Thiếu Gia, Thiếu Phu Nhân Lại Gây Sự Rồi
Chương 5: Con đi
“ Con còn dám hỏi, tức chết ta mất, biết nếu con ương bướng như thế này ta đẻ ra quả trứng ăn cho sướng mồm còn hơn đẻ con.” Bà ngồi xuống tức giận lên tiếng.
Hắn chỉ biết thở dài với hành động và lời nói cửa mẹ mình. Bởi mỗi lần nói hắn đi xem mắt, nếu hắn không đồng ý bà liền ném đồ.
Lần đầu còn là gối ôm trên sofa nhưng về sau có lúc là chiếc đồng hồ trăm triệu trên tay, lúc thì lại là chiếc bình gốm sứ đắt tiền được đấu giá về, có lần nặng hơn là con dao găm hắn cho mẹ mình phòng thân.
Sau khi bình tĩnh được một lúc, Mạnh Thanh liền ôn nhu lên tiếng hỏi hắn.
“ Vậy là con vẫn quyết định không đi đúng không?”
“ Đúng.” Hắn vừa nhìn vào màn hình máy tính vừa trả lời.
“ Được, ta từ nay sẽ không ép con đi nữa.” Bà tiếp tục ôn nhu nói với hắn.
Những ngón tay thon dài đang lướt trên bàn phím bỗng khựng lại, hắn quay ra nhìn mẹ mình rồi lại tiếp tục công việc. Lục Tử Hàng đúng là có hơi bất ngờ với câu nói của mẹ mình, bởi từ trước giờ bà luôn dùng trăm phương nghìn kế ép hắn đi xem mắt mà giờ đây lại buông xuôi dễ dàng như vậy sao.
Nhưng có lẽ hắn đã sai, sao bà có thể buông bỏ dễ dàng tâm nguyện muốn có một đứa con dâu bầu bạn, một đứa cháu để bồng. Câu nói sau đây của bà mới khiến hắn chết đứng.
“ Nếu con không đi xem mắt, vậy thì mẹ sẽ đem cái ảnh hồi bé con mặc váy cho toàn thể nhân viên trong công ty xem.”
Khi xưa, Mạnh Thanh luôn ao ước có một đứa con gái đầu lòng nhưng hiện thực không như mơ bà lại hạ sinh một đứa con trai đầu lòng. Khi Lục Tử Hàng lên 2 tuổi, vì quá muốn có con gái mà bà đã mua một chiếc váy công chúa về cho hắn mặc và chụp ảnh lại lưu niệm.
Hắn đứng hình mất mấy giây khi nghe thấy câu nói ấy.
“ Mẹ…….”
Mạnh Thanh cười thầm trong lòng, bà biết đứa con trai bà không muốn nhắc lại chuyện ấy chút nào. Nên bà đã lấy chuyện đó để khuyên bảo con trai đi xem mắt. Căn phòng rơi vào yên tĩnh
“ Được, con đi xem mắt. Nhưng chỉ lần này không có lần sau.” Hắn lên tiếng phá tan bầu không khí yên tĩnh.
“ Ok.” Mạnh Thanh tươi cười đáp lại.
“ Thông tin.” Hắn lạnh lùng lên tiếng.
“ À, con gái của chú Tần – Tần Minh Nguyệt. Tại nhà hàng Hoàng Gia. Mau đi đi, dừng để muộn.” Bà vừa nói vừa tươi cười, xua xua tay bảo hắn nhanh rời đi.
…..
Trùng hợp, trưa nay Vương Gia Ninh đã hẹn cùng anh hai đi ăn tại nhà hàng Hoàng Gia. Một chiếc Mercedes G63 tiến vào chỗ để xe đã được định trước. Cả hai tiến vào bên trong nhà hàng quản lý Triệu này lập tức chạy ra niềm nở tiếp đón.
“ Ôi da, nhị thiếu gia, tam tiểu thư lâu quá không thấy hai người đến. Mời đi lối này.”
Hai người được chỉ dẫn đưa chỗ thang máy dẫn đến khu vip. Vừa hay, Lục Tử Hàng cũng đã đến. Hắn theo Tiểu Thụy cũng tiến đến thang máy khu vip.
Hai anh em nhà họ Vương tiến vào thang máy, cửa thang mấy chỉ còn một chút nữa là đã đóng lại thì một bàn tay gân guốc giữ cửa lại, cửa thang máy một lẫn nữa lại mở ra. Ba người đụng mặt nhau. Sáu mặt nhìn nhau, thấy cô hắn có chút bất ngờ, cô cũng không kém bất ngờ khi thấy hắn.
Còn Vương Sở Minh thấy hắn thì lại không mấy bất ngờ, bởi nơi này vốn giành cho những lãnh đạo cấp cao, ông lớn đến để tiếp khách, bàn chuyện làm ăn. Nên một thương nhân như Lục Tử Hàng đến đây cũng là một điều bình thường.
Thấy cửa thang máy chuẩn bị đóng lại một lần nữa, Vương Gia Ninh châm biếm lên tiếng.
“ Lục thiếu, anh nhìn đủ chưa? Có vào không?”
Hắn chỉ biết thở dài với hành động và lời nói cửa mẹ mình. Bởi mỗi lần nói hắn đi xem mắt, nếu hắn không đồng ý bà liền ném đồ.
Lần đầu còn là gối ôm trên sofa nhưng về sau có lúc là chiếc đồng hồ trăm triệu trên tay, lúc thì lại là chiếc bình gốm sứ đắt tiền được đấu giá về, có lần nặng hơn là con dao găm hắn cho mẹ mình phòng thân.
Sau khi bình tĩnh được một lúc, Mạnh Thanh liền ôn nhu lên tiếng hỏi hắn.
“ Vậy là con vẫn quyết định không đi đúng không?”
“ Đúng.” Hắn vừa nhìn vào màn hình máy tính vừa trả lời.
“ Được, ta từ nay sẽ không ép con đi nữa.” Bà tiếp tục ôn nhu nói với hắn.
Những ngón tay thon dài đang lướt trên bàn phím bỗng khựng lại, hắn quay ra nhìn mẹ mình rồi lại tiếp tục công việc. Lục Tử Hàng đúng là có hơi bất ngờ với câu nói của mẹ mình, bởi từ trước giờ bà luôn dùng trăm phương nghìn kế ép hắn đi xem mắt mà giờ đây lại buông xuôi dễ dàng như vậy sao.
Nhưng có lẽ hắn đã sai, sao bà có thể buông bỏ dễ dàng tâm nguyện muốn có một đứa con dâu bầu bạn, một đứa cháu để bồng. Câu nói sau đây của bà mới khiến hắn chết đứng.
“ Nếu con không đi xem mắt, vậy thì mẹ sẽ đem cái ảnh hồi bé con mặc váy cho toàn thể nhân viên trong công ty xem.”
Khi xưa, Mạnh Thanh luôn ao ước có một đứa con gái đầu lòng nhưng hiện thực không như mơ bà lại hạ sinh một đứa con trai đầu lòng. Khi Lục Tử Hàng lên 2 tuổi, vì quá muốn có con gái mà bà đã mua một chiếc váy công chúa về cho hắn mặc và chụp ảnh lại lưu niệm.
Hắn đứng hình mất mấy giây khi nghe thấy câu nói ấy.
“ Mẹ…….”
Mạnh Thanh cười thầm trong lòng, bà biết đứa con trai bà không muốn nhắc lại chuyện ấy chút nào. Nên bà đã lấy chuyện đó để khuyên bảo con trai đi xem mắt. Căn phòng rơi vào yên tĩnh
“ Được, con đi xem mắt. Nhưng chỉ lần này không có lần sau.” Hắn lên tiếng phá tan bầu không khí yên tĩnh.
“ Ok.” Mạnh Thanh tươi cười đáp lại.
“ Thông tin.” Hắn lạnh lùng lên tiếng.
“ À, con gái của chú Tần – Tần Minh Nguyệt. Tại nhà hàng Hoàng Gia. Mau đi đi, dừng để muộn.” Bà vừa nói vừa tươi cười, xua xua tay bảo hắn nhanh rời đi.
…..
Trùng hợp, trưa nay Vương Gia Ninh đã hẹn cùng anh hai đi ăn tại nhà hàng Hoàng Gia. Một chiếc Mercedes G63 tiến vào chỗ để xe đã được định trước. Cả hai tiến vào bên trong nhà hàng quản lý Triệu này lập tức chạy ra niềm nở tiếp đón.
“ Ôi da, nhị thiếu gia, tam tiểu thư lâu quá không thấy hai người đến. Mời đi lối này.”
Hai người được chỉ dẫn đưa chỗ thang máy dẫn đến khu vip. Vừa hay, Lục Tử Hàng cũng đã đến. Hắn theo Tiểu Thụy cũng tiến đến thang máy khu vip.
Hai anh em nhà họ Vương tiến vào thang máy, cửa thang mấy chỉ còn một chút nữa là đã đóng lại thì một bàn tay gân guốc giữ cửa lại, cửa thang máy một lẫn nữa lại mở ra. Ba người đụng mặt nhau. Sáu mặt nhìn nhau, thấy cô hắn có chút bất ngờ, cô cũng không kém bất ngờ khi thấy hắn.
Còn Vương Sở Minh thấy hắn thì lại không mấy bất ngờ, bởi nơi này vốn giành cho những lãnh đạo cấp cao, ông lớn đến để tiếp khách, bàn chuyện làm ăn. Nên một thương nhân như Lục Tử Hàng đến đây cũng là một điều bình thường.
Thấy cửa thang máy chuẩn bị đóng lại một lần nữa, Vương Gia Ninh châm biếm lên tiếng.
“ Lục thiếu, anh nhìn đủ chưa? Có vào không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương