Thời Tiết Mù Sương - Trà Các

Chương 15: Tôi tin cậu.



Tống Bách Dương nhìn Chu Trì Tự, Chu Trì Tự nhìn Tống Bách Dương. Hai người nhìn nhau đều không nói nên lời.

Một giây sau, Tống Bách Dương là người đầu tiên lên tiếng để phá tan sự im lặng: “Không phải tôi, mà là bạn tôi thật.” 

Chu Trì Tự lặng lẽ nhìn người kia thêm mấy lần, vẫn không nói gì.

“Không phải mà! Tin tôi đi, thực sự có một người bạn!” Tống Bách Dương lo lắng nhắc lại thêm một lần.

Lần này, Chu Trì Tự đáp lại: “Ừ.”

“Cậu không tin hả?” Tống Bách Dương khóc không ra nước mắt, nhưng cũng không muốn đổ vỏ cho Giang Quân: “Chu Trì Tự, tôi không lừa cậu. Tôi tuyệt đối không có tình cảm với Hạ Thi Đào!”

Khi giải thích, hắn kích động đến mức hơi nâng giọng, khiến một bạn nữ đi ngang qua ngoái lại nhìn mấy lần vì ngạc nhiên.

Nghe đến đây, Chu Trì Tự khựng lại, nhưng vẻ mặt cậu vẫn lạnh tanh như thể không quan tâm.

Tống Bách Dương lo lắng: “Chu Trì Tự, cậu phải tin tôi, thật đó. Cậu đặt mình vào vị trí của tôi rồi nghĩ xem, nếu tôi thực sự có ý với người ta, tôi sẽ không hỏi thẳng thừng như thế đâu. Hỏi kiểu đấy là cậu biết ngay mà, đúng không?” 

Chu Trì Tự lại liếc nhìn Tống Bách Dương rồi cười: “Được rồi, đừng la làng nữa. Tôi tin cậu.”

“Yeah.” Tống Bách Dương nắm tay rồi khẽ kêu như thế. Hắn thầm nghĩ cuối cùng đã hoá giải một hiểu lầm nghiêm trọng, nên sự vui mừng tràn ra giữa lông mày.

Cử chỉ của hắn rất nhỏ, nhưng Chu Trì Tự vẫn chú ý, đương nhiên cậu cũng nghe thấy. Cậu quay đầu nhìn Tống Bách Dương, bất đắc dĩ cười: “Cậu thật là…”

Trong một giây, cậu không nghĩ ra được tính từ chính xác nên nói nửa câu là dừng. May mắn thay, đối phương không hỏi tới. 

Lúc này, Tống Bách Dương đã chạy nhanh về phía trước, lại cách Chu Trì Tự rất xa. Vì thế, hắn phải dừng lại chờ đối phương.

Đứng ngơ ngác ở góc cầu thang, tâm hồn Tống Bách Dương bắt đầu treo ngược cành cây.

Hắn vẫn nhớ hình ảnh dây thần kinh thị giác nhận được khi ánh mắt hai mắt chạm nhau, nhưng lại nhanh chóng bị lãng quên khi đã trở thành kí ức.

Khuôn mặt Chu Trì Tự giờ đây chỉ còn là một hình ảnh mờ nhạt trước mắt hắn. Ngũ quan cậu đã bắt đầu mờ đi, nhưng Tống Bách Dương chắc chắn khi cười, cậu chính là kiểu người đẹp khiến người ta ngây ngẩn từ cái nhìn đầu tiên.

Thời tiết đầu tháng Mười vẫn noi theo tác phong nóng bức của tháng Chín. Nữ beta trông coi siêu thị được hưởng lợi nhuận vượt mức, mở cửa bật máy lạnh một cách xa xỉ.

Ngay khi bước vào siêu thị trường, Tống Bách Dương không khỏi thốt lên: “Mát quá!”

Sau đó, hắn lặng lẽ đổi vị trí. Tống Bách Dương chẳng hiểu gì về màu gouache nên hắn chỉ có thể lẽo đẽo theo sau Chu Trì Tự, xem cậu ấy chọn lựa. 

Khi sáng tạo nên Tống Bách Dương, Thượng Đế đã đóng lại một cánh cửa của hắn – cánh cửa dẫn đến cung điện mĩ thuật.

Tống Bách Dương đi theo Chu Trì Tự qua một dãy kệ dài, cuối cùng dừng lại cuối đường. Màu gouache nằm ở kệ dưới cùng.

Hắn thấy cậu ngồi xổm xuống, cầm một lọ màu màu gouache trắng trong suốt, cúi mắt nhìn kĩ. Một lúc sau, cậu bắt đầu chọn sang gouache hãng Marley. 

Tống Bách Dương không biết mấy thứ này, thế là hắn đứng sang một bên, cúi đầu nhìn Chu Trì Tự.

Cậu ấy vốn thấp hơn hắn vài centimet, vóc dáng cũng không to lớn. Khi ngồi xổm xuống, toàn thân cậu biến thành một quả bóng nhỏ, cảm giác như thể Tống Bách Dương chỉ cần túm lấy cổ áo cậu là xách đi được ngay.

Ánh mắt Tống Bách Dương từ những ngón tay trắng xương xương đến mái tóc đen của Chu Trì Tự. Tóc ngắn ngang ngón tay cái của cô ấy buông xuống cái cổ trắng, vài sợi tóc chui vào cổ áo đồng phục màu xanh lam, lờ mờ che khuất tuyến phía sau của một omega.

Tự nhiên hắn nhớ đến nửa cổ của Chu Trì Tự lộ ra ngoài hồi hôm khám sức khoẻ. Hình ảnh trong trí nhớ và cảnh tượng trước mắt bất ngờ nhập lại với nhau.

Yết hầu của Tống Bách Dương lăn xuống.

Bên tai Tống Bách Dương văng vẳng cuộc phỏng vấn khoa học mà hắn đã xem trên TV cách đây không lâu. Nội dung buổi nói chuyện là tìm hiểu nguồn gốc và đích đến của loài người.

“Trong quá trình tiến hóa lâu dài, con người đã tạo ra một phạm trù giới tính ngoài nam và nữ, giúp chúng ta nhận ra được sự kì diệu của thiên nhiên. Trong ba giới tính A, B, O, sự hấp dẫn, rung động giữa pheromone của A và O có lẽ là biểu hiện của sự trở về với tự nhiên. Bởi lẽ, khác với con người, đối với nhiều loài động vật, mùi hương là một ngôn ngữ đặc biệt.”

Các nhà khoa học chia sẻ những hiểu biết sâu sắc của họ một cách thẳng thắn:

“Ảnh hưởng của ba giới tính A, B, O đối với sự sống còn của loài người chưa đạt đến mức độ tuyệt đối, đặc biệt là về mặt sinh sản. Ngay cả khi cơ quan sinh sản của một số người đã đột biến do giới tính đi kèm, sự tiếp diễn của loài người vẫn phụ thuộc vào giới tính nam và nữ. Do đó, giới tính A, B, O không thể thay thế hoàn toàn giới tính nam và nữ trong thời điểm hiện tại. Vì vậy, chúng tôi mới gọi đó là giới tính đi kèm.”

Ánh mắt của Tống Bách Dương như bị đối phương thiêu đốt. Hắn vội vàng quay đi.

“Nhưng chúng ta có đủ căn cứ để suy đoán rằng có lẽ trong tương lai, giới tính A, B, O sẽ thay thế sự phân biệt giới tính giữa nam và nữ. Rào cản chỉ phụ nữ mới có thể mang thai sẽ bị phá vỡ, xã hội cũng sẽ khoan dung hơn với đồng tính luyến ái. Tất nhiên, có lẽ vào thời điểm đó, dưới sự thống trị của giới tính ABO, những người vốn là đồng tính không còn được xem là ‘đồng tính’ đúng nghĩa nữa.” 

Đụ mẹ!

Tống Bách Dương nghiến răng suy nghĩ.

Có lẽ là kì đ*ng d*c mùa thu của hắn đến sớm, hoặc là sức hút vô hình giữa bọn họ đang phát huy tác dụng.

Bằng không, làm gì có chuyện hắn bị cái đẹp làm mờ mắt nhanh như thế chứ! 

Dòng suy nghĩ không biết đã trôi dạt đến đâu của Tống Bách Dương bị bạn đồng hành kéo về thực tại:

“Tôi chọn xong rồi.”

Chu Trì Tự đứng dậy trước sự ngỡ ngàng của Tống Bách Dương; vẻ mặt hắn cứ lạ lạ.

Tống Bách Dương quay đầu chớp mắt mấy cái, rồi ném cho đối phương một câu hỏi mà chẳng thèm nghĩ ngợi gì. Đây là điều hắn đã thắc mắc từ nãy đến giờ, cốt là để cậu không chú ý đến hành vi thất thường của hắn: “Sao cậu mua mấy màu đỏ, vàng, xanh, trắng trong lọ trong suốt, còn những màu khác thì mua theo hộp thế?”

Đối với Tống Bách Dương lúc này, đáp án không quan trọng bằng việc xóa tan những suy nghĩ xao lãng trong đầu.

Cho nên Tống Bách Dương cứ lầm nhẩm trong đầu: không tức thị sắc, sắc tức thị không. 

Sau khi đọc ba lần, cuối cùng hắn cũng cảm thấy sự thôi thúc trong cơ thể mình được giải tỏa.

Haiz, người trẻ năng lượng tràn đầy, dễ kích động. 

Bên kia, Chu Trì Tự chất bốn lọ màu lẻ lên một hộp màu to, bước đi chậm rãi để tránh cho chúng bị rơi ra: “Bởi vì theo lí thuyết, có thể pha màu đỏ, vàng, xanh thành hầu hết các màu khác…”

Tuy nhiên, những lọ màu chông chênh đã lung lay theo bước chân của Chu Trì Tự.

“Để tôi cầm giúp cậu.” Tống Bách Dương nói. Trước khi đối phương kịp đồng ý, hắn đã cầm lọ màu đỏ và xanh bằng tay trái, lọ màu vàng và trắng bằng tay phải. Ngón tay hắn dài, dễ dàng cầm hai lọ màu bằng một tay; trong nháy mắt, chẳng còn lọ màu nào trên hộp màu to.

Chu Trì Tự kinh ngạc một giây, nhìn hộp màu nước có logo Marley trên tay, rồi ngẩng đầu nhìn Tống Bách Dương.

“Cảm ơn nhé.”

“Cậu khách sáo thật.” Tống Bách Dương cười: “Bọn mình giúp nhau qua lại nhiều lần rồi, cậu đừng khách sáo với tôi như thế. Nghe lạ quá.” 

Chu Trì Tự mím môi rồi nói: “Ừ.”

Tống Bách Dương nói: “Cậu nói đến đâu rồi? Nói tiếp đi.”

Chu Trì Tự suy nghĩ một lát rồi tiếp lời: “Về lí thuyết, có thể pha đỏ, vàng, xanh thành mọi màu. Tất nhiên, trên thực tế, không thể pha được màu trắng, vậy nên mới cần màu trắng. Trong hộp cũng có màu trắng, nhưng không đủ đâu. Đây là những màu thường dùng khi vẽ, nên tôi mua thêm bốn lọ đỏ, vàng, xanh, trắng.”

“Mặc dù có thể sử dụng ba màu cơ bản để tô, nhưng mỗi lần pha lại cho ra các màu khác nhau, có khi còn sai màu nữa, nên mới dùng màu gouache trong hộp to.” 

“Thực ra, khi tô màu trên diện tích lớn như báo tường, người ta thường ưu tiên sử dụng các màu cơ bản, hoặc các màu được tạo thành từ hai màu cơ bản; như vậy, khi thao tác cũng thuận tiện hơn. Đối với diện tích nhỏ, người ta thường sử dụng các màu khác trong hộp màu gouache cho tiết kiệm. Nếu mua lọ màu hết thì phí lắm.” 

“À, tôi hiểu rồi.” Tống Bách Dương gật đầu lia lịa.

Tuy hắn không hiểu lắm nhưng Chu Trì Tự trả lời rất rõ ràng, lại còn giỏi phối màu, bấy nhiêu cũng đủ để hắn biết đối phương rất tuyệt vời.

“Đi tính tiền nhé?”

Chu Trì Tự hỏi: “Cậu không mua ruột bút à?”

Tống Bách Dương nghệt mặt ra.

Thực ra, hắn vừa mới mua một hộp hai mươi cái ruột bút; mấy lời kia chỉ là cái cớ của hắn để được đi siêu thị với Chu Trì Tự thôi, nên hắn chẳng để ý: “Ừ nhỉ, suýt nữa tôi quên mất.” 

Nhưng đối với học sinh trung học, mua ruột bút không bao giờ là đủ.

Lần này, Tống Bách Dương dẫn Chu Trì Tự đến một góc khác; trên kệ ngang tầm mắt có nhiều hộp ruột bút. Ánh mắt Tống Bách Dương nhanh chóng quét qua, lập tức khóa chặt mục tiêu. Hắn lấy ra một hộp rồi nói: “Đây, một hộp chỉ tám tệ thôi. Tôi nghiêm túc giới thiệu cho cậu đấy, ngon bổ rẻ.” 

Chu Trì Tự vẫn nhớ thương hiệu Tống Bách Dương nhắc đến là ‘Văn Minh’. Trên hộp giấy đúng là có hai từ này, có màu đen, trắng, bạc, xanh lá. Chu Trì Tự âm thầm ghi nhớ hình dáng bao bì.

“Ông bà dạy rồi, thực hành mới biết đúng sai. Tôi thử tất cả các loại ruột bút rồi, cuối cùng mới chọn được hiệu này. Có một hiệu nổi tiếng, đắt tiền. Nhưng đã làm rơi, cho dù không bị úp ngược, thì cũng không viết được nữa. Nó vô dụng lắm, nên tôi không đánh giá thương hiệu qua tên tuổi đâu.” 

Tống Bách Dương ném hộp giấy trong tay lên không trung, một tay bắt lấy, nháy mắt với đối phương: “Khi nào cậu dùng hết ruột bút thì cứ thử cái này.”

Chu Trì Tự lặng lẽ nhìn Tống Bách Dương, rồi chợt lại lấy thêm một hộp.

Tống Bách Dương tò mò hỏi: “Cậu cũng cần ruột bút hả?”

“Mua thêm một hộp cũng không mất gì.”

Tống Bách Dương thầm nghĩ bọn họ vốn không cần mua ruột bút, nhưng không hiểu sao mà cả hai người đều mua thêm một hộp.

Đây là ăn ý hả?

Tự nhiên hắn thấy buồn cười. 

“Đúng đó. Tôi dùng hết ruột bút nhanh lắm.” Tống Bách Dương nói với vẻ chắc chắn: “Mua đi, yên tâm. Mấy thứ tôi giới thiệu toàn là hàng ngon.”

“Thật à?” Chu Trì Tự nhìn người kia, thản nhiên nói: “Cậu thấy thế nào về món canh bò Lan Châu mà cậu rủ tôi ăn?”

“Đó là sự cố thôi.” Tống Bách Dương nháy mắt giả vờ cầu xin lòng thương xót: “Giờ tôi biết cậu không thích ăn hành với ăn cay rồi, cho tôi một cơ hội nữa đi.”

Chu Trì Tự cười khẽ: “Được thôi.”

Sau khi trả tiền, bọn họ đi về phía lớp học.

Tống Bách Dương đi chậm theo nhịp bước của Chu Trì Tự. Nếu vô tình đi quá nhanh, hắn sẽ dừng lại chờ đối phương đuổi kịp.

Hắn luôn tuân thủ nguyên tắc không để bầu không khí nguội lạnh, suốt dọc đường, hắn trò chuyện không ngớt với Chu Trì Tự, cứ cố gắng tìm chuyện để nói.

May mà Chu Trì Tự không chê hắn phiền phức.

Sắp đến góc cầu thang cuối cùng, Chu Trì Tự bỗng mở lời: “Chẳng phải cậu muốn giúp bạn mình tìm hiểu về Hạ Thi Đào à?”

“Cậu có thể nhờ tôi. Nhỏ với tôi có quen biết, để tôi ‘theo dõi’ giúp cậu.” 

Tống Bách Dương lại ngơ ra.

Vấn đề là tôi muốn biết nhỏ có ý với cậu không.

Tống Bách Dương cảm thấy là lạ, còn thấy buồn cười nữa. Thẳng thừng nhờ kẻ địch để ý giúp thì có được không vậy?! 

Lòng Tống Bách Dương do dự, nhưng cơ thể hắn thì phản ứng nhanh, nói mà không cần nghĩ: “Ok luôn.” 

Mặc dù không biết vì sao Chu Trì Tự muốn giúp, nhưng hắn vẫn đồng ý. Nói gì thì nói, hiếm có khi được đại thần Chu hỗ trợ, như vậy cũng tốt hơn hắn đơn thân độc mã thu thập tình báo.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...