Siêu thị trường.
Hạ Thi Đào đứng trước kệ đồ ăn vặt, chọn qua chọn lại một hồi, cuối cùng lấy hai gói mì cay. Cô cầm một túi đồ trên tay, đang định đi thì chợt nhớ ra điều gì đó, quay lại hỏi Chu Trì Tự: “Cậu thích mì cay không? Tôi bao.”
“Không.” Chu Trì Tự từ chối: “Cảm ơn cậu.”
“Khách sáo gì chứ? Cậu giúp tôi vẽ báo tường, tôi mời cậu mấy gói mì cay mà cậu cũng từ chối hả?”
Chu Trì Tự bất đắc dĩ đáp: “Tôi không thích ăn cay.”
Hạ Thi Đào ngạc nhiên, sau đó cười ranh mãnh: “Ừ ha! Xin lỗi cậu nha, tôi quên! Bây giờ cậu nhắc tôi mới nhớ, lần trước cậu qua nhà tôi ăn cơm, đồ ăn cay quá nên cậu chạy khắp nhà tìm nước uống. Ha ha!”
Chu Trì Tự: …
Sau khi trả tiền, Hạ Thi Đào nhét thêm mấy gói que cay Vệ Long vào túi vải. Cô nhỏ chẳng nói chẳng rằng, kéo Chu Trì Tự đi dạo quanh khuôn viên trường với lí do đi cho tiêu cơm.
Đương nhiên, Hạ Thi Đào nói với cậu rằng cô nhỏ có chuyện quan trọng cần trao đổi, yêu cầu cậu phải tôn trọng.
Chu Trì Tự hết cách nên đành phải đồng ý.
Hai người đi trên con đường xi măng xám của khuôn viên trường. Cành lá xanh tươi của những cây long não tươi tốt ven đường dường như được ánh hoàng hôn nhuộm lên chút sắc vàng, tăng thêm vẻ mềm mại, ấm áp cho chúng.
Lúc này, phần lớn mọi người đã ăn uống no say, trở về bàn làm việc để chiến đấu với ba trăm ván Toán – Lí – Hoá – Sinh. Hơn nữa, Hạ Thi Đào còn cố ý dẫn Chu Trì Tự đến một nơi vắng vẻ, nên chẳng mấy chốc xung quanh không còn bạn học nào.
Màn đêm buông xuống, bầu trời tối dần.
Hạ Thi Đào nhìn quanh nhiều lần. Xác định xung quanh không có người quen, cô nhóc vội vàng lấy một lá thư từ trong túi vải ra đưa cho Chu Trì Tự.
Thấy vậy, vẻ mặt cậu hơi khó hiểu. Cậu nhìn lá thư trong tay, lại nhìn sang Hạ Thi Đào: “Gì vậy?”
“Thư tình.”
Chu Trì Tự khẽ nhíu mày, gương mặt lộ ra vẻ không tin: ?
“Không phải của tôi.” Hạ Thi Đào sợ đối phương hiểu lầm: “Tôi không thích cậu.”
“Đây là thư tình của một cô gái xinh đẹp.” Hạ Thi Đào mỉm cười bí ẩn: “Mở ra là biết cậu đã vô tình chiếm được trái tim của ai.”
Chu Trì Tự không do dự mà nói thẳng: “Xin lỗi cậu. Tôi không thể nhận.”
“Ừ.” Hạ Thi Đào nghe vậy, cúi đầu cất bức thư tình vào trong túi.
Khi ngẩng đầu lên lần nữa, cô nhóc thấy Chu Trì Tự đang nhìn mình. Cô cười rồi hỏi: “Sao? Cậu ngạc nhiên vì tôi buông xuôi à? Cậu nghĩ tôi nên cố gắng nói thêm mấy câu cảm động để ép cậu nhận hả?”
“Cậu biết tôi không phải người như vậy mà.”
Hạ Thi Đào đảo mắt, bắt đầu nhớ lại: “Cô bạn xinh đẹp này với tôi cũng khá thân. Lúc nghe cậu chuyển lớp, nó một hai đòi tôi gửi thư tình giúp. Theo tôi, gửi thư trực tiếp mới chân thành, còn nó thì nhát lắm nên không dám đâu.”
“Tôi nói nếu nó đưa trực tiếp, nếu học sinh xuất sắc Chu Trì Tự chưa chắc sẽ từ chối thẳng, bởi lẽ cậu phải giữ thể diện cho người ta, thậm chí có cơ hội yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Nhưng nếu tôi đưa thay, học sinh xuất sắc chắc chắn sẽ lạnh lùng kêu tôi cầm về.” Hạ Thi Đào cười rõ hai lúm đồng tiền, trêu chọc: “Cậu thấy tôi nói đúng chưa?”
“Nó không tin ấy chứ, còn nói tôi thân với cậu nên tôi cứ đưa đi. Tôi đồng ý, nhưng điều kiện là nếu cậu không nhận thì tôi sẽ không nài nỉ cậu nhận. Nó chịu nên tôi mới đưa đó.”
Hạ Thi Đào lại hỏi: “Cậu thực sự không tò mò là ai sao? Sao cậu không cân nhắc cô gái xinh đẹp này? Có lẽ đây là khởi đầu cho một chuyện tình học đường đẹp đẽ? Đừng từ chối hết như thế!”
“Tôi có crush rồi.” Chu Trì Tự cụp mắt, chợt buông một câu như thế.
Đêm tối thầm dệt nên mấy tấm vải đen, bên trong ẩn giấu bóng trăng lưỡi liềm với ánh sao nhỏ bé; ban ngày không thể thấy được, phải đến đêm dài như vực thẳm mới phát hiện ra.
“Cái gì!” Hạ Thi Đào kinh ngạc: “Cậu cậu cậu… Cậu có crush?!”
Cô suy nghĩ một lát: “Hay đây chỉ là cái cớ để cậu từ chối nó? Để nó bớt ngại? Nếu vậy thì không cần đâu. Nó mà biết cậu có crush thì chắc buồn chết mất, biết đâu còn nghĩ tại sao nó lại thua crush của cậu!”
Chu Trì Tự chậm rãi nói: “Đúng mà.”
Hạ Thi Đào mở to mắt tò mò: “Tôi tưởng người như cậu chỉ biết mỗi chuyện học thôi chứ! Cậu cảm nắng hồi nào? Tôi có biết đó là ai không?”
“Một năm trước.”
Lúc ấy, đèn đường bật sáng. Những loài côn trùng vô danh bay tới, ngoan cố đuổi theo nguồn sáng duy nhất.
Chu Trì Tự liếc nhìn những ngọn đèn phía trước. Trong ánh sáng ấm áp mờ ảo, cậu bất ngờ bắt gặp những hình ảnh mình đáng ra phải gạt đi, vứt bỏ, lãng quên, nhưng chẳng hiểu sao cậu cứ nhớ đến vào những thời điểm không thích hợp.
Sắc xanh cuối hè, trời xanh mây trắng, sân bóng rổ.
“Cậu biết.”
“Tôi biết hả?!” Hạ Thi Đào hết hồn, tiếp tục buôn chuyện: “Cô gái cậu thích trầm tính và thanh lịch, hay là sôi nổi, vui vẻ? Tôi tranh luận với bạn bè từ cấp hai rồi. Tôi muốn biết câu trả lời!”
Tàn ảnh trước mắt thoáng qua như ánh sao lấp lánh. Lần này, Chu Trì Tự nhìn thấy hai chiếc răng nanh của đối phương khi cười, đường cong quả bóng rổ vẽ ra trên không trung, bình nước khoáng mắc kẹt một nửa trong lưới sắt bên ngoài sân bóng rổ.
“Sôi nổi, vui vẻ.”
“Vậy là tôi đoán đúng rồi! Hahaha!” Hạ Thi Đào không nhịn được, hỏi tiếp: “Nhỏ có thích cậu không? Người ta là A, B hay O? Gái chảnh hay ngọt ngào?”
Chu Trì Tự bị hỏi liên tục ba câu không biết phải đáp thế nào. Cậu bối rối: “Chắc cậu ấy không thích tôi.”
“Yêu đơn phương?!” Hạ Thi Đào sợ thật, nhưng sau đó, cô nhóc cười ha hả: “Hồi đó, cậu là hot boy trường Trung học cơ sở thành phố A đấy! Ha ha ha, cậu mà cũng có ngày này!”
