Thiếu Chủ Bí Mật
Chương 1172
Lý Phàm cười nói: “Đuổi anh ta đi đi, bây giờ tôi còn chưa ăn được miếng cơm nào, tôi đói bụng rồi.”
Anh Bưu lập tức làm theo lời Lý Phàm, đấm thẳng một đấm vào bụng Trần Cường, Trần Cường đau đến không thốt nên lời, anh Bưu lập tức mang Trần Cường ra ngoài.
Lúc này, ánh mắt mọi người nhìn Lý Phàm đều không có xem thường, mà là e ngại cùng sùng bái, đối phương lại có thể quen anh Bưu, có thể thấy thân phận đối phương không đơn giản.
Bọn họ đã biết mình mình coi thường Lý Phàm rồi, bọn họ đều cảm thấy khó tin về điều này.
Sau khi cơm nước xong, Lý Phàm mới đưa Tần Tuyết Hàn trở về.
Trên đường trở về, Lý Phàm đã cảm giác được một sát khí mạnh mẽ, hơn nữa sát khí đó đang chạy về phía bên này.
Lúc này, có mấy người đan ông mặc trang phục đạo sĩ vây Lý Phàm và Tần Tuyết Hàn lại.
Lý Phàm cau mày nói: “Các người là người của Long Môn?”
“Không, chúng tôi là người của đạo quán Càn Khôn.” Đại sư huynh Đạo quán Càn Khôn mở miệng nói.
Lần này, Lý Phàm thật buồn bực: “Vậy tại sao các người lại chặn đường tôi?”
“Bởi vì chúng tôi muốn mạng cậu.”
Đại sư huynh đạo quán Càn Khôn cười lạnh.
Lý Phàm sầm mặt lại, đối phương có vẻ đạo mạo, nào ngờ lại nói ra những lời hung ác như vậy.
Đại sư huynh đạo quán Càn Khôn khinh thường ra tay với Lý Phàm, ông ta để cho các sư huynh đệ của mình thăm dò thực lực Lý Phàm trước một chút.
Lý Phàm lập tức bị mấy đạo sĩ đạo quán Càn Khôn bao vây lại.
Khi Lý Phàm giao đấu với một đạo sĩ đạo quán Càn Khôn, sắc mặt anh lại trở nên nghiêm túc, sức đạo sĩ đó quá lớn đi.
Quả nhiên đạo sĩ có mấy phần công phu thật, câu nói này đúng là không giả.
Lý Phàm cảm giác được sức mình như gió thổi vào nhà trống.
Mà sức của các đạo sĩ đạo quán Càn Khôn đều lớn lạ thường, dù về nội công hay là ngoại công, thực lực đều rất mạnh mẽ.
Lý Phàm nhíu mày, xem ra những đạo sĩ này đều có mấy phần công phu thật, anh muốn ứng phó, vẫn có chút quá khó khăn.
Lý Phàm thản nhiên nói: “Đạo quán Càn Khôn, tôi cũng đã được nghe nói, trong đạo quán đều là hành y cứu đời, xuống núi cứu người, cách làm của các người lại trái với quy tắc của đạo quán Càn Khôn.”
“Hừ, không ngờ cậu khá hiểu đạo quán Càn Khôn chúng tôi, nói cho cậu biết, ở chỗ tôi, tôi chính là quy củ.” Đại sư huynh đạo quán Càn Khôn cười ngạo nghễ.
Lý Phàm và các đạo sĩ đạo quán Càn Khôn đánh tới đánh lui, nhưng hai bên đều không làm gì được nhau.
Chợt một cái đạo sĩ nhảy lên cách mặt đất ba thước, sau đó phóng người đá một đá về phía Lý Phàm.
Lý Phàm vô thức nâng cánh tay lên chống cự, lần này, cánh tay anh cũng suýt chút nữa thì trật khớp, anh hít sâu một hơi.
Đạo sĩ đó rất kinh ngạc, ông ta không ngờ Lý Phàm trúng một chiêu phóng lên đá này của ông ta mà còn có thể không hề hấn gì.
Lý Phàm trở nên nghiêm túc, các đạo sĩ này thực lực quá mạnh, rất khó đối phó.
Nhất thời các đạo sĩ không làm gì được Lý Phàm, sau khi nhìn thấy chỗ sơ hở của bọn họ, Lý Phàm mới đánh tới, bọn họ lập tức bị thương nhẹ, lui về phía sau mấy bước.
Anh Bưu lập tức làm theo lời Lý Phàm, đấm thẳng một đấm vào bụng Trần Cường, Trần Cường đau đến không thốt nên lời, anh Bưu lập tức mang Trần Cường ra ngoài.
Lúc này, ánh mắt mọi người nhìn Lý Phàm đều không có xem thường, mà là e ngại cùng sùng bái, đối phương lại có thể quen anh Bưu, có thể thấy thân phận đối phương không đơn giản.
Bọn họ đã biết mình mình coi thường Lý Phàm rồi, bọn họ đều cảm thấy khó tin về điều này.
Sau khi cơm nước xong, Lý Phàm mới đưa Tần Tuyết Hàn trở về.
Trên đường trở về, Lý Phàm đã cảm giác được một sát khí mạnh mẽ, hơn nữa sát khí đó đang chạy về phía bên này.
Lúc này, có mấy người đan ông mặc trang phục đạo sĩ vây Lý Phàm và Tần Tuyết Hàn lại.
Lý Phàm cau mày nói: “Các người là người của Long Môn?”
“Không, chúng tôi là người của đạo quán Càn Khôn.” Đại sư huynh Đạo quán Càn Khôn mở miệng nói.
Lần này, Lý Phàm thật buồn bực: “Vậy tại sao các người lại chặn đường tôi?”
“Bởi vì chúng tôi muốn mạng cậu.”
Đại sư huynh đạo quán Càn Khôn cười lạnh.
Lý Phàm sầm mặt lại, đối phương có vẻ đạo mạo, nào ngờ lại nói ra những lời hung ác như vậy.
Đại sư huynh đạo quán Càn Khôn khinh thường ra tay với Lý Phàm, ông ta để cho các sư huynh đệ của mình thăm dò thực lực Lý Phàm trước một chút.
Lý Phàm lập tức bị mấy đạo sĩ đạo quán Càn Khôn bao vây lại.
Khi Lý Phàm giao đấu với một đạo sĩ đạo quán Càn Khôn, sắc mặt anh lại trở nên nghiêm túc, sức đạo sĩ đó quá lớn đi.
Quả nhiên đạo sĩ có mấy phần công phu thật, câu nói này đúng là không giả.
Lý Phàm cảm giác được sức mình như gió thổi vào nhà trống.
Mà sức của các đạo sĩ đạo quán Càn Khôn đều lớn lạ thường, dù về nội công hay là ngoại công, thực lực đều rất mạnh mẽ.
Lý Phàm nhíu mày, xem ra những đạo sĩ này đều có mấy phần công phu thật, anh muốn ứng phó, vẫn có chút quá khó khăn.
Lý Phàm thản nhiên nói: “Đạo quán Càn Khôn, tôi cũng đã được nghe nói, trong đạo quán đều là hành y cứu đời, xuống núi cứu người, cách làm của các người lại trái với quy tắc của đạo quán Càn Khôn.”
“Hừ, không ngờ cậu khá hiểu đạo quán Càn Khôn chúng tôi, nói cho cậu biết, ở chỗ tôi, tôi chính là quy củ.” Đại sư huynh đạo quán Càn Khôn cười ngạo nghễ.
Lý Phàm và các đạo sĩ đạo quán Càn Khôn đánh tới đánh lui, nhưng hai bên đều không làm gì được nhau.
Chợt một cái đạo sĩ nhảy lên cách mặt đất ba thước, sau đó phóng người đá một đá về phía Lý Phàm.
Lý Phàm vô thức nâng cánh tay lên chống cự, lần này, cánh tay anh cũng suýt chút nữa thì trật khớp, anh hít sâu một hơi.
Đạo sĩ đó rất kinh ngạc, ông ta không ngờ Lý Phàm trúng một chiêu phóng lên đá này của ông ta mà còn có thể không hề hấn gì.
Lý Phàm trở nên nghiêm túc, các đạo sĩ này thực lực quá mạnh, rất khó đối phó.
Nhất thời các đạo sĩ không làm gì được Lý Phàm, sau khi nhìn thấy chỗ sơ hở của bọn họ, Lý Phàm mới đánh tới, bọn họ lập tức bị thương nhẹ, lui về phía sau mấy bước.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương