Thỉnh Công Tử Trảm Yêu

Chương 1: Lần Đầu Tiên Của Sở Lương(1)



“Xin chào, ta tên là Sở Lương.”

Một tên thiếu niên mặc cẩm y ngồi ngay ngắn ở trên ghế, vóc người của hắn hơi gầy, vài sợi tóc mai rũ xuống vai, da mặt trắng nõn, mặt mày sáng sủa có chút ngây thơ, trên mặt mang theo mỉm cười khiến cho người ta yêu thích, đang tự giới thiệu mình, giọng nói ôn hoà.

“Xin chào Sở công tử, nô gia tên gọi là Nhất Niệp Hồng.”

Đối diện là một nữ tử mềm mại, trâm vàng tóc mây, mặt như hoa đào, đang dùng ống tay áo che mặt cười khẽ, lộ ra một đôi mắt mi yêu kiều.

Ở giữa phòng là một bàn thức ăn phong phú, sắc hương vị đầy đủ. Chỗ này chính là một lầu các trang trí tao nhã, ánh nến sáng ngời, bức bình phong vẽ sơn thuỷ, tấm màn đỏ khẽ rủ xuống.

“Tên của cô nương nghe…Rất lịch sự tao nhã.” Sở Lương cười nói.

“Công tử là lần đầu tiên tới chỗ như vậy phải không?”

Nhất Niệp Hồng nhìn bộ dáng của hắn dịu dàng hỏi.

“Đúng vậy.” Sở Lương gật đầu: “Trước kia trưởng bối vẫn luôn không cho đến, nói ta còn nhỏ…”

“Công tử bao nhiêu tuổi vậy?” Nhất Niệp Hồng lập tức hỏi.

“Mười bảy tuổi.” Sở Lương đáp.

“Vậy thì cũng không còn nhỏ nữa, sớm nên tự mình đến thử một chút xem sao.” Nhất Niệp Hồng cười khẽ: “Thử qua thì sẽ không còn là trẻ nhỏ nữa.”

“Ta… Thật ra lúc trước cũng thường xuyên thử, chẳng qua đều là ở gần nhà, tất cả cũng đều là tương đối nhỏ…” Sở Lương ngượng ngùng cười cười: “Người lớn giống như ngươi, đúng là lần đầu gặp phải.”

“Ha ha.” Ánh mắt nữ tử quyến rũ: “Tuổi nhỏ không biết cái hay của tỷ tỷ nha…”

Sở Lương chân thành nói: “Vậy lát nữa nếu như ta không có kinh nghiệm đủ còn nhờ cô nương đảm đương nhiều hơn, cũng hy vọng ngươi… sẽ phối hợp nhiều một chút, ta xin cảm ơn trước.”

“Yên tâm đi, khách sáo như vậy làm gì?” Nhất Niệp Hồng khẽ giơ bàn tay trắng lên, rót một chén rượu đẩy đến trước mặt Sở Lương: “Lát nữa tỷ tỷ bảo đảm sẽ cho ngươi trải nghiệm thăng thiên.”

“À…” Sở Lương nháy mắt mấy cái: “Lời nói này hẳn là để ta nói đi, ta bảo đảm sẽ khiến cho cô nương được thăng thiên.”

“Hừ hừ.” Đôi mắt quyến rũ của Nhất Niệp Hồng xoay tròn: “Khẩu khí của nhóc con cũng thật lớn, tự tin với công phu của mình như vậy sao?”

“Công phu của ta… Tu luyện có thể chưa đến nơi đến chốn nhưng ta có thể tận lực dùng đạo cụ để đền bù.” Sở Lương nói.

“Ồ? Còn dùng đạo cụ?” Lông mày của Nhất Niệp Hồng nhíu một cái: “Không nhìn ra dáng vẻ nghiêm trang của ngươi lại rất biết chơi đấy, mang cái gì? Móc ra cho ta xem một chút nào.”

“Cũng được, vậy thì chúng ta bắt đầu sớm một chút.” Sở Lương gật gật đầu, sau đó tay ở bên hông vừa lật móc ra một vật, loảng xoảng đặt ở trên bàn.

Hoá ra là nửa cục gạch vàng rực rỡ, nhìn qua vầng sáng vàng lộng lẫy vờn quanh, không giống là vật bình thường.

Sắc mặt của nữ tử khẽ biến đổi: “Ta thật đúng là không biết đồ chơi này dùng như thế nào… Ngươi muốn chơi biến thái nhưng ta sẽ không chơi cùng với ngươi đâu.”

“Ừm…” Sở Lương im lặng, đột nhiên một ngón tay chỉ về phía sau lưng của nữ tử: “Đó là cái gì?”

“Cái gì?” Nhất Niệp Hồng quay đầu nhìn lại.

Thiếu niên ấm áp ở đối diện đột nhiên ra tay, hắn cầm lấy viên gạch ở trên bàn đập vào gáy của nữ tử!

Bịch.

Một nhát đập của cục gạch có một vệt ánh sáng vàng gợn sóng khuếch tán, ngay sau đó chỗ bị đập sau đầu của nữ tử lại bay ra khí đen!

“A ——” Nhất Niệp Hồng thống khổ ôm gáy của mình, giọng quái dị hét lớn: “Ngươi… Ngươi lừa ta!”

Nàng vừa hét lên vừa đứng dậy lui về phía sau hai bước, sau đó khí đen từ sau gáy lan tràn ra giống như suối phun, yêu khí dày đặc! Cả người loé lên ánh sáng, đột nhiên hóa thành một con nhện khổng lồ dài hơn một trượng! Trên bụng con nhện có một khuôn mặt người, đúng là gương mặt vừa rồi của Nhất Niệp Hồng. Nhưng lại không phải khuôn mặt xinh đẹp như hoa đào mà chỉ còn là dữ tợn và tức giận.

Người trẻ tuổi nhìn qua phúc hậu và vô hại này lại xuống tay ngoan độc như vậy, mắt thường cũng có thể thấy được sự tức giận mãnh liệt của con nhện tinh.

Dưới cái đập của một gạch đã lộ ra nguyên hình!

Lúc này Sở Lương đã là thu lại gạch vàng, bình tĩnh đối diện với yêu vật đáng sợ trước mắt, mỉm cười nói: “Ta cũng không lừa ngươi, đây đúng là lần đầu tiên ta đích thân đi trừ yêu.”

“Grừ ——” Con nhện liên tục gầm thét quái dị: “Từ đâu đến tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch, xem ta có bầm thây vạn đoạn ngươi thành trăm mảnh không?”

“Ta là đệ tử của phái Thục Sơn, có người chạy đến Thục Sơn thông báo ở đây có yêu vật quấy phá, giả tạo thành kỹ nữ lầu xanh, ám hại mạng người. Ta lĩnh mệnh của sơn môn, đặc biệt đến để trảm yêu trừ ma!” Giọng nói của Sở Lương vang vọng trong không khí.

“Đệ tử Thục Sơn?” Con nhện tinh nghe thấy vậy, trong lòng lập tức tràn đầy sợ hãi. Phái Thục Sơn là một cửu thiên tiên môn đương thời, cho dù mấy năm gần đây có hơi xuống dốc nhưng ảnh hưởng của nó vẫn có thể khiến cho yêu ma tầm thường sợ hãi!

Lại thấy nó há mồm phun ra một luồng ánh sáng hồng, trên không trung hóa thành một cái lưới lớn đánh úp về phía Sở Lương. Mà bản thân nó lại quay đầu, tám chân nhện đồng thời phát lực, nhảy một chút đã lẻn ra đến cửa, muốn tìm cách chạy trốn.

Đáng tiếc, mưu kế ngăn cản kẻ địch của nó cũng không thành công. Sở Lương xoay người một cái đã tránh thoát được mạng nhện, đồng thời tay trái cầm kiếm dựng thẳng lên, hét to một tiếng: “Ngự kiếm thuật! Ra!”

Chỉ thấy trên cổ tay trái của hắn loé lên ánh sáng vàng rực rỡ, vòng tay trên cổ tay đột nhiên hóa thành tia sáng bay ra, leng keng trở thành một phi kiếm!

Xoẹt ——

Chỉ một nhát kiếm, thân hình khổng lồ kia của con nhện tinh cũng không thể tránh né kịp, bị kiếm quang xuyên thủng ngay tại chỗ.

“A!” Con nhện khổng lồ kêu thảm thiết một tiếng, ngã xuống, bịch ầm hai tiếng rơi xuống lầu một khiến cho mặt đất bị sụp xuống lộ ra một đống xương trắng ở dưới tấm ván gỗ.

Có thể thấy được lúc trước ở đây đã hại chết bao nhiêu mạng người.
Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...