Thiếu Thông Minh Và Tướng Quân Của Hắn
Chương 12
Cơ Chiêu vốn muốn chậm rãi tấn công. Thật vất vả mới dụ được Ngô Tiểu Tráng thu ngọc bội, không nghĩ hoàng thượng làm ra trò hay, đem hết thảy lên tới cao trào.
****
Thánh chỉ đến so với tốc độ Cơ Chiêu hồi phủ còn nhanh hơn. Như đang so bì với Cơ Chiêu, xem ai lao tâm lo lắng hôn nhân của y hơn.
Ngô Tiểu Tráng toàn thân run rẩy quỳ trên mặt đất, ngốc lăng mà nhận thánh chỉ.
Hắn không rõ ràng này là có ý gì.
Bà bà vừa ho khan vừa hỏi: "Tiểu Tráng a, đây là chuyện gì xảy ra? Hay là ta lớn tuổi tai không dùng được nữa, không có nghe rõ a?"
Ngô Tiểu Tráng vẻ mặt ngây ngốc trả lời: "Bà bà, con, con,...tai con chắc cũng không được tốt."
Chờ Ngô Tiểu Tráng hiểu rõ, Lưu ca của hắn là Cơ Chiêu Đại tướng quân, là bổn triều tiểu vương gia, hắn đã bị dẫn tới trong vương phủ.
Lão quản gia Vương phủ vẻ mặt mơ màng cản lại, thấy thái giám hiên ngang đi trước cùng thánh chỉ phía sau, liền vô cùng thức thời lui xuống.
Một rương tặng phẩm dường như đã sớm được chuẩn bị, đưa tới vương phủ. Chờ Cơ Chiêu trở lại thấy vương phủ luôn tĩnh mịch giăng đèn kết hoa thì trăng đã treo đầu cành.
Triều đại nam phong mở mang, có nghi thức thú nam thê. Nhưng cũng không phải chuyện chủ yếu, vì vậy yêu cầu tất cả giản lược. Vì vậy trong nửa ngày tất cả đã bố trí xong, cũng không phải việc khó. Hơn nữa trong hoàng cung kỳ trân dị bảo nào mà không có, tùy tiện lấy mấy thứ đưa qua, đã có vẻ thập phần long trọng.
Cơ Chiêu biết hoàng thượng nóng ruột, không nghĩ tới còn nóng ruột hơn y. Hết sức vất vả Cơ Chiêu mới có người trong lòng, lại là một thảo dân dễ bắt nạt, liền không để ý cái gì môn đăng hộ đối, cái gì hoàng thân quốc thích, cái gì nghi thức lễ nghĩa, không trâu bắt chó đi cày* bật người hạ thánh chỉ, sợ Cơ Chiêu đổi ý.
Thật sự là tướng quân không vội hoàng thượng gấp**
*ý là ép người khác làm chuyện ngoài khả năng
** mấy cậu nghe câu "Hoàng thượng không vội thái giám gấp" chưa =))
"Ngô Tiểu Tráng đâu?" Cơ Chiêu giận dữ
Cơ Chiêu hiện tại rất muốn thấy tận mắt thấy Ngô Tiểu Tráng. Người này nhát gan như vậy, biết được thân phận của mình, lại mạc danh kỳ diệu bị chộp tới là "Tân lang", khẳng định sợ hãi.
Cơ Chiêu vốn muốn chậm rãi tấn công. Thật vất vả mới dụ được Ngô Tiểu Tráng thu ngọc bội, không nghĩ hoàng thượng làm ra trò hay, đem hết thảy lên tới cao trào.
Y đành phải xuôi theo. Trong triều đình, đối mặt với hoàng thượng, dùng một câu "Lưỡng tình tương duyệt."
Đúng, Ngô Tiểu Tráng khẳng định nhiều ít có thích hắn. Nhưng tiểu ngốc nghếch đó còn không có rõ ràng. Kỳ thực không tính là "Lưỡng tình tương duyệt." Hiện nay y tiến cũng không được, lui cũng không xong, kẹp ở giữa lúng ta lúng túng, tình huống so với bị quân địch bao vây trên chiến trường con nghiêm trọng hơn gấp trăm ngàn lần.
"Tiểu Tráng" Cơ Chiêu dỡ xuống quân trang, lại thay một thân hỉ phục đỏ thẫm, đứng ở cửa, tiểu tâm dực dực gõ gõ cửa.
Người bên trong tựa hồ là rất khẩn trương đứng lên, không cẩn thận đá ngã ghế. Cấp bách đi tới cửa, tựa hồ là chạm tới lại rất nhanh rụt trở về, lầm bầm một câu: "Ta hình như không được tự mở cửa a.", lại chạy chậm trở về, ho khan hai tiếng, run rẩy nói: "Mời vào.", lại bật người khẩn trương cự tuyệt: "Khoan khoan, ngươi trước tiên chớ vào."
Cơ Chiêu rất có kiên nhẫn chờ ở cửa.
Đứng, Ngô Tiểu Tráng mới nhỏ giọng: "Ta kêu ngươi đừng vào, ngươi liền thật sự không vào?"
Hắn lại nói: "Ngươi lại nói một câu được không, ngươi, ngươi thật là Lưu ca sao?"
Cơ Chiêu mỗi chữ mỗi câu, giọng nói ôn nhu mà kiên định: "Là ta, Tiểu Tráng. Ngươi mở cửa ra, trước hết để ta đi vào, ta lại chậm rãi giải thích với ngươi, được không?"
Ngô Tiểu Tráng ngồi ở trên giường, một thân hỉ phục phiền phức hắn có chút khó chịu, nói: "Vậy ngươi, vào đi a, cửa không có khóa."
Cơ Chiêu được cho phép, lúc này mới mới chậm rãi đẩy cửa ra.
****
Thánh chỉ đến so với tốc độ Cơ Chiêu hồi phủ còn nhanh hơn. Như đang so bì với Cơ Chiêu, xem ai lao tâm lo lắng hôn nhân của y hơn.
Ngô Tiểu Tráng toàn thân run rẩy quỳ trên mặt đất, ngốc lăng mà nhận thánh chỉ.
Hắn không rõ ràng này là có ý gì.
Bà bà vừa ho khan vừa hỏi: "Tiểu Tráng a, đây là chuyện gì xảy ra? Hay là ta lớn tuổi tai không dùng được nữa, không có nghe rõ a?"
Ngô Tiểu Tráng vẻ mặt ngây ngốc trả lời: "Bà bà, con, con,...tai con chắc cũng không được tốt."
Chờ Ngô Tiểu Tráng hiểu rõ, Lưu ca của hắn là Cơ Chiêu Đại tướng quân, là bổn triều tiểu vương gia, hắn đã bị dẫn tới trong vương phủ.
Lão quản gia Vương phủ vẻ mặt mơ màng cản lại, thấy thái giám hiên ngang đi trước cùng thánh chỉ phía sau, liền vô cùng thức thời lui xuống.
Một rương tặng phẩm dường như đã sớm được chuẩn bị, đưa tới vương phủ. Chờ Cơ Chiêu trở lại thấy vương phủ luôn tĩnh mịch giăng đèn kết hoa thì trăng đã treo đầu cành.
Triều đại nam phong mở mang, có nghi thức thú nam thê. Nhưng cũng không phải chuyện chủ yếu, vì vậy yêu cầu tất cả giản lược. Vì vậy trong nửa ngày tất cả đã bố trí xong, cũng không phải việc khó. Hơn nữa trong hoàng cung kỳ trân dị bảo nào mà không có, tùy tiện lấy mấy thứ đưa qua, đã có vẻ thập phần long trọng.
Cơ Chiêu biết hoàng thượng nóng ruột, không nghĩ tới còn nóng ruột hơn y. Hết sức vất vả Cơ Chiêu mới có người trong lòng, lại là một thảo dân dễ bắt nạt, liền không để ý cái gì môn đăng hộ đối, cái gì hoàng thân quốc thích, cái gì nghi thức lễ nghĩa, không trâu bắt chó đi cày* bật người hạ thánh chỉ, sợ Cơ Chiêu đổi ý.
Thật sự là tướng quân không vội hoàng thượng gấp**
*ý là ép người khác làm chuyện ngoài khả năng
** mấy cậu nghe câu "Hoàng thượng không vội thái giám gấp" chưa =))
"Ngô Tiểu Tráng đâu?" Cơ Chiêu giận dữ
Cơ Chiêu hiện tại rất muốn thấy tận mắt thấy Ngô Tiểu Tráng. Người này nhát gan như vậy, biết được thân phận của mình, lại mạc danh kỳ diệu bị chộp tới là "Tân lang", khẳng định sợ hãi.
Cơ Chiêu vốn muốn chậm rãi tấn công. Thật vất vả mới dụ được Ngô Tiểu Tráng thu ngọc bội, không nghĩ hoàng thượng làm ra trò hay, đem hết thảy lên tới cao trào.
Y đành phải xuôi theo. Trong triều đình, đối mặt với hoàng thượng, dùng một câu "Lưỡng tình tương duyệt."
Đúng, Ngô Tiểu Tráng khẳng định nhiều ít có thích hắn. Nhưng tiểu ngốc nghếch đó còn không có rõ ràng. Kỳ thực không tính là "Lưỡng tình tương duyệt." Hiện nay y tiến cũng không được, lui cũng không xong, kẹp ở giữa lúng ta lúng túng, tình huống so với bị quân địch bao vây trên chiến trường con nghiêm trọng hơn gấp trăm ngàn lần.
"Tiểu Tráng" Cơ Chiêu dỡ xuống quân trang, lại thay một thân hỉ phục đỏ thẫm, đứng ở cửa, tiểu tâm dực dực gõ gõ cửa.
Người bên trong tựa hồ là rất khẩn trương đứng lên, không cẩn thận đá ngã ghế. Cấp bách đi tới cửa, tựa hồ là chạm tới lại rất nhanh rụt trở về, lầm bầm một câu: "Ta hình như không được tự mở cửa a.", lại chạy chậm trở về, ho khan hai tiếng, run rẩy nói: "Mời vào.", lại bật người khẩn trương cự tuyệt: "Khoan khoan, ngươi trước tiên chớ vào."
Cơ Chiêu rất có kiên nhẫn chờ ở cửa.
Đứng, Ngô Tiểu Tráng mới nhỏ giọng: "Ta kêu ngươi đừng vào, ngươi liền thật sự không vào?"
Hắn lại nói: "Ngươi lại nói một câu được không, ngươi, ngươi thật là Lưu ca sao?"
Cơ Chiêu mỗi chữ mỗi câu, giọng nói ôn nhu mà kiên định: "Là ta, Tiểu Tráng. Ngươi mở cửa ra, trước hết để ta đi vào, ta lại chậm rãi giải thích với ngươi, được không?"
Ngô Tiểu Tráng ngồi ở trên giường, một thân hỉ phục phiền phức hắn có chút khó chịu, nói: "Vậy ngươi, vào đi a, cửa không có khóa."
Cơ Chiêu được cho phép, lúc này mới mới chậm rãi đẩy cửa ra.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương