Thiếp Khuynh Thành
Chương 126
Edit: Miss VânBeta: VịtLâm Thiện Nhã thấy Hương Lan im lặng, đăm chiêu, lại càng đề phòng, nàng ta nghi ngờ đánh giá Hương Lan một phen từ trên xuống dưới, môi nở nụ cười như có như không: “Hương Lan, ngươi không yên tâm về ta sao?”Nghe vậy, Hương Lan bỗng cảm thấy toàn thân rét lạnh, khi nàng quay đầu nhìn Lâm Thiện Nhã, trong đôi mắt đẹp của nàng ta ánh lên ý cười. Lòng bỗngdấy lên cảm giác khác thường, nàng rủ mắt, trả lời: “Vâng, nô tỳ phụngmệnh Kinh Nam Vương hầu hạ ngài, tuyệt đối không để ngài phạm sai lầm.”Khóe môi tươi cười của Lâm Thiện Nhã thoáng cứng lại. Dám lấy Lâm Khinh Trần để áp chế nàng ư? Xem ra trước kia nàng đã không nhìn lầm, Hương Lanđúng là kẻ không cam chịu an phận, giữ ở bên người nhất định là một cáimầm tai họa! Hiện giờ nàng đã bình yên vô sự và trở lại Bạc Khang Cácnhư xưa, Hương Lan đã trở thành kẻ vô dụng không cần đến nữa. – “Ta rấtlo lắng cho Thanh Nhã muội muội, thật tốt nếu ngươi có thể thay ta đi Tề Quốc chăm sóc muội ấy, chẳng biết ý ngươi thế nào?”“Đi Tề Quốc ạ?” – Hương Lan biến sắc, kinh ngạc nhìn Lâm Thiện Nhã. Nàngkhông tin vào tai mình, Lâm Thiện Nhã lại muốn nàng đi Tề Quốc! Mà ý tứtrong thời nói của công chúa là muốn nàng tìm cách trèo lên giường củathái tử Tề Quốc, dùng kế này để đối phó Lâm Thanh Nhã? Nhưng mục đíchchủ yếu có lẽ là vì Lâm Thiện Nhã kiêng kị dung nhan thực sự của nàngchăng? Mặt nạ da người đã sớm như hình như bóng với nàng nhiều năm, nàng đã quên mất dung nhan khuynh quốc khuynh thành thực sự của mình, nàngnguyện làm một người bình thường để không làm trái mệnh lệnh của LâmKhinh Trần, trung thành tận tâm. Nhưng thật không ngờ Lâm Thiện Nhã đãcó ý phòng bị nàng từ lâu! Thì ra lời khuyên chân thành của nàng từ lâuđã trở thành độc dược trong tai Lâm Thiện Nhã, chẳng trách công chúa vẫn luôn khăng khăng làm theo ý mình! Thì ra là thế!Lâm Thiện Nhã không biết chỉ trong một thoáng, lòng Hương Lan hiện lên đủloại ý nghĩ, đôi mắt nàng khóa chặt Hương Lan, ánh mắt toát ra sự đe dọa lạnh thấu xương, nàng nhếch môi, cười nói: “Tề quốc thái tử là “nhântrung chi long”. Hoàng đế Tề Quốc lại đột ngột lâm bệnh nguy kịch, việcthái tử Tề Quốc đăng cơ chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Với sự thông minh và tài trí của ngươi, ta tin chắc ngươi sẽ dễ dàng nắm được một vị trí nho nhỏ trong phủ Thái tử Tề quốc, mà biết đâu tiền đồ của ngươitrong tương lai lại sáng lạng không chừng. Ý ta đã quyết, ngay hôm nayngươi hãy khởi hành đi.”Hương Lan khẽ giật mình nhìn xuống, lòng thầm cười nhạt, không thanh minh một câu, chỉ đáp: “Tạ ơn Lâm Trắc phi đã hao tâm tổn sức nghĩ cho tương lai của nô tỳ, nô tỳ sẽ không phụ tấm lòng của Lâm trắc phi.”“Ngươi hiểu được lòng ta thì tốt.” – Lâm Thiện Nhã gật đầu vừa lòng. Nhìn dung mạo bình thường của Hương Lan, nàng dường như có thể thấy gương mặttuyệt sắc còn đẹp hơn nàng đang ẩn giấu sau chiếc mặt nạ kia. Mấy nămtrước, nàng tình cờ nhìn thấy được dung mạo thật của Hương Lan, bắt đầutừ đó gương mặt ấy đã trở thành tâm bệnh trong lòng nàng. Đêm khuya gặpmộng, nàng thấy người trong thiên hạ đều cười nhạo nàng không còn cáidanh hiệu thiên hạ đệ nhất mỹ nhân nữa. Hương Lan là một người rất thông minh, có thể trợ giúp cho nàng rất nhiều, nhưng nàng không thể giữ nàng ta ở lại bên cạnh! Không sớm thì muộn Hương Lan cũng sẽ trở thành mộtmầm tai họa không thể khống chế.“Tạ Lâm trắc phi.” – Hương Lan cúi người hành lễ, sau đó thướt tha quayngười, thẳng lưng rời đi, từ đầu đến cuối không hề cầu xin Lâm Thiện Nhã thu hồi mệnh lệnh đã ban ra. Đến trước cửa, nàng bỗng dừng lại, nói với Lâm Thiện Nhã ở phía sau: “Chỉ cần Lâm trắc phi không ngừng kiên trì,chắc chắn sẽ làm cho thái tử Hạ Quốc cảm động. Sau này người nhất địnhtrở thành mẫu nghi thiên hạ.” Lâm Thiện Nhã khẽ cau mày, lời này của Hương Lan khiến lòng nàng có dựcảm không tốt! Sau khi Hương Lan đóng kín cửa phòng, không còn trôngthấy dáng người thướt tha quen thuộc của nàng ấy nữa, ngay lúc này nànglại cảm thấy hối hận!Nàng nghiêng đầu nhìn hồ hắc liên xa xa ngoài cửa sổ, vốn nàng không thíchmàu đen, nhưng hôm nay bỗng dưng lại cảm thấy rất thích màu sắc này, vị trí của hắc liên trong lòng nàng còn hơn cả tường vi, mẫu đơn, thậm chí là hoa mai mà nàng vốn rất yêu thích.“Thái tử, người cũng biết tâm ý của thiếp chứ?”Bốn phía xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng nỉ non của nàng.—–bamholyland.com—–Cung điện Hạ Quốc.Bên trong tẩm cung của Hoàng đế, Nguyên Kỳ ngồi bên giường, cúi đầu nhìn Nguyên Du hấp hối trên giường, sắc mặt lão tái nhợt.Hắn ngồi đây sắp được một canh giờ nhưng Nguyên Du vẫn ngủ say, chưa tỉnh lại lần nào.Một lúc lâu sau, cuối cùng Nguyên Du cũng từ từ mở mắt, hắn nhìn Nguyên Kì, trong mắt không hề thấy sự buồn ngủ, ánh mắt khá sắc bén, lão nói: “Nếu Mộ Dung Ca là do ngươi giấu đi, thế thì, mau chóng giết nàng trừ hậuhoạn.”Những lời này khiến đôi mắt u tối của Nguyên Kì thoáng hiện lên cảm xúc kháclạ, hắn cúi đầu trả lời: “Thân phận của Mộ Dung Ca quá thấp kém,nếuchứng minh được nàng đang mang trong mình con của con, chắc chắn sẽ bịngười khác lợi dụng, cho nên con đã mau chóng sai người giết chết nàngta. Phụ hoàng cứ yên tâm.”Từ ngày đó đến nay, đây đã là lần thứ hai Nguyên Du đề cập đến chuyện trừkhử Mộ Dung Ca, nhưng đáp án của Nguyên Kỳ vẫn vậy, lần nào hắn cũng nói mình đã sớm cho người giết chết Mộ Dung Ca.Ánh mắt sắc bén của Nguyên Du từ từ nheo lại, lão nhìn Nguyên Kỳ từ trênxuống dưới, đáy mắt thoáng hiện lên sự hối hận, cuối cùng lão khoát tay, nói: “Không cần lừa dối trẫm! Ngươi đã sớm yêu Mộ Dung Ca, sao ngươi có thể dễ dàng giết nàng ta như vậy?” – Nếu biết có hôm nay, ngày đó lãođã không vì Lan Ngọc mà thả cho Mộ Dung ca một con đường sống, đúng làthả hổ về rừng!“Nhi thần nào dám lừa gạt phụ hoàng. Ở trong lòng nhi thần chỉ có phụ hoànglà quan trọng nhất, Mộ Dung Ca cũng chỉ là một người đàn bà, nhi thần sẽ không vì một người đàn bà mà phá hủy đại sự.” – Nguyên Kỳ rủ mi, đemtất cả tâm tình giấu trong đáy mắt, làm cho hoàng đế muốn thăm dò cũngkhông thấy được gì, lời hắn đáp lại rất lạnh lùng, không có vẻ dấu diếmhay che đậy.Thấy không tra xét được thêm, Nguyên Du bèn thu hồi ánh mắt, miệng cười mệt mỏi, cất tiếng: “Rất đúng ý trẫm!”Nguyên Kỳ mỉm cười tao nhã, thong dong. – “Hiện giờ Phụ hoàng đang bệnh nặng,cần phải tĩnh dưỡng cho tốt, nhi thần không quấy rầy người nghỉ ngơinữa.”Dứt lời, Nguyên Kỳ đứng dậy xoay người đi ngay.Sắc mặt Nguyên Du lập tức trầm xuống, hận ý bỗng chốc hiện đầy trong mắt,ánh nhìn của lão như một tia chớp bổ xuống trong đêm đen, khiến người ta phải sợ hãi.Gã hoạn quan bước êm đi vào trong phòng, khom người bẩm báo với Nguyên Du: “Đã có tin tức của Mộ Dung Ca ạ.” – Trong Hạ Quốc này, hiếm có chuyệngì tránh được tai mắt của Hoàng Thượng, cho dù thái tử đem Mộ Dung Cagiấu đến một nơi vô cùng bí mật thì cũng thoát không khỏi bàn tay củaHoàng thượng.Mặc dù lúc này trong mắt mọi người có thể Thái tử Nguyên Kỳ là người có đầy đủ quyền lực khuynh đảo thiên hạ, nhưng phải nói, tất cả những thứ ấyđều do Hoàng Thượng cấp cho hắn. Vậy nên, quyền lực của Thái tử vẫn cònbị hạn chế.“Xử lý gọn, không cho phép thất bại.” – Hận ý trong mắt Nguyên Du dần dầnbiến mất, thay thế vào đó là một nụ cười, nhưng nụ cười này lại khiếnngười nhìn thấy phải sởn tóc gáy, nó giống như mong muốn được đền bù,nhờ vậy mà sắc mặt tái nhợt, vàng như nến của lão hồng nhuận hơn chútít.“Vâng” – Gã hoạn quan lập tức đáp lời. Trên khuôn mặt tươi cười của gã cũnghiện lên biểu cảm hả hê khi trả thù thành công, nhìn kỹ lại, vẻ mặt đórất giống như của Nguyên Du.Nguyên Du nghiến răng, gằn giọng: “Lúc này tuyệt đối không thể thất bại.”“Xin Hoàng Thượng yên tâm, tiểu nhân đã cho người tra xét mấy ngày nay,tuyệt đối không thể lầm được. Chỉ có điều, muốn xâm nhập ngay vào bêntrong để ám sát Mộ Dung Ca, e là không được. Hộ vệ Tiểu Thập bên ngườicông tử Lan Ngọc vẫn luôn theo sát bảo vệ nàng ta, hơn nữa bên trong tòa phủ đệ đó luôn có cao thủ âm thầm bảo vệ, nếu động thủ sẽ rút dây độngrừng. Cho nên thuộc hạ không dám hành động thiếu suy nghĩ. Một khi bắtđược cơ hội, chắc chắn sẽ ra tay.” Nét vui sướng trong mắt gã hoạn quanbiến mất, thay vào đó là vẻ mặt nghiêm túc.Nguyên Du gật đầu, “Tốt.”Bão táp sắp đến, sóng ngầm bắt đầu nổi lên.Nháy mắt đã qua nửa tháng.Từ ngày đó đến nay đã gần hai tháng, Mộ Dung Ca ngồi cẩn thận bên hồ nước, để mặc cơn gió lạnh mang hơi ẩm lướt qua gò má của mình. Mỗi một ngàytrôi qua, lòng cô càng thêm mạnh mẽ hơn. Thời tiết trở lạnh, cơ hội tốtnhất để bơi trong nước đã lỡ. Thực ra chỉ cần cô xuất hiện ở đâu là bốnphía nơi đó, cỏ cây đều có động tĩnh, lúc nào cũng có trăm tên ám vệ võcông cao cường đang ẩn nấp ở bốn phía bảo hộ sự an nguy của cô, làm chocô không dám hành động. Không hề có cơ hội nào! Hơn nữa, hiện giờ cô đãmang thai bốn tháng, bởi vì mấy ngày nay vẫn luôn phiền muộn lo nghĩ nên càng có cảm giác cơ thể không khoẻ, có đôi khi không chỉ chán ăn, màthậm chí là còn khó ngủ.Ngày hôm trước, Cô nhờ Tiểu Thập ra phía sau núi tìm thảo dược hoa hồng (*)rồi sắc thành chén thuốc, vốn định uống, nhưng khi đưa bát lên miệng,ngửi thấy mùi hương ngai ngái trong chén thuốc, cô lại có cảm giác máy(**) bụng, thứ cảm giác kia thật xa lạ, xâm chiếm toàn bộ suy nghĩ củacô!(*) Một loại thảo dược trục thai.(**) Máy thai, một thuật ngữ ám chỉ thai nghi động đậy trong bụng mẹ.Cô… không thể giữ lại đứa bé, nó nhất định sẽ trói buộc bước chân của cô, làm cô không thể dễ dàng rời khỏi nơi này.Dạo này mỗi khi rời giường vào buổi sáng, cô bỗng phát hiện cái bụng bằngphẳng trước kia hình như hơi lớn lên một chút, phát hiện này khiến tâmtình của cô trở nên kích động, một thứ tình cảm len lỏi trong lòng làmmỗi buổi sáng thức dậy cô đều cảm thấy vui sướng, cảm giác sợ hãi bànghoàng trước kia dần dần bị thay thế bằng cảm giác hạnh phúc khi thaingén đứa bé này.Mộ Dung Ca lặng nhìn chén thuốc ngào ngạt trên tay, chén thuốc này là doGia Kiệt tự mình sắc cho cô, nhưng cô lại tự ý bỏ thêm dược thảo hoahồng vào chén. Vốn không được do dự uống vào, song cô vẫn do dự.Dưới ánh mắt ngạc nhiên của tiểu Thập, cô buông bát.Cô không thể tàn nhẫn như vậy được.Đây là một sinh mệnh! Tuy rằng sinh mệnh này xuất hiện không đúng lúc,nhưng lại làm cho cô biết cảm giác vui sướng khi được làm mẹ.Cô biết rõ hơn ai hết nếu giữ lại đứa bé này, Nguyên Kỳ nhất định sẽ không buông cô ra nữa. Đến lúc đó làm sao cô có thể rời khỏi đây được. Trướcđó, Nguyên Kỳ đã tỏ thái độ rõ ràng, hắn muốn giữ cô và đứa bé.Mộ Dung Ca cau mày nhìn gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ, cô khó lòng ổn định lại tâm tư của mình.Tiểu Thập hỏi: ” Mộ Dung cô nương không muốn đi nữa sao?”Đối mặt với khuôn mặt hồn nhiên chăm chú của Tiểu Thập, cô không do dự, trả lời: “Không, ta muốn rời đi.”Từ đầu đến cuối chưa từng có ý định ở lại. Nếu tiếp tục sống ở nơi đây, cô phải chịu kiếp sống mang theo bốn chữ ‘Kim ốc tàng kiều’ (phận làmthiếp bên ngoài), trở thành một người không hề có danh phận, chờ đợiNguyên Kỳ thỉnh thoảng đến đây lâm hạnh. Cứ chờ đợi, cô sẽ dần dần lạcmất phương hướng, không thể thoát ra, không thể quay đầu lại, và nó sẽtrở thành cơn ác mộng ngày ngày của cô. Quá đáng sợ!“Vậy còn đứa nhỏ. . .” – Tiểu Thập chần chừ dùng thủ ngữ hỏi cô.Nhìn thấy từ ngữ trên ngón tay Tiểu Thập, đường rãnh sâu giữa hai hàng lôngmày trên trán Mộ Dung Ca càng đậm hơn, cô nhẹ giọng nói: “Ta đã nghĩrằng mình có thể nhẫn tâm.” – Nhưng cuối cùng cô vẫn không phải là người nhẫn tâm, đứa bé trong bụng là con của cô, là dòng máu chảy trong người cô. Mới ban đầu vì sợ hãi mà có những ý nghĩ vô tình, nhưng hôm nay, cô lại do dự.Không được! Không thể làm tổn hại đến đứa trẻ vô tội này.Đã nửa tháng Nguyên Kỳ chưa xuất hiện.Cô bị ngăn cách nên không thể biết được bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, cô hoàn toàn mù tịt thông tin.Chỉ có vài lần ngẫu nhiên nghe thấy bọn hạ nhân thì thầm bàn chuyện, nóirằng Lâm Thiện Nhã đã quay trở lại Bạc Khang Các, tuy chỉ là Trắc phinhưng vẫn được nắm giữ quyền lợi của Thái tử phi, một bước dành lạiquyền lực trong phủ thái tử.“Mộ Dung Ca, bên hồ rất lạnh, không nên ở lâu.”Một chiếc áo khoác màu đỏ thẫm được choàng trên người Mộ Dung Ca, cô thuậntay khép áo sát vào mình. Bên hồ đúng là rất lạnh, vừa rồi hơi thất thần nên không chú ý, giờ bắt đầu cảm thấy hối hận. Mấy ngày nay cơ thể củacô hơi yếu đuối, nếu sinh bệnh làm hại đến đứa nhỏ thì thật không tốt.Mộ Dung Ca quay đầu lại cười nói với người mới tới: “Vẫn là cô nghĩ chuđáo.”Như Băng ngồi bên cạnh Mộ Dung Ca, mỉm cười: “Cô thật quá lơ là. Hiện giờ cô đã có bầu, tuyệt đối không thể sơ suất được.”Hôm qua, Gia Kiệt bỗng đi ra ngoài phủ, khi trở về lại mang theo Như Băng. Y nói Nguyên Kỳ sợ cô ở trong phủ buồn tẻ không có người cùng nói chuyện, nên đồng ý lời đề nghị của y, đưa Như Băng thân thiết nhất với cô tớiđây.Mộ Dung Ca gật đầu: “Thời gian trôi quá mau, mới đó mà đã qua hai năm. Lúc trước chúng ta ở Khánh Vương phủ chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có ngày hômnay.” – Kể từ khi xuyên không cho tới bây giờ, những việc cô đã trải qua còn nhiều hơn so với đời trước, cũng chưa bao giờ nghĩ rằng chỉ trongmột thời gian ngắn như vậy cô lại sắp được làm mẹ. Như Băng cũng thayđổi, nàng ấy trở nên chính chắn hơn rất nhiều, tựa như đã hiểu thông mọi chuyện, không hề lưu luyến si mê Nguyên Kỳ nữa.“Có đôi khi tôi rất hâm mộ cô, cô có thể dễ dàng làm cho thái tử Tề Quốcvui, khiến ngài ấy yêu quý cô tận đáy lòng. Mặc dù trên yến tiệc đón gió tẩy trần ở Phong quốc, Thái tử Tề quốc đem cô đưa cho hoàng đế PhongQuốc, nhưng ít nhất ngài ấy đã từng rất thật lòng. Hiện giờ, cô lại được Thái tử Hạ Quốc yêu thích, còn mang thai, sau này chắc chắn sẽ đượchưởng thụ vinh hoa phú quý. Thái tử sẽ không để bất luận kẻ nào thươngtổn đến cô.” – Như Băng nhìn bụi cỏ lay động trước mặt, nhẹ nói.Những lời này khiến Mộ Dung Ca phải chú ý, cô nghiêng đầu nhìn Như Băng bằngánh mắt sắc bén, – “Như Băng, tôi luôn xem cô là người bạn tri kỉ, nếucó việc gì, cô không thể lừa dối tôi.”Như Băng bỗng run lên, nàng rủ mi, im lặng, giây lát sau mới ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Ca, nghiêm mặt, hỏi: “Cô có tin rằng, dù tôi làm sai điều gìcũng chưa từng nghĩ đến chuyện hại cô, thậm chí còn muốn cứu cô?”Mộ Dung Ca khẽ nhăn mày, nhìn vẻ mặt trầm trọng của Như Băng, cô không thể đưa ra câu trả lời.Hai người cùng im lặng nhìn hồ nước, đến khi bầu trời tối đen, Như Băng mới mở lời: “Tôi không có liên quan đến cái chết của Bích Nhu.”“Nhưng cô người nào giết nàng ấy.” – Mộ Dung Ca nhẹ nhàng nhắm mắt, giọng nói của cô thản nhiên mang theo chút áp lực.“Tôi không thể nói cho cô biết người đã sát hại Bích Nhu là ai. Bí mật nàyvĩnh viễn không thể để lộ ra ngoài. Nhất là cô.” – Như Băng đứng dậy,ánh nước phản chiếu dập dờn trên gương mặt, sắc mặt nàng đã tái nhợt,đôi môi đỏ mọng bợt màu.Mộ Dung Ca nhìn nàng thật sâu nhưng không nói gì nữa.—-bamholyland.com—-Ngày hôm sau.Bầu trời xanh trong vắt, lác đác vài gợn mây trắng. Nguyên Kỳ nhìn Mộ Dung Ca đang ngủ say nằm trên giường, dịu dàng đem chiếcchăn bị cô đá văng ra đắp lại, rồi giữ cánh tay của cô đặt ở giữa. Nhưng vừa mới bỏ vào, cô lại vươn tay ra, lại còn thò hai chân ra khỏi chăn.Hắn trợn mắt nhìn cô, thì thầm: “Nghịch ngợm.”Lại tiếp tục công cuộc đắp chăn không ngừng nghỉ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương