Thổi Mộng Về Tây Châu
Chương 4
10.
Vào phủ nửa tháng, rốt cuộc ta cũng gặp Thẩm Tĩnh Đàn.
Phu nhân mà Tiêu Vân Khởi mới cưới.
Nghe nói hai người quen biết trong yến tiệc thưởng hoa hải đường của Đức Vinh Trưởng công chúa.
Tiêu Vân Khởi vừa gặp đã thương Thẩm Tĩnh Đàn, sau buổi tiệc lập tức báo cha mẹ, đến Thẩm phủ cầu hôn.
Lần đầu tiên nghe thấy cái tên Thẩm Tĩnh Đàn này là ở đêm giao thừa năm ngoái.
Xuân Phong Lâu không có đêm giao thừa.
Ngày cả nhà đoàn viên chẳng khác gì là một sự mỉa mai đối với người trong lâu.
Đoàn viên với ai đây?
Với cha mẹ huynh trưởng đã bán mình vào lâu sao?
Có điều, đêm giao thừa cũng có cái lợi, bởi vì công tử vương tôn có chơi bời đàn đúm đến đâu cũng sẽ về nhà đón giao thừa.
Vì thế, đêm giao thừa trở thành ngày nghỉ ngơi hiếm hoi của Xuân Phong Lâu.
Các cô nương mỗi người nghỉ ngơi theo cách của mình, có người đi dạo phố, có người vẽ tranh, có người lại say khướt một trận.
Còn ta, thường là ngủ cho qua ngày.
Ký ức về phong tục nghi lễ đêm giao thừa trong đầu ta rất mơ hồ. Ngôn Tình Nữ Phụ
Cho nên khi Hạ Tây Châu vẫy tay với ta, muốn ta giúp chặn câu đối bị gió thổ bay lại, ta có hơi trố mắt.
Hồ nhão được bôi lên cửa gỗ, dán câu đối màu son lên, dính vào thật chặt.
“Có thi thư, có vườn ruộng, vừa đọc vừa cày
Không quan trông, không trách hận, chẳng màng thế sự.”
Ta nhìn mà sững sờ.
Nào có ai biết câu đối xuân như vậy. Không phải nên viết mấy lời may mắn như đưa cái cũ đi đón cái mới đến, người thêm thọ phúc chật nhà gì đó sao?
Hạ Tây Châu đút tay vào ống tay áo, hài lòng ngắm nghía:
“Phúc thọ trời định, nào có chuyện người xin mà có được.”
Dán câu đối xong, hồ nhão vẫn còn một nửa.
Chàng thuận tay múc một muỗng cho vào trong miệng.
Ta hốt hoảng, vội vàng cạy miệng chàng:
“Mau nhổ ra! Thứ này mà cũng dám ăn, ngươi muốn chết sao?”
Ngón tay vói vào trong miệng chàng, hai người đều ngây cả ra.
Chàng gian nan ho một tiếng, lỗ tai đỏ lên.
“Đây là bột mì pha nước mà, không có độc.”
Ta ồ một tiếng, xem như không có chuyện gì mà rút tay về, quay sang hướng khác.
“A Hoàng, đói bụng chưa? Lại đây lăn một vòng đi, ta thưởng cho ngươi một khúc xương.”
A Hoàng tung tăng chạy tới.
Lúc chạng vạng, tuyết bay khắp trời.
Hạ Tây Châu nấu một bàn đầy đồ ăn.
Ngoài phòng gió tuyết đan xen, nơi xa loáng thoáng truyền đến tiếng pháo trúc.
Là mấy nhà giàu có ở phía bắc thành tiễn cái cũ đi chào đón cái mới.
Hẻm Tế Liễu ở phía nam thành chìm trong yên lặng.
Người nghèo chi li tính toán từng đồng, làm gì có ai dám bỏ tiền mua pháo trúc.
Cùng quây quần, nghe tiếng vang, vậy là coi như bước qua một năm.
Lò lửa trong phòng cháy lớn, tiếng củi kêu vang lách tách.
A Hoàng nằm nhoài bên bếp ngủ gà ngủ gật, phát ra tiếng ngáy khò khè.
Ta và Hạ Tây Châu mỗi người một cái ghế tròn, cùng ngồi trước bàn cơm nho nhỏ.
Ngọn đèn dầu mờ ảo, mâm chén sơ sài, là pháo hoa chốn nhân gian xa lạ với ta bấy lâu nay.
Hạ Tây Châu nấu ăn rất ngon.
Xưa nay ta ăn không nhiều, vậy mà đã ăn đến no căng lúc nào không hay.
Chàng bất đắc dĩ lắc đầu, đứng dậy lấy cho ta quả sơn tra ăn cho tiêu cơm.
“Ngươi bao lớn rồi, sao còn như đứa trẻ vậy hả?”
… Đứa trẻ?
Ta xoa bụng một chút, nhịn không được mà cười nhạo.
Tên ngốc đúng là tên ngốc.
Lời này mà truyền ra ngoài, chỉ sợ sẽ khiến người ta cười rụng răng.
Có lẽ chàng chưa từng thấy dáng vẻ ta sát phạt, không khoan nhượng mà dẫm lên đầu người khác để làm hoa khôi bách hoa.
Người khác đều lén gọi ta là quỷ La Sát không có tâm can.
Ta đã sớm không còn là một đứa trẻ nữa rồi.
Vào thời khắc cha ta nhiễm thói cờ bạc kia, những ngày tháng làm trẻ con của ta cũng chết non từ đó.
Có cha mẹ cưng chiều mới gọi là trẻ con.
Không cha không mẹ thì là cô nhi.
Mở mắt ra là phải tranh giành với người ta.
Tranh với thế đạo, tranh với trời, tranh với vận mệnh.
Giành lấy con đường sống, giành lấy một hơi tàn.
Ta há miệng định phản bác.
Để thư sinh này nhìn thấy sự giỏi giang của ta.
Ai ngờ vừa mới mở miệng ra đã bị chàng nhét cho một quả sơn tra.
“Ngay cả thuốc cũng muốn được đút uống, đúng là khiến người ta nhọc lòng.”
Mùi vị chua ngọt lan trên đầu lưỡi, cũng nở rộ trong lòng.
Đầu ta trống rỗng, quên gần hết những lời lẽ cay đắng đã chuẩn bị sẵn sàng.
Khôi phục lại tinh thần, nhìn chằm chằm vào bóng dáng chàng bận rộn trong nhà bếp, ta buồn bực dậm chân.
Đáng giận! Lại bị chàng đánh lạc hướng.
Sau khi ăn xong không có gì tiêu khiển, đi ngủ thì sớm quá.
Hạ Tây Châu hâm một bầu rượu.
Hai người, một chó, quây quần bên bếp lò tí tách, yên lặng ngắm tuyết rơi.
Giữa đất trời yên tĩnh cứ như chỉ còn lại ba chúng ta.
Ta sờ bụng A Hoàng, lười biếng ngáp một cái.
Đột nhiên rầm một tiếng.
A Hoàng giật mình nhảy dựng lên sủa gâu gâu.
Gió âm thầm cuốn theo bông tuyết vào trong nhà.
Ta nhìn chằm chằm vào nửa cánh cửa sổ không chịu nổi gánh nặng mà đột nhiên rơi xuống, nhất thời cạn lời:
“Hạ Tây Châu, ta chưa từng thấy cửa sổ nhà ai đột nhiên bị gió thổi rơi xuống cả.”
Chàng đút tay vào trong tay áo, vẻ mặt điềm tĩnh:
“Nhìn thêm vài lần là quen thôi, chắc là lần trước ta sửa không chắc, đợi khi nào gió tuyết tạm ngừng ta sẽ sửa lại.”
“Thay cái mới đi, hẻm Tế Liễu này không có cửa sổ nhà nào tàn tạ như nhà ngươi đâu.”
“Đắt lắm, sửa lại vẫn còn dùng được.”
“A, ngươi là Tỳ Hưu đấy phỏng, chỉ có vào không có ra à? Ngày nào cũng ra quán không quản mưa gió, kiếm tiền là muốn giữ lại ấp gà sao?”
“Phải tiết kiệm chứ, tích cóp đủ một trăm lượng rồi mới có thể đến cửa cầu hôn.”
Ta nghe vậy ngẩn ra: “Cầu hôn? Ngươi… Thực sự có nương tử chưa cưới sao?”
Chàng không nhìn ta, mắt nhìn ra đám tuyết vừa rơi xuống hành lang, giọng nói như từ nơi xa truyền đến:
“Nàng họ Thẩm, tên Tĩnh Đàn.”
Ta ồ một tiếng, cụp mắt xuống.
Gió lùa qua ô cửa sổ vỡ, phát ra tiếng vi vu.
Ta đứng dậy khảy bếp lò.
Vừa rồi không nhận ra…
Chuỗi chín ngày lạnh nhất mùa đông này, đúng là lạnh đến lạ.
11.
Thẩm Tĩnh Đàn ngồi trên ghế chủ vị Thu Ngô Viện.
Khuôn mặt có ba phần giống ta kia trông nhợt nhạt chẳng có huyết sắc.
Ta từng thấy bóng dáng nàng ta trên phố, những đây vẫn là lần đầu tiên nhìn rõ dáng vẻ nàng ta.
Các vị cơ thiếp khẽ xì xào: “Ây da, sao ả kỹ nữ này lại trông giống phu nhân vậy?”
“Sao ta nhìn kiểu gì… Thấy phu nhân có hơi giống nàng?”
“Bộp…”
Ngón tay xanh trắng của Thẩm Tĩnh Đàn dùng sức nắm lấy tay vịn của ghế.
Sắc mặt thay đổi mấy lần, rít qua kẽ răng một câu:
“Một ả kỹ nữ lấy sắc thờ người mà cũng xứng so với ta?”
Ta sờ khuôn mặt mình, đôi mắt quyến rũ long lanh, khoé môi cong lên nụ cười trào phúng:
“Hầu được phút nào hay phút ấy, dẫu sao vẫn là dựa vào khuôn mặt của ta, bản lĩnh tự thân ta có.”
“Không như một vài người, tự xưng là quý nữ danh môn mà phải dựa vào một ả kỹ nữ để vào được Định Viễn Hầu phủ.”
Lời này chọc trúng tâm sự của Thẩm Tĩnh Đàn, nàng ta bất giác đề cao âm điệu:
“Con tiện tì này, đúng là xấc xược! Có ai không biết ngươi bước ra từ thanh lâu, bán da thịt kiếm sống qua ngày?”
“Trước mắt chỉ là được chiều sinh kiêu mà thôi, để ta xem ngươi kiêu ngạo được mấy ngày!”
Ta thờ ơ búng nhẹ móng tay sơn màu đỏ:
“Được chiều sinh kiêu, cũng phải được chiều mới kiêu được. Vừa mới tân hôn mà một tháng trời Nhị công tử không bước chân vào Thu Ngô Viện, e là trong lòng phu nhân cũng không dễ chịu phải không?”
“Nói cho cùng, phu nhân và ta có khác gì nhau đâu? Đều là dùng da thịt hầu hạ Nhị công tử mà thôi.”
“Chẳng qua phu nhân tốt số, sinh ở Thẩm gia, giá bán cao hơn ta một chút, ai cao quý hơn ai chứ?”
Thẩm Tĩnh Đàn giận run cả người: “Ngươi… Ngươi dám so ta với kỹ nữ?”
Ta tặc lưỡi.
Hai chữ kỹ nữ chỉ vừa rơi xuống đầu thôi nàng ta đã chịu không nổi.
Tính cách này mà rơi vào tay Tang ma ma, chỉ sợ không sống nổi hai ngày.
“Người đâu, mau, xé nát miệng nàng cho ta!”
Nha hoàn vú nuôi bên cạnh Thẩm Tĩnh Đàn đồng thời xông đến.
Ta chẳng hề thay đổi sắc mặt, lắc cổ tay, giơ tay giáng cho người xông đến trước một bạt tai.
Cái tát này, biết đánh và không
biết đánh có khác biệt rất lớn.
Cũng may bị đánh nhiều, nên cũng dần dần hiểu ra cách thức.
Đánh người bằng ngón tay và bàn tay, nghe thì có vẻ đáng sợ, nhưng lại chỉ có tiếng vang mà thôi.
Nếu muốn khiến người ta đau điếng thì phải học cách dùng lực cổ tay.
Ta tung ra cái tát, móc thêm cả năm ngón tay.
Vú nuôi lập tức ôm mặt la đau đớn.
Máu đỏ tươi ồ ạt chảy qua khe hở ngón tay bà ta.
Trong lúc nhất thời, mọi người cứng đờ, trên mặt hiện ra vài phần sợ hãi.
Trong phòng lặng ngắt như tờ, chỉ vang vọng tiếng kêu đau đớn xé ruột xé gan của vú nuôi.
Ta ghê tởm mà búng búng móng tay nhọn.
Mảng da thịt dính máu bay lên không trung, rơi xuống váy lụa màu xanh ngọc của Thẩm Tĩnh Đàn.
Nàng ta giật mình nhìn chằm chằm vào máu thịt trên váy, sắc mặt trắng bệch.
Lông mày ta cong lên, dịu dàng cười với nàng ta:
“Vật về với chủ, không cần khách sáo.”
12.
Sau khi ta đi, Thẩm Tĩnh Đàn đập phá một nửa Thu Ngô Viện.
Bất chấp gió lạnh chiều tối, tự mình canh trước cửa Hầu phủ, chờ Tiêu Vân Khởi về nhà.
Nghe nói nàng ta khóc lóc sướt mướt trước mặt Tiêu Vân Khởi, ta trông mà thương hại.
Ta cười như không cười ngước mắt lên, ném hạt dựa vàng trong tay cho người gác cổng:
“Ồ? Nhị công tử phản ứng thế nào?”
Người gác cổng lanh lẹ vén góc áo lên hứng, nở nụ cười lấy lòng:
“Nhị công tử mắng nàng ta một trận, bảo nàng ta an phận một chút, bớt trêu chọc cô nương đi.”
“Ha, ta đứng bên cạnh nhìn rõ mồn một, phu nhân giận đến xanh mặt.”
Ta cười cười.
Có lẽ là Thẩm Tĩnh Đàn cảm thấy không phục, rõ ràng người ra tay là ta, vậy mà người bị mắng lại là nàng ta.
Nhưng để mà nói về công bằng trong tình yêu thì chính bản thân nó đã là một chuyện ngu xuẩn rồi.
Ai bảo lòng người vốn sâu xa chứ.
Ta phất tay bảo hắn ta lui ra.
Người gác cổng cúi đầu khom lưng: “Cô nương yên tâm, việc ở cửa, đôi mắt của Tào lão tam ta sẽ giúp cô nương quan sát. Sau này có động tĩnh gì ta sẽ nói với cô nương trước.”
Hắn ta lui ra ngoài với bóng lưng vui sướng.
Trong Hầu phủ vẫn còn rất nhiều người âm thầm báo tin tức cho ta giống như Tào lão tam.
Ngay cả lão Khương đổ phân ta cũng sai người lấy danh tiền mừng mà tặng hai hạt dưa vàng(*).
Thẩm Tĩnh Đàn tự xưng là nhà cao cửa rộng, kiêu ngạo khinh thường những loại người thấp kém này.
Tào lão tam chủ động đi nịnh bợ, nàng ta che mũi lùi xa, cùng bọn nha hoàn cười cợt hắn ta toàn mùi nghèo kiết hủ lậu.
Ngoài mặt Tào lão tam vâng vâng dạ dạ, nhưng sau lưng lại ghi hận.
Thà là đắc tội quân tử chứ chớ đắc tội với tiểu nhân.
Cả toà Định Viễn Hầu phủ này, tổng cộng có sáu vị chủ tử chân chính.
Tầng lớp hạ đẳng mà nàng ta coi thường lại sinh trưởng ngang tàng giống như cỏ dại, lần đến phủ đệ các nơi.
Ở Định Viễn Hầu phủ này, chỉ sợ tin tức của các chủ tử cũng không nhanh bằng bọn họ.
Rải mấy hạt dưa vàng ra ngoài, nói không chừng nơi đó ngày sau sẽ mọc lên thứ gì đó khiến người ta kinh ngạc.
Ban đêm, Tiêu Vân Khởi ngồi ở mép giường, nhìn về phía ta với ánh mắt thâm thuý:
“Tương Tư, ta đã bảo với Thẩm Tĩnh Đàn, việc hôm nay coi như kết thúc, ngày sau nàng ta sẽ không tìm nàng gây phiền phức nữa.”
“Nàng cũng an phận một chút, đừng cố ý đi khiêu khích nàng ta, dù sao nàng ta cũng là phu nhân trên danh nghĩa của ta.”
“Tránh cho đến lúc to chuyện, người ngoài lại chê cười hậu viện Tiêu Vân Khởi ta không yên.”
Nói đến câu sau, trong giọng điệu của hắn ẩn chút ý cảnh cáo.
Ta dựa vào lồng ngực hắn, bĩu môi.
Muốn một điều nhịn chín điều lành? Không thể nào.
Sự tình do nàng ta khơi mào, nhưng bao giờ kết thúc lại do ta định đoạt.
Thấy ta không đáp, Tiêu Vân Khởi nắm cằm ta lên, đôi mắt nguy hiểm nheo lại:
“Tương Tư, lời ta nói nàng có nghe rõ không?”
Nhớ đến trận roi kia, lòng ta run rẩy.
Ta ở Hầu phủ nhìn thì như vẻ vang, nhưng thật ra mọi vẻ vang của ta đều đến từ sự chiều chuộng của Tiêu Vân Khởi.
Có điều, hắn chiều chuộng ta có điều kiện.
Nếu trong phạm vi kiêu căng mà hắn cho phép, là sự ngang ngược không làm ảnh hưởng đến toàn cục.
Một khi vượt quá phạm vi mà hắn cho phép, gây ra phiền phức cho hắn, thì chính là ngông cuồng lỗ mãng, không biết tiến lùi.
Người nam nhân này, ngoài mặt thì hết sức cưng chiều ta, nhưng chung quy trong lòng vẫn xem ta như một món đồ chơi.
Ta duỗi tay ra sau cổ hắn, môi đỏ cong lên, nét mặt nửa vui nửa hờn, đúng là dáng vẻ mà hắn thích nhất.
“Được rồi, sau này ta không trêu nàng ta là được.”
Vào phủ nửa tháng, rốt cuộc ta cũng gặp Thẩm Tĩnh Đàn.
Phu nhân mà Tiêu Vân Khởi mới cưới.
Nghe nói hai người quen biết trong yến tiệc thưởng hoa hải đường của Đức Vinh Trưởng công chúa.
Tiêu Vân Khởi vừa gặp đã thương Thẩm Tĩnh Đàn, sau buổi tiệc lập tức báo cha mẹ, đến Thẩm phủ cầu hôn.
Lần đầu tiên nghe thấy cái tên Thẩm Tĩnh Đàn này là ở đêm giao thừa năm ngoái.
Xuân Phong Lâu không có đêm giao thừa.
Ngày cả nhà đoàn viên chẳng khác gì là một sự mỉa mai đối với người trong lâu.
Đoàn viên với ai đây?
Với cha mẹ huynh trưởng đã bán mình vào lâu sao?
Có điều, đêm giao thừa cũng có cái lợi, bởi vì công tử vương tôn có chơi bời đàn đúm đến đâu cũng sẽ về nhà đón giao thừa.
Vì thế, đêm giao thừa trở thành ngày nghỉ ngơi hiếm hoi của Xuân Phong Lâu.
Các cô nương mỗi người nghỉ ngơi theo cách của mình, có người đi dạo phố, có người vẽ tranh, có người lại say khướt một trận.
Còn ta, thường là ngủ cho qua ngày.
Ký ức về phong tục nghi lễ đêm giao thừa trong đầu ta rất mơ hồ. Ngôn Tình Nữ Phụ
Cho nên khi Hạ Tây Châu vẫy tay với ta, muốn ta giúp chặn câu đối bị gió thổ bay lại, ta có hơi trố mắt.
Hồ nhão được bôi lên cửa gỗ, dán câu đối màu son lên, dính vào thật chặt.
“Có thi thư, có vườn ruộng, vừa đọc vừa cày
Không quan trông, không trách hận, chẳng màng thế sự.”
Ta nhìn mà sững sờ.
Nào có ai biết câu đối xuân như vậy. Không phải nên viết mấy lời may mắn như đưa cái cũ đi đón cái mới đến, người thêm thọ phúc chật nhà gì đó sao?
Hạ Tây Châu đút tay vào ống tay áo, hài lòng ngắm nghía:
“Phúc thọ trời định, nào có chuyện người xin mà có được.”
Dán câu đối xong, hồ nhão vẫn còn một nửa.
Chàng thuận tay múc một muỗng cho vào trong miệng.
Ta hốt hoảng, vội vàng cạy miệng chàng:
“Mau nhổ ra! Thứ này mà cũng dám ăn, ngươi muốn chết sao?”
Ngón tay vói vào trong miệng chàng, hai người đều ngây cả ra.
Chàng gian nan ho một tiếng, lỗ tai đỏ lên.
“Đây là bột mì pha nước mà, không có độc.”
Ta ồ một tiếng, xem như không có chuyện gì mà rút tay về, quay sang hướng khác.
“A Hoàng, đói bụng chưa? Lại đây lăn một vòng đi, ta thưởng cho ngươi một khúc xương.”
A Hoàng tung tăng chạy tới.
Lúc chạng vạng, tuyết bay khắp trời.
Hạ Tây Châu nấu một bàn đầy đồ ăn.
Ngoài phòng gió tuyết đan xen, nơi xa loáng thoáng truyền đến tiếng pháo trúc.
Là mấy nhà giàu có ở phía bắc thành tiễn cái cũ đi chào đón cái mới.
Hẻm Tế Liễu ở phía nam thành chìm trong yên lặng.
Người nghèo chi li tính toán từng đồng, làm gì có ai dám bỏ tiền mua pháo trúc.
Cùng quây quần, nghe tiếng vang, vậy là coi như bước qua một năm.
Lò lửa trong phòng cháy lớn, tiếng củi kêu vang lách tách.
A Hoàng nằm nhoài bên bếp ngủ gà ngủ gật, phát ra tiếng ngáy khò khè.
Ta và Hạ Tây Châu mỗi người một cái ghế tròn, cùng ngồi trước bàn cơm nho nhỏ.
Ngọn đèn dầu mờ ảo, mâm chén sơ sài, là pháo hoa chốn nhân gian xa lạ với ta bấy lâu nay.
Hạ Tây Châu nấu ăn rất ngon.
Xưa nay ta ăn không nhiều, vậy mà đã ăn đến no căng lúc nào không hay.
Chàng bất đắc dĩ lắc đầu, đứng dậy lấy cho ta quả sơn tra ăn cho tiêu cơm.
“Ngươi bao lớn rồi, sao còn như đứa trẻ vậy hả?”
… Đứa trẻ?
Ta xoa bụng một chút, nhịn không được mà cười nhạo.
Tên ngốc đúng là tên ngốc.
Lời này mà truyền ra ngoài, chỉ sợ sẽ khiến người ta cười rụng răng.
Có lẽ chàng chưa từng thấy dáng vẻ ta sát phạt, không khoan nhượng mà dẫm lên đầu người khác để làm hoa khôi bách hoa.
Người khác đều lén gọi ta là quỷ La Sát không có tâm can.
Ta đã sớm không còn là một đứa trẻ nữa rồi.
Vào thời khắc cha ta nhiễm thói cờ bạc kia, những ngày tháng làm trẻ con của ta cũng chết non từ đó.
Có cha mẹ cưng chiều mới gọi là trẻ con.
Không cha không mẹ thì là cô nhi.
Mở mắt ra là phải tranh giành với người ta.
Tranh với thế đạo, tranh với trời, tranh với vận mệnh.
Giành lấy con đường sống, giành lấy một hơi tàn.
Ta há miệng định phản bác.
Để thư sinh này nhìn thấy sự giỏi giang của ta.
Ai ngờ vừa mới mở miệng ra đã bị chàng nhét cho một quả sơn tra.
“Ngay cả thuốc cũng muốn được đút uống, đúng là khiến người ta nhọc lòng.”
Mùi vị chua ngọt lan trên đầu lưỡi, cũng nở rộ trong lòng.
Đầu ta trống rỗng, quên gần hết những lời lẽ cay đắng đã chuẩn bị sẵn sàng.
Khôi phục lại tinh thần, nhìn chằm chằm vào bóng dáng chàng bận rộn trong nhà bếp, ta buồn bực dậm chân.
Đáng giận! Lại bị chàng đánh lạc hướng.
Sau khi ăn xong không có gì tiêu khiển, đi ngủ thì sớm quá.
Hạ Tây Châu hâm một bầu rượu.
Hai người, một chó, quây quần bên bếp lò tí tách, yên lặng ngắm tuyết rơi.
Giữa đất trời yên tĩnh cứ như chỉ còn lại ba chúng ta.
Ta sờ bụng A Hoàng, lười biếng ngáp một cái.
Đột nhiên rầm một tiếng.
A Hoàng giật mình nhảy dựng lên sủa gâu gâu.
Gió âm thầm cuốn theo bông tuyết vào trong nhà.
Ta nhìn chằm chằm vào nửa cánh cửa sổ không chịu nổi gánh nặng mà đột nhiên rơi xuống, nhất thời cạn lời:
“Hạ Tây Châu, ta chưa từng thấy cửa sổ nhà ai đột nhiên bị gió thổi rơi xuống cả.”
Chàng đút tay vào trong tay áo, vẻ mặt điềm tĩnh:
“Nhìn thêm vài lần là quen thôi, chắc là lần trước ta sửa không chắc, đợi khi nào gió tuyết tạm ngừng ta sẽ sửa lại.”
“Thay cái mới đi, hẻm Tế Liễu này không có cửa sổ nhà nào tàn tạ như nhà ngươi đâu.”
“Đắt lắm, sửa lại vẫn còn dùng được.”
“A, ngươi là Tỳ Hưu đấy phỏng, chỉ có vào không có ra à? Ngày nào cũng ra quán không quản mưa gió, kiếm tiền là muốn giữ lại ấp gà sao?”
“Phải tiết kiệm chứ, tích cóp đủ một trăm lượng rồi mới có thể đến cửa cầu hôn.”
Ta nghe vậy ngẩn ra: “Cầu hôn? Ngươi… Thực sự có nương tử chưa cưới sao?”
Chàng không nhìn ta, mắt nhìn ra đám tuyết vừa rơi xuống hành lang, giọng nói như từ nơi xa truyền đến:
“Nàng họ Thẩm, tên Tĩnh Đàn.”
Ta ồ một tiếng, cụp mắt xuống.
Gió lùa qua ô cửa sổ vỡ, phát ra tiếng vi vu.
Ta đứng dậy khảy bếp lò.
Vừa rồi không nhận ra…
Chuỗi chín ngày lạnh nhất mùa đông này, đúng là lạnh đến lạ.
11.
Thẩm Tĩnh Đàn ngồi trên ghế chủ vị Thu Ngô Viện.
Khuôn mặt có ba phần giống ta kia trông nhợt nhạt chẳng có huyết sắc.
Ta từng thấy bóng dáng nàng ta trên phố, những đây vẫn là lần đầu tiên nhìn rõ dáng vẻ nàng ta.
Các vị cơ thiếp khẽ xì xào: “Ây da, sao ả kỹ nữ này lại trông giống phu nhân vậy?”
“Sao ta nhìn kiểu gì… Thấy phu nhân có hơi giống nàng?”
“Bộp…”
Ngón tay xanh trắng của Thẩm Tĩnh Đàn dùng sức nắm lấy tay vịn của ghế.
Sắc mặt thay đổi mấy lần, rít qua kẽ răng một câu:
“Một ả kỹ nữ lấy sắc thờ người mà cũng xứng so với ta?”
Ta sờ khuôn mặt mình, đôi mắt quyến rũ long lanh, khoé môi cong lên nụ cười trào phúng:
“Hầu được phút nào hay phút ấy, dẫu sao vẫn là dựa vào khuôn mặt của ta, bản lĩnh tự thân ta có.”
“Không như một vài người, tự xưng là quý nữ danh môn mà phải dựa vào một ả kỹ nữ để vào được Định Viễn Hầu phủ.”
Lời này chọc trúng tâm sự của Thẩm Tĩnh Đàn, nàng ta bất giác đề cao âm điệu:
“Con tiện tì này, đúng là xấc xược! Có ai không biết ngươi bước ra từ thanh lâu, bán da thịt kiếm sống qua ngày?”
“Trước mắt chỉ là được chiều sinh kiêu mà thôi, để ta xem ngươi kiêu ngạo được mấy ngày!”
Ta thờ ơ búng nhẹ móng tay sơn màu đỏ:
“Được chiều sinh kiêu, cũng phải được chiều mới kiêu được. Vừa mới tân hôn mà một tháng trời Nhị công tử không bước chân vào Thu Ngô Viện, e là trong lòng phu nhân cũng không dễ chịu phải không?”
“Nói cho cùng, phu nhân và ta có khác gì nhau đâu? Đều là dùng da thịt hầu hạ Nhị công tử mà thôi.”
“Chẳng qua phu nhân tốt số, sinh ở Thẩm gia, giá bán cao hơn ta một chút, ai cao quý hơn ai chứ?”
Thẩm Tĩnh Đàn giận run cả người: “Ngươi… Ngươi dám so ta với kỹ nữ?”
Ta tặc lưỡi.
Hai chữ kỹ nữ chỉ vừa rơi xuống đầu thôi nàng ta đã chịu không nổi.
Tính cách này mà rơi vào tay Tang ma ma, chỉ sợ không sống nổi hai ngày.
“Người đâu, mau, xé nát miệng nàng cho ta!”
Nha hoàn vú nuôi bên cạnh Thẩm Tĩnh Đàn đồng thời xông đến.
Ta chẳng hề thay đổi sắc mặt, lắc cổ tay, giơ tay giáng cho người xông đến trước một bạt tai.
Cái tát này, biết đánh và không
biết đánh có khác biệt rất lớn.
Cũng may bị đánh nhiều, nên cũng dần dần hiểu ra cách thức.
Đánh người bằng ngón tay và bàn tay, nghe thì có vẻ đáng sợ, nhưng lại chỉ có tiếng vang mà thôi.
Nếu muốn khiến người ta đau điếng thì phải học cách dùng lực cổ tay.
Ta tung ra cái tát, móc thêm cả năm ngón tay.
Vú nuôi lập tức ôm mặt la đau đớn.
Máu đỏ tươi ồ ạt chảy qua khe hở ngón tay bà ta.
Trong lúc nhất thời, mọi người cứng đờ, trên mặt hiện ra vài phần sợ hãi.
Trong phòng lặng ngắt như tờ, chỉ vang vọng tiếng kêu đau đớn xé ruột xé gan của vú nuôi.
Ta ghê tởm mà búng búng móng tay nhọn.
Mảng da thịt dính máu bay lên không trung, rơi xuống váy lụa màu xanh ngọc của Thẩm Tĩnh Đàn.
Nàng ta giật mình nhìn chằm chằm vào máu thịt trên váy, sắc mặt trắng bệch.
Lông mày ta cong lên, dịu dàng cười với nàng ta:
“Vật về với chủ, không cần khách sáo.”
12.
Sau khi ta đi, Thẩm Tĩnh Đàn đập phá một nửa Thu Ngô Viện.
Bất chấp gió lạnh chiều tối, tự mình canh trước cửa Hầu phủ, chờ Tiêu Vân Khởi về nhà.
Nghe nói nàng ta khóc lóc sướt mướt trước mặt Tiêu Vân Khởi, ta trông mà thương hại.
Ta cười như không cười ngước mắt lên, ném hạt dựa vàng trong tay cho người gác cổng:
“Ồ? Nhị công tử phản ứng thế nào?”
Người gác cổng lanh lẹ vén góc áo lên hứng, nở nụ cười lấy lòng:
“Nhị công tử mắng nàng ta một trận, bảo nàng ta an phận một chút, bớt trêu chọc cô nương đi.”
“Ha, ta đứng bên cạnh nhìn rõ mồn một, phu nhân giận đến xanh mặt.”
Ta cười cười.
Có lẽ là Thẩm Tĩnh Đàn cảm thấy không phục, rõ ràng người ra tay là ta, vậy mà người bị mắng lại là nàng ta.
Nhưng để mà nói về công bằng trong tình yêu thì chính bản thân nó đã là một chuyện ngu xuẩn rồi.
Ai bảo lòng người vốn sâu xa chứ.
Ta phất tay bảo hắn ta lui ra.
Người gác cổng cúi đầu khom lưng: “Cô nương yên tâm, việc ở cửa, đôi mắt của Tào lão tam ta sẽ giúp cô nương quan sát. Sau này có động tĩnh gì ta sẽ nói với cô nương trước.”
Hắn ta lui ra ngoài với bóng lưng vui sướng.
Trong Hầu phủ vẫn còn rất nhiều người âm thầm báo tin tức cho ta giống như Tào lão tam.
Ngay cả lão Khương đổ phân ta cũng sai người lấy danh tiền mừng mà tặng hai hạt dưa vàng(*).
Thẩm Tĩnh Đàn tự xưng là nhà cao cửa rộng, kiêu ngạo khinh thường những loại người thấp kém này.
Tào lão tam chủ động đi nịnh bợ, nàng ta che mũi lùi xa, cùng bọn nha hoàn cười cợt hắn ta toàn mùi nghèo kiết hủ lậu.
Ngoài mặt Tào lão tam vâng vâng dạ dạ, nhưng sau lưng lại ghi hận.
Thà là đắc tội quân tử chứ chớ đắc tội với tiểu nhân.
Cả toà Định Viễn Hầu phủ này, tổng cộng có sáu vị chủ tử chân chính.
Tầng lớp hạ đẳng mà nàng ta coi thường lại sinh trưởng ngang tàng giống như cỏ dại, lần đến phủ đệ các nơi.
Ở Định Viễn Hầu phủ này, chỉ sợ tin tức của các chủ tử cũng không nhanh bằng bọn họ.
Rải mấy hạt dưa vàng ra ngoài, nói không chừng nơi đó ngày sau sẽ mọc lên thứ gì đó khiến người ta kinh ngạc.
Ban đêm, Tiêu Vân Khởi ngồi ở mép giường, nhìn về phía ta với ánh mắt thâm thuý:
“Tương Tư, ta đã bảo với Thẩm Tĩnh Đàn, việc hôm nay coi như kết thúc, ngày sau nàng ta sẽ không tìm nàng gây phiền phức nữa.”
“Nàng cũng an phận một chút, đừng cố ý đi khiêu khích nàng ta, dù sao nàng ta cũng là phu nhân trên danh nghĩa của ta.”
“Tránh cho đến lúc to chuyện, người ngoài lại chê cười hậu viện Tiêu Vân Khởi ta không yên.”
Nói đến câu sau, trong giọng điệu của hắn ẩn chút ý cảnh cáo.
Ta dựa vào lồng ngực hắn, bĩu môi.
Muốn một điều nhịn chín điều lành? Không thể nào.
Sự tình do nàng ta khơi mào, nhưng bao giờ kết thúc lại do ta định đoạt.
Thấy ta không đáp, Tiêu Vân Khởi nắm cằm ta lên, đôi mắt nguy hiểm nheo lại:
“Tương Tư, lời ta nói nàng có nghe rõ không?”
Nhớ đến trận roi kia, lòng ta run rẩy.
Ta ở Hầu phủ nhìn thì như vẻ vang, nhưng thật ra mọi vẻ vang của ta đều đến từ sự chiều chuộng của Tiêu Vân Khởi.
Có điều, hắn chiều chuộng ta có điều kiện.
Nếu trong phạm vi kiêu căng mà hắn cho phép, là sự ngang ngược không làm ảnh hưởng đến toàn cục.
Một khi vượt quá phạm vi mà hắn cho phép, gây ra phiền phức cho hắn, thì chính là ngông cuồng lỗ mãng, không biết tiến lùi.
Người nam nhân này, ngoài mặt thì hết sức cưng chiều ta, nhưng chung quy trong lòng vẫn xem ta như một món đồ chơi.
Ta duỗi tay ra sau cổ hắn, môi đỏ cong lên, nét mặt nửa vui nửa hờn, đúng là dáng vẻ mà hắn thích nhất.
“Được rồi, sau này ta không trêu nàng ta là được.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương