Lo lắng suốt mấy ngày kèm theo tiết trời rét lạnh, Thời Họa cảm thấy hoa mắt chóng mặt, thân thể mềm nhũn. Vì sợ lây bệnh cho Lục lão phu nhân nên nàng bảo Đào Chi xin phép Vương ma ma cho nàng nghỉ.
Lục lão phu nhân nghe tin, liền cho người tìm đại phu đến khám cho nàng. Đại phu nói nàng chỉ bị nhiễm phong hàn, không sao cả, uống mấy thang thuốc sẽ khỏe lại.
Ngờ đâu, Thời Họa mang theo tâm bệnh, cả ngày đều lo lắng sợ hãi, phải hơn một tháng mới khỏe lại. Lục lão phu nhân thấy dù nàng có xinh đẹp nhưng thân thể lại quá yếu, cho nên ý nghĩ đưa nàng đến phòng của Lục Thời An dần phai nhạt. Bà bảo nàng nghỉ ngơi cho khỏe, sau đó làm nha hoàn phụng dưỡng lễ Phật cho bà.
Sau khi Thời Họa nghe được, cuối cùng tảng đá trong lòng nàng cũng hạ xuống. Chỉ cần phụng dưỡng lễ Phật, không cần ngày nào cũng xuất hiện trước mặt lão phu nhân, cũng không cần lo lắng đến Lục Diệu Thần...
Ngày hôm đó là mười lăm tháng hai, Lục lão phu nhân tụng kinh xong, phân phó Thời Họa chép một ít kinh thư để đặt trên bàn phật, rồi được Hỉ Thước đỡ vào noãn các nghỉ ngơi.
Thời Họa rửa tay sạch sẽ, xắn ống tay áo thắp hương, ngồi trước bàn bắt đầu chép kinh. Nàng rất tập trung không hề phát hiện màn bị xốc lên, sau đó có một người đi vào.
"Viết gì vậy?" Lục Diệu Thần đến gần, thấy nàng ngồi ngay ngắn, nét mặt nghiêm túc, không biết còn tưởng là tiểu thư nhà nào. Trong lòng hắn càng thêm yêu thích không thôi.
Thời Họa giật mình, bút lông trên tay rơi vào giấy tạo nên vết mực dài. Mặc dù trong lòng nàng sợ hãi nhưng nghĩ đây là phòng của lão phu nhân, hắn cũng sẽ kiêng kị một chút. Vì thế, nàng đứng dậy chỉnh lại y phục: "Đại thiếu gia."
Ai ngờ, Lục Diệu Thần như bị sắc che mắt, chẳng thèm kiêng kỵ chuyện gì. Hắn tiến lại sờ tay nàng: "Nhiều ngày rồi không gặp, nàng gầy đi nhiều quá!”
Hơn một tháng nay, Lục Diệu Thần không nhìn thấy Thời Họa hầu hạ bên cạnh lão phu nhân, nghe nói nàng bệnh, hắn cảm thấy lo sợ, sợ mình không chiếm được thì nàng đã bệnh chết.
Cũng may, nghe nói nàng đã khỏe lại, hắn ta tơ tưởng đến nàng từ lâu, hôm nay sao có thể tha cho nàng được.
Thời Họa rút tay lại, liên tục lui về sau: "Đại thiếu gia, đây là phòng lễ Phật của lão phu nhân, xin ngài tự trọng."
"Ta coi trọng nàng rồi, đừng làm bộ làm tịch nữa." Lục Diệu Thần thấy nàng có ý chống đối nên không dám làm mạnh tay, hắn dịu giọng: "Hôm nay mười lăm không tiện lắm, hôm khác ta đến tìm lão phu nhân xin nàng, nâng nàng lên làm di nương, ta chắc chắn sẽ không bạc đãi nàng.”
Hắn thấy Thời Họa hoảng hốt lắc đầu, vẻ mặt trở nên lạnh lùng: "Sao? Nàng không muốn? Có ai mà không muốn làm chủ tử lại chỉ muốn làm nha hoàn đâu chứ."
Trước giờ, lão phu nhân tốt tính, luôn yêu thương nha đầu bên cạnh mình. Nếu nàng một mực không đồng ý, hắn ta cũng không có cách nào. Chỉ là thấy nàng vẫn lắc đầu, Lục Diệu Thần vẫn hăm doạ: "Ta đang cất nhắc nàng, nàng nên ngoan ngoãn biết điều đến viện của ta, ta sẽ đối xử tốt với nàng. Nếu không, ta sẽ tìm ra lỗi sai của nàng, đem nàng bán vào kỹ viện, đến lúc đó chẳng phải vẫn rơi vào tay của ta sao? Cái nào nặng cái nào nhẹ, nàng nghĩ kỹ đi!"
Mỗi lời hắn ta nói ra khiến sắc mặt Thời Họa nhạt đi một phần, chờ đến khi hắn nói xong, mặt Thời Họa đã trắng bệch. Nàng giống như bị ai dội một thau nước lạnh, cả người lạnh cóng không biết phải làm gì. Thân thể nàng mềm nhũn, đứng không vững, cánh tay đụng vào bàn, nghiên mực đá rơi xuống phát ra tiếng "Ầm".
"Xảy ra chuyện gì?" Lục lão phu nhân ở trong phòng nghe tiếng động liền hỏi.
Lục Diệu Thần tiến về phía trước nói khẽ bên tai nàng: "Suy nghĩ thật kỹ đi, muốn hầu hạ một mình ta hay là một đám người..."
Nói xong hắn đi qua vấn an lão phu nhân, cười cười lấy một quyển kinh trong ngực ra: "Hôm qua tôn nhi tìm được một quyển kinh thư, nay đặc biệt đến hiếu kính với tổ mẫu."
"Diệu Nhi thật có lòng." Lục lão phu nhân thích thú cầm quyển kinh thư trên tay, liên tục khen cháu trai hiếu thuận.
Thời Họa nghe những lời này, trong lòng càng trở nên lạnh lẽo. Nàng chỉ là một nha hoàn mua ngoài đường, cho dù lão phu nhân có lương thiện thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không làm chủ cho nàng.
Nàng nên làm gì đây?
Nàng thất thần ngồi xổm xuống thu dọn sàn bị bẩn, nước mắt bất giác rơi, từng giọt từng giọt rơi xuống hộp mực, sàn nhà càng lau càng bẩn...
Hỉ Thước đi lên hỏi: "Vừa rồi lão phu nhân nghe thấy tiếng động, nên phái ta đến xem!"
"Vừa rồi muội lỡ tay làm đổ nghiên mực..." Thời Họa nức nở.
Hỉ Thước nghe thấy giọng nghẹn ngào, nàng vừa ngồi xuống lập tức thấy gương mặt Thời Hoạ tràn ngập nước mắt. Nàng xắn tay áo thu dọn giúp, miệng an ủi: "Không sao, lão phu nhân sẽ không trách tội muội đâu, đừng quá lo lắng."
Thời Họa gật đầu cố nín, thu dọn xong nàng lại tiếp tục chép kinh tiếp.
Buổi chiều khi ăn cơm, Đào Chi thấy nàng ủ rũ thì hỏi, nàng chỉ lắc đầu nói thân thể không khoẻ, muốn về nghỉ sớm.
Thời Họa trằn trọc trên giường không ngủ được. Phải làm sao bây giờ? Ai có thể nói nàng biết bây giờ phải làm sao không?
Có lẽ... Chết là cách duy nhất.
Nhưng nàng không muốn chết, nếu như muốn chết thì nàng đã nhảy xuống sông khi trên thuyền đến Dương Châu rồi, kết thúc tất cả mọi chuyện.
Nàng vẫn chưa tìm thấy mẫu thân, nàng không thể chết.
Không muốn chết, vậy thì nàng chỉ có thể chấp nhận số mệnh. Giữa hai con đường... hoặc là kỹ nữ sống không bằng chết... hoặc là làm thϊếp cho Lục Diệu Thần cũng chết không toàn thây.
Nàng nằm co ro trong chăn, cả người run lên, trên mu bàn tay hiện lên dấu răng. Đây không phải lúc để khóc, nhất định phải nghĩ được cách...
Đột nhiên trong đầu nàng hiện lên gương mặt... Lục Thời An...
Nếu như hắn đồng ý thu nhận nàng, chỉ cần hắn mở miệng trước Lục Diệu Thần thì chắc chắn Lục Diệu Thần sẽ không điên rồ đến độ tranh nha hoàn với huynh đệ.
Đúng, có lẽ đây là cách duy nhất.
Nhưng ngẫm lại, Thời Họa nhớ lúc trước Lục La từng nói muốn xin vào viện của hắn nhưng hắn không thích. Hơn nữa, bây giờ hắn lại không ở trong phủ.
Vậy chỉ có thể dựa vào Tam thiếu gia Lục Hân Văn, nghe Đào Chi nói Tam thiếu gia này xưa nay rất ít nói, giống như ông cụ non, tính cách trái ngược với huynh trưởng Lục Diệu Thần.
Thời Họa hạ quyết tâm muốn thử một lần, tìm cho mình một con đường sống.
Ngoài cửa gió lạnh thấu xương, thổi lay động cửa sổ vang lên tiếng kẽo kẹt. Thời Họa nghe âm thanh này cảm giác như có con dao cùn đâm sâu vào trong lòng của nàng, vô cùng khó chịu.
Thầm than mệnh của mình thật ti tiện.
Nàng khóc đến mụ mị, đến khi trời gần sáng nàng mới thϊếp đi. Lúc Đào Chi gọi nàng rời giường thì nàng lại dậy không nổi, ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên được.
Đào Chi đưa tay sờ trán nàng, đúng là nóng hầm, nàng vội gọi Vương ma ma rồi mời đại phu. Xem bệnh bắt mạch xong, Đào Chi tự mình sắc thuốc đút nàng uống.
Lúc Thời Hoạ tỉnh lại, nàng túm tay áo Đào Chi hỏi: "Lão phu nhân có nói gì không?"
Đào Chi trấn an nàng: "Không nói gì cả, chỉ bảo tỷ nghỉ ngơi cho khỏe, tỷ mau ngủ đi."
Nghe được những lời này, Thời Hoạ gạt bỏ u sầu ngoan ngoãn chìm vào giấc ngủ.
Thời Họa Thời An - Đường Khương
Chương 13: Di nương!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương