Thiếu Niên Y Tiên

Chương 6: Bóng Đèn​



Mười phút sau, cửa phòng lại mở ra lần thứ hai, Tần Lãng thoáng ngây dại.

Đào Nhược Hương mặc một chiếc đầm hoa rất bình thường, lộ ra đôi chân trắng mịn như ngọc, cộng thêm đôi giày xăng đan cao gót màu kem, máy tóc dài óng ả thả tán loạn trên vai. Mặc dù cô ăn mặc rất tùy ý nhưng khó che giấu được những cử chỉ quyến rũ, động lòng người. Ánh mặt trời chiếu ánh sáng xuyên qua ban công đến chỗ Đào Nhược Hương đang đứng. Lúc này, Đào Nhược Hương tựa như là một đóa hoa kiều diễm nở rộ trong ánh sáng ban mai vậy.

Hóa ra lúc Đào Nhược Hương không mặc đồng phục giáo viên lại đẹp đến kinh người như vậy!

Tần Lãng không kềm được âm thầm bội phục con mắt tinh tường cùng với khiếu thẩm mỹ của mình. Xem ra Đào Nhược Hương không chỉ khiến cho người đối diện vừa nhìn đã động tâm mà còn càng nhìn càng thích thú.

- Nhìn cái gì vậy, chưa thấy qua mỹ nhân sao?

Đào Nhược Hương hừ một tiếng, khóe miệng cong cong, vẽ nên một nụ cười quyến rũ mang theo chút di dỏm.

Đào Nhược Hương vừa nói xong lời này thì lập tức ý thức được câu này có vẻ không phù hợp với thân phận lão sư của cô. Tuy nhiên sở dĩ cô nói như thế là bởi vì tâm tình buồn phiền của cô đã biến mất không còn dấu vết. Lúc này, tâm tình của cô cực kỳ thoải mái.

- Mỹ nữ thì em đã gặp qua không ít nhưng mà người đẹp như dì Đào thực sự thuộc loại nhân gian hiếm có.

Tần Lãng mỉm cười, nói.

- Bớt ba hoa đi!

Đào Nhược Hương hừ một tiếng.

- Không cần gọi cô là dì Đào, vừa rồi cô chỉ đùa với em thôi. Em cứ gọi cô là Đào lão sư đi.

- Như vậy sao được!

Tần Lãng nghiêm túc nói.

- Bạn học trong lớp đều biết cô là dì của em, nếu lời nói dối đã trở thành sự thật thì chúng ta không cần làm sáng tỏ làm gì.

- Tùy em.

Đào Nhược Hương nói.

- Xem như là em đã giúp cô một việc lớn, tối nay muốn ăn gì nào?

- Xem như là em đã giúp cô một việc lớn, tối nay muốn ăn gì nào?

Tần Lãng thầm nói em chỉ muốn ăn cô thôi, nhưng mà dù thế nào đi nữa thì cậu cũng không dám nói ra, nên chỉ nói một câu:

- Gì cũng được.

Thực ra thì Đào Nhược Hương cũng muốn đuổi Tần Lãng đi càng nhanh càng tốt. Cũng không phải bởi vì cô ghét Tần Lãng, mà cô là một đại mỹ nữ, bình thường được rất nhiều người theo đuổi, nên cô mơ hồ cảm giác được thằng nhóc nhìn có vẻ ngây ngô này có phần "Nguy hiểm". Nhất là hôm nay, cô vừa mới biết Tần Lãng, nhưng mà hai người lại nhanh chóng thân thiết với nhau, mà sự thân thiết này có phần hơi quá. Cho nên Đào Nhược Hương quyết định phải nhanh chóng kéo giãn khoảng cách với đối phương, tránh phát sinh rắc rối.

Thế nhưng Tần Lãng lại không nghĩ như vậy. Đối với Tần Lãng, ngày hôm nay chính là một ngày mà cậu đã hành động liều lĩnh vuốt râu cọp thành công. Bất kể ấn tượng của Đào lão sư đối với mình là tốt hay xấu thì chắc chắc một điều là cậu đã để lại ấn tượng tượng đầu tiên vô cùng sâu sắc. Tiếp theo, chính là lợi dụng cơ hội dùng cơm tối để biểu hiện tốt một chút, phải rèn thép lúc còn nóng.

Chắc là bởi vì chuyện hôm nay tiến triển quá thuận lợi, nhưng mà ông trời có mắt nên đã bắt đầu ban cho Tần Lãng thêm nhiều yếu tố ngạc nhiên.

Tần Lãng cùng Đào Nhược Hương một trước một sau bước xuống lầu. Vừa lúc giáo viên dạy anh ngữ, kiêm chủ nhiệm lớp - Tôn Bác đi đến, trong tay còn cầm theo bó hoa tươi.

Tần Lãng thấy Tôn Bác đến thì không nhịn được, âm thầm mắng một câu:

- Tê liệt!

Xem ra bữa cơm tối này có chút rắc rối rồi!

Tôn Bác mặc bộ tây trang rất đặc biệt, tóc tai bóng loáng, hơn nữa bản thân hắn còn ột mét tám, mở miệng còn có thể nói vài câu tiếng anh, quả thực có vài phần hấp dẫn đám nữ sinh. Tần Lãng từ miệng Triệu Khản biết được rất nhiều nữ sinh thầm mến vị Tôn lão sư này, thậm chí còn có một số nữ sinh viết thư tình cho hắn. Tuy nhiên theo lời của Triệu Khản thì đám nữ sinh này đều đến từ một thời đại - kỷ Jura.

Nửa đường lòi ra một tên Trình Giảo Kim. Mặc dù Tôn Bác chính là tân chủ nhiệm lớp của Tần Lãng, nhưng Tần Lãng cũng không có ý định lùi bước.

Có câu thù giết cha, mối hận đoạt vợ không đội trời chung. Theo Tần Lãng thì Đào Nhược Hương đã là người vợ định trước của mình, đừng nói Tôn Bác chỉ là một giáo viên chủ nhiệm mà cho dù là Thiên Vương Lão Tử cũng không được!

Thế nhưng Tần Lãng vẫn chưa ý thức được, trong mắt của Tôn Bác thì cậu mới chính là cái bóng đèn.

- Tôn lão sư, bó hoa hồng này không tệ nha!

Tần Lãng cười nói:

- Có phải là hái từ vườn hoa nhỏ trong ký túc xá của giáo viên không? Vừa rồi chúng tôi đi ngang qua nơi đó, có nhìn thấy một ông cụ đang đứng đó mắng chửi. Nói kẻ nào hái hoa hồng của ông thì đầu sẽ bị lở loét, dưới chân chảy mủ, còn nói hắn nhất định tuyệt tử tuyệt tôn, không chết tử tế.... Tôn lão sư à! Không phải là do lão sư làm chứ?

- Có phải là hái từ vườn hoa nhỏ trong ký túc xá của giáo viên không? Vừa rồi chúng tôi đi ngang qua nơi đó, có nhìn thấy một ông cụ đang đứng đó mắng chửi. Nói kẻ nào hái hoa hồng của ông thì đầu sẽ bị lở loét, dưới chân chảy mủ, còn nói hắn nhất định tuyệt tử tuyệt tôn, không chết tử tế.... Tôn lão sư à! Không phải là do lão sư làm chứ?

Tôn Bác vốn không có để Tần Lãng vào mắt, nhưng mà sau khi nghe Tần Lãng nói những lời độc ác như vậy, thì hắn luôn cảm thấy những lời này là nói với mình. Tuy nhiên đang ở trước mặt Đào Nhược Hương, Tôn Bác đương nhiên phải thể hiện mình là một người có lòng dạ rộng rãi, nên hắn cố gắng nặn ra nụ cười, nói:

- Em là bạn học Tần Lãng phải không? Em nói đùa gì thế, thầy làm sao có thể hái trộm hoa được chứ. Nếu như dùng hoa hái trộm tặng cho Đào lão sư thì chẳng phải là không tôn trọng vẻ đẹp của cô sao?

- Đào lão sư! Em xinh đẹp quyến rũ như một đóa hoa vậy! Xin em nhận lấy bó hoa tươi này!

Tôn Bác dùng tiếng anh để nói câu này.

- Tôn lão sư... Thầy nói gì? Tiếng anh của tôi quá kém nên nghe không hiểu.

Đào Nhược Hương bỗng nói một câu như vậy khiến cho Tôn Bác vô cùng lúng túng.

Tần Lãng thầm khen Đào Nhược Hương thông minh, đả kích người trong vô hình. Tôn Bác không phải là rất giỏi tiếng anh sao? Giỏi thì thế nào chứ! Người ta nói nghe không hiểu tiếng nước ngoài thì xem ngươi mặt dày thế nào tiếp tục đây.

Nhưng Tần Lãng còn đánh giá thấp bản lĩnh theo đuổi con gái của Tôn Bác, người này chỉ xấu hổ chốc lát thôi, lập tức cười nói:

- Đào lão sư rõ là hay nói đùa, hoa tươi tặng giai nhân. Chẳng lẽ ngay cả một chút mặt mũi mà Đào lão sư cũng không để lại cho tôi sao?

- Hoa này quả thực rất đẹp!

Tần Lãng đứng ở một bên, lên tiếng khen ngợi.

- Đáng tiếc là phòng của Đào lão sư quá nhỏ, với lại không có bình hoa. Nhưng mà Đào lão sư à! Nếu như Tôn lão sư đã có thành ý như vậy thì cô hãy nhận đi. Nếu như cô không có chỗ để chúng thì chúng ta cứ cắm vào bình hoa trong lớp học. Chút nữa em giúp cô cắm, chỉ cần cô đến lớp thì có thể nhìn thấy.

Tôn Bác âm thầm mắng chửi, thằng nhóc này coi mình là ai chứ, hoa tươi lão tử tặng còn cần nó xử lý sao. Thế nhưng hắn không dám nổi giận với Tần Lãng ngay trước mặt Đào Nhược Hương, nhưng trong lòng hắn thầm quyết sau này sẽ từ từ thu thập tên tiểu tử này.

- Được, đề nghị này của em rất hay đấy chứ.

Đào Nhược Hương nói.

- Một bó hoa tươi đẹp như vậy, nếu như đem bỏ thì tiếc quá. Thứ tốt phải chia sẻ cùng với mọi người. Để trong phòng học vừa để trang trí vừa tăng thêm chút không khí thoáng mát, vô cùng tốt.

Tôn Bác chưa kịp nói thêm gì thì Tần Lãng đã cướp bó hoa trong tay hắn, sau đó đưa lên mũi ngửi:

Tôn Bác chưa kịp nói thêm gì thì Tần Lãng đã cướp bó hoa trong tay hắn, sau đó đưa lên mũi ngửi:

- Hoa này quả thực rất thơm!

- Vậy còn không tranh thủ mang đến phòng học cắm đi, tránh để lâu nó héo mất.

Tôn Bác vô cùng tức giận, chỉ muốn lập tức đem cái bóng đèn to đùng, đáng ghét này đuổi đi thôi.

Tôn Bác tưởng rằng đã thành công đuổi được Tần Lãng, sau đó quay lại nói với Đào Nhược Hương:

- Nhược Hương à! Anh biết là em chưa có ăn tối, không biết là em có thể nể mặt cùng anh đi ăn tối không? Mấy lần trước em đều nói không rảnh, hôm nay em sẽ không từ chối nữa chứ?

Xem ra da mặt của thằng cha Tôn Bác này cũng rất dày, còn dám gọi "Nhược Hương" nữa chứ.

Thật ra thì Đào Nhược Hương đúng là đang muốn từ chối Tôn Bác. Tuy nhiên, Tần Lãng phản ứng nhanh hơn Đào Nhược Hương nhiều:

- Tôn lão sư, mặc dù thầy là chủ nhiệm lớp em, nhưng mà việc gì cũng phải nói tới thứ tự trước sau.

Đào Nhược Hương thấy Tần Lãng mở lời thì cảm thấy rất thú vị nên không bày tỏ thái độ. Cô dự định nhìn xem cái thằng nhóc Tần Lãng này đối phó thế nào với Tôn Bác.

- Cái gì gọi là thứ tự trước sau chứ?

Tôn Bác ngạc nhiên nhìn Tần Lãng.

- Lẽ nào em còn muốn cùng ăn tối với Đào lão sư?

- Nếu không thì em đứng ở nơi này để làm gì, chẳng lẽ chỉ để làm kỳ đà cho Tôn lão sư?

Tần Lãng lớn tiếng nói.

Đào Nhược Hương nhịn không được bật cười, Tần Lãng phát hiện lúc cô cười khóe miệng cong lên rất đẹp, rất quyến rũ.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...