Chu Trì Tự: …
“Tôi không nói nữa.” Chu Trì Tự liếc Hạ Thi Đào: “Cậu tự lo chuyện của mình đi.”
“Tôi xin lỗi, tại tôi, tôi chạm vào điểm đau của cậu.” Hạ Thi Đào vội vàng xin lỗi: “Nhưng nếu anh muốn theo đuổi một cô gái, cậu có thể nhờ tôi mà. Tôi cũng là con gái, tôi hiểu các bạn ấy hơn cậu.”
Chu Trì Tự nói thẳng: “Cậu không giúp được đâu.”
“Đại công tử Chu, cậu đừng tuyệt tình như vậy.” Hạ Thi Đào đáp lại: “Biết đâu tôi giúp cậu được.”
“Mai mốt, có khi tôi lại cần cậu vẽ báo tường giúp.”
“Tôi có ba hoạ sĩ ‘ngự dụng’: một bạn nữ chuyển ra lớp khác để học giáo dục khai phóng; một bạn khác bị rối loạn pheromone nên mấy ngày nay cứ ủ dột, nên tôi để bạn nghỉ ngơi. Nếu bạn kia vẫn nghỉ thì tôi chỉ còn hai vị tướng, mà tôi lại thân với cậu, nên tôi mới nhờ cậu hỗ trợ làm báo tường. Xin lỗi Chu Trì Tự nhé, lúc nào cũng phiền cậu.”
Hạ Thi Đào nói: “Tôi nhờ cậu suốt, vậy nên cậu nhờ vả tôi đi.”
Chu Trì Tự từ chối: “Nếu muốn cảm ơn, cậu có thể bỏ bữa rồi gửi tôi một bao lì xì.” Cậu suy nghĩ một lát rồi nói thêm: “Chính cậu cũng nói đó, quan hệ của mình thế này, không cần ngại chuyện tiền bạc.”
Hạ Thi Đào: …
Chuyện thư tình kết thúc, hai người cùng nhau đi về.
Trên đường đi, Hạ Thi Đào than thở: “Cậu biết gì chưa? Trước khi tốt nghiệp cấp hai là cậu chuyển đi rồi, đúng không? Hồi ấy, nhà bọn mình là hàng xóm, bình thường hai đứa hay qua chơi, lại thân thiết từ tiểu học lên đến cấp hai, nên mẹ tôi cứ hỏi tôi có thích cậu không.”
“Không biết mẹ sợ tôi yêu sớm, hay là muốn làm mai cho hai đứa mình, nhưng cái nào tôi cũng không chấp nhận.”
Cô nhóc nói đến đây thì nhìn sang Chu Trì Tự. Đương nhiên, cậu cũng đồng tình.
Hai người là hàng xóm từ hồi tiểu học đến trung học cơ sở. Ngày trước, bọn họ còn trẻ nên dại, làm đủ thứ chuyện xấu hổ trên đời, cái gì cần thấy cũng đã thấy. Bởi lẽ đó, filter nam thần nữ thần của hai người đã tan nát từ lâu; tia lửa tình yêu xuất hiện giữa bọn họ ấy à, còn khó hơn mặt trời mọc ở đằng tây.
Hạ Thi Đào nghĩ Chu Trì Tự cũng cảm thấy như thế.
“Từ lúc chia ban Tự nhiên với Xã hội, mẹ tôi cứ hỏi bóng gió mãi. Giờ cậu có crush rồi, có hỏi nữa thì tôi cũng có lí do để khuyên mẹ dẹp suy nghĩ này đi.”
Hạ Thi Đào khó hiểu: “Cậu nói xem, tôi là học sinh cấp ba, chỉ muốn học để thi vào một trường đại học tốt, sao mẹ tôi lại như thế chứ? Lạ thật đấy. Ê, có lẽ mẹ nghĩ cậu xuất sắc, không muốn phù sa chảy ra ruộng ngoài.”
“Nhưng mà là ai vậy?” Hạ Thi Đào gãi đầu tò mò: “Cậu giữ mình trong sạch; cả năm lớp mười, tôi chẳng nghe tin đồn nào về cậu, thế mà lại có crush? Người ta xuất sắc lắm, phải không?”
Chu Trì Tự nhìn màn đêm đang dần buông xuống, khẽ đáp: “Ừ, cậu ấy xuất sắc lắm.”
