Thính Hạ - Lộc Linh
Chương 21: Điểm đóng băng
Sau khi vẽ xong, cô điều chỉnh lại các chi tiết nhỏ nhiều lần, phần này là khó nhất trong bản vẽ, sau khi hoàn thành rất có cảm giác đạt được thành tựu, lần đầu tiên cô thấy hài lòng đến mức phải lấy điện thoại ra chụp một tấm.
Giang Tố đi ra ngoài hóng mát.
Sau khi đẩy cửa bước ra, đạo diễn chính vội vàng đi đến kiểm tra, vừa vén vạt áo của anh lên nhìn thử thì lập tức hét lớn đầy kinh ngạc: “Wow!”
— Chỉ một tiếng, những người khác trong đoàn phim cũng ùa nhau kéo đến.
“Trời ơi, sát với tình tiết quá đi mất.”
“Ban nãy tôi còn nghĩ vẽ suốt ba tiếng chắc là vẽ vàng rồi, không ngờ đúng là vẽ vàng. Mọi người nhìn chỗ này nè, lấp lánh quá…”
“Lần trước tôi có xem cô ấy pha màu một lần, hình như cô ấy có tự mua thêm không ít màu, giấy vàng giấy bạc với cả bột màu gì gì đó nữa, rất dụng tâm luôn.”
“Chăm chỉ thật đó, mấy diễn viên phụ hôm qua vốn dĩ ống kính chỉ lia qua một lượt thôi mà cô ấy vẫn vẽ sắc nét như diễn viên chính, bận rộn suốt cả đêm, giỏi lắm.”
“Ngoại hình thế nào, muốn gặp thử quá.”
“Cũng ổn phết, xinh lắm, như tiên nữ ấy.”
…
Trong lúc mọi người thảo luận sôi nổi, thật ra đầu óc anh không tỉnh táo lại. Bấy giờ nhìn bức ảnh chụp lưng mình do người đại diện đưa, bản thân anh cũng kìm lòng chẳng đặng mà thẫn thờ.
Anh có tham gia thiết kế hoa văn ban đầu và đóng góp ý tưởng.
Nhưng hoa văn cô vẽ đã được điều chỉnh dựa theo phần lưng và các hướng cơ bắp của anh, làm cho phần hoa văn tô tem phù hợp với anh ở mức độ hoàn hảo nhất, dường như không phải vẽ lên mà là mọc ra từ da thịt anh vậy. Dù hình dạng hoa văn rất phức tạp nhưng cô đã xử lý phần chính và phần phụ vô cùng rõ ràng, không hề rối mắt chút nào. Phượng hoàng như xuyên qua tầng tầng lớp lớp mây trắng và nhảy lên, dù vẽ lên xương thì sự mềm mại của các nét vẽ cũng không hề giảm bớt chút nào.
Người đại diện đứng bên cạnh cũng xem lại một lần nữa, cuối cùng cất giọng cảm thán.
“Bức tranh này đỉnh thật đấy.”
*
Ngày hôm sau, Giang Tố vẫn đến phim trường sớm, họa sĩ nam bị hoãn chuyến bay hôm qua cuối cùng đã đến, vẽ hoa văn cho phân cảnh cần quay hôm nay lên cánh tay anh.
Vẽ xong xuôi, họa sĩ kia ngồi một bên chơi điện thoại, Giang Tố đứng dậy đi ra ngoài, ánh nắng giữa trưa gay gắt và chói lóa, anh giơ cánh tay lên che chắn.
Đạo diễn lại đi đến kiểm tra.
Im lặng một hồi, Giang Tố mới nói: “Không đẹp như cô ấy vẽ.”
So sánh với bản thảo thiết kế ban đầu, có vài chi tiết nhỏ còn bị bỏ sót chứ đừng nói đến mức độ ăn nhập của hoa văn với da thịt và xương cốt, nhìn từ xa trông tạm ổn nhưng nhìn gần thì không ngắm nổi.
Đạo diễn nghĩ ngợi một phen mới hiểu được “cô ấy” trong lời anh là ai, ông cười cười: “Lúc trước tôi nghĩ họa sĩ nào mà không phải là họa sĩ, nhà sản xuất phim của chúng ta cần gì phải cực khổ tìm người cơ chứ.”
“Nhưng bây giờ xem kĩ mới hiểu, cùng là họa sĩ nhưng vẫn có sự chênh lệch.”
Nhà sản xuất ở một bên nghe họ nói chuyện, khi này mới tự hào tiến tới: “Tất nhiên rồi, nếu không hai người nghĩ tại sao ban đầu tôi phải chọn mấy họa sĩ trong danh sách liệt kê ít ỏi đó hả? Thật ra ban đầu tôi đã mời Thính Hạ rồi nhưng bà chủ của cô ấy bảo cô ấy đang bận dự án khác, vẫn chưa nói cho cô ấy biết nên từ chối khéo tôi. Tôi đành đổi người, mời bà chủ, ai ngờ sau đó bà chủ lại có việc nên tôi lại mời Thính Hạ một lần nữa, cô ấy không biết chuyện này.”
Đạo diễn cười hỏi: “Có chuyện này luôn sao?”
Nhà sản xuất phim: “Vẽ tranh với diễn xuất giống hệt như mà, các tình tiết nhìn thì có vẻ giống nhau nhưng mỗi diễn viên sẽ xử lý và đem đến một cảm xúc hoàn toàn khác biệt, có diễn viên khiến chúng ta ngạc nhiên, mừng rỡ. Thật sự là sự chăm chỉ và kiến thức cơ bản là thứ có thể nhìn ra được, không lừa được người xem đâu.”
…
“Thế nào.” Đạo diễn nhìn Giang Tố: “Hay là bôi đi, để cô Thẩm vẽ lại cho cậu nhé?”
Anh cụp mắt, nghĩ ngợi một hồi.
“Ngày mai đi.”
*
Đêm ấy, Thẩm Thính Hạ nhận được thông báo ngày mai cô sẽ phụ trách chủ yếu phần hoa văn của Giang Tố, bên cạnh đó còn nói rõ nguyên nhân.
Điều đó dẫn đến việc ngày hôm sau cô cũng đến phim trường từ sớm, thấy anh diễn tập trước cho cảnh quay, cô thầm nghĩ hôm nay phải vẽ thế nào cho sát với tình tiết phim nhất. Dù sao người ta cũng đã khẳng định năng lực của cô, cô không nên phụ lòng đoàn phim.
Chờ Giang Tố diễn tập vài lần, sau đó cô và anh quay về phòng nghỉ, trong tay cô xách theo hộp màu đã pha xong xuôi từ tối hôm qua.
Giang Tố nghiêng đầu nhìn thoáng qua.
Họa sĩ ngày hôm qua khi bắt đầu công việc mới pha màu, thành thử mất hết một phần ba thời gian để pha màu. Còn cô đã pha màu sẵn từ trước, thoạt nhìn có vẻ tốn nhiều thời gian hơn ngày hôm qua. Ai chuyên nghiệp hơn, chỉ cần nhìn lướt qua là thấy ngay.
Thẩm Thính Hạ vừa vẽ vừa suy nghĩ, vì tập trung tinh thần nên trong thế giới của cô chỉ còn lại vẽ và bản thân, gần như không để ý người mẫu của mình là ai. Cô bỗng nảy ra ý tưởng, khi ngẩng đầu lên thấy anh, cô hơi sửng sốt.
Giang Tố nhìn theo ánh mắt của cô.
“Sao vậy?”
“Không có gì.” Cô chuyên nghiệp nói: “Anh có thể làm gân xanh nổi lên một chút được không? Hôm qua tôi có đọc qua kịch bản, đoạn này là lần thứ hai nhân vật chính bùng nổ thần khí, ban nãy đạo diễn cũng có nói về vấn đề gân xanh. Nếu bây giờ anh có thể làm nổi gân xanh lên, tôi vẽ hoa văn sát với gân một tí thì lát nữa sẽ cho ra hiệu quả hoàn hảo hơn.”
Đối diện với tầm mắt trầm ngâm của anh chốc lát, cô nghĩ đề nghị của mình hơi khó nhưng trước đó cô đã xem một số ví dụ trước đó, hẳn là sẽ có cách chứ: “Sao thế?”
“Không có gì.” Anh nói: “Chỉ là không ngờ cô cũng đọc kịch bản.”
Cô cũng không biết nói gì, cười cười đáp: “Nếu đã làm thì phải làm cho tốt, nên mà.”
Anh lùi lại hai bước, cởi nút đầu tiên của áo sơ mi ra và bắt đầu hít đất trên chiếc giường xếp yếu ớt mà anh đã nằm ngày hôm qua. Cô hơi kinh ngạc, lúc này mới nhớ ra hình như cô có tình cờ lướt thấy rất nhiều kiểu này, các diễn viên sẽ thường dựa vào việc hít đất tạm thời để khiến cơ ngực, cơ bụng và các cơ ở bộ phận khác rắn rỏi hơn trong thời gian ngắn.
Có lẽ nguyên lý đều giống nhau.
Nhưng giờ phút này, trong căn phòng kín chỉ có duy nhất âm thanh của máy điều hòa kéo dài liên tục phả gió lạnh và những tiếng thở nhẹ không quá rõ ràng của anh theo từng động tác hít đất.
Không có sự náo nhiệt của phim trường, cô đột nhiên cảm thấy đề nghị này của mình có hơi… Kỳ lạ.
Nhưng lại không thể kêu anh dừng lại.
Cô thôi nhìn, trong lòng thầm cầu mong thời gian có thể trôi qua nhanh một chút. Tại khoảnh khắc cô định mở cửa đi ra ngoài trước thì Giang Tố đứng dậy.
…
Chân cô như bị đóng đinh trên mặt đất.
Anh bước đến trước mặt cô, hất cằm hỏi: “Như vậy đủ chưa?”
…
Cô ngẩng đầu, khi nhìn thấy gân xanh tuyệt đẹp nổi lên từ dưới lớp da thịt của anh, tất cả sự xấu hổ vào giờ phút này đã biến thành thưởng thức. Cô cầm cọ vẽ lên, không cảm thấy mất tự nhiên nữa mà tập trung toàn bộ tinh thần: “Được rồi, anh giữ căng nó một tí nha.”
Cô vẽ các hoa văn nối dài ra từ gân xanh của anh, sau đó đổ bóng cho chúng để tăng thể tích chiều sâu, tiếp đến, cô tiện tay vẽ các điểm nổi bật có tông màu ấm ở những vị trí lồi lên. Những hoa văn cô vẽ ra gây ấn tượng mạnh về thị giác, cô càng vẽ càng chìm đắm vào đó, hệt như một họa sĩ gặp được tác phẩm nghệ thuật vậy.
Trước đó cô đã lau hết mồ hôi rỉ ra ở cổ anh, lúc này lại thấy một giọt lăn dài xuống theo yết hầu nơi cổ, vì trước kia chỉ vẽ cho các cô gái nên cô thường có thói quen sửa lại dây áo và tóc giúp họ, không thành vấn đề gì. Cô sợ mồ hôi nhỏ xuống ảnh hưởng hoa văn mình vẽ, vì vậy bèn giơ tay lau đi.
Ngón tay cô vuốt qua yết hầu ở cổ anh.
Yết hầu Giang Tố thoải mái chuyển động một cái, anh cụp mắt nhìn cô.
Cô không hề nhận ra, vẫn đang tập trung vẽ, vì đang mải mê nên cô không để ý việc phải lấy khăn giấy mà trực tiếp dùng tay lau, giờ phút này trên ngón tay cô đều dính đầy màu nhưng cô vẫn hồn nhiên không hay biết.
Có lẽ cảm nhận được anh hơi chuyển động, cô lập tức giơ tay đặt bên cổ anh để giữ anh ngồi cố định, tay trái cô áp lên da anh, vì không thấy được nên xúc cảm vô cùng rõ ràng. Ngoài trời nóng bức nhưng tay cô lại lạnh như băng, nơi giao thoa giống như một điểm đóng băng nhỏ, lan tỏa trên da anh một cách rõ ràng và không thể nào phớt lờ được. Do nhiệt độ máy điều hòa quá thấp sao, anh nghĩ.
Anh di chuyển cổ về vị trí mà cô muốn theo lực tay của cô.
Thế nên tay cô cũng dần thả lỏng, thả xuống bên người nhưng xúc cảm khi nãy vẫn ở lại trên da anh.
Mười phút sau, cô kiểm tra đi kiểm tra lại vài lần rồi kết thúc công việc.
Giang Tố thậm chí còn chưa kịp xác nhận, không nói cho cô biết có chỗ nào cần chỉnh sửa nữa không mà đã đẩy cửa đi ra ngoài.
Đạo diễn gọi đi sao? Cô nghĩ thế bèn ló đầu nhìn ra nhưng bên ngoài yên tĩnh lắm, đạo diễn vẫn còn đang chỉ đạo một cảnh quay khác.
Cô thôi nhìn.
Đang thu dọn lại hộp dụng cụ thì lần này đạo diễn gọi thật, cô đi ra ngoài vẽ bổ sung cho một diễn viên nữ. Giang Tố quay về phòng nghỉ giây lát, không biết làm gì, sau đó lại rời đi.
Sau khi vẽ bổ sung xong, cô về phòng nghỉ của anh để dọn dẹp lại dụng cụ để lung tung, bên ngoài rất ồn ào, có người còn đang hút thuốc.
Chợt có người bưng nước đến, cô nhận ra đây là người đại diện của Giang Tố.
Người đại diện đưa ly nước cho cô: “Cô có thể nghỉ ngơi ở đây tạm một lúc, bên ngoài hơi ồn.”
Cô định nói không cần nhưng bỗng thay đổi suy nghĩ, phân cảnh lần này Giang Tố phải quay hơn một tiếng, vì vậy cô mở cửa ra, cầm lấy ly nước bên cạnh.
Nước lê, vẫn còn ấm.
Cô luôn có cảm giác sai sai, hình như nhiệt độ tăng lên rồi. Nhưng cô nhớ rõ khi mới đến, nhiệt độ máy điều hòa trong phòng anh là 20 độ.
Cô ngước mắt.
Trên bức tường hoa văn màu xám nhạt, máy điều hòa vẫn đang làm việc không ngừng nghỉ, góc trái bên dưới hiển thị nhiệt độ lúc này — 26 độ.
Giang Tố đi ra ngoài hóng mát.
Sau khi đẩy cửa bước ra, đạo diễn chính vội vàng đi đến kiểm tra, vừa vén vạt áo của anh lên nhìn thử thì lập tức hét lớn đầy kinh ngạc: “Wow!”
— Chỉ một tiếng, những người khác trong đoàn phim cũng ùa nhau kéo đến.
“Trời ơi, sát với tình tiết quá đi mất.”
“Ban nãy tôi còn nghĩ vẽ suốt ba tiếng chắc là vẽ vàng rồi, không ngờ đúng là vẽ vàng. Mọi người nhìn chỗ này nè, lấp lánh quá…”
“Lần trước tôi có xem cô ấy pha màu một lần, hình như cô ấy có tự mua thêm không ít màu, giấy vàng giấy bạc với cả bột màu gì gì đó nữa, rất dụng tâm luôn.”
“Chăm chỉ thật đó, mấy diễn viên phụ hôm qua vốn dĩ ống kính chỉ lia qua một lượt thôi mà cô ấy vẫn vẽ sắc nét như diễn viên chính, bận rộn suốt cả đêm, giỏi lắm.”
“Ngoại hình thế nào, muốn gặp thử quá.”
“Cũng ổn phết, xinh lắm, như tiên nữ ấy.”
…
Trong lúc mọi người thảo luận sôi nổi, thật ra đầu óc anh không tỉnh táo lại. Bấy giờ nhìn bức ảnh chụp lưng mình do người đại diện đưa, bản thân anh cũng kìm lòng chẳng đặng mà thẫn thờ.
Anh có tham gia thiết kế hoa văn ban đầu và đóng góp ý tưởng.
Nhưng hoa văn cô vẽ đã được điều chỉnh dựa theo phần lưng và các hướng cơ bắp của anh, làm cho phần hoa văn tô tem phù hợp với anh ở mức độ hoàn hảo nhất, dường như không phải vẽ lên mà là mọc ra từ da thịt anh vậy. Dù hình dạng hoa văn rất phức tạp nhưng cô đã xử lý phần chính và phần phụ vô cùng rõ ràng, không hề rối mắt chút nào. Phượng hoàng như xuyên qua tầng tầng lớp lớp mây trắng và nhảy lên, dù vẽ lên xương thì sự mềm mại của các nét vẽ cũng không hề giảm bớt chút nào.
Người đại diện đứng bên cạnh cũng xem lại một lần nữa, cuối cùng cất giọng cảm thán.
“Bức tranh này đỉnh thật đấy.”
*
Ngày hôm sau, Giang Tố vẫn đến phim trường sớm, họa sĩ nam bị hoãn chuyến bay hôm qua cuối cùng đã đến, vẽ hoa văn cho phân cảnh cần quay hôm nay lên cánh tay anh.
Vẽ xong xuôi, họa sĩ kia ngồi một bên chơi điện thoại, Giang Tố đứng dậy đi ra ngoài, ánh nắng giữa trưa gay gắt và chói lóa, anh giơ cánh tay lên che chắn.
Đạo diễn lại đi đến kiểm tra.
Im lặng một hồi, Giang Tố mới nói: “Không đẹp như cô ấy vẽ.”
So sánh với bản thảo thiết kế ban đầu, có vài chi tiết nhỏ còn bị bỏ sót chứ đừng nói đến mức độ ăn nhập của hoa văn với da thịt và xương cốt, nhìn từ xa trông tạm ổn nhưng nhìn gần thì không ngắm nổi.
Đạo diễn nghĩ ngợi một phen mới hiểu được “cô ấy” trong lời anh là ai, ông cười cười: “Lúc trước tôi nghĩ họa sĩ nào mà không phải là họa sĩ, nhà sản xuất phim của chúng ta cần gì phải cực khổ tìm người cơ chứ.”
“Nhưng bây giờ xem kĩ mới hiểu, cùng là họa sĩ nhưng vẫn có sự chênh lệch.”
Nhà sản xuất ở một bên nghe họ nói chuyện, khi này mới tự hào tiến tới: “Tất nhiên rồi, nếu không hai người nghĩ tại sao ban đầu tôi phải chọn mấy họa sĩ trong danh sách liệt kê ít ỏi đó hả? Thật ra ban đầu tôi đã mời Thính Hạ rồi nhưng bà chủ của cô ấy bảo cô ấy đang bận dự án khác, vẫn chưa nói cho cô ấy biết nên từ chối khéo tôi. Tôi đành đổi người, mời bà chủ, ai ngờ sau đó bà chủ lại có việc nên tôi lại mời Thính Hạ một lần nữa, cô ấy không biết chuyện này.”
Đạo diễn cười hỏi: “Có chuyện này luôn sao?”
Nhà sản xuất phim: “Vẽ tranh với diễn xuất giống hệt như mà, các tình tiết nhìn thì có vẻ giống nhau nhưng mỗi diễn viên sẽ xử lý và đem đến một cảm xúc hoàn toàn khác biệt, có diễn viên khiến chúng ta ngạc nhiên, mừng rỡ. Thật sự là sự chăm chỉ và kiến thức cơ bản là thứ có thể nhìn ra được, không lừa được người xem đâu.”
…
“Thế nào.” Đạo diễn nhìn Giang Tố: “Hay là bôi đi, để cô Thẩm vẽ lại cho cậu nhé?”
Anh cụp mắt, nghĩ ngợi một hồi.
“Ngày mai đi.”
*
Đêm ấy, Thẩm Thính Hạ nhận được thông báo ngày mai cô sẽ phụ trách chủ yếu phần hoa văn của Giang Tố, bên cạnh đó còn nói rõ nguyên nhân.
Điều đó dẫn đến việc ngày hôm sau cô cũng đến phim trường từ sớm, thấy anh diễn tập trước cho cảnh quay, cô thầm nghĩ hôm nay phải vẽ thế nào cho sát với tình tiết phim nhất. Dù sao người ta cũng đã khẳng định năng lực của cô, cô không nên phụ lòng đoàn phim.
Chờ Giang Tố diễn tập vài lần, sau đó cô và anh quay về phòng nghỉ, trong tay cô xách theo hộp màu đã pha xong xuôi từ tối hôm qua.
Giang Tố nghiêng đầu nhìn thoáng qua.
Họa sĩ ngày hôm qua khi bắt đầu công việc mới pha màu, thành thử mất hết một phần ba thời gian để pha màu. Còn cô đã pha màu sẵn từ trước, thoạt nhìn có vẻ tốn nhiều thời gian hơn ngày hôm qua. Ai chuyên nghiệp hơn, chỉ cần nhìn lướt qua là thấy ngay.
Thẩm Thính Hạ vừa vẽ vừa suy nghĩ, vì tập trung tinh thần nên trong thế giới của cô chỉ còn lại vẽ và bản thân, gần như không để ý người mẫu của mình là ai. Cô bỗng nảy ra ý tưởng, khi ngẩng đầu lên thấy anh, cô hơi sửng sốt.
Giang Tố nhìn theo ánh mắt của cô.
“Sao vậy?”
“Không có gì.” Cô chuyên nghiệp nói: “Anh có thể làm gân xanh nổi lên một chút được không? Hôm qua tôi có đọc qua kịch bản, đoạn này là lần thứ hai nhân vật chính bùng nổ thần khí, ban nãy đạo diễn cũng có nói về vấn đề gân xanh. Nếu bây giờ anh có thể làm nổi gân xanh lên, tôi vẽ hoa văn sát với gân một tí thì lát nữa sẽ cho ra hiệu quả hoàn hảo hơn.”
Đối diện với tầm mắt trầm ngâm của anh chốc lát, cô nghĩ đề nghị của mình hơi khó nhưng trước đó cô đã xem một số ví dụ trước đó, hẳn là sẽ có cách chứ: “Sao thế?”
“Không có gì.” Anh nói: “Chỉ là không ngờ cô cũng đọc kịch bản.”
Cô cũng không biết nói gì, cười cười đáp: “Nếu đã làm thì phải làm cho tốt, nên mà.”
Anh lùi lại hai bước, cởi nút đầu tiên của áo sơ mi ra và bắt đầu hít đất trên chiếc giường xếp yếu ớt mà anh đã nằm ngày hôm qua. Cô hơi kinh ngạc, lúc này mới nhớ ra hình như cô có tình cờ lướt thấy rất nhiều kiểu này, các diễn viên sẽ thường dựa vào việc hít đất tạm thời để khiến cơ ngực, cơ bụng và các cơ ở bộ phận khác rắn rỏi hơn trong thời gian ngắn.
Có lẽ nguyên lý đều giống nhau.
Nhưng giờ phút này, trong căn phòng kín chỉ có duy nhất âm thanh của máy điều hòa kéo dài liên tục phả gió lạnh và những tiếng thở nhẹ không quá rõ ràng của anh theo từng động tác hít đất.
Không có sự náo nhiệt của phim trường, cô đột nhiên cảm thấy đề nghị này của mình có hơi… Kỳ lạ.
Nhưng lại không thể kêu anh dừng lại.
Cô thôi nhìn, trong lòng thầm cầu mong thời gian có thể trôi qua nhanh một chút. Tại khoảnh khắc cô định mở cửa đi ra ngoài trước thì Giang Tố đứng dậy.
…
Chân cô như bị đóng đinh trên mặt đất.
Anh bước đến trước mặt cô, hất cằm hỏi: “Như vậy đủ chưa?”
…
Cô ngẩng đầu, khi nhìn thấy gân xanh tuyệt đẹp nổi lên từ dưới lớp da thịt của anh, tất cả sự xấu hổ vào giờ phút này đã biến thành thưởng thức. Cô cầm cọ vẽ lên, không cảm thấy mất tự nhiên nữa mà tập trung toàn bộ tinh thần: “Được rồi, anh giữ căng nó một tí nha.”
Cô vẽ các hoa văn nối dài ra từ gân xanh của anh, sau đó đổ bóng cho chúng để tăng thể tích chiều sâu, tiếp đến, cô tiện tay vẽ các điểm nổi bật có tông màu ấm ở những vị trí lồi lên. Những hoa văn cô vẽ ra gây ấn tượng mạnh về thị giác, cô càng vẽ càng chìm đắm vào đó, hệt như một họa sĩ gặp được tác phẩm nghệ thuật vậy.
Trước đó cô đã lau hết mồ hôi rỉ ra ở cổ anh, lúc này lại thấy một giọt lăn dài xuống theo yết hầu nơi cổ, vì trước kia chỉ vẽ cho các cô gái nên cô thường có thói quen sửa lại dây áo và tóc giúp họ, không thành vấn đề gì. Cô sợ mồ hôi nhỏ xuống ảnh hưởng hoa văn mình vẽ, vì vậy bèn giơ tay lau đi.
Ngón tay cô vuốt qua yết hầu ở cổ anh.
Yết hầu Giang Tố thoải mái chuyển động một cái, anh cụp mắt nhìn cô.
Cô không hề nhận ra, vẫn đang tập trung vẽ, vì đang mải mê nên cô không để ý việc phải lấy khăn giấy mà trực tiếp dùng tay lau, giờ phút này trên ngón tay cô đều dính đầy màu nhưng cô vẫn hồn nhiên không hay biết.
Có lẽ cảm nhận được anh hơi chuyển động, cô lập tức giơ tay đặt bên cổ anh để giữ anh ngồi cố định, tay trái cô áp lên da anh, vì không thấy được nên xúc cảm vô cùng rõ ràng. Ngoài trời nóng bức nhưng tay cô lại lạnh như băng, nơi giao thoa giống như một điểm đóng băng nhỏ, lan tỏa trên da anh một cách rõ ràng và không thể nào phớt lờ được. Do nhiệt độ máy điều hòa quá thấp sao, anh nghĩ.
Anh di chuyển cổ về vị trí mà cô muốn theo lực tay của cô.
Thế nên tay cô cũng dần thả lỏng, thả xuống bên người nhưng xúc cảm khi nãy vẫn ở lại trên da anh.
Mười phút sau, cô kiểm tra đi kiểm tra lại vài lần rồi kết thúc công việc.
Giang Tố thậm chí còn chưa kịp xác nhận, không nói cho cô biết có chỗ nào cần chỉnh sửa nữa không mà đã đẩy cửa đi ra ngoài.
Đạo diễn gọi đi sao? Cô nghĩ thế bèn ló đầu nhìn ra nhưng bên ngoài yên tĩnh lắm, đạo diễn vẫn còn đang chỉ đạo một cảnh quay khác.
Cô thôi nhìn.
Đang thu dọn lại hộp dụng cụ thì lần này đạo diễn gọi thật, cô đi ra ngoài vẽ bổ sung cho một diễn viên nữ. Giang Tố quay về phòng nghỉ giây lát, không biết làm gì, sau đó lại rời đi.
Sau khi vẽ bổ sung xong, cô về phòng nghỉ của anh để dọn dẹp lại dụng cụ để lung tung, bên ngoài rất ồn ào, có người còn đang hút thuốc.
Chợt có người bưng nước đến, cô nhận ra đây là người đại diện của Giang Tố.
Người đại diện đưa ly nước cho cô: “Cô có thể nghỉ ngơi ở đây tạm một lúc, bên ngoài hơi ồn.”
Cô định nói không cần nhưng bỗng thay đổi suy nghĩ, phân cảnh lần này Giang Tố phải quay hơn một tiếng, vì vậy cô mở cửa ra, cầm lấy ly nước bên cạnh.
Nước lê, vẫn còn ấm.
Cô luôn có cảm giác sai sai, hình như nhiệt độ tăng lên rồi. Nhưng cô nhớ rõ khi mới đến, nhiệt độ máy điều hòa trong phòng anh là 20 độ.
Cô ngước mắt.
Trên bức tường hoa văn màu xám nhạt, máy điều hòa vẫn đang làm việc không ngừng nghỉ, góc trái bên dưới hiển thị nhiệt độ lúc này — 26 độ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương