Thiếu Chủ Bí Mật
Chương 1118
Nam thanh niên vừa nói vừa từ tốn đi tới bên cạnh Lý Phàm: “Anh không phải là đối thủ của tôi, hễ là người đối đầu với tôi, đều không có kết cục tốt đẹp.”
Anh đã bôi thuốc độc lên trên ám khí rồi, nên kết luận Lý Phàm sẽ không còn sống bao lâu nữa, theo anh biết, trước mắt kẻ thù mạnh nhất là Lý Phàm, chỉ cần giải quyết anh ta thì những người còn lại chẳng thành vấn đề.
Nam thanh niên lạnh mặt đi tới, rồi rút dao găm samurai của mình ra, định đâm nhát cuối cùng vào người Lý Phàm.
Lý Phàm bỗng thừa cơ đấm cơ đấm vào bụng nam thanh niên.
Nam thanh niên nhất thời mất bình tĩnh, nếu không tận mắt chứng kiến, anh không dám tin đây là sự thật, chuyện này đã làm anh rất mơ màng, không thể ngờ rằng chuyện này lại xảy ra.
Sau khi bị trúng một đấm, nam thanh niên bỗng lùi về sau mấy bước, cú đấm này đã làm anh nôn hết cơm đã ăn trong hôm nay ra ngoài, anh nổi giận đùng đùng nhìn Lý Phàm, như muốn giết chết đối phương.
“Không ngờ anh lại giả chết, ám khí đó không hề bắn trúng anh!” Nam thanh niên rất tức giận, không ngờ ám khí đó lại không bắn trúng Lý Phàm, nếu không tận mắt chứng kiến, anh không dám tin đây là sự thật.
Lý Phàm nghe thấy câu nói của nam thanh niên thì khẽ cười, rồi quơ ám khí trong tay: “Anh đang nói cái này à, tôi chỉ giả vờ mà thôi, ai bảo anh không chịu đề phòng.”
Nam thanh niên biết mình đã bị lừa, thì sắc mặt nhất thời trở nên lạnh lẽo, tên này thật hống hách, hoàn toàn không để anh vào mắt, chọc anh bùng lửa giận, thề rằng nhất định phải cho Lý Phàm đẹp mặt.
Nam thanh niên bỗng tiến lên một bước: “Đi chết đi!”
Lý Phàm sớm đã nhìn thấy hành động của đối phương rồi, đồng thời cũng đã tìm ra sơ hở của anh ta, anh đấm vào người nam thanh niên rồi nói: “Thực lực của anh vẫn chưa đủ trình độ đâu.”
Nam thanh niên bị đấm trúng, thì hoàn toàn không thể đứng vững, anh giận dữ nhìn Lý Phàm, như muốn giết chết đối phương.
“Anh!” Nam thanh niên cực kỳ nổi nóng.
Lý Phàm bẻ tay nam thanh niên, anh ta nhất thời không thể động đậy được nữa, vẻ mặt cực kỳ đau khổ nói: “Anh cứ giết thẳng tôi đi.”
“Anh rất can đảm, không ngờ lại không sợ chết.” Lý Phàm chế giễu.
Nam thanh niên nghe xong thì cảm thấy mình đang bị sỉ nhục.
Tất nhiên Lý Phàm sẽ không trừ khử đối phương, vì anh ta vẫn còn tác dụng, rồi hờ hững nói: “Tôi có thể tha cho anh, nhưng anh phải chuyển đôi lời đến thủ lĩnh của anh.”
Nam thanh niên vốn định tự sát, nhưng sau khi nghe thấy câu nói này của Lý Phàm thì trong lòng bỗng dao động, nói vậy là anh vẫn còn hy vọng sống sót, nghĩ đến đây, anh lại cảm thấy yên tâm.
Lý Phàm lạnh nhạt nói: “Trước tiên anh đừng kích động, tôi vẫn chưa nói xong mà.”
Nam thanh niên nói: “Rốt cuộc anh muốn nói gì thì cứ việc nói ra đi.”
Lý Phàm thấy đến giờ mà đối phương vẫn còn ngang ngược như thế, thì bất đắc dĩ lắc đầu, tên này thật khó chơi.
Anh đã bôi thuốc độc lên trên ám khí rồi, nên kết luận Lý Phàm sẽ không còn sống bao lâu nữa, theo anh biết, trước mắt kẻ thù mạnh nhất là Lý Phàm, chỉ cần giải quyết anh ta thì những người còn lại chẳng thành vấn đề.
Nam thanh niên lạnh mặt đi tới, rồi rút dao găm samurai của mình ra, định đâm nhát cuối cùng vào người Lý Phàm.
Lý Phàm bỗng thừa cơ đấm cơ đấm vào bụng nam thanh niên.
Nam thanh niên nhất thời mất bình tĩnh, nếu không tận mắt chứng kiến, anh không dám tin đây là sự thật, chuyện này đã làm anh rất mơ màng, không thể ngờ rằng chuyện này lại xảy ra.
Sau khi bị trúng một đấm, nam thanh niên bỗng lùi về sau mấy bước, cú đấm này đã làm anh nôn hết cơm đã ăn trong hôm nay ra ngoài, anh nổi giận đùng đùng nhìn Lý Phàm, như muốn giết chết đối phương.
“Không ngờ anh lại giả chết, ám khí đó không hề bắn trúng anh!” Nam thanh niên rất tức giận, không ngờ ám khí đó lại không bắn trúng Lý Phàm, nếu không tận mắt chứng kiến, anh không dám tin đây là sự thật.
Lý Phàm nghe thấy câu nói của nam thanh niên thì khẽ cười, rồi quơ ám khí trong tay: “Anh đang nói cái này à, tôi chỉ giả vờ mà thôi, ai bảo anh không chịu đề phòng.”
Nam thanh niên biết mình đã bị lừa, thì sắc mặt nhất thời trở nên lạnh lẽo, tên này thật hống hách, hoàn toàn không để anh vào mắt, chọc anh bùng lửa giận, thề rằng nhất định phải cho Lý Phàm đẹp mặt.
Nam thanh niên bỗng tiến lên một bước: “Đi chết đi!”
Lý Phàm sớm đã nhìn thấy hành động của đối phương rồi, đồng thời cũng đã tìm ra sơ hở của anh ta, anh đấm vào người nam thanh niên rồi nói: “Thực lực của anh vẫn chưa đủ trình độ đâu.”
Nam thanh niên bị đấm trúng, thì hoàn toàn không thể đứng vững, anh giận dữ nhìn Lý Phàm, như muốn giết chết đối phương.
“Anh!” Nam thanh niên cực kỳ nổi nóng.
Lý Phàm bẻ tay nam thanh niên, anh ta nhất thời không thể động đậy được nữa, vẻ mặt cực kỳ đau khổ nói: “Anh cứ giết thẳng tôi đi.”
“Anh rất can đảm, không ngờ lại không sợ chết.” Lý Phàm chế giễu.
Nam thanh niên nghe xong thì cảm thấy mình đang bị sỉ nhục.
Tất nhiên Lý Phàm sẽ không trừ khử đối phương, vì anh ta vẫn còn tác dụng, rồi hờ hững nói: “Tôi có thể tha cho anh, nhưng anh phải chuyển đôi lời đến thủ lĩnh của anh.”
Nam thanh niên vốn định tự sát, nhưng sau khi nghe thấy câu nói này của Lý Phàm thì trong lòng bỗng dao động, nói vậy là anh vẫn còn hy vọng sống sót, nghĩ đến đây, anh lại cảm thấy yên tâm.
Lý Phàm lạnh nhạt nói: “Trước tiên anh đừng kích động, tôi vẫn chưa nói xong mà.”
Nam thanh niên nói: “Rốt cuộc anh muốn nói gì thì cứ việc nói ra đi.”
Lý Phàm thấy đến giờ mà đối phương vẫn còn ngang ngược như thế, thì bất đắc dĩ lắc đầu, tên này thật khó chơi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương