Thiếu Thông Minh Và Tướng Quân Của Hắn
Chương 16
Cơ Chiêu vừa muốn đi về phía trước, lại thấy Ngô Tiểu Tráng dùng tay áo thô lỗ xoa lên mặt, trong miệng lẩm bẩm: "Khóc cái rắm chứ khóc", sau đó bỗng nhiên tức giận đứng lên.
****
Lúc Cơ Chiêu trở lại phủ, sắc trời đã tối. Y không thấy Ngô Tiểu Tráng đâu.
Y hỏi quản gia mới biết Ngô Tiểu Tráng một mình ở trù phòng thật lâu, cũng không biết đang làm gì.
Cơ Chiêu an tâm về phòng thay đồ, thay một thân xiêm y thoải mái lại đến trù phòng.
Ở trù phòng Ngô Tiểu Tráng thay một bộ quần áo gọn gàng, không có mặc xiêm y trong phủ, ngồi xổm ở chỗ thêm củi, ngốc hồ hồ nhìn ngọn lửa chuyển động cũng không phát hiện Cơ Chiêu tới.
Cơ Chiêu đứng ở cửa, nhìn Ngô Tiểu Tráng chẳng biết làm thế nào mặt bị cọ đen một khối, ngực mềm nhũn, như bị động vật nhỏ cào qua, vừa đau vừa ngứa.
Y nhớ dáng dấp Ngô Tiểu Tráng đỏ mặt bị y đặt dưới thân tối qua, nơi vừa bị cào qua lại nhen lên một ngọn lửa.
Ngô Tiểu Tráng ngơ ngác nhìn ngọn lửa, mắt chợt lóe sáng. Cơ Chiêu hơi khẽ cau mày, liền thấy trong mắt Ngô Tiểu Tráng rơi ra một giọt lệ.
Ngô Tiểu Tráng lấy tay áo lau lung tung, tay áo đại khái là bị cọ dơ. Cứ như thế lau, cả mặt cũng bị dơ.
Cơ Chiêu vừa muốn đi về phía trước, lại thấy Ngô Tiểu Tráng dùng tay áo thô lỗ xoa lên mặt, trong miệng lẩm bẩm: "Khóc cái rắm chứ khóc", sau đó bỗng nhiên tức giận đứng lên.
Ngồi xổm đã lâu, đột nhiên đứng lên nên váng đầu hoa mắt. Ngô Tiểu Tráng lảo đảo một chút, theo bản năng muốn tựa vào tường. Tay hắn vừa đưa ra, liền sờ thấy lồng ngực ấm áp cách lớp y phục.
"Tại sao khóc?" Thanh âm quen thuộc vang lên bên tai.
Ngô Tiểu Tráng ngẩn người, nâng lên khuôn mặt như mèo hoa, thấy Cơ Chiêu mang theo vẻ lo âu nhìn hắn, tay cũng thập phần thân mật khoát lên eo, nhất thời muốn tránh thoát, rồi lại nhịn không được nhích lại gần hơn.
"Ở chỗ này làm món ngon gì đây?" Cơ Chiêu thấy Ngô Tiểu Tráng không trả lời, cũng không ép hắn, thay đổi đề tài. Tay y ôm Ngô Tiểu Tráng chặt hơn, cúi đầu ngửi lên cổ hắn một cái: "Làm cho ta sao?"
Ngô Tiểu Tráng bị động tác hạ lưu này khiến cho..khiến cho cái mông không giải thích được lại bắt đầu đau. Hắn xoắn xuýt một hồi mới nói: "Hâm nóng bánh bao cho ngươi."
Hắn cúi đầu, dùng ngón tay trỏ nhẹ nhàng gãi gãi gò má của mình, giọng nhỏ như muỗi: "Bánh bao thịt lớn ở Phú Lâm, ta đã nói muốn mời ngươi ăn."
Cơ Chiêu chỉ coi Ngô Tiểu Tráng xấu hổ, cười cười buôn tay ra, nhìn Ngô Tiểu Tráng rửa mặt một cái, lấy cái mâm, nhấc lên lồng hấp, nhanh tay cầm bánh bao đặt trên mâm.
Cơ Chiêu biến sắc: "Ngươi thế nào lại trực tiếp cầm."
Ngô Tiểu Tráng vừa định nói mình da dày thịt béo không sợ nóng, lời đến khóe miệng chợt để ý.
Cơ Chiêu chắc không phải có ý này đi, y có phải hay không..ngại bẩn a?
Ngô Tiểu Tráng lúng túng buông mâm, đi lấy cái mới, lại lấy thêm đôi đũa, im lặng không lên tiếng gắp mấy cái còn lại vào.
Sau đó cầm cái mâm dùng tay lấy lên kia nói: "Cái này ta tự ăn, mâm kia cho ngươi."
Cơ Chiêu cũng không nghi ngờ, chỉ coi Ngô Tiểu Tráng lại muốn ăn thêm mà thôi.
****
Lúc Cơ Chiêu trở lại phủ, sắc trời đã tối. Y không thấy Ngô Tiểu Tráng đâu.
Y hỏi quản gia mới biết Ngô Tiểu Tráng một mình ở trù phòng thật lâu, cũng không biết đang làm gì.
Cơ Chiêu an tâm về phòng thay đồ, thay một thân xiêm y thoải mái lại đến trù phòng.
Ở trù phòng Ngô Tiểu Tráng thay một bộ quần áo gọn gàng, không có mặc xiêm y trong phủ, ngồi xổm ở chỗ thêm củi, ngốc hồ hồ nhìn ngọn lửa chuyển động cũng không phát hiện Cơ Chiêu tới.
Cơ Chiêu đứng ở cửa, nhìn Ngô Tiểu Tráng chẳng biết làm thế nào mặt bị cọ đen một khối, ngực mềm nhũn, như bị động vật nhỏ cào qua, vừa đau vừa ngứa.
Y nhớ dáng dấp Ngô Tiểu Tráng đỏ mặt bị y đặt dưới thân tối qua, nơi vừa bị cào qua lại nhen lên một ngọn lửa.
Ngô Tiểu Tráng ngơ ngác nhìn ngọn lửa, mắt chợt lóe sáng. Cơ Chiêu hơi khẽ cau mày, liền thấy trong mắt Ngô Tiểu Tráng rơi ra một giọt lệ.
Ngô Tiểu Tráng lấy tay áo lau lung tung, tay áo đại khái là bị cọ dơ. Cứ như thế lau, cả mặt cũng bị dơ.
Cơ Chiêu vừa muốn đi về phía trước, lại thấy Ngô Tiểu Tráng dùng tay áo thô lỗ xoa lên mặt, trong miệng lẩm bẩm: "Khóc cái rắm chứ khóc", sau đó bỗng nhiên tức giận đứng lên.
Ngồi xổm đã lâu, đột nhiên đứng lên nên váng đầu hoa mắt. Ngô Tiểu Tráng lảo đảo một chút, theo bản năng muốn tựa vào tường. Tay hắn vừa đưa ra, liền sờ thấy lồng ngực ấm áp cách lớp y phục.
"Tại sao khóc?" Thanh âm quen thuộc vang lên bên tai.
Ngô Tiểu Tráng ngẩn người, nâng lên khuôn mặt như mèo hoa, thấy Cơ Chiêu mang theo vẻ lo âu nhìn hắn, tay cũng thập phần thân mật khoát lên eo, nhất thời muốn tránh thoát, rồi lại nhịn không được nhích lại gần hơn.
"Ở chỗ này làm món ngon gì đây?" Cơ Chiêu thấy Ngô Tiểu Tráng không trả lời, cũng không ép hắn, thay đổi đề tài. Tay y ôm Ngô Tiểu Tráng chặt hơn, cúi đầu ngửi lên cổ hắn một cái: "Làm cho ta sao?"
Ngô Tiểu Tráng bị động tác hạ lưu này khiến cho..khiến cho cái mông không giải thích được lại bắt đầu đau. Hắn xoắn xuýt một hồi mới nói: "Hâm nóng bánh bao cho ngươi."
Hắn cúi đầu, dùng ngón tay trỏ nhẹ nhàng gãi gãi gò má của mình, giọng nhỏ như muỗi: "Bánh bao thịt lớn ở Phú Lâm, ta đã nói muốn mời ngươi ăn."
Cơ Chiêu chỉ coi Ngô Tiểu Tráng xấu hổ, cười cười buôn tay ra, nhìn Ngô Tiểu Tráng rửa mặt một cái, lấy cái mâm, nhấc lên lồng hấp, nhanh tay cầm bánh bao đặt trên mâm.
Cơ Chiêu biến sắc: "Ngươi thế nào lại trực tiếp cầm."
Ngô Tiểu Tráng vừa định nói mình da dày thịt béo không sợ nóng, lời đến khóe miệng chợt để ý.
Cơ Chiêu chắc không phải có ý này đi, y có phải hay không..ngại bẩn a?
Ngô Tiểu Tráng lúng túng buông mâm, đi lấy cái mới, lại lấy thêm đôi đũa, im lặng không lên tiếng gắp mấy cái còn lại vào.
Sau đó cầm cái mâm dùng tay lấy lên kia nói: "Cái này ta tự ăn, mâm kia cho ngươi."
Cơ Chiêu cũng không nghi ngờ, chỉ coi Ngô Tiểu Tráng lại muốn ăn thêm mà thôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương