Thiên Vấn - Thanh Khâu Thiên Dạ
Chương 3: Quyết tâm
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Trọng Trạch, sao ngươi vẫn còn ngủ vậy?" Đông môn bên cạnh cố gắng đẩy đẩy người bên trái mình, trên mặt tràn đầy vẻ bất lực. Nhưng dù có đẩy thế nào người bên cạnh cũng không chịu tỉnh, hắn còn đang muốn gọi lại, thì phát hiện ánh mắt của mọi người trong lớp học đang nhìn hắn chòng chọc
........Lại đến nữa rồi.
Hắn yên lặng thu tay về. Tốt xấu gì bản thân mình cũng là đệ tử dòng chính của Kiếm tộc, tại sao khi tới học viện này rồi, lại không nổi tiếng bằng người bạn cùng bàn này chứ? Chỉ cần là hắn chạm vào Trọng Trạch nhiều một chút, những người bạn tốt đồng môn ngày trước liền đối xử với hắn không còn một chút hữu hảo nào.
Chỉ có điều, Trọng Trạch thực sự rất đẹp.
Dù phải chịu nhiều áp lực như vậy, cũng là do hắn cam tâm tình nguyện ngồi cùng a.
"Thụy Dương, Trọng Trạch khi ngủ không phải càng đẹp hơn sao, ngươi gọi hắn dậy làm gì?" Một nữ tử với khuôn mặt si mê ngồi bên cạnh nói, " Tuy rằng lúc Trọng Trạch tỉnh dậy, cũng mang một nét phong tư khác, nhưng mà ta lại thích ngắm nhìn mỹ nhân ngủ nhiều hơn một chút. Ngươi chưa nghe những tu sĩ nhân tộc đó nói sao, 'Hải đường xuân thụy'(1), vừa nghe đã thấy rất mỹ lệ."
(1)Hải đường xuân thụy: Thời Đường, hoa hải đường có địa vị rất cao, Đường Minh Hoàng từng ví Dương Quý Phi với hoa hải đường. Trong Lãnh Trai dạ thoại của Thích Huệ Hồng đời Tống có chép:
Thượng hoàng đăng Trầm Hương đình, triệu Thái Chân Phi. Vu thời Mão tuý vị tỉnh, mệnh Lực Sĩ sử thị nhi phù dịch nhi chí. Phi tử tuý nhan tàn trang, tấn loạn thoa hoành, bất năng tái bái. Thượng hoàng tiếu viết: 'Khởi Phi tử tuý, trực hải đường thuỵ vị túc nhĩ!'
(Thượng hoàng lên đài Trầm Hương, cho triệu Thái Chân Phi đến. Lúc bấy giờ, Thái Chân Phi say rượu đã tới giờ Mão mà vẫn chưa tỉnh. Cao Lực Sĩ bảo thị nữ dìu đến. Phi tử say đến nỗi tóc mai rối loạn, phấn son phai nhạt, thoa cài nghiêng lệch, không thể bái lạy. Thượng hoàng cười nói rằng: 'Phi Tử say thật giống như hoa hải đường ngủ chưa đủ giấc vậy!')
Từ đó hoa hải đường được gọi là "thuỵ mĩ nhân". Thành ngữ "hải đường xuân thuỵ" để chỉ Dương Quý Phi xuất phát từ câu chuyện này.
" Kỳ Họa, một tộc đại chùy như ngươi cũng nói được lời này sao?" Thụy Dương nhịn không được châm chọc nói, "Bộ dáng thục nữ này thật tình không hợp với ngươi."
Kỳ Họa vừa nghe lời này tức thì cảm thấy tức giận.
Này là đang muốn nói gì?
Lưu tinh chùy thì làm sao, Lưu tinh chùy cũng là một trong những chi nhánh của chùy tộc, ai nói người của chùy gia nhất định phải là một đám cuồng bạo lực.
Ở Vô Sát đại thế giới, mỗi loại binh khí tuy mang nhiều nét bất đồng, nhưng cũng có nhiều sự tương tự, cùng với sự phát triển, gia tăng qua lại giữa các loại, các binh khí trong Vô Sát đại thế giới cũng học theo các tộc khác, dựa theo đặc điểm đặc thù của từng loại mà kết hợp thành, chia thành những loại chính sau: Đao, Thương, Kiếm, Kích(2), Phủ(3), Việt(4), Câu(5), Soa(6), Tiên(7), Giản(8), Cung, Qua(9),Đảng(10), Côn, Giáo(11), Bồng(12), Quải(13), Chùy, mười tám loại khí công, hợp xưng là [ Thập bát Gia ]. Bản thể của Kỳ Họa đúng là một thanh Lưu tinh chùy, tại thời điểm nàng nhập học đã thành công đánh vài vị bạn học trở về nguyên hình, mạnh mẽ đến mức chấn động cả một khu vực, trở thành một trong trong những "Vô miện chi vương"(14) trong học viện này.
(14) Vô miện chi vương: Dùng để chỉ những người có ảnh hưởng, tiếng nói nhưng lại không có chức vụ hay quyền lực quan trọng. Ngày nay thường dùng để ám chỉ nhà báo
"Ta sai rồi, ta sai rồi." Thụy Dương thấy bộ dáng của Kỳ Hoạ tựa hồ như muốn động thủ, vội vàng xua xua tay. Vô Sát đại thế giới vì binh khí mà sinh, bản thân nó cũng vì thế mà dày đặc sát khí, hỗn loạn không dứt. Nhớ năm đó, sau khi đệ nhất thần binh Thiên Vấn kiếm bình định Vô Sát đại thế giới, các binh khí liền đều học tập Nhân tộc mà có đạo lữ, tổ kiến gia đình, xây dựng dòng họ, đồng thời cũng mở học viện khắp bốn phương Đông, Tây, Nam, Bắc. Chỉ khi thành công tốt nghiệp, mới có tư cách cùng các tu sĩ chính thống từ các đạo thống khác nhau trên ba ngàn thế giới "Tương kiến"(15), tự bản thân mình lựa chọn một chủ nhân tốt. Bởi vậy, mỗi đệ tử đã trải qua tuyển chọn đều là những binh khí xuất sắc nhất. Ở trong học viện, chỉ có ở Diễn võ trường mới có thể tranh đấu, mọi trường hợp vi phạm đều lấy quy định để xử trí.
(15) Tương kiến: Thấy mặt nhau — Gặp nhau.
"Trọng Trạch hình như vừa động đậy à?"
"Ơ?" Thụy Dương chà chà con mắt, "Không có a, từ trước đến nay, mỗi lần Trọng Trạch ngủ đều là lôi đả bất động (16)
(16) Lôi đả bất động: Không thể lay động, kiên trì, bền bỉ, ở đây ý chỉ Trọng Trạch mỗi lần ngủ đều ngủ rất say, không lay chuyển được
"A, kia có thể là ta nhìn nhầm đi." Thụy Dương gãi gãi đầu, cười ha hả nói.
Việc Trọng Trạch giả làm học sinh trong học viện đương nhiên cũng không phải chuyện ngày một ngày hai. Mỗi một lần như vậy, hắn đều sẽ thay đổi thân phận, quang minh chính đại sử dụng tài nguyên của Vô Sát đại thế giới.
Khụ khụ, điều này nói ra cũng thực mất mặt.
Thần khí Chúng Quân Thương với thành tích khắc chết ba vị chủ nhân thực sự cảm thấy xấu hổ, không còn mặt mũi nào để đi gặp bọn họ. Từ sau cái chết của ba chủ nhân, cùng với những lời đồn đại không rõ ràng về hắn được tung ra, Trọng Trạch đối với ý tưởng tìm một chủ nhân mới nhất thời phai nhạt đi rất nhiều. Mỗi một vị chủ nhân trước đây của hắn đều là rồng phượng trong nhân gian, tài năng hiếm có, mấy vạn năm chưa chắc đã có một người. Bây giờ nhìn lại quá khứ, còn có mấy ai có thể có được phong thái của bọn họ.
Trọng Trạch ăn không ngồi rồi, không có việc để làm, cũng chẳng biết bản thân muốn làm cái gì. May mắn là tên húy của Chúng Quân Thương không có mấy ai biết được, hắn liền nhân cơ hội này không ngừng biến hóa thân phận, thuận lợi di chuyển qua mấy học viện, quan sát thế hệ tân binh khí ngày nay cũng không khỏi có chút hứng thú.
Tất nhiên, Trọng Trạch cũng cảm thấy rất thú vị khi mà mình thì ngủ còn người khác lại ngồi nghe giảng chăm chú.
Nhưng hiện tại hắn không tài nào chợp mắt được nữa.
Ở trong giấc mơ, hắn bỗng cảm nhận được một loại cảm ứng huyền diệu khó giải thích. Ngoại trừ năm đó hắn cùng các chủ nhân kề vai chiến đấu cũng có loại cảm ứng tương tự, thì đã qua bao nhiêu năm hắn không còn cảm nhận được. Nhưng hôm nay, nó bỗng dưng xuất hiện trở lại.
Rốt cuộc tu vi hiện giờ của Trọng Trạch cao bao nhiêu, có lẽ chẳng có ai nắm được rõ ràng.
Vô Sát đại thế giới là thế giới mang tính đặc thù trong ba ngàn thế giới, cho dù là di chuyển đến Tu Chân giới có khoảng cách gần nhất cũng phải dùng Truyền Tống trận tốn tới vài canh giờ. Tuy nhiên nguyên thần của Trọng Trạch đã đạt đến kỳ Xuất Khiếu, không cần kinh động đến bất kì người nào, đảo mắt một cái đã đến bay đến bên người Du Quỳnh Cửu.
" Tiểu tử, thân thể này của ngươi, để lão phu tiếp nhận....." Vị đạo nhân này tướng mạo thập phần xấu xí, linh khí trên người cũng cực kì vẩn đục, lại nhìn qua thiếu niên mi mục thanh tú bên cạnh, cũng coi như là một mỹ nhân, Trọng Trạch cơ hồ dựa theo bản năng lập tức đưa ra quyết định.
"Khụ, khụ." Du Quỳnh Cửu ngồi trên mặt đất ngây người hồi lâu mới hổn hển thở ra, hơi thở mỏng manh đến mức tưởng chừng chỉ cần một khắc nữa là sẽ chết đi.
Trọng Trạch tiến lên hai bước, dự cảm trong lòng cũng càng ngày càng đậm.
Hắn vươn tay, nhéo nhéo gương mặt Du Quỳnh Cửu.
Bỗng nhiên, vô số hình ảnh không ngừng hiện lên trong đầu hắn, kể cả những kí ức mà hắn cố tình chôn sâu ở đáy lòng cũng bắt đầu lóe lên.
"A Trạch, trời xanh có còn công lý hay không? Vốn dĩ con người chẳng thể tự lựa chọn xuất thân của mình, nhưng lại được định trước sẽ phân chia thành nhiều chủng loại khác nhau. Yêu tộc có cách sống của Yêu tộc, Nhân tộc có cách sống của Nhân tộc, Ma tộc cũng có cách sống của Ma tộc. Vậy mà thân là người mang tam tộc hỗn huyết, sở hữu hết tất thảy những ưu điểm của tam tộc, lại bị chối từ, bị bài xích, gian nan tìm đường sống tại ba nghìn thế giới này, thử hỏi thiên lý ở đâu."
"Nếu tam giới đã không thể tiếp nhận người mang hỗn huyết, vậy thì ngay lúc này, ta sẽ đảo lộn, đi ngược lại với ý trời. Khi ta trở thành thần, giữ địa vị tối cao trong tam giới này, ta sẽ một lần nữa định lại quy tắc của thiên địa, khiến cho tất cả những người hỗn huyết có một chỗ đứng nhỏ nhoi của chính mình.A Trạch, ngươi có nguyện ý giúp ta!"
Đương nhiên, ngài là đệ nhất chủ nhân của ta, ở nơi có nhiều binh khí lợi hại như vậy, ngài lại lựa chọn ta, ta tự nhiên sẽ giúp ngài thực hiện nguyện vọng.
"A Trạch, nguyện vọng của ta tương đối đơn giản. Chỉ cần phụ hoàng chú ý đến ta nhiều hơn, ta có thể giúp cho mẫu phi bình an vô sự ở trong cung, làm một phàm nhân bình thường cả đời sống an ổn là tốt rồi. Còn về cái gì mà ngôi vị hoàng đế, cái gì mà quyền sở hữu thiên hạ, ta một chút cũng không muốn."
"A Trạch, rõ ràng ta đã muốn nói rõ với hoàng huynh bọn họ, vì sao bọn họ còn muốn bắt mẫu phi cùng thị nữ của ta. Còn có nàng, Y Y, ta đối xử với nàng tốt như vậy,vì cớ gì nàng lại phản bội ta?"
Bởi vì trên đời này, những người có tài năng vĩnh viễn sẽ bị ghen tị, bị nghi ngờ, chẳng cần ngài nhàn vân dã hạc (17) lập chí cả đời, cuối cùng ngài vẫn sẽ trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, hận không thể loại bỏ của người khác.
(17) Nhàn vân dã hạc: đại ý là tự do, thoải mái, không bị ràng buộc, câu thúc.
"Đạo trong thiên hạ, tùy ở dân sinh."
"Tu Chân Giới thế cục hỗn loạn, không còn vinh quang của năm đó. Nay những kẻ gặp lợi vong nghĩa, khi sư diệt tổ nơi nào cũng có, phàm nhân lại càng giống như con kiến, chật vật cầu sinh. Nếu thiên đạo đã không thể trừng phạt những kẻ tội đồ đấy, thì hãy để ta đến trừng trị chúng. Chẳng ngại dốc hết toàn lực cả đời này, ta cũng sẽ trả lại cho Tu Chân Giới cùng thế gian sự yên bình vốn có.
Đúng vậy.
Cho tới bây giờ, thứ ngài theo đuổi không phải là một cuộc sống trường sinh, ung dung tự tại, ngài dạy ta phân biệt đúng sai, dạy ta lòng mang thiên hạ, dạy ta làm "Người", ân tình này chẳng thể lấy gì để báo đáp. Chỉ có thể đợi sau khi ngài thân tử đạo tiêu, liền đưa thân xác ngài chôn cất ở nơi ngài thích nhất.
Trọng Trạch phục hồi tinh thần, bất giác nước mắt đã chảy dài trên mặt
Hắn nhìn Du Quỳnh Cửu ngất xỉu bên dưới, bỗng nhiên biết được thân phận người này.
Thiếu niên này chính là người mang huyết mạch của chủ nhân thứ ba của hắn, cũng là hi vọng duy nhất mà vị chủ nhân ấy lưu lại trên thế giới này. Cho nên, hắn mới có thể cảm ứng được ngay tại lúc thiếu niên này sắp chết, mới có thể không chút do dự nào chạy đến đây cứu y.
"A Trạch, ngươi là đệ nhất binh khí trong ba ngàn thế giới, ngươi không giống với những binh khí khác, đợi sau khi ta chết, ngươi muốn làm gì cũng đều có thể, lý tưởng của ta, khát vọng của ta, ngươi không cần phải gánh vác trên người. Cả đời của ta, tưởng rằng có thể dùng Đạo pháp để thay đổi thế giới, đến cuối cùng vẫn là dựa vào sức mạnh của ngươi khiến mọi người kính sợ. Là ta ảo tưởng, có một số việc, chỉ bằng khát vọng và lý tưởng, sẽ không thay đổi được gì."
Trọng Trạch bỗng chốc lại nhớ tới những lời mà chủ nhân thứ ba đã nói với hắn trước khi chết.
Vị đệ tam chủ nhân này khác hoàn toàn so với hai chủ nhân trước. Lòng dạ y càng thêm rộng lớn, tính cách y càng thêm ôn hòa, đối đãi với hắn như con ruột, cuối cùng lại vì thất vọng với Tu Chân Giới, buồn bực mà chết.
Chỉ bằng học thức của Đạo pháp, tất nhiên sẽ không xoay chuyển được cục diện nhiễu nhương của Tu Chân Giới.
Giống như thiếu niên này, cho dù ngày ngày an ổn ngây ngốc ở sơn thôn hẻo lánh, cũng không thể tránh khỏi nguy cơ có thể chết bất cứ lúc nào.
Muốn được sống tùy ý, nhất định phải tranh đoạt, sử dụng toàn bộ tâm trí và thực lực để bảo hộ hết thảy.
"Ta cứu ngươi một mạng, ngươi giúp ta một chuyện đi." Trọng Trạch rất nhanh đã có quyết định, thu hồi tâm trạng, cúi người xuống cười tủm tỉm, truyền cho Du Quỳnh Cửu một ngụm sinh khí.
Ta sẽ không nhận ngươi làm chủ nhân, mà là cùng ngươi trở thành đồng bạn.
Là đồng bạn cùng nhau xưng bá thế giới
Vô Sát đại thế giới cũng được, ba nghìn thế giới cũng tốt, thậm chí là cả Tiên giới, Ma giới, tất cả đều là mục tiêu của hắn, lý tưởng của hắn.
Chủ nhân đầu tiên muốn thiết lập quy tắc, hắn sẽ làm.
Chủ nhân thứ hai muốn có được tự do, hắn sẽ cho.
Chủ nhân thứ ba muốn xây dựng hòa bình, hắn đến định.
Đúng vậy.
Du Quỳnh Cửu, từ lúc ta truyền cho ngươi ngụm sinh khí này, mạng của chúng ta đã liên kết với nhau, không thể tách rời.
Chúng ta, hãy cùng nhau xưng bá tam giới.
(2) Kích: Là một loại vũ khí đa năng, có thể móc, mổ, đâm, cũng là một loại vũ khí độc nhất vô nhị của Trung Quốc cổ đại. Là sự kết hợp giữa dao găm và thương, bao gồm một cán tre và gỗ, một đầu cán bằng kim loại, có hai mặt trước, một lưỡi thẳng và một lưỡi đục, lưỡi bốn cạnh. Lưỡi thẳng có thể đâm, lưỡi ngang có thể mổ.
(3) Phủ: Còn được gọi là rìu, là vũ khí hoặc công cụ khai thác gỗ. Nó bao gồm một tay cầm thanh gỗ, tiếp theo là một lưỡi kiếm hình thang.
(4) Việt: là một vũ khí ở Trung Quốc cổ đại. Hình dạng của nó giống như một cái rìu, chủ yếu để chặt. Ngoài ra, những chiếc rìu có móc hoặc gai ở phía sau và lưỡi rìu ở cuối trục.
(5) Câu: Cũng là một trong những thiết bị võ thuật của Trung Quốc. Trong thời kỳ Xuân Thu và Chiến Quốc móc và kích được sử dụng cùng nhau, hình dạng của chiếc móc tương tự như hình dạng của một chiếc kích, ngoại trừ phần trên. một phần của kích là một lưỡi kiếm sắc bén, trong khi phần trên của móc có hình dạng của một đường móc.
(6) Soa: là một loại binh khí dài trong võ thuật Trung Quốc, ban đầu nó là công cụ sản xuất để câu cá, sau phát triển thành vũ khí.
(7) Tiên: Roi, một trong những vũ khí cổ đại của Trung Quốc, [1] Một loại binh khí ngắn. Roi có nguồn gốc sớm hơn, và nó rất thịnh hành vào thời Xuân Thu Chiến Quốc. Có loại roi mềm và cứng. Roi cứng chủ yếu làm bằng đồng hoặc sắt, roi mềm chủ yếu làm bằng da. Cái mà người thường gọi là roi ám chỉ roi cứng. Các phương pháp đánh đòn thường được sử dụng bao gồm chặt, quét, chích, bơm, chèo, đỡ, kéo, cắt, ngã, đâm và nâng.
(8) Giản: Chùy, roi (sắt), dài không lưỡi, bốn cạnh, dài bốn thước (bốn thước thời Tống là 1,2 mét), nhiều chùy dùng phối hợp với hai chùy, là binh khí ngắn, có lợi cho ngựa trận chiến. Trọng lượng của chùy quá nặng khiến những người không khỏe không thể tùy ý sử dụng, sát thương của nó rất kinh người, thậm chí xuyên giáp cũng có thể giết chết người. Về kỹ thuật, nó gần với kiếm thuật và kiếm thuật. Từ thời nhà Tấn và nhà Đường, nó được làm bằng đồng hoặc sắt, có hình dạng giống như một cây roi cứng, có hình dạng giống như rễ tre và không có đầu ở cuối chùy.
(9) Qua: Còn gọi là cây cuốc, cây xương, cây búa và cây xương sống. Một trong những vũ khí cổ đại, có ba loại vũ khí: vũ khí dài, vũ khí ngắn và vũ khí mềm. Phương pháp sử dụng của nó kết hợp các kỹ thuật của vũ khí hạng nặng cán dài như giáo và rìu lớn.
(10) Đảng: là một trong những thiết bị võ thuật của Trung Quốc. Hình dạng nằm giữa "đinh ba" và "cào", thuộc loại võ khí dài và nặng, hai sợi, uốn cong lên trên thành hình lưỡi liềm. Đáy nối với một cán, cán dài từ sáu bảy thước.
(11) Giáo: Một loại binh khí cổ xưa, một trong những binh khí lâu đời của võ thuật. Vào thời cổ đại, nó chủ yếu được sử dụng để chiến đấu ngay lập tức, nó thuộc cùng loại với chùy, là một loại vũ khí hạng nặng và chủ yếu được sử dụng bởi những người có quyền lực. Chuôi làm bằng gỗ cứng, dài ước chừng sáu thước, cuối chuôi có một cái búa thuôn dài, trên búa bố trí dày đặc sáu đến tám hàng đinh sắt, dưới chuôi có một mũi khoan sắt hình tam giác.
(12) Bổng: Cây gậy dài khoảng năm feet và được làm bằng gỗ tần bì cứng. Hai đầu của thân cần câu có độ dày khác nhau, một đầu đủ dày để vừa tay cầm, đầu này là nơi để lắc tay. Nó trở nên mỏng hơn về phía trên và phần trên dày 8 inch.Có rất nhiều loại gậy, chỉ có " Ngô Kinh " ghi lại bảy loại gậy: gậy móc, gậy ngoạm, chùy, gậy chày, gậy lớn và gậy xích kẹp.
(13) Quải: Nạng là một loại vũ khí làm bằng gỗ cứng nặng, nó được làm bằng hai cây gậy tròn có độ dài khác nhau, theo độ dài của nó mà chia làm hai loại: nạng dài và nạng ngắn.
"Trọng Trạch, sao ngươi vẫn còn ngủ vậy?" Đông môn bên cạnh cố gắng đẩy đẩy người bên trái mình, trên mặt tràn đầy vẻ bất lực. Nhưng dù có đẩy thế nào người bên cạnh cũng không chịu tỉnh, hắn còn đang muốn gọi lại, thì phát hiện ánh mắt của mọi người trong lớp học đang nhìn hắn chòng chọc
........Lại đến nữa rồi.
Hắn yên lặng thu tay về. Tốt xấu gì bản thân mình cũng là đệ tử dòng chính của Kiếm tộc, tại sao khi tới học viện này rồi, lại không nổi tiếng bằng người bạn cùng bàn này chứ? Chỉ cần là hắn chạm vào Trọng Trạch nhiều một chút, những người bạn tốt đồng môn ngày trước liền đối xử với hắn không còn một chút hữu hảo nào.
Chỉ có điều, Trọng Trạch thực sự rất đẹp.
Dù phải chịu nhiều áp lực như vậy, cũng là do hắn cam tâm tình nguyện ngồi cùng a.
"Thụy Dương, Trọng Trạch khi ngủ không phải càng đẹp hơn sao, ngươi gọi hắn dậy làm gì?" Một nữ tử với khuôn mặt si mê ngồi bên cạnh nói, " Tuy rằng lúc Trọng Trạch tỉnh dậy, cũng mang một nét phong tư khác, nhưng mà ta lại thích ngắm nhìn mỹ nhân ngủ nhiều hơn một chút. Ngươi chưa nghe những tu sĩ nhân tộc đó nói sao, 'Hải đường xuân thụy'(1), vừa nghe đã thấy rất mỹ lệ."
(1)Hải đường xuân thụy: Thời Đường, hoa hải đường có địa vị rất cao, Đường Minh Hoàng từng ví Dương Quý Phi với hoa hải đường. Trong Lãnh Trai dạ thoại của Thích Huệ Hồng đời Tống có chép:
Thượng hoàng đăng Trầm Hương đình, triệu Thái Chân Phi. Vu thời Mão tuý vị tỉnh, mệnh Lực Sĩ sử thị nhi phù dịch nhi chí. Phi tử tuý nhan tàn trang, tấn loạn thoa hoành, bất năng tái bái. Thượng hoàng tiếu viết: 'Khởi Phi tử tuý, trực hải đường thuỵ vị túc nhĩ!'
(Thượng hoàng lên đài Trầm Hương, cho triệu Thái Chân Phi đến. Lúc bấy giờ, Thái Chân Phi say rượu đã tới giờ Mão mà vẫn chưa tỉnh. Cao Lực Sĩ bảo thị nữ dìu đến. Phi tử say đến nỗi tóc mai rối loạn, phấn son phai nhạt, thoa cài nghiêng lệch, không thể bái lạy. Thượng hoàng cười nói rằng: 'Phi Tử say thật giống như hoa hải đường ngủ chưa đủ giấc vậy!')
Từ đó hoa hải đường được gọi là "thuỵ mĩ nhân". Thành ngữ "hải đường xuân thuỵ" để chỉ Dương Quý Phi xuất phát từ câu chuyện này.
" Kỳ Họa, một tộc đại chùy như ngươi cũng nói được lời này sao?" Thụy Dương nhịn không được châm chọc nói, "Bộ dáng thục nữ này thật tình không hợp với ngươi."
Kỳ Họa vừa nghe lời này tức thì cảm thấy tức giận.
Này là đang muốn nói gì?
Lưu tinh chùy thì làm sao, Lưu tinh chùy cũng là một trong những chi nhánh của chùy tộc, ai nói người của chùy gia nhất định phải là một đám cuồng bạo lực.
Ở Vô Sát đại thế giới, mỗi loại binh khí tuy mang nhiều nét bất đồng, nhưng cũng có nhiều sự tương tự, cùng với sự phát triển, gia tăng qua lại giữa các loại, các binh khí trong Vô Sát đại thế giới cũng học theo các tộc khác, dựa theo đặc điểm đặc thù của từng loại mà kết hợp thành, chia thành những loại chính sau: Đao, Thương, Kiếm, Kích(2), Phủ(3), Việt(4), Câu(5), Soa(6), Tiên(7), Giản(8), Cung, Qua(9),Đảng(10), Côn, Giáo(11), Bồng(12), Quải(13), Chùy, mười tám loại khí công, hợp xưng là [ Thập bát Gia ]. Bản thể của Kỳ Họa đúng là một thanh Lưu tinh chùy, tại thời điểm nàng nhập học đã thành công đánh vài vị bạn học trở về nguyên hình, mạnh mẽ đến mức chấn động cả một khu vực, trở thành một trong trong những "Vô miện chi vương"(14) trong học viện này.
(14) Vô miện chi vương: Dùng để chỉ những người có ảnh hưởng, tiếng nói nhưng lại không có chức vụ hay quyền lực quan trọng. Ngày nay thường dùng để ám chỉ nhà báo
"Ta sai rồi, ta sai rồi." Thụy Dương thấy bộ dáng của Kỳ Hoạ tựa hồ như muốn động thủ, vội vàng xua xua tay. Vô Sát đại thế giới vì binh khí mà sinh, bản thân nó cũng vì thế mà dày đặc sát khí, hỗn loạn không dứt. Nhớ năm đó, sau khi đệ nhất thần binh Thiên Vấn kiếm bình định Vô Sát đại thế giới, các binh khí liền đều học tập Nhân tộc mà có đạo lữ, tổ kiến gia đình, xây dựng dòng họ, đồng thời cũng mở học viện khắp bốn phương Đông, Tây, Nam, Bắc. Chỉ khi thành công tốt nghiệp, mới có tư cách cùng các tu sĩ chính thống từ các đạo thống khác nhau trên ba ngàn thế giới "Tương kiến"(15), tự bản thân mình lựa chọn một chủ nhân tốt. Bởi vậy, mỗi đệ tử đã trải qua tuyển chọn đều là những binh khí xuất sắc nhất. Ở trong học viện, chỉ có ở Diễn võ trường mới có thể tranh đấu, mọi trường hợp vi phạm đều lấy quy định để xử trí.
(15) Tương kiến: Thấy mặt nhau — Gặp nhau.
"Trọng Trạch hình như vừa động đậy à?"
"Ơ?" Thụy Dương chà chà con mắt, "Không có a, từ trước đến nay, mỗi lần Trọng Trạch ngủ đều là lôi đả bất động (16)
(16) Lôi đả bất động: Không thể lay động, kiên trì, bền bỉ, ở đây ý chỉ Trọng Trạch mỗi lần ngủ đều ngủ rất say, không lay chuyển được
"A, kia có thể là ta nhìn nhầm đi." Thụy Dương gãi gãi đầu, cười ha hả nói.
Việc Trọng Trạch giả làm học sinh trong học viện đương nhiên cũng không phải chuyện ngày một ngày hai. Mỗi một lần như vậy, hắn đều sẽ thay đổi thân phận, quang minh chính đại sử dụng tài nguyên của Vô Sát đại thế giới.
Khụ khụ, điều này nói ra cũng thực mất mặt.
Thần khí Chúng Quân Thương với thành tích khắc chết ba vị chủ nhân thực sự cảm thấy xấu hổ, không còn mặt mũi nào để đi gặp bọn họ. Từ sau cái chết của ba chủ nhân, cùng với những lời đồn đại không rõ ràng về hắn được tung ra, Trọng Trạch đối với ý tưởng tìm một chủ nhân mới nhất thời phai nhạt đi rất nhiều. Mỗi một vị chủ nhân trước đây của hắn đều là rồng phượng trong nhân gian, tài năng hiếm có, mấy vạn năm chưa chắc đã có một người. Bây giờ nhìn lại quá khứ, còn có mấy ai có thể có được phong thái của bọn họ.
Trọng Trạch ăn không ngồi rồi, không có việc để làm, cũng chẳng biết bản thân muốn làm cái gì. May mắn là tên húy của Chúng Quân Thương không có mấy ai biết được, hắn liền nhân cơ hội này không ngừng biến hóa thân phận, thuận lợi di chuyển qua mấy học viện, quan sát thế hệ tân binh khí ngày nay cũng không khỏi có chút hứng thú.
Tất nhiên, Trọng Trạch cũng cảm thấy rất thú vị khi mà mình thì ngủ còn người khác lại ngồi nghe giảng chăm chú.
Nhưng hiện tại hắn không tài nào chợp mắt được nữa.
Ở trong giấc mơ, hắn bỗng cảm nhận được một loại cảm ứng huyền diệu khó giải thích. Ngoại trừ năm đó hắn cùng các chủ nhân kề vai chiến đấu cũng có loại cảm ứng tương tự, thì đã qua bao nhiêu năm hắn không còn cảm nhận được. Nhưng hôm nay, nó bỗng dưng xuất hiện trở lại.
Rốt cuộc tu vi hiện giờ của Trọng Trạch cao bao nhiêu, có lẽ chẳng có ai nắm được rõ ràng.
Vô Sát đại thế giới là thế giới mang tính đặc thù trong ba ngàn thế giới, cho dù là di chuyển đến Tu Chân giới có khoảng cách gần nhất cũng phải dùng Truyền Tống trận tốn tới vài canh giờ. Tuy nhiên nguyên thần của Trọng Trạch đã đạt đến kỳ Xuất Khiếu, không cần kinh động đến bất kì người nào, đảo mắt một cái đã đến bay đến bên người Du Quỳnh Cửu.
" Tiểu tử, thân thể này của ngươi, để lão phu tiếp nhận....." Vị đạo nhân này tướng mạo thập phần xấu xí, linh khí trên người cũng cực kì vẩn đục, lại nhìn qua thiếu niên mi mục thanh tú bên cạnh, cũng coi như là một mỹ nhân, Trọng Trạch cơ hồ dựa theo bản năng lập tức đưa ra quyết định.
"Khụ, khụ." Du Quỳnh Cửu ngồi trên mặt đất ngây người hồi lâu mới hổn hển thở ra, hơi thở mỏng manh đến mức tưởng chừng chỉ cần một khắc nữa là sẽ chết đi.
Trọng Trạch tiến lên hai bước, dự cảm trong lòng cũng càng ngày càng đậm.
Hắn vươn tay, nhéo nhéo gương mặt Du Quỳnh Cửu.
Bỗng nhiên, vô số hình ảnh không ngừng hiện lên trong đầu hắn, kể cả những kí ức mà hắn cố tình chôn sâu ở đáy lòng cũng bắt đầu lóe lên.
"A Trạch, trời xanh có còn công lý hay không? Vốn dĩ con người chẳng thể tự lựa chọn xuất thân của mình, nhưng lại được định trước sẽ phân chia thành nhiều chủng loại khác nhau. Yêu tộc có cách sống của Yêu tộc, Nhân tộc có cách sống của Nhân tộc, Ma tộc cũng có cách sống của Ma tộc. Vậy mà thân là người mang tam tộc hỗn huyết, sở hữu hết tất thảy những ưu điểm của tam tộc, lại bị chối từ, bị bài xích, gian nan tìm đường sống tại ba nghìn thế giới này, thử hỏi thiên lý ở đâu."
"Nếu tam giới đã không thể tiếp nhận người mang hỗn huyết, vậy thì ngay lúc này, ta sẽ đảo lộn, đi ngược lại với ý trời. Khi ta trở thành thần, giữ địa vị tối cao trong tam giới này, ta sẽ một lần nữa định lại quy tắc của thiên địa, khiến cho tất cả những người hỗn huyết có một chỗ đứng nhỏ nhoi của chính mình.A Trạch, ngươi có nguyện ý giúp ta!"
Đương nhiên, ngài là đệ nhất chủ nhân của ta, ở nơi có nhiều binh khí lợi hại như vậy, ngài lại lựa chọn ta, ta tự nhiên sẽ giúp ngài thực hiện nguyện vọng.
"A Trạch, nguyện vọng của ta tương đối đơn giản. Chỉ cần phụ hoàng chú ý đến ta nhiều hơn, ta có thể giúp cho mẫu phi bình an vô sự ở trong cung, làm một phàm nhân bình thường cả đời sống an ổn là tốt rồi. Còn về cái gì mà ngôi vị hoàng đế, cái gì mà quyền sở hữu thiên hạ, ta một chút cũng không muốn."
"A Trạch, rõ ràng ta đã muốn nói rõ với hoàng huynh bọn họ, vì sao bọn họ còn muốn bắt mẫu phi cùng thị nữ của ta. Còn có nàng, Y Y, ta đối xử với nàng tốt như vậy,vì cớ gì nàng lại phản bội ta?"
Bởi vì trên đời này, những người có tài năng vĩnh viễn sẽ bị ghen tị, bị nghi ngờ, chẳng cần ngài nhàn vân dã hạc (17) lập chí cả đời, cuối cùng ngài vẫn sẽ trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, hận không thể loại bỏ của người khác.
(17) Nhàn vân dã hạc: đại ý là tự do, thoải mái, không bị ràng buộc, câu thúc.
"Đạo trong thiên hạ, tùy ở dân sinh."
"Tu Chân Giới thế cục hỗn loạn, không còn vinh quang của năm đó. Nay những kẻ gặp lợi vong nghĩa, khi sư diệt tổ nơi nào cũng có, phàm nhân lại càng giống như con kiến, chật vật cầu sinh. Nếu thiên đạo đã không thể trừng phạt những kẻ tội đồ đấy, thì hãy để ta đến trừng trị chúng. Chẳng ngại dốc hết toàn lực cả đời này, ta cũng sẽ trả lại cho Tu Chân Giới cùng thế gian sự yên bình vốn có.
Đúng vậy.
Cho tới bây giờ, thứ ngài theo đuổi không phải là một cuộc sống trường sinh, ung dung tự tại, ngài dạy ta phân biệt đúng sai, dạy ta lòng mang thiên hạ, dạy ta làm "Người", ân tình này chẳng thể lấy gì để báo đáp. Chỉ có thể đợi sau khi ngài thân tử đạo tiêu, liền đưa thân xác ngài chôn cất ở nơi ngài thích nhất.
Trọng Trạch phục hồi tinh thần, bất giác nước mắt đã chảy dài trên mặt
Hắn nhìn Du Quỳnh Cửu ngất xỉu bên dưới, bỗng nhiên biết được thân phận người này.
Thiếu niên này chính là người mang huyết mạch của chủ nhân thứ ba của hắn, cũng là hi vọng duy nhất mà vị chủ nhân ấy lưu lại trên thế giới này. Cho nên, hắn mới có thể cảm ứng được ngay tại lúc thiếu niên này sắp chết, mới có thể không chút do dự nào chạy đến đây cứu y.
"A Trạch, ngươi là đệ nhất binh khí trong ba ngàn thế giới, ngươi không giống với những binh khí khác, đợi sau khi ta chết, ngươi muốn làm gì cũng đều có thể, lý tưởng của ta, khát vọng của ta, ngươi không cần phải gánh vác trên người. Cả đời của ta, tưởng rằng có thể dùng Đạo pháp để thay đổi thế giới, đến cuối cùng vẫn là dựa vào sức mạnh của ngươi khiến mọi người kính sợ. Là ta ảo tưởng, có một số việc, chỉ bằng khát vọng và lý tưởng, sẽ không thay đổi được gì."
Trọng Trạch bỗng chốc lại nhớ tới những lời mà chủ nhân thứ ba đã nói với hắn trước khi chết.
Vị đệ tam chủ nhân này khác hoàn toàn so với hai chủ nhân trước. Lòng dạ y càng thêm rộng lớn, tính cách y càng thêm ôn hòa, đối đãi với hắn như con ruột, cuối cùng lại vì thất vọng với Tu Chân Giới, buồn bực mà chết.
Chỉ bằng học thức của Đạo pháp, tất nhiên sẽ không xoay chuyển được cục diện nhiễu nhương của Tu Chân Giới.
Giống như thiếu niên này, cho dù ngày ngày an ổn ngây ngốc ở sơn thôn hẻo lánh, cũng không thể tránh khỏi nguy cơ có thể chết bất cứ lúc nào.
Muốn được sống tùy ý, nhất định phải tranh đoạt, sử dụng toàn bộ tâm trí và thực lực để bảo hộ hết thảy.
"Ta cứu ngươi một mạng, ngươi giúp ta một chuyện đi." Trọng Trạch rất nhanh đã có quyết định, thu hồi tâm trạng, cúi người xuống cười tủm tỉm, truyền cho Du Quỳnh Cửu một ngụm sinh khí.
Ta sẽ không nhận ngươi làm chủ nhân, mà là cùng ngươi trở thành đồng bạn.
Là đồng bạn cùng nhau xưng bá thế giới
Vô Sát đại thế giới cũng được, ba nghìn thế giới cũng tốt, thậm chí là cả Tiên giới, Ma giới, tất cả đều là mục tiêu của hắn, lý tưởng của hắn.
Chủ nhân đầu tiên muốn thiết lập quy tắc, hắn sẽ làm.
Chủ nhân thứ hai muốn có được tự do, hắn sẽ cho.
Chủ nhân thứ ba muốn xây dựng hòa bình, hắn đến định.
Đúng vậy.
Du Quỳnh Cửu, từ lúc ta truyền cho ngươi ngụm sinh khí này, mạng của chúng ta đã liên kết với nhau, không thể tách rời.
Chúng ta, hãy cùng nhau xưng bá tam giới.
(2) Kích: Là một loại vũ khí đa năng, có thể móc, mổ, đâm, cũng là một loại vũ khí độc nhất vô nhị của Trung Quốc cổ đại. Là sự kết hợp giữa dao găm và thương, bao gồm một cán tre và gỗ, một đầu cán bằng kim loại, có hai mặt trước, một lưỡi thẳng và một lưỡi đục, lưỡi bốn cạnh. Lưỡi thẳng có thể đâm, lưỡi ngang có thể mổ.
(3) Phủ: Còn được gọi là rìu, là vũ khí hoặc công cụ khai thác gỗ. Nó bao gồm một tay cầm thanh gỗ, tiếp theo là một lưỡi kiếm hình thang.
(4) Việt: là một vũ khí ở Trung Quốc cổ đại. Hình dạng của nó giống như một cái rìu, chủ yếu để chặt. Ngoài ra, những chiếc rìu có móc hoặc gai ở phía sau và lưỡi rìu ở cuối trục.
(5) Câu: Cũng là một trong những thiết bị võ thuật của Trung Quốc. Trong thời kỳ Xuân Thu và Chiến Quốc móc và kích được sử dụng cùng nhau, hình dạng của chiếc móc tương tự như hình dạng của một chiếc kích, ngoại trừ phần trên. một phần của kích là một lưỡi kiếm sắc bén, trong khi phần trên của móc có hình dạng của một đường móc.
(6) Soa: là một loại binh khí dài trong võ thuật Trung Quốc, ban đầu nó là công cụ sản xuất để câu cá, sau phát triển thành vũ khí.
(7) Tiên: Roi, một trong những vũ khí cổ đại của Trung Quốc, [1] Một loại binh khí ngắn. Roi có nguồn gốc sớm hơn, và nó rất thịnh hành vào thời Xuân Thu Chiến Quốc. Có loại roi mềm và cứng. Roi cứng chủ yếu làm bằng đồng hoặc sắt, roi mềm chủ yếu làm bằng da. Cái mà người thường gọi là roi ám chỉ roi cứng. Các phương pháp đánh đòn thường được sử dụng bao gồm chặt, quét, chích, bơm, chèo, đỡ, kéo, cắt, ngã, đâm và nâng.
(8) Giản: Chùy, roi (sắt), dài không lưỡi, bốn cạnh, dài bốn thước (bốn thước thời Tống là 1,2 mét), nhiều chùy dùng phối hợp với hai chùy, là binh khí ngắn, có lợi cho ngựa trận chiến. Trọng lượng của chùy quá nặng khiến những người không khỏe không thể tùy ý sử dụng, sát thương của nó rất kinh người, thậm chí xuyên giáp cũng có thể giết chết người. Về kỹ thuật, nó gần với kiếm thuật và kiếm thuật. Từ thời nhà Tấn và nhà Đường, nó được làm bằng đồng hoặc sắt, có hình dạng giống như một cây roi cứng, có hình dạng giống như rễ tre và không có đầu ở cuối chùy.
(9) Qua: Còn gọi là cây cuốc, cây xương, cây búa và cây xương sống. Một trong những vũ khí cổ đại, có ba loại vũ khí: vũ khí dài, vũ khí ngắn và vũ khí mềm. Phương pháp sử dụng của nó kết hợp các kỹ thuật của vũ khí hạng nặng cán dài như giáo và rìu lớn.
(10) Đảng: là một trong những thiết bị võ thuật của Trung Quốc. Hình dạng nằm giữa "đinh ba" và "cào", thuộc loại võ khí dài và nặng, hai sợi, uốn cong lên trên thành hình lưỡi liềm. Đáy nối với một cán, cán dài từ sáu bảy thước.
(11) Giáo: Một loại binh khí cổ xưa, một trong những binh khí lâu đời của võ thuật. Vào thời cổ đại, nó chủ yếu được sử dụng để chiến đấu ngay lập tức, nó thuộc cùng loại với chùy, là một loại vũ khí hạng nặng và chủ yếu được sử dụng bởi những người có quyền lực. Chuôi làm bằng gỗ cứng, dài ước chừng sáu thước, cuối chuôi có một cái búa thuôn dài, trên búa bố trí dày đặc sáu đến tám hàng đinh sắt, dưới chuôi có một mũi khoan sắt hình tam giác.
(12) Bổng: Cây gậy dài khoảng năm feet và được làm bằng gỗ tần bì cứng. Hai đầu của thân cần câu có độ dày khác nhau, một đầu đủ dày để vừa tay cầm, đầu này là nơi để lắc tay. Nó trở nên mỏng hơn về phía trên và phần trên dày 8 inch.Có rất nhiều loại gậy, chỉ có " Ngô Kinh " ghi lại bảy loại gậy: gậy móc, gậy ngoạm, chùy, gậy chày, gậy lớn và gậy xích kẹp.
(13) Quải: Nạng là một loại vũ khí làm bằng gỗ cứng nặng, nó được làm bằng hai cây gậy tròn có độ dài khác nhau, theo độ dài của nó mà chia làm hai loại: nạng dài và nạng ngắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương