Thiếu Niên Y Tiên

Chương 28: Bí Mật Của Đào Nhược Hương​



- Em còn là xử nam.

Tần Lãng lớn tiếng nói, bởi vì cậu thật sự không muốn bị Đào Nhược Hương xem là một học sinh không bằng cầm thú, cho nên cậu muốn lập tức thanh minh ình"

- Em còn có màng xử nam... Không! Em muốn nói em còn có tuyến xử nam! Em có thể cho cô xem!

Nghe thấy từ miệng Tần Lãng phát ra từ ngữ "Màng xử nam" thì Đào Nhược Hương không kềm được mỉm cười:

- Tần Lãng... Bây giờ cũng không phải lúc để đùa giỡn, thật sự không biết là em nghe được những từ ngữ lộn xộn này từ đâu nữa, cái gọi là "Tuyến xử nam" căn bản chỉ là nói bậy mà thôi. Tần Lãng, cô tin em là một học sinh chính trực, mà cô mới nhắc tới Triệu Tịnh và Thường Tuyết Mẫn cũng chỉ muốn nói cho em biết tính nghiêm trọng của sự việc thôi. Nguyên nhân hai em ấy nghỉ học cũng không phải đơn giản như em tưởng tượng như vậy đâu, mà hiện tại cảnh sát đã đem chuyện của hai em ấy với chuyện Chu Linh Linh xảy ra sự cố liên hệ với nhau.

Tần Lãng yên tĩnh trong chốc lát, lời nói của Đào Nhược Hương khiến cậu cảm giác được chuyện này thực sự quá trùng hợp. Trước đó cậu từng nghe Triệu Khản nói qua, học kỳ này trường Thất Trung có mấy nữ sinh xinh đẹp không phải tạm nghỉ học thì chính là chuyển trường, không ngờ tạm nghỉ học và chuyển trường chẳng qua chỉ là cái cớ để ngụy trang mà thôi, các cô ấy chắc chắn đã gặp chuyện không may, mà cái mớ hỗn độn này vậy mà lại mơ mơ hồ hồ đổ trên đầu cậu.

Tần Lãng thật sự quá oan uổng, nói đến Chu Linh Linh đó, coi như cũng có duyên gặp gỡ một lần, nhưng hai người Thường Tuyết Mẫn và Triệu Tịnh gì gì đó, đừng nói là gặp mặt mà ngay cả tên cũng chưa từng nghe thấy, nhưng cảnh sát lại muốn đem món nợ này tính ở trên đầu cậu, Tần Lãng cậu thật sự oan uổng hơn cả Đậu Nga nữa.

- Chẳng lẽ nơi trăng hoa đó, xử nam đến đó sẽ gặp xui xẻo? Nhất là khi không phá được thân xử nam!

Tần Lãng lẩm bẩm nói.

Từ khi đến trường Thất Trung này, vận khí của Tần Lãng vốn không tệ, tiết đầu tiên gặp gỡ nữ lão sư xinh đẹp, sau đó cũng thuận buồm xuôi gió, cũng là bởi vì đi một chuyến đến Thuận Mỹ Loan hội sở, kết quả lập tức gặp phải xui xẻo, hơn nữa cũng không chỉ mình cậu, ngay cả Triệu Khản cũng bị đả kích rất lớn.

Từ đó có thể thấy được xử nam không thể đi đến chỗ trăng hoa.

- Tần Lãng, em còn điều gì muốn nói à?

Đào Nhược Hương hỏi.

- Đào lão sư, cô nói xem em có oan ức không chứ? Cứu người không được khen thưởng là một học sinh dám làm việc nghĩa còn chưa tính, lại còn biến em trở thành một tội phạm, đây gọi là đạo lý gì chứ? Bảo em phải đi đâu để tìm kiếm lẽ phải đây?

Tần Lãng buồn bực nói.

- Em có thể nói lý lẽ với cô.

Trên mặt Đào Nhược Hương tràn đầy lý trí:

- Cô thay mặt trường đến thăm em, dạy chữ bồi dưỡng nhân cách chính là mục đích tồn tại của trường học. Nếu như chúng ta có trách nhiệm giáo dục học sinh thì hiển nhiên cũng có trách nhiệm đối xử công bằng, bảo vệ chấn chỉnh phẩm hạnh của học sinh. Bởi vậy, nếu như em có điều gì đó khó nói thì cứ kể cho cô nghe, đồng thời cô đảm bảo sẽ không tiết lộ việc riêng của em với bất cứ ai.

Giọng nói của Đào Nhược Hương mang theo một sự quyến rũ bẩm sinh, tim Tần Lãng nóng lên, suýt nữa đã đem tất cả bí mật của mình nói ra hết. Nhưng rất nhanh cậu đã nhớ đến lời răn dạy của Lão Độc Vật, vội vàng đem lời nói đã đến trên môi nuốt trở xuống. Nếu như để cho Lão Độc Vật biết cậu tiết lộ chuyện bí mật cho Đào Nhược Hương biết thì Tần Lãng có lẽ sẽ không sao nhưng Đào Nhược Hương rất có thể sẽ bị Lão Độc Vật diệt khẩu.

- Đào lão sư, em không có điều gì khó nói cả.

Tần Lãng bình tĩnh nói.

Tần Lãng bình tĩnh nói.

- Thật không?

Bởi vì Tần Lãng không chịu phối hợp nên trên mặt Đào Nhược Hương có chút tức giận:

- Tình huống hiện tại của em không tốt lắm, vì không để cho cha mẹ em lo lắng, cũng vì tiền đồ của em, có một số việc em nên nói rõ ràng với cô, nếu không cô cũng không giúp được em.

- Em thật sự không có gạt lão sư gì cả.

- Là một lão sư, cô luôn mong muốn mỗi một học sinh của mình đều thành thực, nhưng em đã khiến cô thất vọng rồi.

Giọng điệu Đào Nhược Hương mang theo chút đau xót, cô thò tay vào trong túi xách bên người lấy ra một hộp tiêu bản nho nhỏ làm bằng nylon trong suốt, nhẹ nhàng đặt ở trước mặt Tần Lãng. Tần Lãng nhìn thấy tiêu bản này thì mặt mày lập tức biến sắc.

Đây chính là tiêu bản của con muỗi háo sắc kia!

Tần Lãng vốn tưởng rằng Đào Nhược Hương giữ lại tiêu bản của con muỗi háo sắc này, chỉ là chuyện trùng hợp mà thôi, thế nhưng cậu không ngờ tới đây không hề là chuyện trùng hợp! E rằng Đào Nhược Hương đã sớm hoài nghi Tần Lãng, chỉ là cô ấy vẫn còn mù mờ không biết rõ mà thôi.

Trong lòng Tần Lãng bỗng nhiên dâng lên một cảm giác đau lòng.

- Tần Lãng, em hẳn là biết cái tiêu bản này chứ?

Trong giọng nói của Đào Nhược Hương mang theo chút thương tiếc, cô nói tiếp:

- Đừng quên cô là lão sư, mọi cử động của mỗi học sinh trong lớp, cô đều nắm trong lòng bàn tay, em làm những chuyện mờ ám thế này, làm sao có thể giấu diếm cô được chứ? Nói cho cô biết con muỗi này là chuyện gì đã xảy ra?

- Đào lão sư, đây chỉ là một con muỗi mà thôi, tên khoa học của nó là Aedes albopictus, người Châu Á còn gọi là Hổ Vằn, em chỉ biết nhiêu đó thôi...

- Em vần còn che giấu điều gì đó!

Dễ nhận thấy Đào Nhược Hương thực sự có chút tức giận:

- Con muỗi này rớt xuống từ trên người em! Em đừng nghĩ là cái gì tôi cũng không biết! Thậm chí tôi biết lúc đó em đang nhìn trộm tôi!

- Đào lão sư, chẳng qua chỉ là một con muỗi mà thôi, coi như nó rơi từ trên người em xuống cũng không thể nói rõ điều gì cả!

Tần Lãng đã quyết định dù có chết cũng cãi bướng.

- Không! Em không muốn nói rõ ràng tất cả, nhưng tôi lại phát hiện vài thứ trên thi thể con muỗi này...

- Không! Em không muốn nói rõ ràng tất cả, nhưng tôi lại phát hiện vài thứ trên thi thể con muỗi này...

Đào Nhược Hương nhìn thẳng vào Tần Lãng:

- Thi thể con muỗi này vẫn còn toàn vẹn không hề tổn hao gì, chứng minh nó không phải bị ngoại lực đánh chết. Dưới kính hiển vi, toàn thân nó ở trong tình trạng cứng đờ, ngoài ra tôi còn lấy chút máu ở giữa bụng của nó...

Nói đến đây thì Đào Nhược Hương dừng một chút, cô đã chiếm ưu thế, lúc này tạm dừng chốc lát có thể mang đến áp lực tâm lý nhất định cho Tần Lãng, thậm chí có thể khiến Tần Lãng chủ động nói thật. Trên mặt của Tần Lãng quả nhiên xuất hiện vẻ hoang mang, nhưng cũng không hề lúng túng. Đào Nhược Hương biết rõ phòng tuyến cuối cùng trong lòng Tần Lãng vẫn chưa hoàn toàn sụp đổ, đành phải nói tiếp:

- Kết quả thí nghiệm rất thú vị, tôi phát hiện con muỗi này bị chết do trúng độc! Học sinh Tần Lãng, em có thể nói cho tôi biết tại sao lại như vậy không?

- Vì sao?

Tần Lãng càng đau lòng hơn, cậu không ngờ bản thân mình đã sớm khiến cho Đào Nhược Hương chú ý, nhưng cậu vẫn cứ ngây thơ tin rằng Đào Nhược Hương cũng có một chút thiện cảm với mình. Không ngờ Tần Lãng cậu luôn tự cho rằng mình rất thông minh, nhưng ở phương diện tình cảm lại hồ đồ như vậy!

- Tôi hy vọng em có thể nói cho tôi biết nguyên nhân!

Đào Nhược Hương nói tiếp:

- Ngoài ra, tôi cũng đã điều tra, đêm hôm qua, em không có đến lớp tự học, cũng không có ở ý túc xá của trường học, mà Triệu Khản còn uống say, em có thể nói cho tôi biết rằng các em đã đi nơi nào không?

Giọng nói của Đào Nhược Hương từ bình thản bắt đầu chuyển thành nghiêm khắc. Tần Lãng đột nhiên ý thức được đây chính là chiến thuật tâm lý của cô ấy, mà cậu đã ở thế hạ phong! Đối với Tần Lãng mà nói, đối phó với Đào Nhược Hương dường như càng khó hơn so với cảnh sát, bởi vì năng lực quan sát và trực giác của cô ấy thực sự quá lợi hại.

Nhưng làm sao Tần Lãng có thể nói cho cô biết chuyện của Thuần Mỹ Loan hội sở được chứ, nói ra chẳng phải sẽ bị cô ấy hoàn toàn xem thường sao? Nếu như Tần Lãng nói mình đi đến một nơi như Thuần Mỹ Loan hội sở thì Đào Nhược Hương sẽ tin tưởng cậu vẫn còn là xử nam, cái gì cũng chưa từng làm sao?

Hiển nhiên sẽ không!

- Chúng em ra ngoài trường uống rượu.

Tần Lãng bình tĩnh đáp, đây là một đáp án tương đối hợp tình hợp lý.

Đào Nhược Hương có phần thương tiếc lắc đầu một cái, thở dài nói:

- Tần Lãng, em không thể nói thật với cô được sao?

- Lời em nói đều là sự thật.

Tần Lãng kiên trì nói, cậu đột nhiên ý thức được Đào Nhược Hương không chỉ có bộ ngực đầy đặn, não bộ của cô cũng rất đầy đặn, thế nhưng là một người đàn ông, cậu cảm thấy người càng làm cho cậu say mê thì lại càng khiến cậu sợ hãi.

Đào Nhược Hương nhìn Tần Lãng, dường như muốn xuyên thấu tâm tư của cậu vậy, giọng nói của cô trầm thấp mang theo sự thương tiếc:

Đào Nhược Hương nhìn Tần Lãng, dường như muốn xuyên thấu tâm tư của cậu vậy, giọng nói của cô trầm thấp mang theo sự thương tiếc:

- Còn nhớ rõ cái đêm em đi đến phòng thí nghiệm tiêu bản không? Em hẳn là đã dùng qua máy vi tính trong phòng thí nghiệm, em dùng máy vi tính tìm kiếm tin tức địa chỉ của Thuần Mỹ Loan.... Tần Lãng, chẳng lẽ đến bây giờ mà em còn không thừa nhận sao? Nếu như em vẫn không chịu thừa nhận thì tôi có thể nói cho em biết, tôi đã hỏi các học sinh ở chung phòng với em, bọn họ nói bọn họ nghe thấy đêm qua Triệu Khản nói mớ tên Thuần Mỹ Loan; còn có cái tên Chu Linh Linh. Tần Lãng, em có thể không thừa nhận sao?

Tần Lãng thua!

Cậu luôn cho rằng mình rất thông minh, thế nhưng không nghĩ tới lại bại trong tay một người con gái có bộ não và bộ ngực đầy đặn.

Tần Lãng cẩn thận đánh giá Đào Nhược Hương, cậu đột nhiên cảm thấy Đào Nhược Hương trước mắt mình xa lạ như vậy, tuy ở trước mặt nhưng lại tựa như cách xa ngàn dặm.

Chỉ chốc lát sau, Tần Lãng mới chán nản nói:

- Đúng vậy, em từng đi Thuần Mỹ Loan hội sở. Thế nhưng em muốn biết vì sao Đào lão sư lại cảm thấy hứng thú đối với em như vậy? Em thật không biết, cô đến tột cùng là một lão sư hay là một cảnh sát, không biết thế nào mà em lại cảm thấy cô còn chuyên nghiệp hơn cả cảnh sát nữa?

- Tần Lãng, tôi đúng là lão sư, thế nhưng tôi cũng không có vứt bỏ mộng tưởng làm một người cảnh sát.

Đào Nhược Hương bình tĩnh nói:

- Em biết ở Nam Hoa Liên Đại, tôi học chuyên ngành gì không?

Tần Lãng lắc đầu một cái.

- Là chuyên ngành điều tra và tâm lý học.

Đào Nhược Hương mỉm cười tự giễu nói:

- Cho nên tôi mới có giấy chứng nhận giáo dục tâm lý, cho nên tôi mới có thể chú ý tới những chi tiết rất nhỏ mà người khác không để ý tới.

- Cô ưu tú như vậy mà không làm cảnh sát hay thám tử thật sự là đáng tiếc!

- Khen ngợi? Thật lòng!

- Ta thực sự muốn làm một người cảnh sát, đáng tiếc là người nhà không cho phép.

Nét mặt của Đào Nhược Hương lộ ra vẻ thất vọng, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, nói:

- Được rồi, em đã biết bí mật của tôi, vậy thì em có thể nói cho tôi biết bí mật của em, chúng ta bí mật trao đổi đi, được không?
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...