Thịnh Đường Quật Khởi (Dịch)

Chương 17: Có Một Con Khỉ Như Thế (Hạ)



Dương thị cười nói:

- Hủy Tử yên tâm, Ấu Nương cũng không phải là một đứa nhỏ không hiểu chuyện, nó sẽ không trách cậu. Cậu đi sớm về sớm nhé!

Dương Thủ Văn đáp ứng, cầm thương ra khỏi cửa.

Ngoài cửa, một chiếc xe ngựa đã đậu sẵn.

Đầu đội mũ, Dương Thừa Liệt ngồi trên xe, đưa tay vẫy vẫy hắn.

Chờ Dương Thủ Văn lên xe ngồi xong, Dương Thừa Liệt liền vung roi giục ngựa, chiếc xe từ từ chạy ra khỏi thôn.

Dương Thủ Văn quay đầu lại nhìn, thấy Dương thị đứng ở trước sân, đang vẫy tay từ biệt hắn.

***

Ánh trăng mờ ảo.

Sao đầy trời lấp lánh trong màn đêm, trông như những tinh linh tinh nghịch.

Trên quan đạo không người, Dương Thừa Liệt chỉ im lặng đánh xe, Dương Thủ Văn không thể làm gì khác hơn là ngồi yên, tò mò nhìn sang hai bên.

Đi được chừng hơn mười dặm, Dương Thừa Liệt chợt lên tiếng.

- Hủy Tử, có phải con đang trách ta?

- Ồ?

Dương Thủ Văn ngẩn ra, vội lắc đầu, đáp:

- A đa nói gì vậy, sao con lại trách người?

- Mấy năm nay, con bị si ngốc, ta chưa hề chiếu cố con.

- Lẽ ra, năm ngoái ta nên cho con nhận chức chấp y (sai dịch trong nha môn, còn gọi là tạo đãi), nhưng lại để Nhị lang thay con. Giờ Nhị lang đã giữ chức đó, nếu ta lại chuyển cho con, tất nhiên nó sẽ đem lòng oán hận. Thế nhưng con có thể hiểu được đạo lý quan trọng, lại khiến ta có cảm giác khó xử.

- Cha nói gì vậy?

Dương Thừa Liệt im lặng không đáp, vung roi giục ngựa.

Một lúc lâu sau, ông ta chợt nói:

- Hủy Tử, con biết không, có đôi khi ta lại muốn con cứ tiếp tục đần độn như trước kia…

Lời nói của ông ta khiến Dương Thủ Văn ngẩn người.

Hắn định hỏi lại, nhưng Dương Thừa Liệt đã ngăn cản:

- Con đừng hỏi ta nguyên nhân, lúc nào nên nói cho con biết, đương nhiên ta sẽ nói.

- Điều ta muốn nói đó là, đầu xuân sang năm, ta định đưa con tới Huỳnh Dương.

- Đi Huỳnh Dương?

Dương Thừa Liệt gật đầu:

- Nếu con tiếp tục đần độn, ta sẽ rất vui lòng giữ con bên người ta, ở lại Xương Bình này.

- Thế nhưng từ chuyện hai ngày nay, ta thấy con có đảm lược, cũng rất thông tuệ.

- Ở lại một địa phương nhỏ bé như Xương Bình, sẽ lỡ mất cơ hội của con. Ta cũng không muốn con ở nơi nhỏ bé này suốt đời, sống một cuộc sống giống như ta từng trải qua. Sang năm, ta sẽ đưa con tới Huỳnh Dương, ở đó có gia đình mẫu thân con. Sau khi đến đó, con sẽ thay đổi thân phận, bắt đầu một cuộc sống mới. Đợi phá xong vụ án này, ta sẽ tìm người dạy chữ cho con, tránh cho đến lúc đó con lại bị chế nhạo.

Rời khỏi Xương Bình, bắt đầu cuộc sống mới, thay đổi thân phận?

Dương Thủ Văn càng nghe càng cảm thấy mơ hồ, thật sự phải nói là giật mình kinh ngạc.

“Đừng nói ta là con cái hoàng tộc, hoặc mang trong mình một huyết thống cao quý nào đó, cho nên a đa muốn an bài như vậy cho ta đấy nhé!”

- Cha, mẹ con là ai?

- Mẹ con… là nữ nhân xinh đẹp và hiền thục nhất thiên hạ!

Dương Thừa Liệt lộ vẻ tươi cười, trong vẻ tươi cười đó còn ẩn chứa một loại cảm giác hạnh phúc mà Dương Thủ Văn chưa bao giờ từng nhìn thấy.

Ông ta thở dài, nhẹ giọng nói:

- Mẹ con xuất thân danh môn, là con gái của Trịnh gia ở Huỳnh Dương. Nhưng sau khi mẹ con qua đời, chúng ta ngại phiền người ta, cho nên ít có liên lạc. Tuy nhiên, ta và cậu con vẫn thư từ qua lại, y cũng biết con. Trước đây con đần độn cũng đành, ta chỉ cầu mong con có thể suốt đời bình an.

- Nhưng hiện giờ con như thế…

- Nếu tiếp tục ở lại chỗ này thì có phần đáng tiếc, chi bằng đến nhà cậu con, tìm lấy một thân phận, sau này nếu nhanh chóng thăng chức, cũng có thể chấn hưng gia tộc.

Họ Trịnh ở Huỳnh Dương?

Dương Thủ Văn nghe xong, lại càng hoảng sợ.

Hắn biết họ Trịnh ở Huỳnh Dương có nghĩa như thế nào! Đây là thời Trung Cổ, cũng là thời kỳ trước nhà Tống, dòng dõi quý tộc danh môn nổi tiếng ở Hoa Hạ rộng lớn, có thể được gọi là nhà thế phiệt. Thời Đường, có năm họ bảy nhà như vậy, gồm họ Vương ở Thái Nguyên, họ Lý ở Triệu Quận, họ Lý ở Lũng Tây, họ Trịnh ở Huỳnh Dương, họ Lư ở Phạm Dương, họ Thôi ở Thanh Hà và họ Thôi ở Bác Lăng, cũng là những danh gia vọng tộc lớn nhất Trung Nguyên.

Không ngờ, mẹ hắn lại xuất thân từ họ Trịnh ở Huỳnh Dương!

Đương nhiên, từ khi lên ngôi tới nay, Võ Chiếu hết sức chèn ép các danh gia vọng tộc.

So với thời hưng thịnh nhất, năm họ bảy nhà đó đã đi xuống rất nhiều, nhưng có câu lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, vọng tộc dù sao cũng vẫn là vọng tộc.

Tuy nhiên, Dương Thủ Văn chợt nghĩ, ngay chính họ “Dương” của hắn, e rằng lai lịch cũng không nhỏ, mới có thể kết thông gia với Trịnh thị, đồng thời trước sau giữ liên hệ với họ…

“Ta không phải là con cái nhà vọng tộc lưu lạc ở dân gian đấy chứ?”

Trong nhất thời, Dương Thủ Văn không khỏi miên man suy nghĩ, tâm trí càng rối bời.

Dương Thừa Liệt cũng không nói gì thêm, mà lo đánh xe, để mặc Dương Thủ Văn bình tĩnh lại.

- A đa, rốt cuộc nhà ta gặp phải tai họa gì?

Dương Thừa Liệt đưa mắt nhìn hắn, cười khổ nói:

- Chuyện này con không cần hỏi, có hỏi ta cũng không nói đâu!

- Ta chỉ có thể nói, thế lực của kẻ thù của chúng ta quá lớn, lớn đến mức chúng ta không thể đụng tới họ. Mặc dù lúc đầu là do sự hiểu lầm mà ra, nhưng va chạm vẫn là va chạm. Cũng vì lý do này, ta và ông con bất đắc dĩ phải mang con tới Xương Bình ẩn cư.

- Tóm lại, khi nào tới lúc nên nói cho con biết, đương nhiên ta sẽ nói.

- Hiện giờ con chỉ cần nghiêm chỉnh tuân theo sự sắp xếp của ta, chờ tới đầu xuân sang năm, cậu con sẽ phái người tới đón con.

- Con không đi!

Dương Thừa Liệt còn chưa dứt lời, Dương Thủ Văn đã kích động kêu lên.

- A đa, đã là người một nhà, cả đời vẫn là người một nhà!

- Con không đi Huỳnh Dương đâu, con muốn ở lại Xương Bình. Ở đây có cha, có thím, còn có Ấu Nương… Con thà rằng cả đời không có tiền đồ, cũng không đi làm cái chuyện sửa tên đổi họ. Cha là cha của con, cả đời vẫn là cha của con. Nếu vì vinh hoa phú quý, mà ngay cả cha mình, con cũng không nhận, thì cho dù mai kia thăng quan tiến chức vùn vụt, con cũng sẽ hổ thẹn cả đời!

- Con sẽ không đi Huỳnh Dương, trừ phi cha đi cùng con!

Mắt Dương Thừa Liệt đỏ lên, trong mắt lấp loáng những tia sáng trong suốt.

Cũng may bầu trời tối đen, Dương Thủ Văn cũng không thấy rõ lắm, ông ta vội cúi đầu, len lén lau đi dòng lệ vương trên khóe mắt.

- Hủy Tử…

- Cha, cha đừng nói nữa, con nhất định sẽ không bỏ mặc người nhà!

Dương Thủ Văn cũng rất cứng đầu, quay đầu đi, không để ý tới Dương Thừa Liệt nữa.

Dương Thừa Liệt cười khổ:

- Được rồi, được rồi, con nói không đi thì sẽ không đi… Dù sao từ giờ tới đầu xuân sang năm, cũng còn tới mấy tháng nữa, con cứ từ từ suy xét.

- Không cần suy xét, con – không – đi!

Dương Thủ Văn càng kiên quyết như thế, Dương Thừa Liệt lại càng kiên định.

- Được, con không đi thì không đi, nhưng ta nói cho con biết, lần này đến Cô Trúc, con phải cẩn thận một chút, chớ gây ra phiền phức.

Ông ta chuyển trọng tâm câu chuyện, nhưng trong lòng đã có biện pháp.

Một đứa con hiểu biết như vậy, ở lại Xương Bình sẽ lỡ dỡ cả đời hắn… Tuy hiện giờ Dương Thủ Văn có thái độ rất kiên quyết, nhưng đến lúc đó không thể thuận theo ý hắn được. Quay về Trung Nguyên thôi, chỉ có trở lại đó, hắn mới có đất để thi triển tài hoa, chứ không phải ở lại Xương Bình, suốt ngày qua lại với đám người Liêu. Ở lại Xương Bình, hắn khó có cơ hội cất đầu dậy, sẽ khiến đời hắn bị lỡ dở.

Dương Thừa Liệt nghĩ tới đây, đột nhiên vung roi lên.

Chiếc roi dài vẽ ra một đóa hoa trên không trung, tạo ra một tiếng “trót” giòn giã, con ngựa kéo xe lập tức tăng tốc.

Trải qua chuyện vừa rồi, không khí giữa hai cha con đột nhiên trở nên tẻ ngắt.

Dương Thừa Liệt lòng đầy tâm sự, mà trong lòng Dương Thủ Văn cũng ngổn ngang trăm mối.

Từ trong lời nói của cha mình, hắn nghe được rất nhiều tin tức có ích. Thứ nhất, hắn cũng không phải là công tử nhà quyền quý lưu lạc dân gian như hắn tưởng tượng. Thứ hai, năm xưa nhà hắn đụng phải một kẻ thù rất lợi hại, cho nên mới bất đắc dĩ chuyển đến Xương Bình.

Kẻ thù đó là ai?

Việc Dương Thừa Liệt có thể kết thân với Trịnh gia, đã cho thấy xuất thân của ông cũng không tầm thường chút nào.

Một người có xuất thân không tầm thường, bởi vì tránh né kẻ thù, lại phải mai danh ẩn tích?

Hơn nữa ông còn có thông gia là một gia tộc rất lớn, trong tình huống như vậy, họ cũng không có hành động gì? Thật sự là rất kỳ lạ.

Điều này cũng cho thấy, kẻ thù rất lợi hại, rất ghê gớm!

Dương Thủ Văn thầm thở dài, cũng mơ hồ đoán ra lai lịch của kẻ thù.

Người có thể khiến hai gia tộc lớn phải câm như hến, ngoài Thánh Mẫu Thần Hoàng đang ngự ở Thần Đô ra, còn có thể là ai khác?

Tuy nhiên, Trịnh gia vẫn còn, mà Dương Thừa Liệt hy vọng Dương Thủ Văn có thể trở nên nổi bật, cho thấy người đó không phải là Thánh Mẫu Thần Hoàng.

Không phải Võ Chiếu Võ Tắc Thiên Thánh Mẫu Thần Hoàng – đệ nhất nữ hoàng đế từ xưa đến nay, vậy chỉ có thể là người thân và họ hàng thân thuộc của Võ Tắc Thiên.

Dương Thủ Văn nhớ mang máng, vào thời gian Võ Tắc Thiên chấp chính, thế lực của họ Võ vô cùng to lớn.

Võ Thừa Tự, Võ Tam Tư…

Đúng rồi, nghe nói trước kia bởi vì không ngồi vào được vị trí Thái tử, Võ Thừa Tự đã ấm ức ôm hận mà chết.

Võ Thừa Tự đã chết, thế nhưng cha mình vẫn cẩn thận từng li từng tí như vậy, chẳng lẽ kẻ thù của nhà mình, chính là Võ Tam Tư?

Rất có thể đây!

Dương Thủ Văn không kìm chế được, theo bản năng nắm chặt đại thương trong tay.

Nếu như là Võ Tam Tư, thì thật sự là một đại cừu gia không thể trêu vào!

Đúng lúc này, xe ngựa đột nhiên dừng lại.

Dương Thủ Văn lấy lại tinh thần, nghi hoặc nhìn Dương Thừa Liệt.

Vẻ mặt ngưng trọng, Dương Thừa Liệt đưa roi ngựa chỉ về xa xa phía trước, nhẹ giọng nói:

- Hủy Tử, tới Cô Trúc rồi, nhớ kỹ là không được gây ra rắc rối đấy!
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...