Thiếu Soái Đeo Bám, Hậu Phương Đợi Ngài
Chương 1: Hoành Chân
Những ngôi nhà lụp xụp sát cạnh nhau, cơ cực, tệ nạn là những từ để miêu tả khu ổ chuột. Thế mà ngôi làng này lại có những yếu tố đó. Có lẽ nó vẫn gọi là tốt hơn khi người dân ở đây còn có thức ăn sống qua ngày…
Đường đi đầy đất cát,gió thổi là bụi mù. Những mái nhà hổng được che chắn bằng túi bóng, nhà nào cũng lởm chởm gạch đá vụn như vừa có động đất hoặc lại có những ngôi nhà bỏ hoang. Tất nhiên, người sống ở đây lại càng ít.
Hoang tàn,xơ xác là đại diện cho khung cảnh nơi đây.
Người đàn ông mặc quân phục sĩ quan quân đội bước vào làng, tiện tay để vài tờ tiền vào bát sắt của người ăn xin đầu làng.
Tay này lấy thuốc tay kia châm lửa thành thục vô cùng. Đôi môi mỏng nhấp lại làm một hơi. Đôi mắt thâm trầm khẽ rũ xuống tạo đường nét tự nhiên đẹp đến khó tả. Từ đường chân mày có thể thấy sống mũi cao lấp ló dưới cái mũ cùng bộ quân phục.
Hút được phân nửa thì có tin bắt được tên ám sát, đôi mắt trầm lặng lúc nãy lóe lên ý cười. Quả nhiên là người anh nghĩ!
Trụ sở công tác ngay ven rừng cách ngôi làng không xa. Đây là ngôi nhà hoang được dọn dẹp lại để ở tạm,ảm đạm không kém gì. Bên ngoài thắp nến sáng để làm việc, bên trong ngục u tối, thấp thoáng thấy bóng người bị nhốt.
Đứng trước tên hung thủ chỉ cách một khung cửa sắt đã thoang thoảng mùi máu tanh. Tên này bị treo đứng, hai tay bị cột lên hướng trần nhà, hai chân phải kiễng lên không đứng thẳng được.
Bị tra tấn dã man vẫn không chịu khai. Vừa thấy người quân nhân đứng trước mặt lại cười như điên. Lão ta thì thầm cái gì đó rồi cắn tan viên thuốc trong miệng tự vẫn không để anh kịp hỏi một câu.
Mẹ nó! Lại nữa? Cảnh trước mắt anh thấy nhiều rồi!
Dù không tìm được người đằng sau giật dây nhưng anh bình tĩnh đến lạ.
“Tuần sau về lại thành phố. Chuyện này kết thúc ở đây không ai được truyền tin ra ngoài”
Vừa dứt lời, cả đơn vị vài ba bốn người đồng thanh “rõ” một tiếng.
Tiếng lộc cộc phát ra từ cột nhà. Ngay lập tức tiếng súng lục được bắn ra, người đàn ông ngắm chuẩn tới mức ai lấy đều phát sợ.
Cột mốc bị nứt ở giữa là viên đạn bạc.
Người đằng sau run rẩy bước ra, hai tay run run giơ lên đầu hàng.
Cô nàng dáng người nhỏ nhắn. Khuôn mặt non nớt, bị dọa đến trắng bệch. Quần áo nhiều chỗ vá trông giống người ở ngôi làng kia. Ánh mắt tròn xoe đã thêm phần đỏ, ngân ngấn lệ.
Người đàn ông trước mắt vẫn lạnh nhạt không lung lay ý định tha.
Hắn cầm khẩu súng lục đặt lên đầu cô, giọng nói nghiêm túc đến đáng sợ.
“Biết được gì rồi?”
Cô gái rưng rưng, đôi mắt long lanh một cục nước mắt trong suốt, không đọng lâu mà tuôn trào.
Cô gái vừa nói vừa khóc, câu được câu chăng.
“T..ôi..chỉ…t..ìm.. ng..ười”
Đầu súng dí sát một lực mạnh trên trán làm cô đau nhói.
Hắn cúi thấp người, ném vào cô một ánh nhìn đe dọa chết chóc.
“Tôi hỏi biết được gì?”
Cô gái lắc đầu, miệng không nín được mà òa khóc như mưa làm đơn vị nhức cả tai, phần nào thì bất lực.
Cao Đình Phong đứng bên cạnh lạnh nhạt gạt súng trên tay hắn xuống.
“Cậu còn chưa rõ câu trả lời à?”
Chỉ mấy chữ này làm hắn bật cười thành tiếng. Tay hắn cài súng cạnh đai thắt lưng còn miệng thì chửi thề.
“Con mẹ nó! Dùng lời ít như cậu có ngày lại thốt ra chỉ để bảo vệ một cô nhóc?”
Còn không phải do hắn quá trớn sao? Có ai gần chết mà không chịu nói thật? Nhìn cô là biết người làng kia cũng đâu phải tên trong ngục chết là chết?
“Không phải bảo vệ mà là minh oan”
Cao Đình Phong ném vào mặt hai chữ “minh oan” làm hắn cười khinh. Bạn hắn còn biết minh oan cơ á? Còn không phải loại người lạnh lùng chết người hay sao còn biết quan tâm người khác?
Chẳng trách nước mắt phụ nữ đáng giá ngàn vàng!
Hắn mới bước đến cửa lại nhớ ra câu nói tìm người của cô gái kia cũng thật kì lạ. Trong làng không tìm lại tìm chốn rừng cây này? Hiểu rõ địa hình nơi đây không phải người bình thường!
Vừa đúng lúc cô nàng đi tới hắn đạp cửa “rầm” một tiếng đóng lại.
Cô gái chưa kịp phản ứng liền bị hắn tra hỏi.
“Tên người cô tìm?”
Hắn cầm chặt bả vai cô đối diện mà hỏi.
Cô dùng sức cố gắng đẩy hắn ra nhưng không hề hấn gì. Miệng nhỏ ấp úng nói ra hai chữ “Hoành Chân”.
Cả đơn vị im như tờ, không gian như đứng lặng.
Hoành Chân? Đó không phải là tên đồng phạm hắn gọi lần rượt đuổi đấy sao? Tên trong ngục bị bắt còn tên kia thì không rõ tung tích, cô gái này lại quen biết một người như vậy.
Phải chăng có mối liên quan?
“Nhốt ả lại”
Hắn vừa dứt lời tên cấp dưới không chút do dự trói cô vào cột mốc gần đó.
“Mấy người định làm gì?”
Cô gái phản kháng trong vô ích, miệng nhỏ không ngừng kêu cứu. Nhưng chốn hẻo lánh này ai nghe thấy cơ chứ?
Đường đi đầy đất cát,gió thổi là bụi mù. Những mái nhà hổng được che chắn bằng túi bóng, nhà nào cũng lởm chởm gạch đá vụn như vừa có động đất hoặc lại có những ngôi nhà bỏ hoang. Tất nhiên, người sống ở đây lại càng ít.
Hoang tàn,xơ xác là đại diện cho khung cảnh nơi đây.
Người đàn ông mặc quân phục sĩ quan quân đội bước vào làng, tiện tay để vài tờ tiền vào bát sắt của người ăn xin đầu làng.
Tay này lấy thuốc tay kia châm lửa thành thục vô cùng. Đôi môi mỏng nhấp lại làm một hơi. Đôi mắt thâm trầm khẽ rũ xuống tạo đường nét tự nhiên đẹp đến khó tả. Từ đường chân mày có thể thấy sống mũi cao lấp ló dưới cái mũ cùng bộ quân phục.
Hút được phân nửa thì có tin bắt được tên ám sát, đôi mắt trầm lặng lúc nãy lóe lên ý cười. Quả nhiên là người anh nghĩ!
Trụ sở công tác ngay ven rừng cách ngôi làng không xa. Đây là ngôi nhà hoang được dọn dẹp lại để ở tạm,ảm đạm không kém gì. Bên ngoài thắp nến sáng để làm việc, bên trong ngục u tối, thấp thoáng thấy bóng người bị nhốt.
Đứng trước tên hung thủ chỉ cách một khung cửa sắt đã thoang thoảng mùi máu tanh. Tên này bị treo đứng, hai tay bị cột lên hướng trần nhà, hai chân phải kiễng lên không đứng thẳng được.
Bị tra tấn dã man vẫn không chịu khai. Vừa thấy người quân nhân đứng trước mặt lại cười như điên. Lão ta thì thầm cái gì đó rồi cắn tan viên thuốc trong miệng tự vẫn không để anh kịp hỏi một câu.
Mẹ nó! Lại nữa? Cảnh trước mắt anh thấy nhiều rồi!
Dù không tìm được người đằng sau giật dây nhưng anh bình tĩnh đến lạ.
“Tuần sau về lại thành phố. Chuyện này kết thúc ở đây không ai được truyền tin ra ngoài”
Vừa dứt lời, cả đơn vị vài ba bốn người đồng thanh “rõ” một tiếng.
Tiếng lộc cộc phát ra từ cột nhà. Ngay lập tức tiếng súng lục được bắn ra, người đàn ông ngắm chuẩn tới mức ai lấy đều phát sợ.
Cột mốc bị nứt ở giữa là viên đạn bạc.
Người đằng sau run rẩy bước ra, hai tay run run giơ lên đầu hàng.
Cô nàng dáng người nhỏ nhắn. Khuôn mặt non nớt, bị dọa đến trắng bệch. Quần áo nhiều chỗ vá trông giống người ở ngôi làng kia. Ánh mắt tròn xoe đã thêm phần đỏ, ngân ngấn lệ.
Người đàn ông trước mắt vẫn lạnh nhạt không lung lay ý định tha.
Hắn cầm khẩu súng lục đặt lên đầu cô, giọng nói nghiêm túc đến đáng sợ.
“Biết được gì rồi?”
Cô gái rưng rưng, đôi mắt long lanh một cục nước mắt trong suốt, không đọng lâu mà tuôn trào.
Cô gái vừa nói vừa khóc, câu được câu chăng.
“T..ôi..chỉ…t..ìm.. ng..ười”
Đầu súng dí sát một lực mạnh trên trán làm cô đau nhói.
Hắn cúi thấp người, ném vào cô một ánh nhìn đe dọa chết chóc.
“Tôi hỏi biết được gì?”
Cô gái lắc đầu, miệng không nín được mà òa khóc như mưa làm đơn vị nhức cả tai, phần nào thì bất lực.
Cao Đình Phong đứng bên cạnh lạnh nhạt gạt súng trên tay hắn xuống.
“Cậu còn chưa rõ câu trả lời à?”
Chỉ mấy chữ này làm hắn bật cười thành tiếng. Tay hắn cài súng cạnh đai thắt lưng còn miệng thì chửi thề.
“Con mẹ nó! Dùng lời ít như cậu có ngày lại thốt ra chỉ để bảo vệ một cô nhóc?”
Còn không phải do hắn quá trớn sao? Có ai gần chết mà không chịu nói thật? Nhìn cô là biết người làng kia cũng đâu phải tên trong ngục chết là chết?
“Không phải bảo vệ mà là minh oan”
Cao Đình Phong ném vào mặt hai chữ “minh oan” làm hắn cười khinh. Bạn hắn còn biết minh oan cơ á? Còn không phải loại người lạnh lùng chết người hay sao còn biết quan tâm người khác?
Chẳng trách nước mắt phụ nữ đáng giá ngàn vàng!
Hắn mới bước đến cửa lại nhớ ra câu nói tìm người của cô gái kia cũng thật kì lạ. Trong làng không tìm lại tìm chốn rừng cây này? Hiểu rõ địa hình nơi đây không phải người bình thường!
Vừa đúng lúc cô nàng đi tới hắn đạp cửa “rầm” một tiếng đóng lại.
Cô gái chưa kịp phản ứng liền bị hắn tra hỏi.
“Tên người cô tìm?”
Hắn cầm chặt bả vai cô đối diện mà hỏi.
Cô dùng sức cố gắng đẩy hắn ra nhưng không hề hấn gì. Miệng nhỏ ấp úng nói ra hai chữ “Hoành Chân”.
Cả đơn vị im như tờ, không gian như đứng lặng.
Hoành Chân? Đó không phải là tên đồng phạm hắn gọi lần rượt đuổi đấy sao? Tên trong ngục bị bắt còn tên kia thì không rõ tung tích, cô gái này lại quen biết một người như vậy.
Phải chăng có mối liên quan?
“Nhốt ả lại”
Hắn vừa dứt lời tên cấp dưới không chút do dự trói cô vào cột mốc gần đó.
“Mấy người định làm gì?”
Cô gái phản kháng trong vô ích, miệng nhỏ không ngừng kêu cứu. Nhưng chốn hẻo lánh này ai nghe thấy cơ chứ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương