Thời Gian Không Nghe Lời
Chương 2
Tp.HCM, 03/07/19Editor: Xiao HeHôm nay, tất cả mọi người trong Thời gia đều tới, ngoại trừ mấy anh chị họ bên phía ngoại đang du học ở nước ngoài, còn có hai người bác, thật sự không thể tới được, những người còn lại đều tới đông đủ. Nhiều năm không gặp, mặc kệ có xích mích như thế nào, bọn họ đều nói chuyện Tần Minh Nguyệt một lúc. Mấy cô đều khen Thời Quang, nói là Đào Đào càng ngày càng xinh đẹp, nhân tiện lại khen váy cô mặc thật đẹp. Tần Minh Nguyệt nghe vậy, liền cười ẩn ý: "Tận vài ngàn, sao có thể khó coi được." Thời Quang theo bản năng liền lấy tay đặt ở trên đùi, che lại lỗ nhỏ ở trên làn váy. Nếu bị Tần Minh Nguyệt phát hiện, lại không biết sẽ tìm lý do gì dạy dỗ cô. Không khí trong nháy mắt có chút xấu hổ, bắt quá bọn họ đều biết Tần Minh Nguyệt hay nói những lời mỉa mai, thậm chí là khắc nghiệt, liền đổi đề tài sang đôi long phượng thai. Thời Quang bất an ngồi bên kia, cô đứng dậy ngồi trước đàn dương cầm, ngón tay ngẫu nhiên khảy nhẹ phím đàn. Vị trí của đàn dương cầm gần với hành lang lên lầu, Thời Yến Lãng đang từ trên bước xuống, gọi điện thoại, giọng điệu có chút không kiên nhẫn: "Nói đi, anh đang bận." Điện thoại bên kia, "Không rảnh sao, anh cứ việc nói thẳng là không muốn tiếp chuyện với tôi, làm gì phải tìm lý do." Thời Yến Lãng dùng chút kiên nhẫn cuối cùng giải thích: "Anh đang đón tiếp họ hàng." Ai đón tiếp họ hàng cô đều tin, nhưng chỉ riêng Thời Yến Lãng, nói ra quả thực nực cười, "Đón em họ anh sao?" Thời Yến Lãng theo bản năng liền nhìn về nhóc mít ướt đang đánh đàn, còn không phải sao? "Đúng vậy, tiếp đón em họ anh." Mấy giây sau, lại nghe hắn nói "Cúp thì cúp." Liền trực tiếp ngắt điện thoại. Chỉ trong chốc lát, tiếng di động lại vang lên lần nữa, nhấn từ chối, hắn đem bỏ điện thoại vào trong túi. Thời Quang nghe được đoạn đối thoại kia, "đón em họ anh", cô liền nhìn về phía hắn. Thời Yến Lãng nhàm chán, xuống sảnh tìm mấy người em họ nói chuyện. Cho tới khi tới giờ cơm trưa, Thời Cảnh Nham mới từ từ đến muộn, vào cùng với anh chính là Thời Yến Lãng, hai người không khác biệt nhau lắm về chiều cao, dáng vẻ thong thả. Thế nhưng không dễ dàng khiến người khác chủ động bắt chuyện. Thời Cảnh Nham đưa tây trang gửi cho dì giúp việc treo lên, tới phòng khách chào hỏi người lớn trong nhà. Thời Quang lại nhìn về phía bên kia nhiều hơn, hôm nay Thời Cảnh Nham mặc một cái áo sơ mi màu trắng. "Bang" một tiếng, Thời Cảnh Quang hoảng sợ, trên phím đàn dương cầm bỗng xuất hiện một bao quả hạch. Thời Quang nhìn qua, là Thời Yến Lãng, hắn tự xé một bao, ngửa đầu bỏ tất cả vào trong miệng, sau đó nói với cô: "Ông kêu anh buổi chiều đưa em đi dạo, muốn đi đâu?" Thời Quang "Đi đâu cũng được ạ." Thời Yến Lãng ghét nhất câu trả lời tùy, định quay đầu bỏ đi, lại thấy một người đi tới, hắn dừng bước. "Tính tình nóng nảy này của em không biết bao giờ mới có thể sửa được." Thời Quang nghe tiếng liền quay đầu lại, Thời Cảnh Nham đã đứng ở phía sau lưng cô, câu nói vừa rồi là nói với Thời Yến Lãng. Thời Cảnh Nham dừng bước bên cạnh Thời Quang, không khí giữa anh cùng Thời Quang hiện tại có chút xa lạ. Lúc 6 tuổi Thời Quang đã đi tới nhà chú tư ở Nam Kinh, mấy năm nay cô có tới Bắc Kinh vài lần, chỉ duy nhất một lần không có anh ở nhà, lúc ấy anh có cuộc họp gấp, chưa nói với cô vài câu đã phải đi rồi. Hai năm trước cô có di động, anh sẽ thường xuyên gọi tới, hỏi thăm một chút về tình hình của cô, lần nào cô cũng trả lời giống nhau, nói khá tốt. Có thể bởi vì anh cùng Thời Quang tuổi tác khác nhau, có vài điều không thể tâm sự, cô cũng không nói nhiều lắm, mỗi lần nói được vài phút liền kết thúc vội vàng. Thời Quang tự giác đứng lên, cô chỉ đứng tới bả vai của Thời Cảnh Nham, bỗng cảm thấy có một chút cảm giác áp bức, cô hơi hơi ngửa đầu nhìn anh, gọi một tiếng "Anh." Thời Cảnh Nham gật nhẹ, thanh âm ôn hòa: "Đi đường có mệt hay không?" Thời Quang lắc đầu: "Không mệt ạ." Thời Cảnh Nham nói cô: "Em đánh đàn tiếp đi." Anh bước lên lầu. Thời Quang vẫn luôn nhìn theo vóc dáng anh tuấn của anh, cho tới khi hình bóng ấy biến mất ở sau cánh cửa. Thời Cảnh Nham cũng không ở trên lầu lâu lắm, cầm theo một hộp thuốc xuống dưới. Ông nội không hút thuốc lá, ba cùng với mấy dượng đang ở bên kia nói chuyện phiếm, cô nhìn Thời Cảnh Nham cầm theo hộp thuốc bước đi, đến trước mặt mỗi người đưa một điếu. Hôm nay tâm trạng ông nội không tồi, bác Cả hút thuốc ông cũng không nói lời nào. Thời Quang không còn tâm tình đánh đàn nữa, cô mở di động ra bắt đầu lướt tìm kiếm, tìm xem có công việc nào phù hợp hay không. Chờ học quân sự xong, cô định đi làm, cũng không muốn tới ăn cơm ở nhà ông bà, số tiền một vạn cha cho cô mua di động có thể chống đỡ đến kì nghỉ đông. Thế nhưng phí sinh hoạt học kỳ sau vẫn chưa tin tức, học kỳ này cô phải đi làm thêm để tích cóp tiền, tới khi vô học môn chuyên ngành rồi, tiền tài liệu rất tốn kém. Thời Quang đăng nhập vào diễn đàn trường học, nhìn xem có tin tức tuyển dụng không. Xem chưa được vài phút, có thông báo từ WeChat, là bạn học cấp ba, cũng là bạn thân duy nhất của cô, người bạn này biết rất rõ tình huống của cô. [Bạn học Đào Đào, đến Bắc Kinh chưa?] Thời Quang: [Vừa đến, còn chưa ăn cơm đâu.] Cô cùng bạn học nói chuyện phiếm vài câu, liền hỏi đến vấn đề chính, hỏi xem cô có muốn để kiếm tiền hay không. Thời Quang biết ý của bạn mình, ba năm cấp ba cô chi tiêu rất tiết kiệm, ngày thường cũng không đi ra ngoài dạo phố ăn cơm với bạn bè, lại chưa từng đi với bạn ra tiệm trà sữa ngồi. Thời Quang đang kiếm việc làm, bất quá cũng phải chờ qua đợt quân sự. [Đào Đào, dì út của tớ, trong nhà có một đứa con đang học cấp 2, thành tích rất kém, đã từng mời rất nhiều danh sư nhà giáo, đều không tiến bộ, cô ấy liền nghĩ ra tìm một học sinh học tốt để phụ đạo, không có quá nhiều khoảng cách, có thể thuận tiện cùng con cô ấy giao lưu nhiều hơn, chỉ yêu cầu là nữ sinh, tính cách tốt, học giỏi.] Thời Quang tuy là sinh viên mỹ thuật, thế nhưng cô thi đậu chuyên ngành hiện tại, thành tích chuyên ngành đứng thứ nhất, điểm thi văn hóa cũng đứng nhất, cũng không thích đi con đường nghệ thuật này, điểm nàng cũng đủ để xếp hạng trong trường cao đẳng. Thật ra, Thời Nhất Thịnh không nghĩ cô sẽ học thiết kế, có lẽ là khi còn nhỏ có hứng thứ với quần áo, học thiết kế thời trang là mong muốn trong lòng cô, sau này Thời Nhất Thịnh cũng đồng ý. Bạn học lại nói, đứa bé ấy là con gái, cực kỳ phản nghịch, khuyên Thời Quang nên chuẩn bị tâm lý, tuy nhiên phí chi trả đặc biệt cao, một tháng tiền lương, cũng đủ Thời Quang trang trải sinh hoạt phí cùng tài liệu Đại học. Tiền lương gia sư khá cao làm Thời Quang hơi dao động, cô hỏi thử nhà của học sinh ấy ở nơi nào. Bạn học liền gửi thông tin về nữ sinh ấy cho Thời Quang, nếu Thời Quang thấy ổn, cô ấy liền nói với dì. Thời Quang xem thành tích học tập của đứa bé ấy xong, cô bé có một cái tên rất êm tai, gọi là Úy Lai. Nhà Úy Lai rất có điều kiện, có một người chú, bốn mươi tuổi, là trùm tài chính, trị giá con người lên tới ngàn trăm triệu, nhưng vẫn còn độc thân, không có con, liền xem mấy cháu gái trong nhà là con cái của mình. Úy Lai bởi vì được nuông chiều, thành ra mắc bệnh công chúa. Bạn cô gửi thêm thông tin về Úy gia rất phức tạp, đặc biệt là mẹ của Úy Lai, hy vọng con gái học tập thật tốt, tương lai có thể kế thừa công ty của chú út. Người chú này có không ít cháu trai, cháu gái, về sau tài sản chắc chắn sẽ phải chia cho con cháu trong nhà, thế nên ai tài giỏi nhất sẽ là người được hưởng nhiều nhất. Úy Lai còn có một người chị họ, tên là Úy Lam, bởi vì là học bá thế nên người chú này rất quan tâm tới cô chị họ này, vì thế mẹ Úy Lai càng thêm mong muốn Úy Lai tập trung học tập hơn. Thời Quang hiểu rõ, cha mẹ Úy Lai hiện tại đầu tư nhiều tiền cho con cái học tập như vậy là để về sau tiền thừa kế được hưởng nhiều hơn, xem ra ân oán hào môn thật nhiều. Cô vô tình hỏi: [Nếu chú ấy là trùm tài chính, sao có thể độc thân, không có hài tử, không có người thừa kế. Cậu có tìm kiếm sai thông tin hay không.] Sau đó bạn cô liền kể thêm một số thông tin cho cô, đem mọi chuyện từ nhỏ đến lớn đều nói cho Thời Quang nghe. Chú út không phải là không có con, mọi chuyện rất phức tạp, chi tiết cụ thể như thế nào không ai nắm rõ, đại khái là mấy năm trước chú ấy mới biết được tin thật ra mình có một người con gái, là với bạn gái thời Đại học sinh ra. Tuy nhiên thời điểm biết tin thì đã muộn, mười tám năm trước, người bạn gái đó bị xuất huyết khi sinh nên đã qua đời, bé gái khi được sinh ra sau mười ngày cũng chết non. Nếu bé gái còn sống thì hiện tại tuổi cũng xấp xỉ như các nàng, cũng mười tám tuổi. Người phụ nữ mình yêu ra đi rồi, con cái cũng không còn, nhiều năm sau chú ấy mới biết tin, tình cảm ông cũng chết, nên không muốn kết hôn với sinh con nữa. Cho nên các anh chị em trong nhà đều nghĩ biện pháp lấy lòng chú út, hy vọng con mình tranh đua, về sau vô được công ty chú út hỗ trợ. Ngón tay Thời Quang sờ sờ màn hình, ba của người khác, bởi vì mất con gái, bi thương quá độ nên không kết hôn sinh con, không như ba mẹ ruột của cô. Biết cô là con gái liền ghét bỏ, ném bên cạnh thùng rác. Bạn cô cũng ý thức được đề tài này có chút trầm trọng, đụng chạm tới nỗi đau của Thời Quang, cô ấy liền lảng sang nói chuyện khác. Thời Quang cười cười: [Không sao đâu.] Cô quyết định nhận công việc này, học quân sự xong liền đi dạy, nhà của Úy Lai cách trường học của cô không xa, thứ bảy cuối tuần dạy một buổi, buổi tối thứ tư cũng có thể sắp xếp. Tốt rồi, ăn cơm thôi. Thời Quang vào toilet rửa tay, lúc bước vào phòng ăn mọi người đều đã ngồi vào bàn ăn, chỉ còn thiếu cô. Cô ngồi ở đối diện Thời Cảnh Nham,ngẩng đầu là có thể nhìn đến anh. Trên bàn cơm đều nói đến đề tài liên quan đến việc học của cô, người lớn trong nhà ai cũng khen cô. Bởi vì cô học cùng trường với Thời Yến Lãng, bác Hai dặn dò Thời Yến Lãng ngày thường cũng nên chiếu cố đến em gái hơn. Tần Minh Nguyệt liền hỏi hỏi: "Yến Lãng, bình thường bữa sáng trên trường bao nhiêu tiền?" Thời Yến Lãng không hay biết, trước nay đều không đi mua cơm sáng, toàn là bạn gái mang đến phòng học cho hắn. Hắn nhắm chừng: "Khoảng mười đồng." Tần Minh Nguyệt gật gật đầu "Cũng không nhiều." Thời Quang gắp thức ăn bỏ vào miệng, nếm không ra hương vị gì. Lúc sau, Tần Minh Nguyệt lại nói buổi chiều muốn mua xe đạp cho Thời Quang "Có xe đạp rồi, về sau mỗi ngày trở về ăn cơm với ông bà, cũng rèn luyện sức khỏe. Con gái nên luyện tập, không thể không có quy tắc, về sau hình thành nên thói quen sinh hoạt." Trong nhà những người khác đều phụ họa cười cười, chỉ nói cũng ổn, cũng không phát biểu thêm ý kiến gì. Thời Cảnh Nham biểu tình đạm bạc, thình thoảng nhìn Tần Minh Nguyệt, trong bữa ăn không nói tiếng nào. Rốt cuộc cũng ăn xong bữa cơm, Thời Quang mới ăn lửng dạ. Thời Cảnh Nham đi vào viện hút thuốc, Thời Nhất Thịnh cũng đi qua, đưa cho Thời Cảnh Nham một ánh mắt, ý bảo anh "Lên trên lầu nói chuyện." Thời Cảnh Nham hiểu được, chú tư có chuyện muốn nói riêng với anh. Hai người đi lên thư phòng trên lầu, Thời Nhất Thịnh đóng cửa lại, có chút lời hơi khó nghe. Ông lấy một tấm thẻ trong ví ra, để trên mặt bàn đẩy về phía Thời Cảnh Nham. Thời Cảnh Nham vừa mới đánh lửa, lại đem bật lửa tắt đi, nghi hoặc nhìn về phía cái thẻ ngân hàng. Thời Nhất Thịnh: "Bên trong có bốn vạn đồng, đưa cho Đào Đào tiêu xài mỗi tháng, cô tư của con mỗi ngày đều bắt Đào Đào buổi trưa và buổi tối về đây ăn, chỉ cho Đào Đào một tháng sáu trăm đồng." Thời Cảnh Nham không tin được "Một tháng sáu trăm?" Thời Nhất Thịnh "Ừ, có nói cũng vô dụng, người chịu thiệt cuối cùng lại là Đào Đào." Ông liền đem tiền riêng bỏ vô tấm thẻ này, đưa cho Thời Cảnh Nham. Ông không quên dặn dò Thời Cảnh Nham "Đừng nói là chú đưa, đứa nhỏ Đào Đào này rất mẫn cảm, chú cũng không muốn con bé áy náy lo sợ mẹ phát hiện, con là biện pháp duy nhất, mỗi tháng cứ đưa cho con bé hai ngàn ba đồng." Thời Cảnh Nham trực tiếp đẩy qua, lại bị Thời Nhất Thịnh dùng ngón tay ấn xuống "Chú tư biết con không thiếu chút tiền ấy, nhưng việc nào ra việc đó, Đào Đào là con gái chú, chú còn ở đây ngày, thì sẽ không khiến con bé phải thiếu nợ ai, cũng không phải là chú xem con là người xa lạ, chờ sau này con có con cái sẽ tự hiểu." Đang chờ Thời Cảnh Nham trả lời, điện thoại của Thời Nhất Thịnh vang lên, là Tần Minh Nguyệt gọi điện cho ông, kêu ông xuống dưới, nói là muốn mua xe đạp cho Thời Quang. Thời Nhất Thịnh: "Gấp cái gì, ngày mai đi." Tần Minh Nguyệt lại đáp "Buổi tối tôi phải về, ông nhanh lên." Nói xong liền cúp máy. Thời Nhất Thịnh cho rằng Tần Minh Nguyệt thật tâm muốn đưa Đào Đào đi báo danh, không ngờ lại đặc biệt tới nói chuyện cùng ông nội, về sau Đào Đào mỗi ngày đều về nhà ăn cơm. Âm thanh Tần Minh Nguyệt nói chuyện không nhỏ, Thời Cảnh Nham cũng nghe được, anh liền cầm tấm thẻ, cùng Thời Nhất Thịnh xuống lầu. Thời Nhất Thịnh hỏi Thời Cảnh Nham "Buổi chiều có tới công ty hay không?" Thời Cảnh Nham không lên tiếng, Thời Nhất Thịnh nhìn về phía anh, mặt không biểu tình, Thời Nhất Thịnh tưởng công ty có vấn đề, liền không hỏi nữa, Phòng khách dưới lầu, mọi người đều có mặt đông đủ. Tần Minh Nguyệt mới từ toilet ra, vừa rồi ở bên trong gọi cho Thời Nhất Thịnh. Trên sô pha đã hết chỗ, Tần Minh Nguyệt ngồi đối diện với Thời Yến Lãng. Thời Cảnh Nham vỗ bả vai Thời Yến Lãng, kêu hắn đứng lên. Thời Yến Lãng đang chơi game, mất kiên nhẫn hỏi "Làm gì đấy?" "Đứng lên." Đột nhiên phòng khách yên tĩnh lại, tất cả mọi người không hiểu nhìn về phía Thời Cảnh Nham. Thời Yến Lãng dừng ngón tay lại, có chút không hiểu, anh cả trước giờ không hề nói nặng lời với hắn, bây giờ rõ ràng là không thể nhịn được nữa. Hắn quên mất đang chơi game, dẫn đến tạm dừng. Mẹ của Thời Cảnh Nham bắt đầu quở trách con trai mình: "Con nói chuyện đàng hoàng không được à?" Thời Cảnh Nham không quan tâm, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về hướng Tần Minh Nguyệt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương