Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
Chương 1172: Phải cảm ơn anh như thế nào
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cả đoàn đến phòng đấu kiếm, Tần Sơ Hạ và Holly thay đồ đấu kiếm màu trắng.
Holly chọn kiếm nặng như mọi khi. Bởi vì kiếm nặng có thể đảm bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể đối phương, chỉ cần đâm trúng là có thể ghi điểm.
Tần Sơ Hạ bất đắc dĩ, chỉ có thể cầm thanh kiếm nặng đầu với Holly. Trước khi bắt đầu, Daisy đã đặt cược với Phó Diệc Phàm: "Anh Phó, chúng ta đánh cuộc, thế nào? Tôi cược em năm của tôi sẽ thắng"
“Vòng đầu tiên này, tôi cũng cược là em năm của cô thắng”
Phó Diệc Phàm bình tĩnh nhìn Tần Sơ Hạ đang làm chuẩn bị khởi động ở đằng kia.
Nhất thời, khuôn mặt của Daisy trông hơi khó coi. Anh Phó này sợ là đã coi trọng cô em năm Holly của mình?
“Vậy thì thật là nhàm chán!” Daisy thở dài.
Phó Diệc Phàm không cho là như thế nói: "Cố Daisy có thể chọn em gái nhỏ của mình"
“Nếu tôi chọn em gái nhỏ, tôi chắc chắn sẽ thua” Daisy hừ mạnh.
Phó Diệc Phàm đưa hai tay ra: "Vậy thì không cần đánh cược nữa"
Thấy Phó Diệc Phàm không có ý muốn nhường cho mình, Daisy đột nhiên cảm thấy cuộc đánh cược này thật vô vị, vì vậy cô ta liền từ bỏ: "Được rồi! Dù sao đánh cược cũng rất nhàm chán!"
Kết quả là Tần Sơ Hạ cùng Holly vừa bắt đầu đấu, trong vòng mười lăm giây đã bị Holly đầm trúng ba nhát.
Sau một hiệp, Tần Sơ Hạ không chỉ không lấy được một điểm, mà còn bị Holly đầm rớt mũ bảo hiểm.
Thấy Holly đã thắng, Daisy mừng rỡ vỗ tay cho Holly.
Tần Sơ Hạ nhặt mũ bảo hiểm lên, cười khổ: "Chị Năm, em không sở nữa"
“Em thực sự không có chút tiến bộ gì” Holly nghịch thanh kiếm trong tay hếch mũi chế nhạo Tần Sơ Hạ.
Ngay khi cô ta chuẩn bị thay đồ đấu kiếm ra, Phó Diệc Phàm đã ngăn cô ta lại: "Cô Holly, xin hãy dừng bước"
“Có chuyện gì sao?” Holly ngạo mạn hỏi.
Phó Diệc Phàm cười nhạt nói: "Nếu tôi chỉ cho cô Thập Nhất, chỉ trong vòng một phút đâm trúng cô Holly hai lần, vậy thì liền tính là cô Thập Nhất thẳng, thế nào?"
“Ha, giọng điệu thật là lớn!” Holly cười lạnh.
Tần Sơ Hạ vội vàng xua tay với Phó Diệc Phàm: "Phó Diệc Phàm, anh đừng nói linh tinh! Chị năm của tôi là quán quân Olympic! Tôi đâm trúng chị ấy một lần đã khó, huống chi là hai lần!"
“Xin cho tôi ba mươi phút” Phó Diệc Phàm lại nhìn Holly nói.
Holly nhìn Phó Diệc Phàm tràn đầy khinh thường nói: "Đừng nói là ba mươi phút, tôi cho anh ba mươi giờ cũng được."
“Ba mươi phút là đủ, cám ơn” Phó Diệc Phàm mỉm cười, rồi nói tiếp: “Nhưng làm phiền cô Holly ra ngoài nghỉ ngơi một lát. Tôi hy vọng cô Holly sẽ không nhìn trộm”.
“Ha, tôi mới không thèm nhìn trộm” Holly trắng mắt liếc nhìn Tần Sơ Hạ quay người rời đi.
Thấy vậy, Daisy bất đắc dĩ nói: "Vậy thì hai người nói chuyện đi! Tôi sẽ vào bếp bảo họ chuẩn bị chút đồ ăn".
“Cảm ơn chị Tư” Tần Sơ Hạ khách sáo nói.
Daisy cười cười, lại nhìn Phó Diệc Phàm một lần nữa mới quay đi.
Sau khi chỉ còn lại hai người bọn họ trong phòng đấu kiếm, Tần Sơ Hạ đi tới trước mặt Phó Diệc Phàm oán trách nói: "Anh như vậy không phải là tự lôi mình xuống nước sao?"
“Bộ đồ đẩu kiểm của cô đã bị người ta động tay vào, tại sao cô còn mặc nó?” Phó Diệc Phàm lại cười hỏi.
Cho dù là đồ đấu kiếm thông thường nhất, mũi kiếm đâm vào cơ thể, cho dù đối phương có tấn công mạnh đến đâu cũng sẽ không bị đau. Nhưng mà, vừa rồi khi Tần Sơ Hạ đấu với Holly, mỗi lần Tần Sơ Hạ bị Holly đâm trúng, cô đều hơi nhíu mày.
Rất rõ ràng là cô cảm thấy đau.
Nhắc đến chỗ đau của mình, Tân Sơ Hạ mím môi im lặng.
“Thuật đấu kiếm của cô là do chị Năm cô dạy?” Phó Diệc Phàm đồi câu hỏi khác.
Tần Sơ Hạ gật đầu.
Sau khi hiểu ra, Phó Diệc Phàm bước đến trước mặt Tần Sơ Hạ, đưa tay về phía cô: "Tôi sẽ dạy cho cô cách đâm trúng chị năm của mình." Tần Sơ Hạ đột nhiên kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn lên Phó Diệc Phàm, người cao hơn mình một cái đầu rưỡi.
Trong phòng đấu kiếm, Phó Diệc Phàm cầm thanh kiếm nặng, vừa dạy Tân Sơ Hạ cách kiểm soát lực đâm, vừa giúp Tần Sơ Hạ phân tích điểm yếu của Holly trong lúc đầu kiếm.
Ba mươi phút trôi qua nhanh chóng....
Phó Diệc Phàm dẫn Tần Sơ Hạ ra khỏi phòng đấu kiếm.
Cả đoàn đến phòng đấu kiếm, Tần Sơ Hạ và Holly thay đồ đấu kiếm màu trắng.
Holly chọn kiếm nặng như mọi khi. Bởi vì kiếm nặng có thể đảm bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể đối phương, chỉ cần đâm trúng là có thể ghi điểm.
Tần Sơ Hạ bất đắc dĩ, chỉ có thể cầm thanh kiếm nặng đầu với Holly. Trước khi bắt đầu, Daisy đã đặt cược với Phó Diệc Phàm: "Anh Phó, chúng ta đánh cuộc, thế nào? Tôi cược em năm của tôi sẽ thắng"
“Vòng đầu tiên này, tôi cũng cược là em năm của cô thắng”
Phó Diệc Phàm bình tĩnh nhìn Tần Sơ Hạ đang làm chuẩn bị khởi động ở đằng kia.
Nhất thời, khuôn mặt của Daisy trông hơi khó coi. Anh Phó này sợ là đã coi trọng cô em năm Holly của mình?
“Vậy thì thật là nhàm chán!” Daisy thở dài.
Phó Diệc Phàm không cho là như thế nói: "Cố Daisy có thể chọn em gái nhỏ của mình"
“Nếu tôi chọn em gái nhỏ, tôi chắc chắn sẽ thua” Daisy hừ mạnh.
Phó Diệc Phàm đưa hai tay ra: "Vậy thì không cần đánh cược nữa"
Thấy Phó Diệc Phàm không có ý muốn nhường cho mình, Daisy đột nhiên cảm thấy cuộc đánh cược này thật vô vị, vì vậy cô ta liền từ bỏ: "Được rồi! Dù sao đánh cược cũng rất nhàm chán!"
Kết quả là Tần Sơ Hạ cùng Holly vừa bắt đầu đấu, trong vòng mười lăm giây đã bị Holly đầm trúng ba nhát.
Sau một hiệp, Tần Sơ Hạ không chỉ không lấy được một điểm, mà còn bị Holly đầm rớt mũ bảo hiểm.
Thấy Holly đã thắng, Daisy mừng rỡ vỗ tay cho Holly.
Tần Sơ Hạ nhặt mũ bảo hiểm lên, cười khổ: "Chị Năm, em không sở nữa"
“Em thực sự không có chút tiến bộ gì” Holly nghịch thanh kiếm trong tay hếch mũi chế nhạo Tần Sơ Hạ.
Ngay khi cô ta chuẩn bị thay đồ đấu kiếm ra, Phó Diệc Phàm đã ngăn cô ta lại: "Cô Holly, xin hãy dừng bước"
“Có chuyện gì sao?” Holly ngạo mạn hỏi.
Phó Diệc Phàm cười nhạt nói: "Nếu tôi chỉ cho cô Thập Nhất, chỉ trong vòng một phút đâm trúng cô Holly hai lần, vậy thì liền tính là cô Thập Nhất thẳng, thế nào?"
“Ha, giọng điệu thật là lớn!” Holly cười lạnh.
Tần Sơ Hạ vội vàng xua tay với Phó Diệc Phàm: "Phó Diệc Phàm, anh đừng nói linh tinh! Chị năm của tôi là quán quân Olympic! Tôi đâm trúng chị ấy một lần đã khó, huống chi là hai lần!"
“Xin cho tôi ba mươi phút” Phó Diệc Phàm lại nhìn Holly nói.
Holly nhìn Phó Diệc Phàm tràn đầy khinh thường nói: "Đừng nói là ba mươi phút, tôi cho anh ba mươi giờ cũng được."
“Ba mươi phút là đủ, cám ơn” Phó Diệc Phàm mỉm cười, rồi nói tiếp: “Nhưng làm phiền cô Holly ra ngoài nghỉ ngơi một lát. Tôi hy vọng cô Holly sẽ không nhìn trộm”.
“Ha, tôi mới không thèm nhìn trộm” Holly trắng mắt liếc nhìn Tần Sơ Hạ quay người rời đi.
Thấy vậy, Daisy bất đắc dĩ nói: "Vậy thì hai người nói chuyện đi! Tôi sẽ vào bếp bảo họ chuẩn bị chút đồ ăn".
“Cảm ơn chị Tư” Tần Sơ Hạ khách sáo nói.
Daisy cười cười, lại nhìn Phó Diệc Phàm một lần nữa mới quay đi.
Sau khi chỉ còn lại hai người bọn họ trong phòng đấu kiếm, Tần Sơ Hạ đi tới trước mặt Phó Diệc Phàm oán trách nói: "Anh như vậy không phải là tự lôi mình xuống nước sao?"
“Bộ đồ đẩu kiểm của cô đã bị người ta động tay vào, tại sao cô còn mặc nó?” Phó Diệc Phàm lại cười hỏi.
Cho dù là đồ đấu kiếm thông thường nhất, mũi kiếm đâm vào cơ thể, cho dù đối phương có tấn công mạnh đến đâu cũng sẽ không bị đau. Nhưng mà, vừa rồi khi Tần Sơ Hạ đấu với Holly, mỗi lần Tần Sơ Hạ bị Holly đâm trúng, cô đều hơi nhíu mày.
Rất rõ ràng là cô cảm thấy đau.
Nhắc đến chỗ đau của mình, Tân Sơ Hạ mím môi im lặng.
“Thuật đấu kiếm của cô là do chị Năm cô dạy?” Phó Diệc Phàm đồi câu hỏi khác.
Tần Sơ Hạ gật đầu.
Sau khi hiểu ra, Phó Diệc Phàm bước đến trước mặt Tần Sơ Hạ, đưa tay về phía cô: "Tôi sẽ dạy cho cô cách đâm trúng chị năm của mình." Tần Sơ Hạ đột nhiên kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn lên Phó Diệc Phàm, người cao hơn mình một cái đầu rưỡi.
Trong phòng đấu kiếm, Phó Diệc Phàm cầm thanh kiếm nặng, vừa dạy Tân Sơ Hạ cách kiểm soát lực đâm, vừa giúp Tần Sơ Hạ phân tích điểm yếu của Holly trong lúc đầu kiếm.
Ba mươi phút trôi qua nhanh chóng....
Phó Diệc Phàm dẫn Tần Sơ Hạ ra khỏi phòng đấu kiếm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương