Thiếu Gia Ác Ma Yêu Tôi
Chương 14
"Rầm!" Tiếng đạp cửa vang lên. Tiếng đạp to như vậy không ai khác, chỉ có thể là Lạc Thần mà thôi. Sắc mặt anh ta có hơi hầm hầm, sao giống tức giận vậy? Thượng Tinh chạy ngay tới chỗ Lạc Thần, giả vờ kể lể, nói xấu tôi đủ thứ. Lạc Thần lườm nguýt.
- Mấy người đang làm gì người của tôi hả? Cái tiệm này chắc phá sản đi là vừa!
- Lạc Thần.. - Thượng Tinh ấp úng
- Ai cho cô gọi tôi cái kiểu đó hả? Lập tức cút ngay cho tôi!
Hai cha con họ sợ hãi lập tức chạy ra ngoài. Thế nhưng bên ngoài bị chặn bởi cả đống khách hàng, họ xì xầm bàn tán đủ thứ. Họ xấu hổ cố lụi đi chỗ khác. Lạc Thần cởi áo khoác ra, trùm lên người tôi.
- Trùm lên đi, ăn mặc thế ra ngoài người ta cười vào mặt tôi đấy à?
- Anh không thèm đỡ tôi luôn á hả? Người ta thấy tổn thương quá mà~hic
- Giả vờ giả vịt cái gì? Tôi biết cô rất bình thường rồi, khỏi đóng
- Xì! Đang làm siêu sao hay mà cứ phá đám. Mất hứng ghê vậy á!
- Lên xe về ngay, ở đây rảnh quá mà!
- Tôi vẫn chưa ăn gì mà, vẫn muốn đi chơi thêm mà. Mà đồ thế này thì hơi.. Hay anh mua đồ mới cho tôi đi, ăn xong chúng ta lại đi chơi tiếp
- Hà Ngọc Hy? Cô đang lợi dụng tôi đấy hả?
- Xí! Thì có tiền tôi trả cho, làm gì căng thế bé trai ngốc!
- Coi nói ai là bé trai ngốc? Có đứng lại cho tôi hay không hả?
Tôi cầm áo khoác của anh ta mặc vào rồi chuồn lên xe một cách nhanh chóng mặc cho anh ta có la thế nào. Thôi cho tôi xin đi, đằng làm thiếu gia mà ở nơi công cộng chạy đuổi theo cô gái kêu la thế này có mất mặt không cơ chứ? Đã thế bắt đứng lại cho anh đánh tôi đấy à? Tôi xinh chứ đâu có ngu, plè~
Tôi nhanh chóng chuồn lên xe, bảo anh tài xế khóa cửa xe lại. Lúc đầu anh ấy lưỡng lự, vì sự an toàn của bản thân nên tôi phải túm cổ áo lay anh tài đến khi anh khóa cửa mới thôi. Để ý không thấy Lạc Thần bên ngoài tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
- Tiểu thư à, tôi nghĩ cô nên mở cửa cho thiếu gia..
- Đến Lạc Thần tôi còn trị được thì đừng nghĩ tới việc anh tôi không trị được đấy
- Tôi.. tôi xin lỗi, tiểu thư!
- Tôi không phải tiểu thư của các anh đâu mà cứ liên mồm gọi làm gì?
Đang tự hào lên mặt dạy đời người khác thì "Òng ọc.." cái bụng nó lại bắt đầu lên kêu. Cứ đang hay thì lại bị nó phá mới đau đứt ruột chứ. Tôi bắt đầu lên cơn, vừa lăn qua lăn lại vừa liên mồm la:
- Tôi đói! Tôi đói! Tôi đói!..
Bỗng tiếng "Cốc cốc" bên ngoài xe vang lên, anh tài xế mở cửa xe ra nhưng đói quá làm tôi không nghe thấy gì cả. Lăn qua lăn lại một hồi thì bỗng có cái gì đó trông khá giống một hộp đập trúng đầu tôi. Tôi la lên còn to hơn lúc nãy:
- Aaa!.. Đau chết tôi rồi!
- Câm cái bản họng của cô lại ngay! Một ngày hét ba lần, lần nào cũng to không thấy đau họng đấy hả? Làm phiền người ta vừa thôi!
- Cái này là anh đang lo cho tôi hay đang mắng tôi đấy hử?
Lạc Thần không trả lời mà chỉ xách tôi lên rồi ném qua 1 bên. Điều đó khiến tôi đập mặt vào cửa. U nguyên 1 cục trên chán. Tôi lườm nguýt Lạc Thần, định chửi anh ta vài câu cho bõ tức thì thấy cái hộp gì đó bên cạnh. Mở ra xem hóa ra là cơm hộp. Thì ra là Lạc Thần mua cho mình. Quay qua nhìn anh ta bằng con mắt cảm động. Lạc Thần né qua 1 bên, làm bộ mặt ghê tởm:
- Kinh quá cơ! Đồ ăn lúc nãy cô gọi nhiều quá tôi thấy phí nên gói lại đem về đấy. Ai thèm quan tâm, mua cho cô thêm đồ ăn để mà ăn. Phí tiền!
- Làm bộ làm tịch cái gì? Thiếu gia giàu có mấy người thì biết cái gì mà phí chứ? Làm thì nhận đi, tôi có cười đâu
- Nói không cười mà cái mặt cô hiện rõ hai chữ "nói dối" to tướng kia kìa
- Anh mà bảo thế là thừa nhận mua cho tôi rồi phải không?
- Tôi thừa nhận hồi nào?
- Thôi thôi, tai anh đỏ ửng lên rồi kìa!
- Tài xế, dừng xe ném cô ta xuống
Lạc Thần vẫn cứng đầu không chịu thừa nhận. Anh tài xế có vẻ "thương" tôi, không chịu dừng xe theo lời Lạc Thần. Thế là anh ta từ mắng tôi chuyển sang mắng anh tài xế.
Lạc Thần đưa tôi tới cửa hàng quần áo sang trọng gần đấy. Tôi bước xuống xe, hơi ngỡ ngàng khi thấy tên tiệm. Lạc Thần vỗ lưng tôi vài cái đau rát người. Tôi suýt nữa định tung ra những đòn karate cho anh ta nhừ đòn vì hôm nay là tôi hơi bị điên với anh rồi đấy. Nhưng nể tình quần áo tôi tha cho anh cái mạng mất dạy lần này. Thấy tôi cứ đứng ngắm mãi trước cửa tiệm, anh ta liền nói:
- Vào nhanh đi, tính đứng ngắm đến bao giờ?
- Đây!
Tôi ngỡ ngàng vì sao anh ta lại đưa tôi đến cửa hàng này. Fashion Girl Shopping hay được gọi là "FGS", đây là cửa hàng nổi tiếng với tất cả các cô gái. Ai mà không biết thì bị cho là không theo kịp thời đại.
- Mấy người đang làm gì người của tôi hả? Cái tiệm này chắc phá sản đi là vừa!
- Lạc Thần.. - Thượng Tinh ấp úng
- Ai cho cô gọi tôi cái kiểu đó hả? Lập tức cút ngay cho tôi!
Hai cha con họ sợ hãi lập tức chạy ra ngoài. Thế nhưng bên ngoài bị chặn bởi cả đống khách hàng, họ xì xầm bàn tán đủ thứ. Họ xấu hổ cố lụi đi chỗ khác. Lạc Thần cởi áo khoác ra, trùm lên người tôi.
- Trùm lên đi, ăn mặc thế ra ngoài người ta cười vào mặt tôi đấy à?
- Anh không thèm đỡ tôi luôn á hả? Người ta thấy tổn thương quá mà~hic
- Giả vờ giả vịt cái gì? Tôi biết cô rất bình thường rồi, khỏi đóng
- Xì! Đang làm siêu sao hay mà cứ phá đám. Mất hứng ghê vậy á!
- Lên xe về ngay, ở đây rảnh quá mà!
- Tôi vẫn chưa ăn gì mà, vẫn muốn đi chơi thêm mà. Mà đồ thế này thì hơi.. Hay anh mua đồ mới cho tôi đi, ăn xong chúng ta lại đi chơi tiếp
- Hà Ngọc Hy? Cô đang lợi dụng tôi đấy hả?
- Xí! Thì có tiền tôi trả cho, làm gì căng thế bé trai ngốc!
- Coi nói ai là bé trai ngốc? Có đứng lại cho tôi hay không hả?
Tôi cầm áo khoác của anh ta mặc vào rồi chuồn lên xe một cách nhanh chóng mặc cho anh ta có la thế nào. Thôi cho tôi xin đi, đằng làm thiếu gia mà ở nơi công cộng chạy đuổi theo cô gái kêu la thế này có mất mặt không cơ chứ? Đã thế bắt đứng lại cho anh đánh tôi đấy à? Tôi xinh chứ đâu có ngu, plè~
Tôi nhanh chóng chuồn lên xe, bảo anh tài xế khóa cửa xe lại. Lúc đầu anh ấy lưỡng lự, vì sự an toàn của bản thân nên tôi phải túm cổ áo lay anh tài đến khi anh khóa cửa mới thôi. Để ý không thấy Lạc Thần bên ngoài tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
- Tiểu thư à, tôi nghĩ cô nên mở cửa cho thiếu gia..
- Đến Lạc Thần tôi còn trị được thì đừng nghĩ tới việc anh tôi không trị được đấy
- Tôi.. tôi xin lỗi, tiểu thư!
- Tôi không phải tiểu thư của các anh đâu mà cứ liên mồm gọi làm gì?
Đang tự hào lên mặt dạy đời người khác thì "Òng ọc.." cái bụng nó lại bắt đầu lên kêu. Cứ đang hay thì lại bị nó phá mới đau đứt ruột chứ. Tôi bắt đầu lên cơn, vừa lăn qua lăn lại vừa liên mồm la:
- Tôi đói! Tôi đói! Tôi đói!..
Bỗng tiếng "Cốc cốc" bên ngoài xe vang lên, anh tài xế mở cửa xe ra nhưng đói quá làm tôi không nghe thấy gì cả. Lăn qua lăn lại một hồi thì bỗng có cái gì đó trông khá giống một hộp đập trúng đầu tôi. Tôi la lên còn to hơn lúc nãy:
- Aaa!.. Đau chết tôi rồi!
- Câm cái bản họng của cô lại ngay! Một ngày hét ba lần, lần nào cũng to không thấy đau họng đấy hả? Làm phiền người ta vừa thôi!
- Cái này là anh đang lo cho tôi hay đang mắng tôi đấy hử?
Lạc Thần không trả lời mà chỉ xách tôi lên rồi ném qua 1 bên. Điều đó khiến tôi đập mặt vào cửa. U nguyên 1 cục trên chán. Tôi lườm nguýt Lạc Thần, định chửi anh ta vài câu cho bõ tức thì thấy cái hộp gì đó bên cạnh. Mở ra xem hóa ra là cơm hộp. Thì ra là Lạc Thần mua cho mình. Quay qua nhìn anh ta bằng con mắt cảm động. Lạc Thần né qua 1 bên, làm bộ mặt ghê tởm:
- Kinh quá cơ! Đồ ăn lúc nãy cô gọi nhiều quá tôi thấy phí nên gói lại đem về đấy. Ai thèm quan tâm, mua cho cô thêm đồ ăn để mà ăn. Phí tiền!
- Làm bộ làm tịch cái gì? Thiếu gia giàu có mấy người thì biết cái gì mà phí chứ? Làm thì nhận đi, tôi có cười đâu
- Nói không cười mà cái mặt cô hiện rõ hai chữ "nói dối" to tướng kia kìa
- Anh mà bảo thế là thừa nhận mua cho tôi rồi phải không?
- Tôi thừa nhận hồi nào?
- Thôi thôi, tai anh đỏ ửng lên rồi kìa!
- Tài xế, dừng xe ném cô ta xuống
Lạc Thần vẫn cứng đầu không chịu thừa nhận. Anh tài xế có vẻ "thương" tôi, không chịu dừng xe theo lời Lạc Thần. Thế là anh ta từ mắng tôi chuyển sang mắng anh tài xế.
Lạc Thần đưa tôi tới cửa hàng quần áo sang trọng gần đấy. Tôi bước xuống xe, hơi ngỡ ngàng khi thấy tên tiệm. Lạc Thần vỗ lưng tôi vài cái đau rát người. Tôi suýt nữa định tung ra những đòn karate cho anh ta nhừ đòn vì hôm nay là tôi hơi bị điên với anh rồi đấy. Nhưng nể tình quần áo tôi tha cho anh cái mạng mất dạy lần này. Thấy tôi cứ đứng ngắm mãi trước cửa tiệm, anh ta liền nói:
- Vào nhanh đi, tính đứng ngắm đến bao giờ?
- Đây!
Tôi ngỡ ngàng vì sao anh ta lại đưa tôi đến cửa hàng này. Fashion Girl Shopping hay được gọi là "FGS", đây là cửa hàng nổi tiếng với tất cả các cô gái. Ai mà không biết thì bị cho là không theo kịp thời đại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương