Thời Tiết Mù Sương - Trà Các

Chương 29: Phần II: Bưởi đỏ. Chương 29: Kẹo là quà cảm ơn.



“Cậu muốn nói gì?” Chu Trì Tự hỏi.

Phương Văn Trạch không trả lời, mà nhìn quanh rồi nói: “Ở đây hơi đông… Mình đi chỗ khác, được không?”

Chu Trì Tự thẳng thừng từ chối: “Nói ở đây đi. Tôi phải chạy xe về nhà ngay.”

Phương Văn Trạch muốn đối phương hợp tác, nên cậu ta biết mình không có quyền thương lượng. Bởi lẽ đó, cậu ta dùng sự im lặng thay cho lời đồng ý, sau đó lại nhìn quanh lần thứ hai mà chẳng nói gì, chắc là vì thấy có người đang dừng xe cách bọn họ không xa.

Sau khi người đó đi khỏi, môi Phương Văn Trạch mấp máy, rồi lắp bắp: “… Tôi xin lỗi.”

Chu Trì Tự không phản ứng gì cả: “Sao lại xin lỗi tôi?”

Sắc mặt Phương Văn Trạch tái đi: “Vì tai nạn pheromone, tôi biết rất nhiều người nghĩ cậu… Bọn họ hiểu lầm cậu.”

Chu Trì Tự không nói gì.

Cậu chớp mắt rồi nhìn Phương Văn Trạch, đánh giá biểu cảm của đối phương mà không nói lời nào.

Sự tội lỗi giữa hai lông mày là thật, lời xin lỗi là thật, nhưng sự hèn nhát cũng là thật – y hệt cái hình mẫu nhút nhát, phục tùng của một omega. Chu Trì Tự vốn không ưa cái mác lỗi thời này, đây là bộ dạng cậu ghét nhất.

Cậu thích phong thái độc lập, kiên cường hơn.

Phương Văn Trạch nhìn đối phương, mím môi lo lắng, rồi lại nhìn bằng ánh mắt cầu xin như thể đang mong đợi một câu tha thứ.

Ví dụ như ‘không sao đâu’. 

Là người chủ động mở lời, thế mà Phương Văn Trạch lại im lặng đến mức tuyệt đối thế này. 

Chu Trì Tự chưa từng phủ nhận mình là người kiêu ngạo, cũng không chối bỏ sự kiên nhẫn của mình thực ra chẳng có bao nhiêu. Chu Trì Tự là người lạnh lùng, cô độc – giống như những lời đánh giá mà cậu vô tình nghe được. Những nếp nhăn cảm xúc thăng trầm của cậu trở nên phẳng lì trước những khó khăn và áp lực của cuộc sống.

Sự bao dung, dịu dàng, niềm vui còn sót lại chỉ dành cho những người cậu muốn thân thiết.

Chu Trì Tự lạnh lùng hỏi lại: “Cậu nói hết chưa?”

“Hết… Hết rồi.”

“Ừ. Tôi về trước.” Chu Trì Tự gật đầu tỏ ý đã nghe lời xin lỗi của Phương Văn Trạch. Sau đó, cậu quay lại ấn nút mở khóa xe đạp điện, bồi thêm một câu giải thích ‘khéo’ (mà cũng không giống giải thích lắm): “Tôi còn phải về nhà, không có thời gian.” 

Nghe vậy, Phương Văn Trạch ngẩn người nhìn bóng lưng Chu Trì Tự.

Có lẽ cậu ta cảm thấy làm vậy quá hời hợt, không đủ thể hiện sự áy náy, hoặc có lẽ muốn nhận được phản hồi tử tế từ phía đối phương, Phương Văn Trạch như thể người mất trí, quên mất rằng chính cậu ta là người đã chấm dứt cuộc trò chuyện cách đây mấy giây. 

Phương Văn Trạch bắt đầu nói thêm, nhưng lời nói có phần không mạch lạc, có vẻ lo lắng như sợ đối phương sẽ bỏ đi.

“Chu Trì Tự… Tôi thực sự không ngờ… Tôi xin lỗi cậu nhiều… Tôi không biết cô Tôn sẽ giải quyết như thế… Tôi biết cậu bị oan… Chắc cậu cũng khổ sở lắm… Nên tôi phải xin lỗi cậu… Tôi thật lòng xin lỗi cậu!” 

Chu Trì Tự vốn cúi đầu, ánh mắt chăm chú nhìn vào khe hở của viên gạch đá ba màu trên mặt đất. Thế nhưng, nghe thấy mấy từ ‘cô Tôn’, cậu chợt ngước lên, quay đầu nhìn thẳng về phía Phương Văn Trạch.

Tôi không biết cô Tôn sẽ giải quyết như thế?

Sao nghe giống đang lợi dụng người khác vậy chứ? 

Tự nhiên cậu cảm thấy không vội về nhà nữa.

Chu Trì Tự lại quay đầu lại, ánh mắt lướt qua khuôn mặt của đối phương: “Tôi thực sự không hiểu.” 

Cậu nói thế này: “Tôi không hiểu tại sao cậu phải xin lỗi.”

Phương Văn Trạch dường như nhận ra điều gì đó. Biểu cảm của cậu thay đổi hẳn vì sự chuyển biến bất ngờ của cuộc trò chuyện.

“Nếu cậu xin lỗi vì đã che giấu việc rò rỉ pheromone, thì phải xin lỗi cả lớp. Tại sao cậu lại tìm tôi? Tôi không thể thay mặt lớp chấp nhận lời xin lỗi của cậu, tôi không có quyền đó.”

Giọng điệu Chu Trì Tự vẫn bình tĩnh, nhưng thực ra lại có phần hung hăng: “Cậu xin lỗi vì tôi bị oan, nhưng cậu có chắc cả lớp đều nghĩ tôi là thủ phạm không?”

“Vẫn chưa có thông báo chính thức về vụ rò rỉ pheromone. Đến lúc có rồi mà cả lớp buộc tội tôi, ai cũng nghĩ rằng đó là lỗi của tôi, thì cậu xin lỗi cũng chưa muộn.”

Phương Văn Trạch mở miệng không nói lời nào. Đối phương nói câu nào cũng đều hợp lí, còn cậu ta thì lại vô lí.

“Hay là cậu không nghĩ là tôi bị oan?”

Chu Trì Tự vô cảm hỏi tiếp. Qua tai Phương Văn Trạch, câu hỏi này như được AI tạo ra. Cậu ta không thể thăm dò được thái độ của đối phương thông qua giọng điệu, mà không biết được thái độ thì cũng như không.

“Thế thì nhờ cô Tôn ra mặt nói rõ vấn đề này giúp tôi trong buổi học sắp tới, hoặc cậu dành tiết đọc sách buổi sáng giải trình với lớp đi.” 

Chu Trì Tự nhướng mày nói thêm: “Nếu cậu thực sự để tâm.”

Mặt Phương Văn Trạch nghệt ra, vô thức đáp lại: “… Tôi xin lỗi.”

Hai từ ‘xin lỗi’ này, không biết là do cậu ta hết cách để bày tỏ sự chân thành, hay là vì không thể làm theo lời Chu Trì Tự, nhờ cô Tôn ra mặt hoặc tự mình giải trình với lớp.

Có lẽ là cả hai.

Tuy nhiên, nếu Phương Văn Trạch dám chủ động đứng ra làm rõ mọi chuyện, thì cậu ta đã không thiếu lòng can đảm để thừa nhận mình là người đã gây ra tai nạn rò rỉ pheromone.

Bởi lẽ đó, Chu Trì Tự cực kì khinh những người dám làm không dám chịu.

Cậu không để ý đến Phương Văn Trạch nữa, mà thong thả leo lên xe điện, mặc áo mưa rồi chạy qua đối phương.

Bầu trời phía trên bị sương mù bao phủ. Khi độ ẩm cao, nước trên bề mặt da không thể bốc hơi được, dễ khiến người ta cảm thấy ngột ngạt. Vài giọt mưa bắn tung tóe vào chiếc chìa khóa bên ngoài, nhiệt độ của nước làm tan đi hơi ấm còn sót lại.

Khi ánh mắt cậu nhìn qua chiếc chìa khóa đang c*m v** lỗ, hàng mi dài của Chu Trì Tự khẽ rung lên vài lần, giống như một chú bướm vỗ cánh ngạc nhiên khi phát hiện ra bụi hoa hồng đang nở rộ.

Chu Trì Tự vẫn cố chấp rằng nhiệt độ trên chìa khóa vẫn còn ở đó. Vì vậy, cho dù thời tiết có ẩm ương, những thứ cậu yêu thương vẫn nằm đâu đó trong cuộc sống này.

Sau buổi chiều buồn chán tự học ở nhà, Chu Trì Tự đến lớp 11/1 trước tiết tự học buổi tối, nhưng cậu đến hơi trễ. Lúc cậu bước vào, hầu hết mọi người đã có mặt, bao gồm cả Tống Bách Dương đang trò chuyện, cười đùa với Giang Quân.

Chu Trì Tự phải thừa nhận đôi khi cậu thực sự ghen tị với Giang Quân.

Cậu lặng lẽ ngoảnh mặt đi, nhưng lại thấy một cây dù với tờ giấy nhớ màu xanh, cả một viên kẹo UHA vị matcha sữa.

Thấy Chu Trì Tự đến, bàn cùng bạn của cậu chỉ vào mấy thứ ấy rồi giải thích: “Tống Bách Dương đưa cậu đó.”

Chu Trì Tự đáp lại: “Cảm ơn cậu.”

Cây dù trên bàn được cuốn gọn gàng, ngay cả những nếp gấp cũng đều đặn. Làm thế chẳng giống phong cách vô tư thường ngày của Tống Bách Dương, có lẽ vì đó là đồ của Chu Trì Tự. 

Cậu không khỏi nở nụ cười.

Tờ giấy note màu xanh được viết bằng phông chữ ‘viết thảo’ một cách phóng khoáng – nét chữ cẩu thả được Tống Bách Dương sáng tạo ra:

Cảm ơn cậu vì cây dù nhé!

Kẹo là quà cảm ơn (Tái bút: Tôi thấy cậu ăn UHA màu xanh lúc làm bài tập, nên tôi mua vị matcha sữa. Thấy tôi thông minh không, hahahaha?)

Chữ kí không phải là mấy từ ‘Tống Bách Dương’, mà là một cây tùng hay cây bách với những đường nét xoắn lộn xộn. Nhìn lướt qua, trông nó một kiệt tác nghệ thuật trừu tượng vậy. Phải nhìn kĩ mới thấy cành cây và thân cây, miễn cưỡng lắm thì cũng xanh tươi. Nó tương ứng với hai từ đầu trong tên hắn: Tống Bách.

Chu Trì Tự đã từng vào tra cứu nghĩa của từ tiếng Anh poplar – cây dương, cũng là tên QQ của Tống Bách Dương.

Như vậy, cả ba từ trong tên của người kia đều xuất hiện đầy đủ.

Lần này, Chu Trì Tự cười thành tiếng.

Ừ thì kĩ năng hội hoạ vẫn cần phải cải thiện.

Chu Trì Tự cẩn thận gỡ tờ giấy note trên bàn gỗ rồi lấy nhật kí ra, dán nó sang một trang mới, sau đó nhét vào chỗ sâu nhất trong cặp sách.

Trước khi tiếng chuông báo hiệu giờ tự học buổi tối vang lên, Chu Trì Tự bóc vỏ kẹo UHA rồi cho bỏ viên kẹo màu xanh vào miệng.

Vị matcha đậm đà với hương thơm ngọt ngào nhảy múa trên đầu lưỡi, phấn khích đến nỗi khiến mạch đập nhanh hơn, nói thẳng ra thì ấy là nhịp tim.

Không biết có phải đường trong kẹo matcha hay không, nhưng sau tiết tự học, khi Chu Trì Tự về đến nhà, cậu vừa làm bài tập được một lát thì lại bất ngờ cầm chiếc điện thoại bên cạnh.

Người đầu tiên trong danh bạ của cậu chính là cậu học sinh nội trú đáng thương chỉ có thể sử dụng điện thoại kiểu cũ. Chu Trì Tự không ghi tên đối phương, mà chỉ để emoji mặt trời.

Lẳng lặng suy nghĩ trước chiếc đèn bàn nhỏ một hồi, Chu Trì Tự cuối cùng cũng soạn xong tin nhắn, nhắm mắt lại rồi nhấn gửi.

Chu Trì Tự: Hôm nay Phương Văn Trạch chủ động gặp tôi.

Sau đó, cậu lập tức lật điện thoại lại, không quan tâm đối phương có trả lời hay không, giả vờ như không quan tâm rồi cầm bút với tài liệu lên, bình tĩnh tính toán trên giấy nháp.

Nhưng việc tính toán ngày càng chậm hơn.

Mấy phút sau, Chu Trì Tự đành đặt bút xuống, cầm điện thoại lên rồi bật màn hình.

Liệu cậu ấy có trả lời tin nhắn của mình không?

Chương trước
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...