Thiếu Chủ Bí Mật
Chương 1111
Lý Phàm xem qua giá của chiếc nhẫn kim cương, trên đó không có con số chính xác, hơn nữa viên kim cương trên chiếc nhẫn to bằng quả trứng chim bồ câu.
Thêm vào đó đây là cửa hàng chính hãng nên tặng nó cho Cố Hoạ Y cũng không mất giá.
“Nhẫn kim cương này bao nhiêu tiền?” Lý Phàm tò mò nói.
Cô nhân viên đứng quầy nghe xong liền nghĩ sắp bán được hàng rồi đây nhưng khi khi ngẩng đầu lên thấy Lý Phàm, cô ta liền tỏ vẻ khinh ra mặt, còn tưởng là đại gia ai ngờ là một tên nghèo rớt mồng tơi, ánh mắt của cô ta hiện rõ tia khinh bỉ.
Đương nhiên là Lý Phàm đã nhìn thấy ánh mắt đó của cô ta nhưng anh không thèm để ý.
Cô nhân viên đứng quầy thấy Lý Phàm ăn mặc như vậy liền kết luận đối phương chỉ hỏi giá, dù có muốn mua đi nữa thì cũng không đủ tiền để mua nên cô ta không thèm ngó ngàng gì tới anh, làm như không nghe thấy.
Lý Phàm lại dò hỏi: “Chiếc nhẫn kim cương này bao nhiêu tiền?”
Cô gái đứng quầy vẫn không chịu nói giá cả chính xác mà còn châm chọc: “Anh hỏi cái gì mà hỏi, anh có mua nổi không mà hỏi?”
Lý Phàm nghe xong, khoé miệng liền giật giật, có phải cô ta lại tới tháng rồi không, sao lại khó chịu như vậy chứ?”
Lý Phàm đã hơi tưng tức rồi: “Tôi muốn mua chiếc nhẫn kim cương này nên mới hỏi giá, thái độ phục vụ của cô đúng là tệ.”
Cô nhân viên đứng quầy liền nói thẳng: “Cái loại như anh mà cũng muốn mua à, anh mua nổi không hả?
Cho anh ngắm là nể mặt anh lắm rồi.”
Lý Phàm cạn lời, không hiểu nổi suy nghĩ của cô nhân viên đứng quầy.
Đúng lúc này, một anh chàng nhà giàu bước vào, cười nhạo: “Không phải tôi nghe lầm đấy chứ, anh muốn mua cái này à, này người anh em, anh cũng to gan quá nhỉ, là thiên vương lão tử cho anh lá gan này à? Đây là chiếc nhẫn quý giá nhất cả cái cửa hàng này, chỉ riêng giá thôi cũng đã đủ để hù chết anh rồi.”
Cô nhân viên đứng quầy vừa nhìn thấy: anh chàng nhà giàu thì lập tức cười lấy lòng: “Anh Vương sao lại đến đây, anh muốn mua quà tặng bạn gái sao?”
Cô gái ở quầy chuyển từ thái độ lạnh nhạt với Lý Phàm sang thái độ nhiệt tình chỉ trong cái chớp mắt, chỉ cần nhìn cách ăn mặc của anh ta, cô ta liền biết đối phương giàu có, hơn nữa mỗi lần đến đây, anh ta đều tiêu ít nhất là mấy trăm triệu.
Khách quen như vậy, cô đương nhiên phải nịnh rồi.
Sau một thời gian làm ở đây, cô ta đã luyện được khả năng nghe lời đón ý, thấy đối phương dẫn theo một cô gái, tuy rằng không giống với mười mấy cô gái trước đây anh ta đưa đến nhưng lúc này cô ta vẫn không quên nói hùa theo anh ta.
Người được gọi là anh Vương đó hiển nhiên là một anh chàng nhà giàu, anh chàng nhà giàu nghe xong thì trong lòng vô cùng thoải mái, anh ta nói với cô gái có dáng người quyến rũ mà mình đang ôm: “Nào, em muốn mua gì anh sẽ mua hết cho em.”
Theo thang điểm mười thì vẻ ngoài của cô gái được bảy điểm, nếu tính luôn dáng người hấp dẫn thì phải tám điểm.
“Thật vậy sao, cảm ơn anh Vương.” Cô gái đó đã nhìn trúng ví tiền của anh ta nên sau khi nghe cậu Vương hùng hồn nói mua cho mình thì cô ta rất là vui vẻ, nũng nịu ậm ừ khiến lòng người ta phải tê dại.
Trong lòng cậu Vương rất hài lòng, đây chính là kết quả mà anh mong muốn.
Người phụ nữ ngắm nghía một lát, cuối cùng chọn sợi dây chuyền kim cương mấy trăm triệu.
Cậu Vương chẳng hề đau lòng, để cua được đối phương, anh sẵn sàng bỏ ra mấy trăm triệu, nên dứt khoát lấy thẻ ngân hàng ra.
Thêm vào đó đây là cửa hàng chính hãng nên tặng nó cho Cố Hoạ Y cũng không mất giá.
“Nhẫn kim cương này bao nhiêu tiền?” Lý Phàm tò mò nói.
Cô nhân viên đứng quầy nghe xong liền nghĩ sắp bán được hàng rồi đây nhưng khi khi ngẩng đầu lên thấy Lý Phàm, cô ta liền tỏ vẻ khinh ra mặt, còn tưởng là đại gia ai ngờ là một tên nghèo rớt mồng tơi, ánh mắt của cô ta hiện rõ tia khinh bỉ.
Đương nhiên là Lý Phàm đã nhìn thấy ánh mắt đó của cô ta nhưng anh không thèm để ý.
Cô nhân viên đứng quầy thấy Lý Phàm ăn mặc như vậy liền kết luận đối phương chỉ hỏi giá, dù có muốn mua đi nữa thì cũng không đủ tiền để mua nên cô ta không thèm ngó ngàng gì tới anh, làm như không nghe thấy.
Lý Phàm lại dò hỏi: “Chiếc nhẫn kim cương này bao nhiêu tiền?”
Cô gái đứng quầy vẫn không chịu nói giá cả chính xác mà còn châm chọc: “Anh hỏi cái gì mà hỏi, anh có mua nổi không mà hỏi?”
Lý Phàm nghe xong, khoé miệng liền giật giật, có phải cô ta lại tới tháng rồi không, sao lại khó chịu như vậy chứ?”
Lý Phàm đã hơi tưng tức rồi: “Tôi muốn mua chiếc nhẫn kim cương này nên mới hỏi giá, thái độ phục vụ của cô đúng là tệ.”
Cô nhân viên đứng quầy liền nói thẳng: “Cái loại như anh mà cũng muốn mua à, anh mua nổi không hả?
Cho anh ngắm là nể mặt anh lắm rồi.”
Lý Phàm cạn lời, không hiểu nổi suy nghĩ của cô nhân viên đứng quầy.
Đúng lúc này, một anh chàng nhà giàu bước vào, cười nhạo: “Không phải tôi nghe lầm đấy chứ, anh muốn mua cái này à, này người anh em, anh cũng to gan quá nhỉ, là thiên vương lão tử cho anh lá gan này à? Đây là chiếc nhẫn quý giá nhất cả cái cửa hàng này, chỉ riêng giá thôi cũng đã đủ để hù chết anh rồi.”
Cô nhân viên đứng quầy vừa nhìn thấy: anh chàng nhà giàu thì lập tức cười lấy lòng: “Anh Vương sao lại đến đây, anh muốn mua quà tặng bạn gái sao?”
Cô gái ở quầy chuyển từ thái độ lạnh nhạt với Lý Phàm sang thái độ nhiệt tình chỉ trong cái chớp mắt, chỉ cần nhìn cách ăn mặc của anh ta, cô ta liền biết đối phương giàu có, hơn nữa mỗi lần đến đây, anh ta đều tiêu ít nhất là mấy trăm triệu.
Khách quen như vậy, cô đương nhiên phải nịnh rồi.
Sau một thời gian làm ở đây, cô ta đã luyện được khả năng nghe lời đón ý, thấy đối phương dẫn theo một cô gái, tuy rằng không giống với mười mấy cô gái trước đây anh ta đưa đến nhưng lúc này cô ta vẫn không quên nói hùa theo anh ta.
Người được gọi là anh Vương đó hiển nhiên là một anh chàng nhà giàu, anh chàng nhà giàu nghe xong thì trong lòng vô cùng thoải mái, anh ta nói với cô gái có dáng người quyến rũ mà mình đang ôm: “Nào, em muốn mua gì anh sẽ mua hết cho em.”
Theo thang điểm mười thì vẻ ngoài của cô gái được bảy điểm, nếu tính luôn dáng người hấp dẫn thì phải tám điểm.
“Thật vậy sao, cảm ơn anh Vương.” Cô gái đó đã nhìn trúng ví tiền của anh ta nên sau khi nghe cậu Vương hùng hồn nói mua cho mình thì cô ta rất là vui vẻ, nũng nịu ậm ừ khiến lòng người ta phải tê dại.
Trong lòng cậu Vương rất hài lòng, đây chính là kết quả mà anh mong muốn.
Người phụ nữ ngắm nghía một lát, cuối cùng chọn sợi dây chuyền kim cương mấy trăm triệu.
Cậu Vương chẳng hề đau lòng, để cua được đối phương, anh sẵn sàng bỏ ra mấy trăm triệu, nên dứt khoát lấy thẻ ngân hàng ra.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương