Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
Chương 45: Cố gắng chứng minh bản thân
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sự đau đớn đó mang theo một chút đắng nhẹ
như lan từ dạ dày tới tim của Nặc Kỳ Anh.
Chẳng lẽ cô bị say xe à?
Nặc Kỳ Anh cũng không nghĩ nhiều nữa, cô
thấy sắp tới nơi rôi nên trực tiếp xuống trước một
trạm. Có lẽ đi bộ một đoạn đường sẽ thoải mái
hơn một chút.
Vì muốn thiết kế ra được một bản thiết kế
trang trí văn phòng tốt nhất nên hai ngày nay cô
không những tìm kiếm tư liệu trên mạng, mà còn
tận dụng thời gian nghỉ trưa để chạy tới thư viện
tham khảo một số tác phẩm của nhà thiết kế nổi
tiếng.
Chỉ có không ngừng cô gắng học tập sáng
tạo ra cái mới, mới có thể khiến cho mình trưởng
thành hơn trong công việc.
Vì Nặc Kỳ Anh quá bận rộn nên cũng đã quên
béng mất cái tin băng cướp đánh bom cô nhìn
thấy trên tivi của xe buýt rồi.
Cô biết trình độ của mình thấp nên các đồng
nghiệp trong công ty không thích cô. Cho nên
Nặc Kỳ Anh càng muốn dựa vào năng lực của
mình để chứng minh mình cũng không kém gì
bọn họ.
Sau khi tan làm, Nặc Kỳ Anh về nhà làm cơm
tối cho anh trai Nặc Lâm Dương và chị dâu Đường
Vãn Kiều. Còn mình thì chỉ ăn một nắm cơm cho
qua bữa rồi tiếp tục chạy tới công ty làm thêm giờ.
Cô kết hợp những tư liệu mình đọc được với
những yêu cầu hà khắc của tổng giám đốc mới
nhậm chức kia. Nặc Kỳ Anh đã bỏ ra khoảng nửa
tháng trời mới hoàn thành sơ thảo thiết kế.
Thế nhưng điều khiến cho Nặc Kỳ Anh cảm
thấy rầu rï chính là mãi cô không đột phá được
chút nào, bởi vì cô không tìm được khuyết điểm
của mình.
Đối với một nhà thiết kế mà nói thì trạng thái
này rất tồi tệ, thật sự rất tôi tệ.
Lúc Nặc Kỳ Anh còn đang buồn vì chuyện thì
thì đột nhiên cô nhớ tới một người.
Đó chính là Phó Quân Bác.
Mặc dù Phó Quân Bác là nhà thiết kế kiến
trúc nhưng chắc chắn cũng biết những kiến thức
liên quan tới thiết kế nội thất. Chẳng băng đi tới
hỏi anh ấy, có lẽ anh ấy có thể chỉ bảo cho mình
đôi điều.
Nặc Kỳ Anh nghĩ vậy, sau khi tan làm thì cô
chạy về nhà làm cơm tối, để lại lời nhắn cho anh
trai chị dâu sau đó ôm bản thiết kế của mình lên
nhà của Phó Quân Bác ở tầng cao nhất.
Cô đứng trước nhà anh ta nhấn chuông cửa
nửa ngày trời nhưng chẳng thấy ai mở cửa. Nặc
Kỳ Anh đành phải ôm bản thiết kế trong tay rồi
ngồi xốm trước cửa mà chờ.
Ánh đèn trong hành lang lúc bật lúc tắt, lặp lại
không biết bao nhiêu lần. Nặc Kỳ Anh ngồi ở bên
cạnh cửa rồi tiếp tục suy nghĩ nội dung trong bản
thiết kế của mình.
Cho đến khi thang máy vang lên một tiếng
'ting' thì cô mới đứng bật dậy rồi đi tới nghênh
đón với vẻ mặt vui mừng.
Cửa thang máy vừa mới mở, sự xuất hiện của
cô khiến cho Phó Quân Bác đang định bước ra
khỏi cửa thang máy giật nảy mình.
"Là em à?" Phó Quân Bác cười cười rồi nói.
- -------------------
Sự đau đớn đó mang theo một chút đắng nhẹ
như lan từ dạ dày tới tim của Nặc Kỳ Anh.
Chẳng lẽ cô bị say xe à?
Nặc Kỳ Anh cũng không nghĩ nhiều nữa, cô
thấy sắp tới nơi rôi nên trực tiếp xuống trước một
trạm. Có lẽ đi bộ một đoạn đường sẽ thoải mái
hơn một chút.
Vì muốn thiết kế ra được một bản thiết kế
trang trí văn phòng tốt nhất nên hai ngày nay cô
không những tìm kiếm tư liệu trên mạng, mà còn
tận dụng thời gian nghỉ trưa để chạy tới thư viện
tham khảo một số tác phẩm của nhà thiết kế nổi
tiếng.
Chỉ có không ngừng cô gắng học tập sáng
tạo ra cái mới, mới có thể khiến cho mình trưởng
thành hơn trong công việc.
Vì Nặc Kỳ Anh quá bận rộn nên cũng đã quên
béng mất cái tin băng cướp đánh bom cô nhìn
thấy trên tivi của xe buýt rồi.
Cô biết trình độ của mình thấp nên các đồng
nghiệp trong công ty không thích cô. Cho nên
Nặc Kỳ Anh càng muốn dựa vào năng lực của
mình để chứng minh mình cũng không kém gì
bọn họ.
Sau khi tan làm, Nặc Kỳ Anh về nhà làm cơm
tối cho anh trai Nặc Lâm Dương và chị dâu Đường
Vãn Kiều. Còn mình thì chỉ ăn một nắm cơm cho
qua bữa rồi tiếp tục chạy tới công ty làm thêm giờ.
Cô kết hợp những tư liệu mình đọc được với
những yêu cầu hà khắc của tổng giám đốc mới
nhậm chức kia. Nặc Kỳ Anh đã bỏ ra khoảng nửa
tháng trời mới hoàn thành sơ thảo thiết kế.
Thế nhưng điều khiến cho Nặc Kỳ Anh cảm
thấy rầu rï chính là mãi cô không đột phá được
chút nào, bởi vì cô không tìm được khuyết điểm
của mình.
Đối với một nhà thiết kế mà nói thì trạng thái
này rất tồi tệ, thật sự rất tôi tệ.
Lúc Nặc Kỳ Anh còn đang buồn vì chuyện thì
thì đột nhiên cô nhớ tới một người.
Đó chính là Phó Quân Bác.
Mặc dù Phó Quân Bác là nhà thiết kế kiến
trúc nhưng chắc chắn cũng biết những kiến thức
liên quan tới thiết kế nội thất. Chẳng băng đi tới
hỏi anh ấy, có lẽ anh ấy có thể chỉ bảo cho mình
đôi điều.
Nặc Kỳ Anh nghĩ vậy, sau khi tan làm thì cô
chạy về nhà làm cơm tối, để lại lời nhắn cho anh
trai chị dâu sau đó ôm bản thiết kế của mình lên
nhà của Phó Quân Bác ở tầng cao nhất.
Cô đứng trước nhà anh ta nhấn chuông cửa
nửa ngày trời nhưng chẳng thấy ai mở cửa. Nặc
Kỳ Anh đành phải ôm bản thiết kế trong tay rồi
ngồi xốm trước cửa mà chờ.
Ánh đèn trong hành lang lúc bật lúc tắt, lặp lại
không biết bao nhiêu lần. Nặc Kỳ Anh ngồi ở bên
cạnh cửa rồi tiếp tục suy nghĩ nội dung trong bản
thiết kế của mình.
Cho đến khi thang máy vang lên một tiếng
'ting' thì cô mới đứng bật dậy rồi đi tới nghênh
đón với vẻ mặt vui mừng.
Cửa thang máy vừa mới mở, sự xuất hiện của
cô khiến cho Phó Quân Bác đang định bước ra
khỏi cửa thang máy giật nảy mình.
"Là em à?" Phó Quân Bác cười cười rồi nói.
- -------------------
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương