Thiếu Thông Minh Và Tướng Quân Của Hắn
Chương 4
Những kẻ bại hoại trong rất nhiều câu chuyện khác đều nói làm xong vụ cuối cùng sẽ không làm nữa, giết xong người cuối cùng sẽ không giết nữa.
Ngươi đoán sẽ thế nào?
****
Ngô Tiểu Tráng cũng không phải mỗi lần đều có thể mang thức ăn cho Cơ Chiêu
"Quản lý rất nghiêm nha." Ngô Tiểu Tráng sầu mi khổ kiếm*: "Ta thiếu chút nữa bị bắt, nguy hiểm thật."
*sầu mi khổ kiếm: ủ rũ mặt mày
Cơ Chiêu muốn nói hắn không cần mang thức ăn cho mình nữa, tập luyện buổi đêm xong lại lén lút chuồn sang đây hàn huyên một chút đã đủ khiến y thấy vui vẻ rồi, liền nói: "Ngươi dù sao cũng không cần mang thức ăn cho ta, lén trộm đồ chính là không đúng. Ta kỳ thật..cũng không phải rất đói bụng."
Ngô Tiểu Tráng ủ dột "Nga" một tiếng nghĩ thầm: Mấy thứ đó là chuyên làm cho đám 'mỹ nhân' mà hoàng đế đưa tới, những người này mỗi lần ăn cũng không được bao nhiêu, ném đi cũng phí phạm a. Hơn nữa không mang đồ ăn cho ngươi sẽ không thể viện cớ để ngươi mỗi ngày bồi ta tán gẫu sao?
Quân đội giới luật sâm nghiêm, người có thể trò chuyện cũng không nhiều. Mà phần lớn người bên cạnh cho rằng Ngô Tiểu Tráng vừa ồn ào vừa thiếu đầu óc, đều không quá nguyện ý nghe hắn lải nhải nhiều lời như vậy.
Cơ Chiêu nhìn dáng vẻ Ngô Tiểu Tráng suy sụp, suy nghĩ một chút mình vừa rồi có phải quá nặng lời không, nhưng cũng không biết sửa lại thế nào, không thể làm gì khác hơn là đành phải trầm mặc.
"Vậy lần sau ta mang đồ ăn cho ngươi là lần cuối cùng, được không?" Ngô Tiểu Tráng bàn bạc.
Cơ Chiêu nói: "Được."
Những kẻ bại hoại trong rất nhiều câu chuyện khác đều nói làm xong vụ cuối cùng sẽ không làm nữa, giết xong người cuối cùng sẽ không giết nữa.
Ngươi đoán sẽ thế nào?
Cơ Chiêu từ trong trướng đi ra, liền thấy thân binh của hắn Lưu đô úy đang cau mày cùng người bên cạnh phân phó chuyện gì, Cơ Chiêu loáng thoáng nghe được hai chữ "Nhà bếp"
"Thế nào?" Cơ Chiêu thuận miệng hỏi.
Lưu đô úy nói: "Haizz, là chuyện nhỏ, có tên lính quèn trộm thức ăn bị phát hiện. Bây giờ đang bị dẫn đi, phải theo quân pháp xử trí."
Cơ Chiêu ngưng trệ một chút, phất tay một cái với Lưu đô úy: "Ngươi qua đây."
Lưu Đô úy tên đầy đủ là Lưu Trúc Cung, có thể xem như là có quan hệ thông gia với nhà ngoại của y, cùng y chơi chung từ nhỏ, là huynh đệ có thể cùng lên chiến trường, cùng nhau uống rượu.
Cơ Chiêu gọi Lưu Trúc Cung tới chỗ không người, đắn đo một lát, mở lời: "Ngươi biết gần đây vì sao buổi tối ta không ăn nhiều không?"
Lưu Trúc Cung: "A?"
Cơ Chiêu vẻ mặt ngưng trọng, suy nghĩ một hồi, nói ra: "Tiểu binh bị bắt kia là bạn nhỏ mà ta quen biết."
Đợi Cơ Chiêu vài ba câu đem sự việc giải thích rõ, Lưu Trúc Cung nói "Vậy ta đem hắn thả ra?"
Cơ Chiêu gật đầu: "Ừm, ta tự mình đi cũng không tiện. Xong rồi ngươi nói cho hắn biết ngươi là huynh đệ trong nhà Lưu Chiêu.. Lưu Chiêu đó chính là ta, chuyện khác đừng lộ ra."
Cơ Chiêu nhớ tới mấy ngày nay cùng Ngô Tiểu Tráng nói chuyện trời đất. Một người như vậy, thấy một vị quan lớn như Tướng quân đại khái sẽ co đầu rụt cổ.
Cơ Chiêu không muốn thấy bộ dáng Ngô Tiểu Tráng nơm nớp lo sợ hướng y hành lễ. Liền không muốn cho hắn biết nam nhân mấy tối gần đây chạy đến tảng đá cùng hắn 'gặp riêng', ăn đồ ăn của hắn, thật ra là Đại tướng quân.
Lưu Đô úy đúng là hiểu Cơ Chiêu thích nam nhân, tề mi lộng nhãn* nói: "Ừa, ừa"
*tề mi lộng nhãn: nháy mắt ra hiệu
"Chớ suy nghĩ nhiều." Cơ Chiêu nhìn Lưu Trúc Cung dáng dấp không đứng đắn, lo lắng đến lúc đó người này trêu chọc Ngô Tiểu Tráng.
Đùa Ngô Tiểu Tráng quá vui rồi, hắn không muốn người khác cũng biết được điều đó.
Cơ Chiêu nói: "Trong quân buồn phiền, trong cung vị kia lại thỉnh thoảng làm khó dễ, ta tâm tình không tốt, vừa khéo hắn có thể cho ta vui một chút, tạm thời tiêu khiển mà thôi." (-.-)
Cơ Chiêu lại phân phó: "Người này nhát gan ngươi cũng đừng nói với hắn quá nhiều điều nghe không?"
(Chươngnày chắc bằng một nửa mấy chương trước à
chương 5 trễ chút sẽ có nha.)
Ngươi đoán sẽ thế nào?
****
Ngô Tiểu Tráng cũng không phải mỗi lần đều có thể mang thức ăn cho Cơ Chiêu
"Quản lý rất nghiêm nha." Ngô Tiểu Tráng sầu mi khổ kiếm*: "Ta thiếu chút nữa bị bắt, nguy hiểm thật."
*sầu mi khổ kiếm: ủ rũ mặt mày
Cơ Chiêu muốn nói hắn không cần mang thức ăn cho mình nữa, tập luyện buổi đêm xong lại lén lút chuồn sang đây hàn huyên một chút đã đủ khiến y thấy vui vẻ rồi, liền nói: "Ngươi dù sao cũng không cần mang thức ăn cho ta, lén trộm đồ chính là không đúng. Ta kỳ thật..cũng không phải rất đói bụng."
Ngô Tiểu Tráng ủ dột "Nga" một tiếng nghĩ thầm: Mấy thứ đó là chuyên làm cho đám 'mỹ nhân' mà hoàng đế đưa tới, những người này mỗi lần ăn cũng không được bao nhiêu, ném đi cũng phí phạm a. Hơn nữa không mang đồ ăn cho ngươi sẽ không thể viện cớ để ngươi mỗi ngày bồi ta tán gẫu sao?
Quân đội giới luật sâm nghiêm, người có thể trò chuyện cũng không nhiều. Mà phần lớn người bên cạnh cho rằng Ngô Tiểu Tráng vừa ồn ào vừa thiếu đầu óc, đều không quá nguyện ý nghe hắn lải nhải nhiều lời như vậy.
Cơ Chiêu nhìn dáng vẻ Ngô Tiểu Tráng suy sụp, suy nghĩ một chút mình vừa rồi có phải quá nặng lời không, nhưng cũng không biết sửa lại thế nào, không thể làm gì khác hơn là đành phải trầm mặc.
"Vậy lần sau ta mang đồ ăn cho ngươi là lần cuối cùng, được không?" Ngô Tiểu Tráng bàn bạc.
Cơ Chiêu nói: "Được."
Những kẻ bại hoại trong rất nhiều câu chuyện khác đều nói làm xong vụ cuối cùng sẽ không làm nữa, giết xong người cuối cùng sẽ không giết nữa.
Ngươi đoán sẽ thế nào?
Cơ Chiêu từ trong trướng đi ra, liền thấy thân binh của hắn Lưu đô úy đang cau mày cùng người bên cạnh phân phó chuyện gì, Cơ Chiêu loáng thoáng nghe được hai chữ "Nhà bếp"
"Thế nào?" Cơ Chiêu thuận miệng hỏi.
Lưu đô úy nói: "Haizz, là chuyện nhỏ, có tên lính quèn trộm thức ăn bị phát hiện. Bây giờ đang bị dẫn đi, phải theo quân pháp xử trí."
Cơ Chiêu ngưng trệ một chút, phất tay một cái với Lưu đô úy: "Ngươi qua đây."
Lưu Đô úy tên đầy đủ là Lưu Trúc Cung, có thể xem như là có quan hệ thông gia với nhà ngoại của y, cùng y chơi chung từ nhỏ, là huynh đệ có thể cùng lên chiến trường, cùng nhau uống rượu.
Cơ Chiêu gọi Lưu Trúc Cung tới chỗ không người, đắn đo một lát, mở lời: "Ngươi biết gần đây vì sao buổi tối ta không ăn nhiều không?"
Lưu Trúc Cung: "A?"
Cơ Chiêu vẻ mặt ngưng trọng, suy nghĩ một hồi, nói ra: "Tiểu binh bị bắt kia là bạn nhỏ mà ta quen biết."
Đợi Cơ Chiêu vài ba câu đem sự việc giải thích rõ, Lưu Trúc Cung nói "Vậy ta đem hắn thả ra?"
Cơ Chiêu gật đầu: "Ừm, ta tự mình đi cũng không tiện. Xong rồi ngươi nói cho hắn biết ngươi là huynh đệ trong nhà Lưu Chiêu.. Lưu Chiêu đó chính là ta, chuyện khác đừng lộ ra."
Cơ Chiêu nhớ tới mấy ngày nay cùng Ngô Tiểu Tráng nói chuyện trời đất. Một người như vậy, thấy một vị quan lớn như Tướng quân đại khái sẽ co đầu rụt cổ.
Cơ Chiêu không muốn thấy bộ dáng Ngô Tiểu Tráng nơm nớp lo sợ hướng y hành lễ. Liền không muốn cho hắn biết nam nhân mấy tối gần đây chạy đến tảng đá cùng hắn 'gặp riêng', ăn đồ ăn của hắn, thật ra là Đại tướng quân.
Lưu Đô úy đúng là hiểu Cơ Chiêu thích nam nhân, tề mi lộng nhãn* nói: "Ừa, ừa"
*tề mi lộng nhãn: nháy mắt ra hiệu
"Chớ suy nghĩ nhiều." Cơ Chiêu nhìn Lưu Trúc Cung dáng dấp không đứng đắn, lo lắng đến lúc đó người này trêu chọc Ngô Tiểu Tráng.
Đùa Ngô Tiểu Tráng quá vui rồi, hắn không muốn người khác cũng biết được điều đó.
Cơ Chiêu nói: "Trong quân buồn phiền, trong cung vị kia lại thỉnh thoảng làm khó dễ, ta tâm tình không tốt, vừa khéo hắn có thể cho ta vui một chút, tạm thời tiêu khiển mà thôi." (-.-)
Cơ Chiêu lại phân phó: "Người này nhát gan ngươi cũng đừng nói với hắn quá nhiều điều nghe không?"
(Chươngnày chắc bằng một nửa mấy chương trước à
chương 5 trễ chút sẽ có nha.)
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương