đó, đằng sau y vang lên "Ầm" một tiếng nổ mạnh, mặt đất bị nổ bụi bay mù mịt.

Quả Lôi Chấn Tử thứ hai của Diệp Vô Thần theo sát tới, đập chính diện lên vị trí ngực của Đào Bạch Bạch. Lại "Ầm" một tiếng, Diệp Vô Thần còn chưa kịp hoan hô thì đã trợn tròn mắt. Bởi vì Đào Bạch Bạch mặt vẫn lạnh tanh đứng đó, chân không hề lui ra một phân nào, Lôi Chấn Tử có thể nổ tung mặt đất thành một cái hố lớn không ngờ ngay cả y phục của y đều không tổn hại mảy may, càng đừng nói tổn thương đến cơ thể y.

Vụ nổ của Lôi Chấn Tử đối với người thường mà nói là trí mạng, nhưng đối với Thiên cấp cao thủ mà nói gần như không khác gì gãi ngứa. Bởi vì chỉ cần Thiên cấp cao thủ nguyện ý, hoàn toàn có thể chế tạo ra lực phá hoại vượt xa gấp trăm lần Lôi Chân Tử. Chẳng hạn như "Cấm Hỏa – Phần Tẫn Bát Hoang" của Lâm Viêm, có thể khiến mọi thứ chung quanh trong phạm vi trăm mét hóa thành tro bụi. Đây là việc một ngàn quả Lôi Chấn Tử cũng không làm được.

Đừng nói là Đào Bạch Bạch, cho dù là Diệp Vô Thần dưới tình huống có ý thức phòng ngự cũng sẽ không bị Lôi Chấn Tử tổn thương đến.

Vẻ mặt Diệp Vô Thần đầy kinh ngạc, không dám tin tưởng lại ném ra một quả Lôi Chấn Tử. Vẫn như trước, quả Lôi Chấn Tử đó còn chưa chạm đến y phục của Đào Bạch Bạch thì đã nổ mạnh dưới một lớp lồng khí vô hình ngăn trở, vẫn không hề tổn thương y mảy may nào.

Vẻ mặt Diệp Vô Thần rõ ràng trở nên hoảng loạn, chưa từ bỏ ý định liên tiếp ném ra hai quả, một trước một sau bay về phía Đào Bạch Bạch, đồng thời chân hắn lui về sau một chút, sau đó bổ nhào xuống mặt đất.

Ầm…

Cái thứ được gọi là Lôi Chấn Tử Đào Bạch Bạch vốn dĩ khinh thường không thèm tránh né, quả ở trước mặt kia đã nổ trước ngực y, mà quả đằng sau… Ngay trong chớp mắt khi nó sắp đánh lên ngực y, nội tâm y bỗng sinh ra một cảm giác nguy cơ mãnh liệt, loại cảm giác na ná như dự cảm này là y tôi luyện ra trong vô số lần bên bờ sinh tử, sớm đã trở thành một loại bản năng của y, chưa từng lừa y bao giờ.

Trốn tránh đã không kịp, y dùng mọi khả năng lui về sau, đồng thời tận khả năng khuếch trương nội lực Thiên cấp đến cực điểm…

Ầm!!!

Cát bụi ngập trời, mặt đất rung rinh, Diệp Vô Thần sớm có phòng bị vẫn bị tiếng nổ vang này chấn động ù ù hai lỗ tai, tiếp đó thân thể hắn bị một cỗ xung lực cực lớn đánh bay, lăn lộn hơn chục mét mới dừng lại. Nếu không phải trước đó hắn đã nằm xuống đất, thì cho dù hắn thúc động toàn bộ Vô Thần lực cũng sẽ bị dễ dành nổ văng.

Một quả "Chấn Thiên Lôi" thật tuyệt!

Tuy không thể nổ chết Đào Bạch Bạch, nhưng ít nhất có thể khiến y chật vật không chịu nổi.

Trung tâm vụ nổ chính là vị trí Đào Bạch Bạch đang đứng, thân thể y bị nổ bay ra như một chiếc lá khô, vị trí đứng lúc trước xuất hiện một chiếc hố rộng chừng mười thước. Bụi bặm ngập trời che phủ, Diệp Vô Thần nhất thời không thể nhìn rõ Đào Bạch Bạch bị nổ về phương nào. Hắn đứng dậy, vỗ vỗ bụi bặm trên người, bất chợt khóe mắt hắn vút ra một bóng trắng, một tia hàn quang mang theo sát khí lạnh buốt đâm về phía cổ hắn.

Diệp Vô Thần hết sức sợ hãi, dùng tốc độ nhanh nhất triệt lui về sau, trong lúc bất ngờ không kịp phòng bị tuy tránh được chỗ hiểm, nhưng dưới cổ vẫn bị rạch một vết thương dài thượt. Đồng thời thân thể hắn cũng bỏ chạy như quỷ mị, tiến vào Hắc Thụ Lâm, dưới sự che đậy của rừng cây rất nhanh liền biến mất không thấy đâu.

Đào Bạch Bạch lúc này toàn thân tro bụi, y phục cũng bị nổ thành từng đường, nội phủ cũng bị thương nhẹ trong vụ nổ kịch liệt. Vụ nổ cỡ này vốn dĩ không thể tạo thành thương hại gì với y, nhưng quả Chấn Thiên Lôi tới sau ngoại hình giống y như đúc ba quả Lôi Chấn Tử, y không chút phòng bị, cộng thêm việc phòng ngự chẳng phải sở trường của y, cho nên bị nổ chật vật không thôi, loại cảm giác bị bỡn cợt này cũng khiến lửa giận trong lòng y bốc lên ngùn ngụt.

Mà Diệp Vô Thần cần chính là cơn giận của y. Khi một sát thủ có cảm xúc ba động mãnh liệt, mất đi đầu tiên chính là sự bình tĩnh.

Nhìn từng vết máu trên đao, vẻ mặt Đào Bạch Bạch đầy âm trầm. Diệp Vô Thần có thể ấn giấu khí tức, y hoàn toàn không thể phát giác ra. Nhưng máu… y đối với máu tươi thật sự quá ư mẫn cảm. Chỉ cần trên người hắn dính máu, thì đừng mơ thoát khỏi sự truy đuổi của y.

Thân thể y nhoáng lên một cái, vút ra một luồng bạch ảnh biến mất trong Hắc Thụ Lâm. Hướng đuổi theo, vừa vặn là hướng Diệp Vô Thần vừa lủi đi. Khu rừng rậm bị nguyền rủa này cực ít có động vật, nói cách khác bình thường sẽ không xuất hiện máu tươi, đây cũng là phương tiện cung cấp cho Đào Bạch Bạch. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://

Diệp Vô Thần mơ hồ cảm giác được Đào Bạch Bạch đang truy đuổi không xa đằng sau, hắn xé một góc y phục xuống, bịt lên vết thương ở cổ, để máu tươi từ từ trào ra thấm ướt từng li từng tí, thân thể lại dùng tốc độ nhanh nhất chạy về vị trí trong trí nhớ.
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...