Ánh mắt của Chu Trì Tự nhìn Tống Bách Dương đăm đăm. Điều này cho thấy cậu đang chăm chú lắng nghe.
Ánh nắng vàng óng bị cành lá cao vút cắt thành từng mảnh, lướt qua đôi má Chu Trì Tự, chiếu vào đôi mắt trong veo của cậu. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi mà ánh sáng giao thoa bóng tối, với sự tương phản giữa động và tĩnh, trong đầu Tống Bách Dương hiện lên mấy từ…
Bình tĩnh, điềm đạm, lí trí, tự chủ.
Hắn chợt cảm thấy lời đồn đại rằng Chu Trì Tự lạnh lùng xa cách rõ là hiểu lầm. Lạnh lùng và lí trí vốn không giống nhau. Nếu nhận xét một người ít nói, giữ khoảng cách với người khác là thờ ơ, lạnh nhạt thì võ đoán vô cùng!
Nói thế chứ mình cũng mới biết Chu Trì Tự qua vài lần tiếp xúc. Có khi mình cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng, là kẻ mù mờ chỉ thấy được bề nổi của tảng băng.
Thế nhưng lúc này Tống Bách Dương chỉ muốn bênh vực cho tính cách của Chu Trì Tự thôi, không cần bất kì một cái cớ nào.
Một giây trước khi mở miệng, không hiểu sao Tống Bách Dương lại đổi ý. Hắn quay đầu nhìn xung quanh, sau đó ngoắc bốn ngón tay về phía Chu Trì Tự: “Lại đây.”
Hắn mỉm cười nháy mắt với đối phươg: “Tôi là lớp trưởng, vậy mà lại đầu têu nói xấu giáo viên chủ nhiệm; nếu bị bắt là tàn canh, nên tôi nói nhỏ thôi, cậu lại gần đây để nghe cho rõ.”
Thế là Chu Trì Tự nghe lời ghé sát lại gần hắn.
Hai cái đầu chạm nhau, Tống Bách Dương hạ giọng: “Cậu chuyển lớp cũng được một tháng, thông minh như vậy chắc đã nhận ra Tôn Huệ Vân có đứa học trò cưng nhỉ?”
Chu Trì Tự do dự một lát rồi hỏi: “Là… Phương Văn Trạch, đúng không?”
Tống Bách Dương không hề ngạc nhiên khi đối phương trả lời đúng, mà bất đắc dĩ cười: “Ai có mắt cũng nhìn ra được.”
“Nó đó.” Nụ cười của Tống Bách Dương lập tức biến mất. Hắn khẽ thở dài.
Hắn vừa nói, vừa liếc về phía lớp 204. Thấy một hàng dài ngoằn ngoèo bên trong, hắn thầm nghĩ thời gian các bạn khám sức khoẻ cũng vừa vặn để hắn kể hết chuyện. Đôi môi hắn mấp máy, hơi do dự, rồi bắt đầu kể lại tin đồn về giáo viên chủ nhiệm.
“Người ta nói Tôn Huệ Vân từng có một đứa con, nhưng nó mất vì tai nạn cách đây vài năm. Nếu còn sống, nó sẽ trạc tuổi Phương Văn Trạch.”
“Thế nên hồi lớp mười, cả lớp đồn cô không có con nên mới dành hết tình cảm cho học trò cưng, nuôi Phương Văn Trạch như con ruột của mình vậy.”
Chu Trì Tự ngơ ngác. Cậu khẽ nhíu mày, nhưng không nói gì.
Tống Bách Dương nói tiếp: “Nghe nói Phương Văn Trạch rất giống đứa con đã mất của cô. Hơn nữa, cả hai thằng nhóc đều thông minh, học giỏi, giới tính đi kèm đều là omega.”
Lúc này, Tống Bách Dương nhìn xuống ánh mắt Chu Trì Tự, cười mấy tiếng: “Nghe bí ẩn không? Kiểu tình tiết chỉ xuất hiện trong phim truyền hình hay tiểu thuyết ấy?”
Chu Trì Tự hơi nghiêng đầu nhìn Tống Bách Dương: “Hiện thực có khi còn ảo hơn cả hư cấu nữa đấy.”
“Đúng rồi, tư tưởng lớn gặp nhau.” Tống Bách Dương nghiêm túc nói: “Trên đời có đầy chuyện không tưởng.”
“Vậy đó, biết đầu tin đồn này là thật.” Ánh mắt Tống Bách Dương trở nên sâu thẳm, bắt đầu nhớ lại: “Tôi luôn cảm thấy tất cả manh mối đều chỉ về một người. Nếu Tôn Huệ Vân thực sự có con, cô không thể tách nó ra khỏi trường A, chưa kể đây còn là nơi cô làm việc.”
“Tuy nhiên, cả năm lớp mười, Tôn Huệ Vân chưa bao giờ nhắc đến con mình trước mặt lớp. Cậu cũng biết mấy giáo viên thường khen con cái với học sinh rồi đó, nhưng tôi chưa từng thấy con cô đến trường A. Cuộc đời cô hoàn toàn không có dấu vết của con cái.”
Tống Bách Dương khẽ nhắc lại: “Biết đâu tin đồn này có thật.”
Chu Trì Tự nghiêm túc đáp lời: “Tôi nghĩ cho dù cô mất con thì cũng không thể miễn cưỡng xem con người ta là con mình. Ừ thì người trẻ qua đời đáng thương, nhưng đây không phải cái cớ để cô thiên vị, mà cô còn là giáo viên nữa chứ?”
Cậu thầm khẳng định: “Cuộc sống vẫn phải hướng về phía trước.”
“Cậu nói đúng.” Tống Bách Dương ngẩng đầu, ánh mắt bắt đầu nhìn về phía phong cảnh bên ngoài cửa sổ bị kính làm mờ đi: “Nhưng còn một tin đồn khác về Tôn Huệ Vân.”
“Cậu biết đấy, trường A là trường tư, đãi ngộ của trường tư đương nhiên tốt rồi, nhưng mà…”
Tống Bách Dương không biết hắn đã ‘nhưng’ bao nhiêu lần, nhưng hắn vẫn phải ‘nhưng’ thêm lần nữa để nhấn mạnh câu tiếp theo.
“Nhưng mà nghe nói khi Tôn Huệ Vân kí hợp đồng lao động, trong đó ghi rõ cô không được mang thai trong thời gian công tác. Nói cách khác, nhà trường không cho cô hưởng chế độ thai sản. Nếu cô mang thai rồi chọn ở nhà sinh con đẻ cái, tức là cô chọn nghỉ việc…”
Đồng tử của Chu Trì Tự hơi co lại: “Tất cả giáo viên nữ đều phải chịu hợp đồng này sao?”
“Tôi không biết. Tất cả đều là tin đồn, hợp đồng cũng là tin đồn. Tôi cũng không hiểu mấy chuyện… này.”
“Tôn Huệ Vân có cá tính mạnh, Ai học qua lớp này một năm đều dễ dàng nhận thấy cô đã nỗ lực rất nhiều để được chuyển từ lớp thường sang lớp chọn. Tôi đoán cô không muốn từ bỏ công việc, với cả nghe nói con cô bất ngờ qua đời ngay sau khi cô kí hợp đồng.”
Tống Bách Dương nhìn thấy những vết nứt trên thân cây to bên cạnh giảng đường. Đó là những dấu vết của thời gian.
“Nhiều khi cô chỉ muốn có một đứa con nên mới chấp nhận bản hợp đồng phân biệt giới tính này, ai ngờ tai ương lại ập đến.”
“Có người nói sau thời gian nghỉ phép để lo đám tang con, cô lập tức quay lại bục giảng. Cô cứ một mình đi dạy vậy đó, mấy năm liền không đổi nghề, không mang thai.”
Chu Trì Tự không biết phải nói gì, chỉ im lặng nhìn đối phương.
“Mấy tin đồn rải rác nữa kìa, chẳng hạn như mẹ chồng cô mang tư tưởng truyền thống nên khó chịu vì cô là alpha, có lẽ do bà ấy nghĩ gen alpha vượt trội hơn. Quan hệ mẹ chồng nàng dâu vốn đã căng thẳng, vì tai nạn của thằng nhóc ấy nên bị đẩy lên đến tột cùng.”
“Mẹ chồng cô muốn có thêm đứa cháu trai, càng không hài lòng vì cô tập trung vào sự nghiệp đến mức không có thời gian để chuẩn bị mang thai nữa. Bà còn mong cô nghỉ việc để vun vén gia đình. Tôn Huệ Vân không hài lòng với khả năng tài chính của chồng. Cô muốn cải thiện chất lượng cuộc sống, đạt được sự độc lập về tài chính, lại không muốn từ bỏ công việc giảng dạy. Đó là chưa kể việc sinh con rất nguy hiểm với phụ nữ lớn tuổi. Mâu thuẫn giữa hai người người cực kì sâu sắc.”
“Những học trò cũ của Tôn Huệ Vân kể với tôi rằng cô rất nghiêm túc và cứng nhắc. Mãi đến khi Phương Văn Trạch xuất hiện, cô mới có vẻ tìm được chỗ dựa về mặt tình cảm.”
Tống Bách Dương đảo mắt: “Nhưng tôi thấy Phương Văn Trạch không giống Tôn Huệ Vân, mà có thể con của cô giống vốn giống ba. Nói chung, cô mới ưu ái nó quá chừng.”
Chu Trì Tự vẫn giữ nguyên quan điểm: “Tôi vẫn nghĩ cô không nên làm vậy.”
Tống Bách Dương đáp: “Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng hết cách rồi.”
Những đám mây trôi bồng bềnh trôi qua nắng gắt. Khi chúng đi, mặt đất bao la trước mắt bọn họ sáng lên trong chốc lát, rồi lại ngay lập tức mờ đi, giống như một sự thay đổi không lường.
“Vậy… Chuyện tên tôi không có trong bảng xếp hạng thi tháng ấy, có phải do cô chủ nhiệm cố tình không?” Chu Trì Tự hỏi lại.
“Cậu tinh tướng thật đấy!” Tống Bách Dương ngạc nhiên, sau đó suy nghĩ một lúc rồi kết luận: “Không biết. Tôi cũng đâu thể đoán được Tôn Huệ Vân đang nghĩ gì.”
Chu Trì Tự im lặng một lát rồi chợt nói: “Cảm ơn cậu đã dẫn tôi đến văn phòng thầy Lưu để xem điểm thi.”
Tống Bách Dương xua tay: “Không, cậu đã cảm ơn tôi rồi mà! Đừng khách sáo với tôi như thế!”
Chu Trì Tự đáp lời: “Tôi chỉ nghĩ là cậu thấy bảng xếp hạng có vấn đề nên mới cố tình gặp tôi. Bây giờ cậu còn kể chuyện Tôn Huệ Vân cho tôi nữa. Cậu mà không nói, chắc giờ tôi vẫn chẳng biết gì. Thật đó, cảm ơn cậu.”
Tống Bách Dương cười đáp: “Không cần cảm ơn. Đây là bổn phận của một lớp trưởng!”
“Tóm lại, những lời tôi vừa nói đều là tin đồn, cho dù là một nửa sự thật thì cậu cũng đừng để ý. Biết đâu một ngày nào đó, giáo viên chủ nhiệm sẽ không còn thiên vị Phương Văn Trạch nữa?” Tống Bách Dương kết thúc câu chuyện của mình: “Mặc dù không biết Tôn Huệ Vân sau này có làm ra chuyện gì đó quá đáng hơn không, nhưng…”
Chu Trì Tự hỏi: “Nhưng…”
Tống Bách Dương nhếch môi cười: “Nhưng nhớ tìm lớp trưởng nếu bạn Tiểu Chu gặp vấn đề nhé!”
Hắn kiễng chân, hếch cằm liếc mắt nhìn vào lớp học. Thấy nhiều bạn đã về lớp, hắn vỗ vai Chu Trì Tự rồi cười tươi: “Đi khám sức khỏe thôi. Sắp đến lượt bọn mình rồi.”
Khi ấy, Chu Trì Tự vô tình nhìn thấy một chùm ánh nắng đổ xuống từ cửa sổ thủy tinh trong suốt, thấm đẫm cả người Tống Bách Dương. Từ ngọn tóc đen đến đôi lông mày thanh tú, tất cả đều lóe lên sắc vàng mịn. Ranh giới sáng tối phác họa đường nét khuôn mặt của hắn y hệt như lần đầu tiên hai người gặp nhau cách đây một năm. Mặc dù thời gian đã trôi qua, cậu vẫn không thể ngoảnh đi.
Chu Trì Tự dùng tiếng bước chân để giấu đi nhịp tim của mình, không cho đối phương nghe thấy. Cậu cúi đầu đi theo Tống Bách Dương, chợt thấp giọng nói: “Nếu không phải vì bổn phận của lớp trưởng thì sao?”
Tống Bách Dương nghe không rõ nên quay lại hỏi: “Hả? Cậu nói gì?”
Chu Trì Tự lắc đầu: “Không có gì.”
