Thiếu Chủ Bí Mật
Chương 1107
Sắc mặt tên đội trưởng thay đổi, anh ta lau mồ hôi lạnh, lúc này mới chạy đến trước mặt Vương Băng, định chào hỏi làm di dời sự chú ý của cô ta: “Đội trưởng Vương, sao cô lại tới rồi, chuyện bên này để tôi giải quyết là được, tôi nghe nói ở ngã tư có một vụ án, hay là đội trưởng Vương qua đó thay tôi đi.”
Vương Băng rất thông minh, nào lại không hiểu rõ suy nghĩ của tên đội trưởng kia, cô nghe vậy thì nhìn đối phương như nhìn một kẻ ngu ngốc.
“Nếu phải đi giải quyết, anh đi là được.” Sắc mặt Vương Băng lạnh lùng, trực tiếp làm ngơ đối phương, đi về phía Lý Phàm.
Lý Phàm thấy Vương Băng thì nở nụ cười vui mừng, đối phương cuối cùng cũng tới rồi, nếu không, chuyện này chắc sẽ còn loạn hơn.
Đến lúc này tên đội trưởng kia vẫn đứng về phía cậu Trương, kể lại chuyện này một lượt nhưng vẫn cố ý bôi đen Lý Phàm.
Vương Băng nghe thấy vậy, đương nhiên không tin, cô ta lạnh nhạt nói: “Người này tôi có biết.”
Tên đội trưởng nhất thời không nghe hiểu ý của Vương Băng, anh ta cho rằng cái “biết” mà Vương Băng nói là cô ta có thù với Lý Phàm, anh ta vô thức nói: “Đội trưởng Vương, hóa ra cô biết à, tên này rõ ràng phạm tội quen tay rồi, cô yên tâm, để tôi giải quyết.”
“Anh ấy là bạn của tôi, tôi tin anh ấy không làm ra chuyện như vậy.” Vương Băng chậm rãi nói.
Vương Băng vừa dứt lời, tên đội trưởng kia lập tức á khẩu, lúc này tên đội trưởng ngơ ngác không nói thành lời, đối với anh ta, đây là một tin tức vô cùng xấu.
Vậy mà Vương Băng lại quen Lý Phàm, chuyện này cũng trùng hợp quá rồi đó, tên đội trưởng kia lau mồ hôi lạnh, trong lòng có dự cảm không tốt, Vương Băng đến đúng lúc như vậy, không phải là vì tên này đó chứ?
Nếu là như vậy thì thật không hay rồi.
“Đội trưởng Vương, cô không đùa với tôi đó chứ, tên này là một người bình thường, cô là đội trưởng có danh tiếng ở Hán Thành chúng ta, cậu ta có tư cách gì mà quen biết cô chứ.” Lúc này tên đội trưởng kia vẫn không quên nịnh hót Vương Băng.
Vương Băng không thích vậy, lập tức cho người trích camera, nói: “Camera ghi hình đã được trích ra, không liên quan gì đến anh ấy.”
Tên đội trưởng hóa đá tại chỗ, anh ta nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Vương Băng mới biết đối phương không hề đùa giỡn mà làm thật.
Đám người hóng chuyện xung quanh lúc mới bắt đầu còn chỉ trích hai vợ chồng Lý Phàm và Cố Họa Y lừa gạt, nhưng sau khi xem đoạn băng ghi hình, bọn họ đều im lặng, trong lòng thấy áy náy không thôi, không ngờ bọn họ lại vu oan cho đối phương.
Vương Băng lạnh nhạt nói: “Bây giờ băng ghi hình đã được trích ra, sự thật chứng minh, chuyện này không liên quan gì đến anh ấy, nếu muốn bồi thường thì cũng phải là tên Trương-gì-đó bồi thường.”
Cậu Trương mấp máy khóe môi, Trương-gì-đó đương nhiên là đang chỉ anh ta, tình huống này là như thế nào đây, người đẹp duy nhất trong cục cảnh sát của Hán Thành lại đứng về phía Lý Phàm.
Anh ta có một dự cảm không tốt, chẳng lẽ lai lịch của tên này lại thật sự lớn đến vậy? Nếu là vậy thì phiền phức to rồi.
Tên đội trưởng kia cũng biết mình xong đời rồi, lúc này cũng rất biết xem xét tình hình, không đứng về phía cậu Trương, mà nói với Vương Băng: “Đội trưởng Vương, vẫn là cô nhìn xa trông rộng, nếu đã tìm ra chứng cứ, vậy thì tôi đúng thật là ngu ngốc quá, không ngờ lại không chú ý đến, đây đều là lỗi của tôi, tôi nhất thời sai sót.”
Mọi người nghe vậy thì đều cảm thấy khinh bỉ tên đội trưởng đó, nếu tên này mà ở cổ đại thì chắc chắn là gian tế, lật mặt cũng nhanh quá rồi đó.
Vương Băng rất thông minh, nào lại không hiểu rõ suy nghĩ của tên đội trưởng kia, cô nghe vậy thì nhìn đối phương như nhìn một kẻ ngu ngốc.
“Nếu phải đi giải quyết, anh đi là được.” Sắc mặt Vương Băng lạnh lùng, trực tiếp làm ngơ đối phương, đi về phía Lý Phàm.
Lý Phàm thấy Vương Băng thì nở nụ cười vui mừng, đối phương cuối cùng cũng tới rồi, nếu không, chuyện này chắc sẽ còn loạn hơn.
Đến lúc này tên đội trưởng kia vẫn đứng về phía cậu Trương, kể lại chuyện này một lượt nhưng vẫn cố ý bôi đen Lý Phàm.
Vương Băng nghe thấy vậy, đương nhiên không tin, cô ta lạnh nhạt nói: “Người này tôi có biết.”
Tên đội trưởng nhất thời không nghe hiểu ý của Vương Băng, anh ta cho rằng cái “biết” mà Vương Băng nói là cô ta có thù với Lý Phàm, anh ta vô thức nói: “Đội trưởng Vương, hóa ra cô biết à, tên này rõ ràng phạm tội quen tay rồi, cô yên tâm, để tôi giải quyết.”
“Anh ấy là bạn của tôi, tôi tin anh ấy không làm ra chuyện như vậy.” Vương Băng chậm rãi nói.
Vương Băng vừa dứt lời, tên đội trưởng kia lập tức á khẩu, lúc này tên đội trưởng ngơ ngác không nói thành lời, đối với anh ta, đây là một tin tức vô cùng xấu.
Vậy mà Vương Băng lại quen Lý Phàm, chuyện này cũng trùng hợp quá rồi đó, tên đội trưởng kia lau mồ hôi lạnh, trong lòng có dự cảm không tốt, Vương Băng đến đúng lúc như vậy, không phải là vì tên này đó chứ?
Nếu là như vậy thì thật không hay rồi.
“Đội trưởng Vương, cô không đùa với tôi đó chứ, tên này là một người bình thường, cô là đội trưởng có danh tiếng ở Hán Thành chúng ta, cậu ta có tư cách gì mà quen biết cô chứ.” Lúc này tên đội trưởng kia vẫn không quên nịnh hót Vương Băng.
Vương Băng không thích vậy, lập tức cho người trích camera, nói: “Camera ghi hình đã được trích ra, không liên quan gì đến anh ấy.”
Tên đội trưởng hóa đá tại chỗ, anh ta nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Vương Băng mới biết đối phương không hề đùa giỡn mà làm thật.
Đám người hóng chuyện xung quanh lúc mới bắt đầu còn chỉ trích hai vợ chồng Lý Phàm và Cố Họa Y lừa gạt, nhưng sau khi xem đoạn băng ghi hình, bọn họ đều im lặng, trong lòng thấy áy náy không thôi, không ngờ bọn họ lại vu oan cho đối phương.
Vương Băng lạnh nhạt nói: “Bây giờ băng ghi hình đã được trích ra, sự thật chứng minh, chuyện này không liên quan gì đến anh ấy, nếu muốn bồi thường thì cũng phải là tên Trương-gì-đó bồi thường.”
Cậu Trương mấp máy khóe môi, Trương-gì-đó đương nhiên là đang chỉ anh ta, tình huống này là như thế nào đây, người đẹp duy nhất trong cục cảnh sát của Hán Thành lại đứng về phía Lý Phàm.
Anh ta có một dự cảm không tốt, chẳng lẽ lai lịch của tên này lại thật sự lớn đến vậy? Nếu là vậy thì phiền phức to rồi.
Tên đội trưởng kia cũng biết mình xong đời rồi, lúc này cũng rất biết xem xét tình hình, không đứng về phía cậu Trương, mà nói với Vương Băng: “Đội trưởng Vương, vẫn là cô nhìn xa trông rộng, nếu đã tìm ra chứng cứ, vậy thì tôi đúng thật là ngu ngốc quá, không ngờ lại không chú ý đến, đây đều là lỗi của tôi, tôi nhất thời sai sót.”
Mọi người nghe vậy thì đều cảm thấy khinh bỉ tên đội trưởng đó, nếu tên này mà ở cổ đại thì chắc chắn là gian tế, lật mặt cũng nhanh quá rồi đó.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương